Mary gượng đứng thẳng dậy và hếch cằm lên, miệng cô mím lại thành một đường nghiêm nghị. “Không cần thiết phải giễu cợt tôi, anh Mackenzie,” cô điềm tĩnh nói, nhưng giọng nói thì không được bình tĩnh như thế. Cô biết mình thiếu vẻ quyến rũ và không cần người ta phải mỉa mai mới nhớ ra. Thông thường cô chẳng lúng túng vì sự luộm thuộm của mình, cô đã chấp nhận đó như một thực tế không thể thay đổi, giống như kiểu mặt trời thì phải mọc đằng đông. Nhưng Mackenzie làm cô cảm thấy yếu đuối lạ kỳ, và chuyện anh ta chỉ ra cô kém hấp dẫn thế nào làm cô thấy đau đớn một cách kỳ cục.
Hai hàng lông mày đen thẳng nhíu lại trên sống mũi cao của Wolf. “Tôi chẳng giễu cợt gì cô,” anh nạt. “Tôi đang hết sức nghiêm túc đấy, thưa cô. Tôi muốn cô biến khỏi ngọn núi của tôi.”
“Vậy thì tôi sẽ rời khỏi, dĩ nhiên rồi,” cô bình tĩnh đáp lại. “Nhưng như thế cũng không cần thiết phải giễu cợt tôi.”
Anh chống hai tay lên hông. “Giễu cợt cô? Như thế nào?”
Làn da nhạy cảm của Mary ngứa ran, nhưng đôi mắt xanh xám không hề nao núng. “Tôi biết tôi không phải là người hấp dẫn, chắc chắn không phải là loại người có thể kích thích - ờ - ham muốn man rợ của đàn ông.” Cô ta nghiêm túc. Mười phút trước anh hẳn sẽ đồng ý với cô ta rằng cô ta thật đơn điệu, và có Chúa biết rằng cô ta chẳng phải tín đồ thời trang, nhưng điều làm anh sửng sốt là cô ta dường như thực sự không nhận ra chuyện anh là người Anh điêng thì có nghĩa gì, hay anh có ý gì khi mỉa mai cô ta như thế, kể cả việc anh đã bị kích thích dữ dội khi ở gần cô ta. Cái cảm giác nhoi nhói còn nấn ná lại trên háng nhắc anh nhớ lại phản ứng của mình vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Anh thốt lên một tiếng cười khàn đục, một âm thanh chẳng chút vui vẻ. Sao không thêm một chút hứng thú cho cuộc đời của cô ta nhỉ? Khi được nghe kể về cái sự thật thẳng thừng đó, hẳn cô ta sẽ không thể nào cuốn xéo khỏi ngọn núi của anh nhanh hơn.
“Tôi không đùa hay giễu cợt gì,” anh nói, đôi mắt đen bực bội nhìn cô ta. “Chạm vào cô như thế, ở gần cô đến mức có thể ngửi thấy mùi vị ngọt ngào từ cô như thế, đã làm tôi nổi hứng.”
Cô ta sửng sốt ngây người nhìn anh, rồi lặp lại, “Làm anh nổi hứng?”
“Đúng.” Cô ta vẫn nhìn anh chòng chọc như thể anh đang nói thứ ngôn ngữ nào khác, và anh thêm vào với vẻ thiếu kiên nhẫn, “Làm tôi nóng lên, bất cứ cách nào cô muốn dùng để miêu tả chuyện đó.”
Mary vén một lọn tóc mềm mại đã bung ra khỏi cặp tóc. “Anh lại giễu cợt tôi nữa rồi,” giọng cô đầy vẻ buộc tội. Điều đó là không thể nào. Cô chưa bao giờ làm một người đàn ông... kích thích được người đàn ông nào trong đời.
Wolf đã thực sự bị kích động. Anh đã học cách sử dụng tinh thần thép khi phải đối mặt với bọn Ăng lê, nhưng có gì đó ở người phụ nữ nhỏ nhắn ra vẻ đứng đắn này làm anh ngứa ngáy. Cảm giác bực bội bao trùm đến khi anh nghĩ mình có thể nổ tung. Anh không định chạm vào cô ta, nhưng đột nhiên tay anh ở trên eo cô ta, kéo cô ta về phía anh. “Có lẽ cô cần bằng chứng,” anh nói bằng một giọng gằn gằn thô bạo, rồi cúi xuống phủ môi mình lên môi cô ta. Mary run bắn trong cơn chấn động toàn thân, mắt cô mở tròn xoe khi môi anh di chuyển trên môi cô. Mắt anh nhắm lại. Cô có thể thấy từng cọng lông mi, và trong một giây cô ngạc nhiên khi thấy chúng mới dày làm sao. Thế rồi hai bàn tay anh, vẫn đang nắm lấy hông cô, kéo cô áp thật mạnh vào cơ thể lực lưỡng của anh, và cô thở dốc. Lợi dụng khi cô mở miệng ra, lưỡi anh liền thâm nhập vào trong. Cô lại rùng mình, và mắt cô từ từ nhắm lại khi cảm giác ấm nóng lạ lẫm bắt đầu làm người cô nóng lên. Cảm giác thích thú thật xa lạ, và dữ dội đến mức làm cô hoảng sợ. Một đợt sóng những cảm xúc mới lạ dồn dập tấn công cô, khiến cô choáng váng. Cô cảm nhận sự kiên quyết trên môi anh, từ mùi vị nồng nàn của anh, từ sự gần gũi đến sửng sốt khi lưỡi anh vuốt ve lưỡi cô như thể dụ dỗ cô cùng tham gia trò chơi này. Cô cảm thấy hơi nóng từ cơ thể anh, ngửi thấy mùi xạ hương ấm áp trên da anh. Bộ ngực mềm mại của cô áp vào vầng ngực lực lưỡng của anh, và núm vú cô lại bắt đầu ngứa ran lên theo cái cách lạ lẫm đáng hổ thẹn đó.
Đột nhiên miệng anh rời khỏi miệng cô, và cảm giác thất vọng đột ngột làm mắt cô bừng mở. Ánh mắt đen lay lấy thiêu đốt cô. “Hôn tôi đi,” anh lẩm bẩm.
“Tôi không biết hôn thế nào,” Mary thốt lên, vẫn không tin được những gì đang xảy ra.
Giọng anh gần như gầm gừ, “Như thế này.” Anh lại chiếm lấy miệng cô, và lần này Mary hé môi ra ngay lập tức, háo hức đón chào lưỡi anh và lại một lần nữa cảm giác sung sướng kỳ lạ đó cuộn lên. Môi anh di chuyển trên miệng cô, nhào nặn môi cô bằng cơn khoái lạc mãnh liệt, dạy cô cách đáp trả lại. Lưỡi anh lại chạm lưỡi cô, và lần này cô e thẹn đáp lại, đón chào sự xâm nhập của anh bằng cái chạm dịu dàng của riêng mình. Cô quá thiếu kinh nghiệm nên không nhận ra dấu hiệu chấp nhận của mình, nhưng anh bắt đầu thở nặng nhọc hơn và nhanh hơn, và nụ hôn của anh sâu hơn, đòi hỏi thậm chí còn nhiều hơn từ cô.
Cảm giác kích thích đáng sợ nổ bùng trong người cô, vượt qua cơn khoái lạc đơn thuần và trở thành một nhu cầu đói khát. Cô không còn lạnh chút nào nữa, mà bùng cháy bên trong cho đến lúc trái tim cô nện thình thịch vào lồng ngực. Vậy đây là ý anh muốn nói khi bảo rằng cô làm anh nóng lên. Anh cũng làm cô nóng lên, và chỉ nghĩ đến chuyện anh cảm thấy nỗi khát khao không ngừng cùng ham muốn mãnh liệt này thôi cũng đủ làm cô choáng váng rồi. Cô thốt ra một âm thanh khe khẽ, vô thức và áp sát vào anh, không biết làm sao để kiểm soát những cảm xúc mà nụ hôn đầy kinh nghiệm của anh đã khơi dậy.
Tay anh siết chặt đau đớn trên eo cô, và một âm thanh trầm đục thô ráp thoát ra từ cổ họng anh. Thế rồi anh nhấc cô lên, kéo cô vào sát hơn, điều chỉnh hông cô trên anh và chứng minh một cách sinh động phản ứng của mình đối với cô.
Cô đã không biết được sự việc có thể như thế. Cô đã không biết rằng nỗi khát khao có thể cháy lên nóng bừng như thế, có thể khiến cô quên đi những cảnh báo của dì Ardith về đàn ông và những thứ bẩn thỉu mà họ thích làm với đàn bà. Mary đã kết luận một cách khá hợp lý rằng những thứ đó không thể nào quá bẩn thỉu, nếu không đàn bà sẽ không chịu đựng như thế, nhưng đồng thời cô chưa bao giờ lả lơi hay cố tấn công một người bạn trai nào. Đám đàn ông ở trường đại học và ở chỗ làm dường như khá bình thường, không phải những con yêu râu xanh; cô thấy thoải mái với họ, và thậm chí còn coi họ là bạn bè. Chỉ là bản thân cô không quyến rũ; chẳng có người đàn ông nào từng phá cửa nhà để đi chơi với cô hay thậm chí cố bấm số điện thoại của cô, thế nên những kinh nghiệm đối với đàn ông không chuẩn bị tinh thần cho cô trước vòng tay rất chặt của Wolf Mackenzie, trước nụ hôn đói khát của anh, hay vật đàn ông rắn chắc đang thúc vào giữa hai đùi cô.
Và, cô cũng không biết rằng mình có thể muốn nhiều hơn nữa.
Mary vô thức choàng tay quanh cổ Wolf và quằn quại áp vào anh, bị hành hạ bởi cơn bức bối càng lúc càng tăng. Người cô như trên lửa, trống rỗng, đau đớn và thèm muốn, và cô không có kinh nghiệm để kiểm soát cảm giác đó. Những cảm xúc mới như cơn sóng thủy triều, vỗ vào tâm trí cô dưới hệ thống dây thần kinh quá tải.
Wolf giật đầu ra sau, hàm răng nghiến chặt trong nỗ lực không ngừng tìm lại khả năng kiểm soát. Ngọn lửa đen cháy rực trong mắt anh khi anh nhìn xuống cô. Nụ hôn của anh đã làm cho đôi môi mềm mại của cô đỏ lựng và sưng phồng, một màu hồng phơn phớt phủ lên làn da trắng mờ ấy. Mắt cô mở ra đờ đẫn và chậm chạp bắt gặp ánh mắt anh. Mái tóc nâu nhạt đã hoàn toàn tuột ra khỏi búi, mềm mại đổ xuống quanh khuôn mặt và trên vai cô. Nỗi khao khát hiện rõ trên mặt cô; trông cô đã rối bù lên rồi, như thể anh đã làm gì đó còn hơn là hôn cô, và anh đã làm thế trong đầu mình. Cô thật nhẹ và mảnh mai trong tay anh, nhưng cô đã xoắn quyện vào anh với một cơn đói khát không kém gì cơn đói khát trong anh.
Anh có thể đưa cô lên giường ngay bây giờ; cô đã đi xa đến thế, và anh biết điều đó. Nhưng anh chỉ làm thế nếu cô là người đưa ra quyết định trong tình trạng tỉnh táo, chứ không phải khi cô bị kích thích quá đến nỗi không còn biết mình đang làm gì. Rõ ràng là cô không có kinh nghiệm; thậm chí anh còn phải dạy cô cách hôn - ý nghĩ đó bất thình lình khựng lại như thể anh bị tông vào một bức tường thép, khi anh nhận ra toàn bộ ý nghĩa trong sự thiếu kinh nghiệm của cô. Mẹ kiếp, cô là một trinh nữ!
Ý nghĩ đó làm Wolf loạng choạng. Lúc này cô đang nhìn anh bằng đôi mắt xanh xám vừa ngây thơ vừa thắc mắc, đờ đẫn vì khát khao, trong lúc chờ động thái tiếp theo từ anh.
Cô không biết làm gì. Tay cô khóa lại quanh cổ anh, cơ thể cô áp chặt vào anh, chân cô hơi tách ra cho phép anh ép vào cô, và cô đang chờ anh bởi vì cô không biết phải tiếp tục như thế nào. Thậm chí cô còn chưa từng được hôn. Chưa có người đàn ông nào chạm vào bộ ngực mềm mại đó, hay ngậm núm vú của cô trong miệng. Chưa có người đàn ông nào từng yêu cô trước đây.
Wolf nuốt xuống cục nghẹn đang có nguy cơ làm anh chết ngạt, mắt anh vẫn khóa mắt cô. “Lạy Đấng tối cao, cô à, chuyện này suýt nữa đã vuột khỏi tầm kiểm soát.”
Cô chớp mắt. “Thật ư?” Giọng cô nghiêm trang, lời nói rõ ràng, nhưng vẻ choáng váng, đờ đẫn vẫn hiển hiện trong ánh mắt.
Thật từ từ - bởi vì anh không muốn thả cô ra, và thật dịu dàng - bởi vì anh biết mình phải làm thế, anh thả cô trượt xuống cho đến khi cô lại tự đứng trên chân mình. Cô không biết gì về những hậu quả, nhưng anh thì biết. Anh là Wolf Mackenzie, người lai, còn cô là giáo viên. Những công dân tốt của Ruth sẽ không muốn cô giao lưu với anh; cô chịu trách nhiệm về những công dân trẻ của họ, ảnh hưởng tới sự hình thành nhân cách của bọn trẻ. Chẳng có bậc phụ huynh nào lại muốn đứa con gái nhạy cảm của mình phải chịu sự dạy dỗ của một người phụ nữ có mối quan hệ ngoài luồng với một gã Anh điêng đã từng bị kết án. Vì sao ư, cô thậm chí có thể dụ dỗ cả đám con trai của họ nữa! Cái quá khứ ngồi tù của anh có thể chấp nhận được, nhưng dòng máu Anh điêng sẽ không bao giờ biến mất.
Vì vậy anh phải thả cô ra, cho dù anh có muốn đưa cô vào phòng ngủ và dạy cho cô tất cả những thứ xảy ra giữa đàn ông và đàn bà nhiều đến thế nào.
Hai tay Mary vẫn quán quanh cổ anh, ngón tay vùi vào trong mớ tóc sau gáy anh. Cô dường như không thể cử động. Anh với lên nắm lấy cổ tay cô và gỡ cô ra khỏi mình.
“Chắc con sẽ quay lại sau.”
Một giọng nói xâm nhập vào thế giới của những xúc cảm mới được khám phá trong mơ của Mary, và cô giật lùi, hai má đỏ bừng khi cô quay lại và nhìn thẳng vào người mới đến. Một cậu bé cao có khuôn mặt khắc nghiệt đang đứng ngay ngưỡng cửa bếp, tay cầm mũ. “Xin lỗi ba. Con không cố ý xông vào.”
Wolf bước ra xa khỏi cô. “Ở lại đi. Dù sao thì cô ấy cũng đến để tìm con.” Cậu bé nhìn cô với vẻ thắc mắc. “Ba không đùa đấy chứ?”
Wolf chỉ nhún vai. “Đây là cô Mary Potter, giáo viên mới trong trường. Cô Potter, đây là con trai tôi, Joe.” Thậm chí là trong cơn xấu hổ cùng cực, Mary cũng bị dội lại khi thấy anh gọi cô là “cô Potter” sau cái khoảnh khắc thân mật mà họ vừa cùng nhau sẻ chia. Nhưng anh có vẻ rất bình tĩnh và tự chủ, như thể chuyện đó không hề tác động gì đến anh, trong khi mọi dây thần kinh trong cơ thể cô vẫn đang còn tranh cãi om xòm. Cô muốn quăng mình vào anh và dâng hiến toàn bộ cơ thể cho ngọn lửa đó. Nhưng, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay cứng đờ hai bên hông trong khi mặt nóng ran, và cô buộc mình phải nhìn thẳng vào Joe Mackenzie. Thằng bé là lý do cô có mặt ở đây, và cô sẽ không cho phép mình quên điều đó lần nữa. Khi cơn xấu hổ đã dịu đi, cô nhận thấy Joe rất giống cha. Mặc dù mới mười sáu tuổi, nhưng cậu bé đã cao hơn mét tám và gần bằng cha mình, bờ vai trẻ trung rộng lớn hứa hẹn sẽ trở nên mạnh mẽ như vậy. Gương mặt Joe là phiên bản trẻ hơn của Wolf, cũng sắc cạnh và kiêu hãnh, các đường nét được chạm trổ chính xác. Joe cũng bình tĩnh và tự chủ, quá tự chủ đối với một cậu bé mười sáu tuổi, và đôi mắt, thật kỳ lạ, có màu xanh xám, lóe lên ánh xanh dương. Đôi mắt ẩn chứa điều gì đó, điều gì đó hoang dã, cũng như sự chấp nhận chua xót và những nhận thức đã làm thằng bé trông già hơn độ tuổi của mình. Joe giống y như cha mình.
Không đời nào cô lại chịu thua cậu bé này.
Cô chìa một tay ra cho Joe. “Cô thực sự muốn nói chuyện với em, Joe à.”
Vẻ mặt Joe vẫn giữ nguyên vẻ xa cách, nhưng nó vẫn băng qua bếp để bắt tay cô. “Em không biết vì sao.”
“Em đã bỏ học.”
Câu khẳng định đó gần như không cần phải xác nhận lại, nhưng Joe gật đầu. Mary hít vào thật sâu. “Cô có thể hỏi nguyên nhân không?”
“Ở trường chẳng có gì cho em cả.” Mary thấy bực bội trước câu nói bình thản, thẳng thừng đó, bởi vì cô không thể cảm thấy chút bất an nào trong cậu bé bất thường này. Như Wolf đã nói, Joe tự mình đưa ra quyết định và không định thay đổi.
Cô cố nghĩ ra một cách khác để tiếp cận thằng bé, nhưng giọng nói trầm trầm lặng lẽ của Wolf đã cắt ngang. “Cô Potter, cô có thể nói tiếp sau khi đã mặc xong ít quần áo phù hợp. Joe, không phải con có cái quần jean cũ có thể vừa với cô ấy hay sao?” Trước sự ngạc nhiên của cô, thằng bé nhìn cô một lượt bằng con mắt đầy kinh nghiệm. “Con cũng nghĩ thế. Có lẽ cái quần con đã mặc lúc lên mười sẽ vừa.” Trong một thoáng, vẻ buồn cười lấp lánh trong đôi mắt màu xanh kim cương của nó, và Mary mím môi lại. Đàn ông nhà Mackenzie được gì khi cứ chỉ ra vẻ thiếu hấp dẫn của cô một cách thừa thãi như thế chứ?
“Tất, áo, ủng và áo choàng,” Wolf thêm vào bản danh sách, “ủng sẽ quá to, nhưng hai đôi tất sẽ đủ chèn được.”
“Anh Mackenzie, tôi thực sự không cần thêm quần áo. Những gì tôi đang mặc là đủ để giúp tôi về được đến nhà.”
“Không có chuyện đó đâu. Nhiệt độ cao nhất trong ngày hôm nay là khoảng -230C. Cô sẽ không bước ra khỏi ngôi nhà này với đôi chân trần và đôi giày ngu ngốc đó.”
Đôi giày tiện dụng của cô đột nhiên trở thành ngu ngốc? Cô muốn lao ra bảo vệ chúng, nhưng đột nhiên nhớ lại tuyết đã xộc vào trong giày và làm ngón chân cô tê cứng thế nào.
Những gì là phù hợp ở Savannah trở nên thiếu thốn một cách thê thảm trong mùa đông Wyoming.
“Cũng tốt,” cô đồng ý, nhưng suy cho cùng chỉ bởi vì đó là điều phù hợp phải làm. Cô vẫn cảm thấy không thoải mái khi phải mặc đồ của Joe, dù là tạm thời. Trước đây cô chưa bao giờ mặc quần áo của người khác, chưa bao giờ đổi áo khoác hay áo cánh với bạn thân khi đã lớn. Dì Ardith cho rằng suồng sã như thế là vô giáo dục.
“Tôi sẽ đi kiểm tra xe của cô trong khi cô thay đồ.” Không thèm liếc nhìn cô, anh khoác áo choàng, đội mũ vào rồi bước ra khỏi cửa.
“Đường này,” Joe nói, ngầm bảo cô nên đi theo mình. Cô đi theo, và thằng bé liếc nhìn ra sau. “Chuyện gì xảy ra với xe của cô?”
“Xe cô bị nổ ống dẫn nước.”
“Nó đang ở đâu?”
Cô dừng lại. “Trên đường. Em không nhìn thấy nó lúc đi lên à?” Một ý nghĩ kinh khủng ập vào Mary. Có khi nào xe cô đã trượt khỏi vách núi không? “Em đi lên từ phía trước núi. Đường đó không dốc lắm.” Joe lại có vẻ buồn cười. “Cô thực sự đã cố lái xe lên đây bằng đường phía sau trong khi cô không quen lái xe trong tuyết à?”
“Cô có biết đó là đường phía sau đâu. Cô tưởng đó là đường lên duy nhất chứ. Không thể đi được à? Cô có lốp lội tuyết mà?”
“Em nghĩ chắc là đi được thôi.”
Cô nhận thấy Joe có vẻ không tin vào khả năng của cô chút nào, nhưng cô không tranh cãi, bởi vì bản thân cô cũng chẳng tự tin là mấy.
Joe dẫn đường qua một phòng khách bài trí đơn giản nhưng thoải mái rồi xuống một hành lang ngắn dẫn đến một cửa phòng để mở. “Quần áo cũ của em đã đóng thùng để trong kho, nhưng cũng không mất nhiều thời gian để lôi ra đâu. Cô có thể thay đồ ở đây. Đây là phòng của em.”
“Cảm ơn em,” Mary lẩm bẩm rồi bước vào trong phòng. Cũng giống như phòng khách, căn phòng này thật đơn giản, với xà nhà phô ra và những bức tường gỗ dày. Không có gì cho thấy đây là phòng của một cậu bé tuổi teen cả: không có bất kỳ dụng cụ thể thao nào, không quần áo vương vãi trên sàn. Chiếc giường cỡ rộng gọn gàng, phía trên là một tấm chăn bông may tay phẳng phiu. Một chiếc ghế tựa dựng trong góc. Cạnh giường là các giá sách cao từ sàn đến trần; chúng rõ ràng được làm thủ công, nhưng không hề thô kệch. Chúng đã được hoàn thiện, đánh bóng và đánh véc ni. Trên giá xếp chật ních sách, và sự tò mò đã khiến cô quan sát các tựa sách.
Phải mất một lúc cô mới nhận ra tất cả những cuốn sách đều có liên quan đến chuyện bay, từ những thí nghiệm của Da Vinci trong Kitty Hawk đến sự thám hiểm không gian. Có những cuốn sách về máy bay ném bom, máy bay chiến đấu, trực thăng, máy bay radar, máy bay phản lực và máy bay thủy lực, những cuốn sách về các trận đánh trên không kể từ khi lần đầu tiên các phi công nổ súng vào nhau trong Thế chiến thứ nhất. Có những cuốn sách về máy bay thực nghiệm, chiến thuật bay, thiết kế cánh máy bay và công suất máy.
“Quần áo của cô đây.” Joe lặng lẽ bước vào và đặt đống quần áo lên giường. Mary nhìn thằng bé, nhưng mặt nó kín như bưng.
“Em thích máy bay,” cô nói, rồi nhăn mặt trước câu nói thừa thãi của mình.
“Em thích máy bay,” Joe thừa nhận mà không hề đổi giọng.
“Em có nghĩ đến chuyện tham gia lớp học bay không?”
“Có.” Nhưng Joe không thêm gì vào câu trả lời quả quyết đó; nó chỉ rời khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng. Mary vừa suy nghĩ vừa từ từ cởi váy và mặc vào những thứ Joe vừa đem đến. Bộ sưu tập sách đó cho thấy đây không chỉ đơn thuần là sự yêu thích đối với chuyện bay lượn, mà là nỗi ám ảnh. Ám ảnh là thứ buồn cười; những ám ảnh không lành mạnh có thể hủy hoại cuộc sống con người, nhưng một số nỗi ám ảnh lại nâng người ta lên một nấc cao hơn trong cuộc đời, làm họ tỏa ánh hào quang rực rỡ hơn, cháy bỏng hơn, và nếu những nỗi ám ảnh đó không được nuôi dưỡng thì người ta sẽ khô héo, đời họ sẽ úa tàn bởi sự đói khát trong tâm hồn. Nếu đoán đúng, cô sẽ có cách để tiếp cận Joe và đưa cậu bé quay lại trường học.
Chiếc quần jean thật vừa vặn. Kinh tởm trước bằng chứng thêm vào chứng tỏ cô chỉ có thân hình của một thằng bé mười tuổi, cô mặc vào chiếc áo flannel quá khổ và đóng cúc, rồi xắn tay áo lên. Đúng như Wolf đã đoán, đôi ủng mòn xơ xác quá to, nhưng hai đôi tất dày đã đủ chêm vào làm đôi ủng không bị trượt lên trượt xuống quá nhiều. Cảm giác ấm áp đúng là thiên đường, và cô quyết định sẽ chắt bóp từng xu bằng mọi cách có thể cho đến khi đủ tiền mua được một đôi ủng.
Joe đang chất thêm củi vào chiếc lò sưởi bằng đá khổng lồ khi cô bước vào, và nụ cười toe nở trên môi khi thằng bé thấy cô. “Đúng là trông cô chẳng giống cô Langdale, hay bất kỳ giáo viên nào em từng gặp.”
Mary chắp hai tay lại. “Có vẻ chẳng liên quan gì đến khả năng chuyên môn. Cô là một giáo viên rất giỏi - ngay cả khi trông cô giống một cậu bé mười tuổi.”
“Mười hai. Em đã mặc cái quần đó lúc lên mười hai.”
“Đúng là nhẹ cả người.”
Joe bật cười to, và cô cảm thấy hài lòng, bởi vì cô có cảm giác rằng cả cậu bé và cha nó đều không cười nhiều. “Sao em lại nghỉ học?”
Cô đã học được rằng nếu cứ liên tục hỏi cùng một câu hỏi, người ta sẽ thường nhận được những câu trả lời khác nhau, và dần dần sự thoái thác sẽ chững lại và câu trả lời thực sự sẽ xuất hiện. Nhưng Joe nhìn cô thật bình tĩnh và đưa ra câu trả lời như trước đó. “Ở trường chẳng có gì cho em cả.”
“Chẳng còn gì để em học nữa ư?”
“Em là người Anh điêng, cô Potter. Một người lai. Những gì học được thì bản thân em tự học lấy.”
Mary sững người. “Cô Langdale không...” Cô dừng lại, không biết phải hỏi thế nào.
“Em như kẻ vô hình.” Giọng nói trẻ trung đầy gay gắt. “Kể từ lúc em bước vào trường. Chẳng ai bỏ thời gian giải thích cho em bất kỳ điều gì, hỏi em bất kỳ câu hỏi nào, hay cho em tham gia bất kỳ chuyện gì. Em ngạc nhiên khi các bài kiểm tra của mình vẫn được chấm điểm.”
“Nhưng em đứng đầu lớp?”
Joe nhún vai. “Em thích sách.”
“Em có nhớ trường, nhớ chuyện học hành không?”
“Em có thể đọc mà không cần đến trường, và em có thể giúp ba em nhiều hơn rất nhiều nếu như ở nhà cả ngày. Em biết về ngựa, thưa cô, có lẽ là hơn bất kỳ ai khác ở vùng này ngoài ba em, và em không học được điều đó ở trường. Trang trại này một ngày nào đó sẽ là của em. Đây là cuộc sống của em. Tại sao em phải lãng phí thời gian ở trường chứ?”
Mary hít vào thật sâu và tung ra quân át chủ bài. “Để học cách bay.”
Joe không thể ngăn tia thèm thuồng thoáng lóe trên trong mắt, nhưng nó nhanh chóng tắt lịm. “Em không thể học cách bay trong trường trung học ở Ruth. Có lẽ một ngày nào đó em sẽ học.”
“Cô không nói đến những bài học bay, mà nói về Học viện Không quân.”
Làn da màu đồng trở nên trắng bệch. Lần này cô không nhìn thấy tia háo hức nữa, mà là một khát khao sâu kín, thống khổ mãnh liệt đến mức làm cô chấn động, như thể thằng bé đã được thấy thiên đường thoáng qua. Thế rồi Joe xoay đầu lại, và đột nhiên trông nó già hẳn đi. “Đừng cố giễu cợt em. Không có cách nào đâu.”
“Tại sao lại không có? Từ những gì cô đã thấy trong hồ sơ của em ở trường, thì điểm trung bình của em đủ cao đấy chứ?”
“Em đã bỏ ngang.”
“Em có thể quay lại.”
“Bỏ lâu thế rồi mà còn có thể ư? Em sẽ phải học lại lớp này, và em sẽ không ngồi yên được trong khi bọn khốn đó gọi em là đồ Anh điêng ngu ngốc.”
“Em không bị tụt xa đến thế. Cô có thể kèm cho em, giúp em theo kịp để có thể bắt đầu năm cuối cấp vào mùa thu. Cô là giáo viên có bằng cấp, Joe à, và cho em biết nhé, thư giới thiệu của cô rất đáng tin cậy đấy. Cô có đủ khả năng dạy kèm em những bài học mà em cần.”
Joe cầm lấy que cời và chọc vào một khúc củi, gây ra một cơn mưa tia lửa bắn tung tóe. “Nếu em làm thế, thì rồi thế nào nữa?” Nó lẩm bẩm. “Học viện không quân đâu phải là trường đại học để thi tuyển vào, trả tiền và rồi theo học?”
“Phải. Thường thì phải được nghị sĩ bang giới thiệu.”
“Ừm, chà, em không nghĩ nghị sĩ bang sẽ giới thiệu một người Anh điêng. Theo trào lưu, bọn em luôn ở cuối danh sách những người được giúp đỡ. Nói thẳng ra là ở đáy luôn.”
“Cô nghĩ em đang quá chú trọng vào gốc gác của mình rồi,” Mary bình tĩnh nói. “Em có thể tiếp tục đổ lỗi mọi thứ cho việc là người Anh điêng, hoặc em có thể tiếp tục sống tiếp cuộc đời mình. Em không thể làm gì về phản ứng của người khác đối với em, nhưng em có thể làm gì đó với chính mình. Em không biết được nghị sĩ bang sẽ làm gì, vậy tại sao lại đầu hàng khi mà em thậm chí còn chưa hề cố gắng? Em là người hèn nhát hay sao?”
Joe đứng thẳng dậy, đôi mắt xanh dữ dội. “Em không mộng tưởng.”
“Vậy đã đến lúc tìm hiểu rồi, không phải sao? Em có muốn bay đến mức sẵn sàng chiến đấu để giành lấy đặc quyền không? Hay em chỉ muốn chết mà không hề biết đến cảm giác được ngồi trong buồng lái của một chiếc phản lực đang lao đi với tốc độ ánh sáng?”
“Cô chơi vậy là không đẹp, cô giáo,” Joe thì thào.
“Đôi khi phải bị nện vào đầu thì người ta mới chịu chú ý. Em có gan làm thử không?”
“Nhưng còn cô? Mọi người ở Ruth sẽ không thích cô dành quá nhiều thời gian cho em đâu. Chỉ mình em thôi cũng đã đủ tệ rồi, đằng này còn ba em nữa, tệ gấp đôi đấy.”
“Nếu có người phản đối chuyện cô phụ đạo cho em, chắc chắn cô sẽ nói thẳng với người đó ngay,” Mary kiên quyết nói. “Được nhận vào Học viện không quân là một vinh dự, và đó là mục tiêu của chúng ta. Nếu em đồng ý với việc phụ đạo, cô sẽ viết thư cho nghị sĩ bang ngay lập tức. Cô nghĩ lần này gốc gác của em sẽ giúp ích cho em đấy.”
Thật kinh ngạc khi gương mặt trẻ trung mạnh mẽ đó có thể kiêu hãnh được đến thế. “Em không muốn họ nhận em chỉ vì em là người Anh điêng.”
“Đừng ngớ ngẩn thế,” cô chế giễu. “Dĩ nhiên không phải em sẽ được nhận vào Học viện chỉ vì em là người lai Anh điêng. Nhưng nếu điểm này làm ngài nghị sĩ có hứng thú thì theo cô đó là điều tốt. Nó sẽ chỉ làm cho ông ta nhớ tên em thôi. Chính em mới là người phải đạt được số điểm cần thiết.”
Joe thọc tay vào mái tóc đen, rồi bồn chồn bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài khung cảnh trắng xóa. “Cô thực sự nghĩ là có thể à?”
“Dĩ nhiên là có thể. Không phải là chắc chắn, nhưng có khả năng. Em có thể đối diện với chính mình không nếu em không thử một lần? Nếu chúng ta không thử?” Mary không biết làm sao để khiến một nghị sĩ chú ý và cân nhắc đến khả năng giới thiệu một người vào Học viện không quân, nhưng cô chắc chắn sẽ viết thư cho từng nghị sĩ và từng đại biểu của Wyoming có ghế trong Nghị viện, mỗi tuần một lá thư, cho đến khi cô tìm ra cách.
“Nếu em đồng ý, thì sẽ phải học vào buổi tối. Em có nhiều việc cần phải làm ở đây.”
“Với cô buổi tối cũng được, nửa đêm cũng được, nếu như điều đó có thể đưa em quay lại trường học.”
Joe liếc nhanh cô. “Cô thực sự muốn thế, đúng không? Cô thực sự quan tâm đến chuyện em bỏ học?”
“Dĩ nhiên là cô quan tâm.”
“Chẳng có gì là ‘dĩ nhiên’ trong chuyện này. Em đã nói với cô rồi, không có giáo viên nào quan tâm em có đến lớp hay không. Chắc họ còn ước gì em không đến.”
“Chà,” Mary nói bằng giọng sôi nổi nhất, “cô thì quan tâm. Dạy học là nghề của cô, thế nên nếu cô không thể dạy và không cảm thấy mình đang làm tốt, thì cô sẽ đánh mất một phần con người mình. Không phải đó cũng là cảm giác của em về chuyện bay lượn sao? Rằng em phải làm, nếu không em sẽ chết?”
“Em muốn điều đó chết đi được,” Joe thừa nhận bằng giọng thô ráp.
“Cô đọc ở đâu đó nói rằng bay giống như quăng tâm hồn ta lên thiên đường rồi chạy đua để bắt lại khi nó rơi xuống.”
“Em không nghĩ tâm hồn em có lúc nào rơi xuống,” Joe lẩm bẩm, mắt nhìn lên bầu trời lạnh giá quang đãng. Thằng bé nhìn chòng chọc, mê mẩn, như thể thiên đường đang vẫy tay mời gọi nó, như thể nó có thể đứng thế nhìn mãi. Chắc thằng bé đang tưởng tượng mình ở trên đó, tự do và ngông cuồng, với một cỗ máy mạnh mẽ gầm lên bên dưới và đưa nó lên cao hơn. Thế rồi nó lắc mình, rõ ràng đang đấu tranh gạt bỏ giấc mơ đó đi, rồi quay lại phía cô. “Được rồi, cô giáo, khi nào thì chúng ta bắt đầu?”
“Tối nay. Em đã lãng phí nhiều thời gian rồi.”
“Mất bao lâu thì em mới theo kịp?” Mary ném cho thằng bé một cái nhìn thất vọng. “Chỉ theo kịp thôi sao? Em sẽ bỏ các bạn ở tít xa phía sau. Mất bao lâu thì còn phụ thuộc vào khối lượng bài vở mà em có thể tiếp thu.”
“Vâng, thưa cô,” Joe nói, miệng khẽ cười toe.
Joe trông đã trẻ con hơn, giống một cậu bé hơn trước đó. Trên mọi phương diện, nó trưởng thành hơn hẳn những cậu bé cùng độ tuổi khác trong lớp học của cô, nhưng giờ trông như thể nó đã cất bỏ được gánh nặng trên vai. Nếu bay có ý nghĩa nhiều đến thế với Joe, vậy thì nó sẽ cảm thấy thế nào nếu nó tự đặt mình một cuộc đua rồi rốt cuộc lại không thể giành được thứ mà nó muốn nhát?
“Em có thể có mặt ở nhà cô lúc sáu giờ không? Hay em muốn cô đến đây?” Cô nghĩ đến quãng đường lái xe, trong trời tối tăm và tuyết phủ, và tự hỏi liệu mình có làm được không nếu Joe muốn mình đến đây.
“Em sẽ đến nhà cô, vì cô không quen lái xe trong tuyết. Cô sống ở đâu?”
“Đi xuống con đường sau núi rồi rẽ trái. Là ngôi nhà đầu tiên bên trái.”
Cô nghĩ một lát. “Cô tin lúc này đó là ngôi nhà đầu tiên.”
“Đúng đấy ạ. Không có ngôi nhà nào khác trong vòng năm dặm. Đó là nhà của ông già Witcher.”
“Cô cũng nghe nói thế. Ban giám hiệu thật tử tế khi sắp xếp chỗ ở cho cô.”
Joe có vẻ nghi ngờ. “Đúng hơn đó là cách duy nhất họ có thể làm để tìm được một giáo viên mới vào giữa năm học.”
“Chà, dù sao cô cũng rất cảm kích,” Mary khẳng định, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chẳng phải lúc này ba em phải về nhà rồi sao?”
“Còn phụ thuộc vào chuyện ba em tìm thấy cái gì. Nếu có thể sửa ngay thì ba em sẽ sửa. Kìa, ba em về rồi.” Chiếc bán tải đen gầm lên rồi dừng lại trước nhà, và Wolf bước ra. Lên đến bậc thềm, anh giậm chân giũ bỏ lớp tuyết đóng thành bánh trên ủng và mở cửa. Ánh mắt đen lạnh lùng bắn về phía cậu con trai, rồi chuyển sang Mary. Mắt anh khẽ nhướng lên quan sát từng đường cong thanh mảnh lộ ra dưới chiếc quần jean cũ của Joe, nhưng anh không nói gì. “Lấy đồ đạc của cô đi,” anh bảo. “Tôi có một cái ống nước dự phòng sẽ vừa với xe cô. Chúng tôi sẽ lắp vào, rồi đưa cô về.”
“Tôi có thể tự lái,” cô trả lời. “Nhưng cảm ơn anh đã giúp. Cái ống nước giá bao nhiêu? Tôi sẽ trả tiền.”
“Cứ xem như hàng xóm giúp đỡ người mới đến. Và chúng tôi vẫn sẽ đưa cô về. Tôi thà để cô thực hành lái xe trong tuyết ở bất kỳ nơi nào khác, chứ không phải là trên ngọn núi này.”
Khuôn mặt ngăm ngăm của anh không biểu lộ điều gì như thường lệ, nhưng cô cảm thấy anh đã quyết định và sẽ không thay đổi. Cô lấy váy từ trong phòng Joe và phần đồ đạc còn lại trong bếp. Khi cô quay lại phòng khách, Wolf đang cầm một cái áo bành tô dày sụ dành cho cô. Cô khoác vào; vì cái áo dài đến gần đầu gối và ống tay trùm hết cả bàn tay cô, nên cô biết đây hẳn là áo anh.
Joe lại mặc áo bành tô và đội mũ. “Sẵn sàng.”
Wolf nhìn cậu con trai. “Hai người đã nói chuyện rồi chứ?”
Thằng bé gật đầu. “Rồi ạ.” Mắt nó nhìn thẳng vào mắt Wolf. “Cô ấy sẽ dạy kèm cho con. Con sẽ cố để vào Học viện Không quân.”
“Đó là quyết định của con. Chỉ cần chắc chắn rằng con biết mình đang vướng vào chuyện gì.”
“Con phải thử thôi.”
Wolf gật đầu cụt lủn, và đó là dấu chấm hết cho cuộc thảo luận. Cô được hai người họ hộ tống, rồi cả ba rời khỏi ngôi nhà ấm áp. Một lần nữa Mary bị cái lạnh buốt giá quất thẳng vào mặt. Cô bò vào trong chiếc xe bán tải vẫn đang nổ máy với lòng biết ơn, và luồng khí nóng từ lỗ thông máy sưởi đem đến cảm giác như thiên đường.
Wolf chui vào sau vô lăng, và Joe chen vào cạnh cô, khóa cô giữa hai Cơ thể lực lưỡng. Cô nghiêm nghị chồng hai tay lên nhau, đôi chân đi ủng đặt gọn gàng cạnh nhau khi chiếc xe chạy về phía nhà kho khổng lồ với dãy chuồng ngựa dài tỏa ra hai bên trông như hai cánh tay. Wolf ra khỏi xe và chui vào kho, rồi quay lại 30 giây sau đó với một cái ống nước đen dày cộp.
Khi họ đến chỗ xe cô, hai cha con nhà Mackenzie ra ngoài và cắm đầu xuống dưới cái mui xe đã lật lên, nhưng Wolf ra lệnh cho cô bằng cái giọng hết sức nghiêm túc, rằng cô phải ở lại trong xe. Anh chắc chắn là chuyên quyền, nhưng cô thích mối quan hệ giữa anh với Joe. Họ hết sức tôn trọng nhau.
Cô tự hỏi liệu có phải mọi người trong thị trấn thực sự thù địch với nhà Mackenzie chỉ vì họ là người Anh điêng lai. Có một điều mà Joe đã nói cứ làm cô thắc mắc, điều gì đó về chuyện chỉ liên quan đến mình nó đã đủ tệ rồi, nhưng sẽ tệ gấp đôi nếu tính đến Wolf. Wolf thì sao chứ? Anh đã cứu cô khỏi một tình huống tồi tệ, thậm chí là nguy hiểm, anh đã để ý đến sự ấm áp, thoải mái của cô, và giờ anh đang sửa xe cho cô.
Anh cũng hôn cô đến mê mẩn nữa. Mary thấy má mình nóng bừng khi nhớ lại những nụ hôn dữ dội đó. Không, những nụ hôn, và việc nhớ lại chúng, sinh ra một kiểu nóng bừng khác hẳn. Má cô nóng vì thái độ của cô thật đáng hoảng sợ đến nỗi cô gần như không thể để mình nghĩ đến chuyện đó. Cô chưa bao giờ - chưa bao giờ - sốt sắng đến thế với một người đàn ông. Đây hoàn toàn không phải là tính cách của cô. Dì Ardith hẳn sẽ lên cơn điên khi nghĩ đến cô cháu họ rụt rè, trầm tĩnh của mình lại để một người đàn ông lạ hoắc thọc lưỡi vào miệng. Như thế thật mất vệ sinh, mặc dù phải thừa nhận là cũng rất kích thích theo một cách nguyên sơ.
Mặt cô vẫn còn nóng bừng khi Wolf chui lại vào xe, nhưng anh thậm chí còn không thèm nhìn cô. “Đã sửa xong. Joe sẽ lái theo chúng ta.”
“Nhưng không phải sẽ cần thêm nước và chất chống đóng băng sao?”
Anh ném cho cô một ánh mắt nghi ngờ. “Tôi có một can chất chống đóng băng sau xe tải. Cô không thấy tôi lấy nó ra à?”
Mary lại đỏ bừng mặt. Cô không chú ý gì cả; cô vừa mải mê sống lại những nụ hôn mà anh đã trao cho cô, tim cô đang đập thình thịch và huyết mạch thì như chạy đua. Đó là một phản ứng khác thường, và cô không biết làm thế nào để kiểm soát nó. Phớt lờ nó đi dường như là cách thông minh nhất, nhưng liệu có thể phớt lờ được một chuyện như thế không?
Đôi chân khỏe mạnh của Wolf cọ vào chân cô khi anh đạp chân ga, và đột nhiên cô nhận ra mình vẫn còn ngồi ở ghế giữa. “Tôi sẽ không làm vướng chân anh nữa,” cô vội vã nói, rồi trượt về phía cửa sổ.
Wolf thích cảm giác có cô ngồi cạnh, gần đến nỗi cánh tay và chân anh cứ chạm vào cô mỗi khi anh vào số, nhưng anh không nói với cô điều đó. Lúc ở nhà mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát, nhưng anh không định tiến xa hơn. Chuyện với Joe làm anh lo lắng, và Joe quan trọng với anh hơn cảm giác có người đàn bà mềm mại này trong vòng tay.
“Tôi không muốn Joe bị tổn thương vì bản năng làm nhà cải cách của cô không chịu để nguyên mọi thứ như cũ.” Anh nói bằng giọng trầm, ngọt xớt khiến cô nhảy dựng lên, và anh biết cô cảm nhận được mùi đe dọa trong đó. “Học viện Không quân! Như thế là trèo quá cao đối với một đứa trẻ Anh điêng, trong khi có cả đống người đang chờ để chà đạp nó.”
Nếu anh nghĩ đến chuyện đe dọa cô thì anh đã thất bại. Cô quay sang anh với đôi mắt tóe lửa, cằm hếch lên. “Anh Mackenzie, tôi không hứa với Joe rằng thằng bé sẽ được nhận vào Học viện không quân. Nó hiểu điều đó. Điểm số của nó cao và đủ tiêu chuẩn để được giới thiệu, nhưng Joe đã nghỉ học. Nó không có cơ hội nào cả nếu không quay lại trường và gây dựng uy tín mà nó cần. Những gì tôi trao cho Joe là một cơ hội.”
“Và nếu như nó không làm được?”
“Nó muốn thử. Ngay cả khi không được chấp nhận, ít ra nó cũng biết rằng mình đã cố, và chí ít nó sẽ có bằng cấp.”
“Nó có thể làm mọi thứ phải làm mà không cần bằng cấp.”
“Có thể. Nhưng thứ Hai tôi sẽ bắt đầu nghiên cứu thủ tục và những tiêu chuẩn, rồi sẽ viết thư cho người này người kia. Cuộc đua tranh để vào được Học viện không quân thực sự rất ác nghiệt.”
“Người dân trong thị trấn sẽ không thích cô dạy kèm cho Joe.”
“Joe cũng nói thế.” Mặt cô lại khoác cái vẻ nghiêm nghị, ngoan cố đó. “Nhưng tôi có lý do để nói với bất cứ ai muốn khơi mào chuyện này. Cứ để tôi xử lý họ, ngài Mackenzie.”
Họ đã xuống khỏi ngọn núi vốn làm cô mất bao nhiêu thời gian để lái xe lên. Wolf im lặng suốt quãng đường còn lại, cả Mary cũng vậy. Nhưng khi dừng lại trước ngôi nhà cũ kỹ mà cô đang sống, anh đặt đôi tay đeo găng lên vô lăng và nói, “Không chỉ vì Joe, mà còn vì chính cô. Đừng lộ ra rằng cô sắp làm thế. Sẽ tốt hơn cho cô nếu không có người nào biết rằng cô từng nói chuyện với tôi.”
“Tại sao?”
Anh nở nụ cười lạnh lùng. “Tôi đã từng ngồi tù. Vì tội cưỡng hiếp.”