“Anh Bá Hiền… anh Bá Hiền dậy đi chụp hình nè…”
“Ưm…”
Cảm giác có cánh tay đang lay mình, kéo qua áp lên mặt, cọ như mèo, “Ngủ xíu nữa đi mà… ôm ôm…”
Tóc gáy của Lý Thành Hi dựng hết cả lên, “Anh… anh Bá Hiền… anh…”
Biên Bá Hiền hé mắt, “Hửm? Là Thành Hi à… Thành Hi?!”
Cơn buồn ngủ bị dọa cho bay biến, sao thằng nhóc này lại ở trong phòng cậu? Cậu còn tưởng là Phác Xán Liệt, nào sờ nào cọ… mất mặt quá đáng.
Che kín chăn, không tự chủ sờ lên mông, may ghê may ghê, vẫn mặc quần lót đây.
“Ờm…”
Biên Bá Hiền hắng giọng hóa giải lúng túng, “Em vào bằng cách nào?”
“Cửa không khóa ạ, hôm qua anh không kiểm tra rồi hẵng đi ngủ sao? Bất cẩn quá… dậy thôi, lát phải đi quay ngoại cảnh kìa.”
Hiểu rồi, lúc Phác Xán Liệt đi không khóa cửa giúp cậu.
Biên Bá Hiền bĩu môi, chút ý thức an toàn cũng chẳng có, ngày nay saesangfan hoang dại như vậy, không sợ thiếu nam thiếu nữ nào đó xông vào “xoèn xoẹt” cậu à.
Lý Thành Hi thấy người nọ tỉnh rồi bèn ra ngoài, Biên Bá Hiền hất hất tóc đi vào phòng tắm.
Đánh răng được nửa chừng thì trông thấy trên kệ khăn vắt cái quần lót, là của cậu, giặt rồi nhưng chưa khô.
Vô cùng biến thái mà cầm lấy để trước mũi ngửi, thơm thơm, không hề có mùi rượu.
Trước đây chỉ có cậu giặt quần lót cho Phác Xán Liệt, nghĩ đoạn liền vui vẻ, cười đến nỗi bọt kem đánh răng bay phấp phới.
Thế thì cái đang mặc… đậu móa! Là của Phác Xán Liệt.
Hèn chi cảm thấy kỳ kỳ ở đâu đó.
Hôm qua Biên Bá Hiền bị kìm bắn trong quần lót hai phát, rượu và tinh dịch ngấm vào vải nguyên đêm, mùi hương có phần mỹ lệ.
Phác Xán Liệt xách đi giặt xong, tìm quần lót khác, chỉ là hôm qua tình hình chiến đấu dữ dội, “đánh” từ dưới đất đến ghế sa lon rồi lăn lên giường, một cột chống trời, hoa cúc nở rộ.
(cột ở đây là cái ứm của anh C á =))))
Túi đồ sạch bị rơi dưới gầm sa lon, hắn không tìm thấy.
Còn tưởng rằng Biên Bá Hiền cẩu thả không mang theo, lại không thể để cậu trần truồng.
Ngộ nhỡ quản lý hay trợ lý đi vào gọi dậy, nhìn thấy thì làm thế nào.
Nghĩ sao cũng không yên tâm, cuối cùng chỉ đành cởi của mình tròng vào cho cậu.
Rửa mặt xong vẫn chưa có ai qua hối thúc, Biên Bá Hiền lại ngả lưng xuống giường, tuy hoa cúc hơi tàn, tâm trạng vẫn rất mãn nguyện.
“A lô ——”
Gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt, giả vờ hàn huyên đôi câu trước, “Anh đi hồi nào?”
“Khoảng sáu bảy giờ?… Buổi sáng có cuộc họp, suýt không kịp.”
“Nên anh tới thẳng công ty luôn?!”
Biên Bá Hiền trí tưởng tượng bay xa, khách sạn cậu ở khá xa Phác thị.
Nếu đúng là thế, cấp dưới nào có thể nghĩ đến, đũng quần của chủ tịch đại nhân đang ngồi ngay ngắn đã lạnh sun vòi đâu.
“Đúng vậy.”
Nghe thấy tiếng cười đê tiện của đối phương, cũng biết Biên Bá Hiền đang nghĩ gì, “Khỏi lo, phòng nghỉ của anh có quần.
Không giống ai kia, đi chạy lịch trình ngay cả đồ sạch cũng không mang.”
Biên Bá Hiền mặc kệ, chỉ hỏi câu mình muốn hỏi, “Thiếu một cái quần mát mẻ không?”
“Vẫn ổn.”
Cảm giác lái xe đạp ga đều nhẹ nhàng hơn, hóa ra là quần lót phong ấn tốc độ của hắn.
Bên kia lại thêm một trận cười, nghe sao cũng thấy chế giễu.
Phác Xán Liệt phát hiện tính tình mình rõ là càng ngày càng tốt, chẳng những không tức giận, còn ân cần hỏi han, “Dậy chưa? Ăn cơm chưa?”
“Dậy rồi, lát nữa phải đi chụp hình…”
Biên Bá Hiền trở mình, nhỏ tiếng nói vào điện thoại, “Mông em đau…”
“Trong hay ngoài?”
Phác Xán Liệt thật sự không biết mới hỏi, Biên Bá Hiền không nói, sao hắn biết là lúc cắm mạnh quá, hay là đánh lên mông đau.
Chung quy tối qua Biên Bá Hiền cứ mượn rượu làm càn gây hấn, trên mông không ít dấu bàn tay.
“Lưu manh!!”
Rống lên một tiếng rồi khóc thút thít, “Đau thật đó… hôm qua sao anh làm dữ vậy…”
Nghĩ đến thời điểm quỳ trước bồn rửa tay bị làm, cảm giác quả là đâm tới bao tử.
“Chẳng phải em kêu mạnh chút à?”
Phác Xán Liệt cười nghiền ngẫm, ác ôn giúp cậu nhớ lại.
Giọng điệu đứng đắn, nội dung lại hạ lưu, “Nói muốn bắt đầu yêu đương từ việc nắm tay là em, xin anh cắm vào cũng là em.”
Sao khó chiều thế nhỉ.
Bắt đầu từ khi nào, khiến đối phương ngượng chín mặt đã trở thành thú vui cao cả nhất.
Theo như công lực xưa kia của Biên Bá Hiền, còn có thể lôi kéo thêm hai hiệp, nhưng lần này lại không tiếp lời.
Dưới sự đe dọa dụ dỗ của Phác Xán Liệt, hôm qua quả thực là… cả đêm đan xen rơi vào bể tình.
Mẹ kiếp Biên Bá Hiền thất bại quá thảm hại.
Xấu hổ vuốt mặt, chủ ý là định tình thú chút, tốt nhất Phác Xán Liệt hãy nói “Tiểu Ba, anh theo đuổi em nhé”.
Hai người sẽ nói chuyện yêu đương như cặp tình nhân mười tám tuổi.
Kết quả biến thành cậu bị ma sát phát điên, “Chủ tịch, chơi em đi”, thúc tới hoàn toàn thất thanh, tiếng lép nhép nơi địa phương giao hợp.
“Em say mà… không nhớ đâu…” Biên Bá Hiền mưu đồ dùng sự mất trí nhớ bù đắp vài phần thể diện.
“Ồ? Vậy có nhớ chuyện em nói muốn cưới anh không?”
“… Anh bịa đặt!!!”
Kích động nện giường ầm ầm, động tác mạnh ảnh hưởng phía sau, vừa đau vừa trướng.
Thật tình, không nên đáp ứng Phác Xán Liệt chơi tư thế mới gì đó.
“Anh Bá Hiền xong chưa ạ!”
“Xong rồi xong rồi tới ngay! Hôm nay chụp gì thế!”
“Cưỡi ngựa!!!”
Lý Thành Hi gân giọng gọi qua cánh cửa, hận không thể để cho cả tầng đều nghe thấy.
Trẻ con chưa từng cưỡi ngựa nên mừng rỡ lắm, chụp bìa tạp chí, bạch mã hoàng tử, ngầu cực kỳ nha.
Cưỡi ngựa.
Biên Bá Hiền chỉ nghe thấy hai chữ này đã cảm thấy hoa cúc đau đớn.
Vận động kịch liệt như vậy, mới kinh qua một đợt giày vò thì sao chịu nổi đợt tàn phá tiếp theo.
Chân cậu có thể banh ra hay không cũng là một vấn đề, thêm tròng trành lắc lư, rõ là muốn hoa cúc tàn úa.
“Cưỡi ngựa…”
Ở đầu này điện thoại Phác Xán Liệt nghe thấy liền cười ói, “Tích lũy kinh nghiệm cho tốt, khi nào rảnh anh sẽ dẫn em đi cưỡi ngựa gỗ.”
Biên Bá Hiền còn chưa kịp chửi tục câu nào, bên kia đã tàn nhẫn cúp máy.
Hôm đó ngựa rất trắng, Biên Bá Hiền cưỡi phía trên, ống kính không thể bắt trọn nội tâm khốn nạn và cơ vòng run rẩy, chỉ ghi hình được nụ cười xán lạn.
…
Nhắc tới tên fan của Licht, chính là Biên Bá Hiền đặt cho.
Vốn dĩ trưởng phòng Lý nói Licht có ý nghĩa ‘ánh sáng’.
Nếu không tên fanclub chính thức cứ gọi là ‘đèn màu’ đi, ý là “người phát ra ánh sáng”, ánh sáng và nguồn sáng hai thể chặt chẽ không tách rời.
Đặt tên xong cùng ngày ăn gấp đôi lượng cơm, cảm thấy đây quả là ý tưởng vĩ đại sau Ngũ Hành Thiếu Niên, vừa khéo đền bù tiếc nuối ban đầu Licht không gọi là Ngũ Hành Thiếu Niên.
Thông báo vừa ra người hâm mộ liền không vui, nguồn sáng này nhỏ mọn khiếp, Licht của bọn tôi rõ ràng là ánh sáng vũ trụ mà.
Theo suy luận này của ông tại sao bọn tôi không thể tên là đèn pin, chí ít nó sáng hơn đèn màu.
Biên Bá Hiền phát hiện fan không mấy hứng thú, bèn lấy biệt danh Ili, nhóm các cô nàng dễ dụ lập tức lại được dỗ dành rất vui vẻ.
“Ò… anh mới vừa ăn cơm tối xong, các Ili đang làm gì thế?”
Cơm tối là mì Ý đòi Phác Xán Liệt làm, đòi canh xương bò cũng nấu cho luôn.
Ăn uống no nê xong đẩy chén cơm, chạy vào phòng livestream tán gẫu với người hâm mộ.
Livestream thường vào buổi tối, nằm trên giường không bật đèn, đọc bình luận, ca hát, kể về sinh hoạt.
Ló mặt là bất khả thi, bằng không fan sẽ thấy một người đàn ông khác đang ngủ bên cạnh.
Bình thường Phác Xán Liệt sẽ nằm kế cậu, không phát ra tiếng vang, thỉnh thoảng nhàm chán thì nằm một chút đã thiếp đi.
Không ngủ được thì mân mê trên người cậu, sờ sờ khẩy khẩy, Biên Bá Hiền hết chịu nổi sẽ tắt di động, hai người chui trong chăn úm nhau.
“Muốn anh hát sao? Chà… hát cái gì hay nhỉ…”
Đang nghĩ ngợi, Phác Xán Liệt tắm xong rón rén bước vào, ôm cậu từ sau lưng, Biên Bá Hiền ủn ủn mông ra sau, tìm một tư thế thoải mái rúc vào lòng hắn, cố ý nói.
“Canh xương bò hôm nay hơi mặn, giọng bị khàn á, không hát được.”
Người nấu cơm nghe thấy liền bất mãn, em gào khóc đòi ăn đấy, trước khi quen em anh còn chẳng biết bật bếp, hiện tại cũng sẵn sàng học nấu cơm cho em ăn nhé.
Ban nãy ăn tận hai chén, bây giờ bảo khàn giọng, có bản lĩnh thì đừng ăn ha.
Bất đắc dĩ hắn không thể mở miệng giữa livestream, đành phải lặng lẽ nổi cơn thịnh nộ một mình.
“Mặc dù mặn nhưng rất ngon, bởi vì đầu bếp bỏ thật nhiều tình yêu vào đó.”
Cao thủ lắt léo Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt lại hài lòng rồi.
“Đang ở đâu à?… À… là Ili mới tới sao? Khi nãy có nói đang nằm ở nhà đây… Dạo này hả… không có lịch trình gì, lo mọi người sẽ nhớ anh cho nên mở livestream… hì hì…”
Phác Xán Liệt đặc biệt thích nghe Biên Bá Hiền livestream, ngâm nga ca khúc hoặc trò chuyện trời đất, lải nhải dài dòng như bạn nhỏ tan học nhà trẻ trở về nhà, chia sẻ chuyện to chuyện nhỏ cả ngày với mẹ, trong bữa trưa mang đi có mấy củ cà rốt cũng muốn kể rõ ràng.
Ngữ điệu lại như dỗ em gái nhỏ, vừa dịu dàng vừa nuông chiều, cảm nhận được một mặt khác của cậu.
Nhưng thời gian livestream dài sẽ tức giận, tại sao em nói với họ lâu vậy, sao không nói chuyện với anh?
Tại sao không hỏi anh hôm nay làm gì? Là hiện nay giá thị trường cổ phiếu không đủ lên xuống, hay là chậu bông mới mua trên bàn làm việc của anh không đủ mọng nước.
Tại sao nói rất nhớ họ, hôm nay em chưa nói nhớ anh mà.
Dĩ nhiên Phác Xán Liệt sẽ không nói ra những chuyển động trong thâm tâm này, nếu không chẳng phải sẽ trở thành gà tiểu học tranh giành ghen tị ư.
“Muốn thấy mặt sao? Anh không có trang điểm… tóc cũng rối mù à…”
“Không trang điểm cũng đẹp trai hả… he he he… biết rồi…”
Phác Xán Liệt đang bóp thịt của Biên Bá Hiền nghịch một mình rất khoái chí, bỗng bị đá bắp chân.
Ý tứ của Biên Bá Hiền rất rõ ràng: Em sắp mở đèn cho các Ili ngắm gương mặt thanh tú của em, phiền ngài đây ra ngoài một lát.
Má nó (ノ =Д=) ノ ┻━┻
Cảm giác hôm nay sẽ không được dỗ dành rồi.
Giận đùng đùng chạy ra ban công hút thuốc, Biên Bá Hiền ở trong phòng vừa hát vừa cười, hắn thì dựa tường hóng gió lạnh.
Trong cái gạt tàn tích một lớp tro thuốc mới đi vào lại, Biên Bá Hiền ấy mà vẫn còn livestream.
Chỉ bật ngọn đèn bàn, hơn nữa ánh sáng chỉnh rất yếu.
Miệng khẽ hát bài gì đó, Phác Xán Liệt cũng kinh ngạc với chính mình khi giây đầu tiên đã phân biệt ra cậu đang ngâm nga ca khúc B-side thứ hai trong album thứ ba của Licht.
Tránh nơi sáng, lượn vòng qua sau lưng cậu.
“Á ——”
Tiếng hát gián đoạn, Biên Bá Hiền thốt lên, di động bị Phác Xán Liệt trở tay ụp lên giường.
Theo bản năng quay đầu nhìn lại, bị giữ cằm, đáp xuống một nụ hôn lành lạnh mang mùi thuốc lá.
Với tay nhấn tắt đèn bàn, há miệng đáp lại, tận lực không phát ra động tĩnh.
Hơn nửa đêm cũng không thể cho hàng vạn khán giả livestream dự một buổi kiến thức “sếch”.
Phác Xán Liệt đoán được Biên Bá Hiền suy nghĩ gì, cố ý ngậm đầu lưỡi cậu mút mát.
Tuy biết không thể chơi quá trớn, thanh âm rất nhỏ, cũng đủ làm cậu kinh hồn bạt vía.
Biên Bá Hiền không phản kháng, ngược lại xoay người ôm hắn, một chân chen giữa hai chân Phác Xán Liệt, cọ nhẹ.
Trước đây chọc tức hắn xong chỉ thích dỗ như vầy, cũng chẳng hiểu nguyên lý gì, dù sao cọ cọ là Phác Xán Liệt sẽ không giận nổi nữa.
Lần này cũng y hệt, có điều mấy giây là Phác Xán Liệt đã buông cậu ra, Biên Bá Hiền lăn sang bên kia giường lần nữa cầm điện thoại lên,
“Vừa rồi di động vô tình rớt nha…”
Người xem livestream đương nhiên sẽ không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi này phát sinh chuyện gì, chỉ có tiếng va chạm giữa bóng tối, kế đó livestream khôi phục bình thường.
“Ò… buồn ngủ rồi ~ Ngủ ngon ~ Các Ili ngủ ngon… mơ đẹp nha ~ Cùng ngủ thật ngon… gặp nhau trong mơ nhé ~”
“Tại sao anh lại vậy?”
Nói chưa được mấy câu đã tắt livestream, đá lên người Phác Xán Liệt, “Lỡ bị phát hiện thì sao?”
Người nọ rất ấu trĩ đạp cậu lại một cái, thuận tiện tung cú đá hậu.
Biên Bá Hiền im lặng, nằm ngửa chuẩn bị ngủ.
Phác Xán Liệt vẫn đang hóng, thấy hết động tĩnh, nửa ngày mới “gừ gừ” một câu như đau răng, “Em dỗi anh vì vụ này à…”
Biên Bá Hiền không dỗi, cũng không nghĩ Phác Xán Liệt sẽ hỏi thế.
Lập tức lăn lông lốc tới gần hắn nũng nịu, “Em không dỗi mòa ~”
Cậu đứng ở vị trí cao bao nhiêu, nói lời này sẽ cần dũng khí bao lớn.
Cậu không nghĩ được nếu chuyện bí mật bị phát tán thì nên kết thúc thế nào, nhưng hậu quả không gánh nổi, vĩnh viễn chỉ có mất đi Phác Xán Liệt.
Nghiêng đầu hôn tóc mái Biên Bá Hiền, vừa định rời khỏi liền bị cậu ôm má cắn một nhát, “Dạo này em không có lịch trình, chủ tịch đại nhân có thể dành ra xíu thời gian rảnh cho kẻ lang thang thất nghiệp không ạ?”
“Muốn đi đâu chơi?” Phác Xán Liệt hiểu ý.
Biên Bá Hiền nắm ngón tay hắn xoa tới lui, “Hì hì ~ anh biết mà.”
“… Biết rồi.”
Giọng Phác Xán Liệt trầm đi vài độ, trái lại chẳng có vẻ không vui.
“Biết rồi, là đi, hay là không đi ạ?”
“… Đi.”.