Chỉ khoảng ba giây sau, điếu thuốc của Tần Chi đã được châm lửa. Cô đặt thuốc vào miệng, hít một hơi, rồi cười với Lý Kinh Châu: “Anh xem, đây gọi là truyền lửa.”
Lý Kinh Châu lấy điếu thuốc trên miệng xuống, dập tắt nó lên bức tường xi măng rồi hỏi: “Ngữ văn kém thế này lại đỗ vào Di Đường?”
Tần Chi bĩu môi, sửa lời: “Thì…truyền pháo hoa vậy.”
Lý Kinh Châu liếc nhìn cô một cái, không nói gì, quay người định đi.
Tần Chi gọi anh lại: “Này, Lý Kinh Châu, anh còn nhớ em tên gì không?”
Lý Kinh Châu thực sự dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Cô tên gì?”
Tần Chi cau mày, hơi giận dỗi: “Anh thật sự không nhớ à?”
“Cô nghĩ sao?” Anh học theo giọng điệu của cô lúc nãy hỏi lại.
Tần Chi không nói gì nữa. Cô không giành được ưu thế ở hiệp đầu.
Nhưng cô không nản lòng, suy nghĩ một lát rồi bước chân đi về phía anh.
Đến rất gần chỗ anh, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Em tên là Tần Chi.” Gió thổi từ phía cô về phía anh, lúc này gió đã dịu hơn, mùi hương trên người cô thoang thoảng, không biết anh có ngửi thấy không.
Ánh nắng chiếu vào khiến anh nheo mắt lại một chút, anh nhìn cô, dường như biết rõ cô không thể chỉ đơn giản là tự giới thiệu như vậy.
Tim Tần Chi đập mạnh.
Cô không biết liệu mình có nên nói những lời tiếp theo hay không, nhưng cô rất rõ ràng, cô đã đến đây thì không thể ra về tay không, mối quan hệ giữa họ không thể tiếp tục không có tiến triển như thế này.
Cô liền bổ sung: “Tên bạn gái tương lai của anh, Tần Chi.”
Tần Chi từng chụp rất nhiều bức chân dung, biết ánh mắt nào là cuốn hút nhất, cô tưởng tượng mình là một người mẫu, còn đôi mắt anh chính là ống kính tuyệt vời nhất.
Cô không cố tình làm biểu cảm gì mà rất chăm chú nhìn anh.
Lông mi anh hơi động một chút.
Ngoài điều đó ra, không có phản ứng gì khác.
Thấy cô không nói thêm gì nữa, anh đưa tay ra nâng mặt cô lên.
Tim cô thắt lại, đôi mắt né tránh một chút.
Anh bình tĩnh, nâng má cô sang trái một chút, rồi sang phải, tỉ mỉ quan sát cô vài giây, rồi hỏi: “Cô nghĩ mình đặc biệt xinh đẹp, phải không?”
Tần Chi sững người.
Lời của anh giống như một cuộc tấn công bất ngờ, lòng tự tôn mà cô khó khăn xây dựng bỗng chốc bị anh phá hủy không thương tiếc.
Đã rất lâu rồi cô không trải qua cảm giác nước mắt ứa lên trong hốc mắt, nhưng ngay lúc này, Lý Kinh Châu đã khiến cô muốn khóc.
Nhưng may mắn thay, nước mắt cô chỉ rơi sau khi Lý Kinh Châu rời đi.
Tần Chi đứng rất lâu trên sân thượng, trong tư thế như đang bị phạt đứng.
Cô nhớ lại một ngày nắng đẹp cũng như thế này, đám con gái đã vây lấy cô trong con hẻm, cô gái cầm đầu nắm tóc cô, ép cô phải soi mặt vào một chiếc gương.
Những tiếng cười nói của các cô gái cứ nối tiếp nhau vang lên, giống như những cú đấm thẳng vào người cô.
“Mày nhìn cái mặt mày đi, mày nghĩ Lý Kinh Châu sẽ thích mày sao?”
“Đừng nói đến việc làm gái xinh, trước hết mày có thể trông giống người bình thường không?”
“Chưa thấy ai mặt dày như mày.”
“Mày lấy gì mà đọ với tao?”
“…”
Họ nhục mạ cô thỏa thích, rồi treo chiếc gương lên cành cây ở đầu hẻm, bắt cô đứng đối diện gương, nhìn thật kỹ khuôn mặt của mình.
Sau đó, Tần Chi chuyển trường, cô xé nát và xóa hết tất cả những bức ảnh cũ của mình, không để lại một tấm nào.
Nhưng cô vẫn không thể quên được hình ảnh bản thân khi đó.
Cô bé ở tuổi dậy thì, ngũ quan chưa phát triển, mới dậy thì nên chưa kịp cao lên mà chỉ béo ra, cả người đều tròn trịa. Đã vậy, mặt cô còn nổi mụn, tóc thì ngắn như rơm khô, khô cằn và thiếu sức sống.
Đến tận bây giờ cô vẫn không thể hiểu nổi làm thế nào Thái Như lại nuôi cô thành như vậy, thậm chí đến mái tóc cũng xấu xí. Làm sao cô lại cho phép mình lớn lên thành bộ dạng như thế, trong khi những cô gái khác xinh đẹp rạng rỡ như những bông hoa, chỉ riêng cô trông như cỏ khô, không chút dũng khí đón nhận làn gió xuân nào.
Kể từ ngày hôm đó, Tần Chi cảm thấy mỗi ngày cô sống đều là để bước ra khỏi con hẻm đó.
Nhưng hôm nay, cô nhận ra dường như mình sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi con hẻm đó nữa.
Không bao giờ.
Sau khi trở về ký túc xá, Tần Chi liền leo lên giường ngủ. Cô ngủ một giấc cho đến khi Hàn Mân tan học. Khi tỉnh dậy, mấy cô gái ở phòng bên cạnh đang thử đồ trong phòng với Hàn Mân. Có vẻ như họ có hẹn nên một cô gái đã mượn Hàn Mân một chiếc váy chấm bi.
Tần Chi ngáp một cái rồi ngồi dậy từ giường. Hàn Mân kéo cô bạn của mình đến trước mặt Tần Chi và hỏi: “Cô ấy mặc cái này có đẹp không?”
“Đẹp.”
“Có béo không?”
“Không béo.”
Chỉ cần có hai đánh giá này, chiếc váy đã đạt được giá trị của nó, khiến cô gái kia vui vẻ ra về.
Tần Chi thấy hơi đói, bèn đứng dậy, lấy một gói hạt từ ngăn kéo ra ăn. Chưa đầy năm phút sau khi cô bạn của Hàn Mân rời đi, Hàn Mân đã cảm thấy buồn chán nên liên tục than thở, hỏi Tần Chi có muốn đi dạo ở sân vận động không.
Tần Chi hỏi: “Sao chị không rủ Tống Dục đi cùng?”
“Thì gần đây anh Kinh đang bận ở phòng làm việc mà.”
Nghe thấy “anh Kinh”, trong lòng Tần Chi có chút khó chịu nhưng rất nhanh lại trở về bình thường: “Bận gì thế?”
“Ôi trời, ra sân vận động rồi nói nhé?”
“Được thôi…”
Tần Chi thay đồ, cùng Hàn Mân đến sân vận động.
Hàn Mân không đợi Tần Chi hỏi mà tự kể về chuyện của Lý Kinh Châu: “Em đã đọc bài đăng của anh Kinh trên trang công khai chưa?”
Tần Chi gật đầu: “Em có đọc, ‘Nhân Thế’ đúng không, viết về cuộc sống của con người, đủ mọi khía cạnh của chúng sinh.”
Phòng làm việc của Lý Kinh Châu có hơn chục tài khoản, trong đó có ba tài khoản chính trên trang công khai, một tài khoản viết về phim ảnh giải trí, một tài khoản về cảm xúc của phụ nữ, còn tài khoản chính viết về cuộc sống.
Nội dung mà trang công khai ‘Nhân Thế’ đưa ra phần lớn đều rất chất lượng.
Chủ đề được chọn luôn trúng đích, vừa có những vấn đề nóng hổi mà công chúng quan tâm, vừa có những câu chuyện về những con người nhỏ bé ở những nơi hẻo lánh, bút lực cũng khá sâu sắc, cân bằng được giữa những điểm nhấn của truyền thông mới và những điểm đau của sự kiện.
“Không phải năm ngoái anh Kinh đã tham gia nền tảng video sao, cậu ấy làm một chương trình về trẻ em bị bỏ lại, rất thành công, gần đây chương trình tiếp theo vừa được phát sóng, mọi người đều phải làm thêm giờ.”
“Chương trình tiếp theo?”
“Họ quay vào mùa hè vừa rồi, nói về cuộc sống của những đứa trẻ bị bỏ lại sau một năm.”
Tần Chi gật đầu, trông có vẻ đang suy tư.
Không biết từ lúc nào họ đã đi đến sân vận động, có một câu lạc bộ guitar đang hát, một nhóm người ngồi thành vòng tròn để nghe, Hàn Mân kéo Tần Chi đến ngồi ở vòng ngoài cùng.
Tần Chi hỏi: “Để em đoán nhé, những đứa trẻ đó sau một năm vẫn là trẻ bị bỏ lại đúng không?”
“Hầu như vậy, năm ngoái quay năm đứa trẻ, năm nay bốn đứa vẫn là trẻ bị bỏ lại.” Hàn Mân cười buồn, “Có một cậu bé khổ nhất, cậu bé sống với ông nội, ai ngờ tháng Sáu năm nay, ông nội cậu dậy sớm đi gặt lúa thuê cho người ta, trên đường đi thì bị máy kéo đâm chết.”
Lòng Tần Chi thắt lại.
Hàn Mân thở dài: “Thật khốn nạn, phải không? Tống Dục nói với chị, ông nội cậu bé gặt lúa từ sáng sớm mà chỉ kiếm được 25 tệ, còn không bằng giá một cốc Starbucks…”
Câu lạc bộ guitar đang hát một bài hát ngọt ngào, tiếng hát của cô gái và tiếng thở dài của Hàn Mân cùng lúc vang lên trong tai Tần Chi.
“Vậy bây giờ cậu bé phải làm sao?”
“Mẹ cậu chạy mất, bố thì chết rồi, giờ cậu chỉ còn tự mình sống thôi, nhưng anh Kinh và mọi người sẽ giúp đỡ cậu ấy.”
Tần Chi nhất thời không biết nên nói gì.
Cô biết dù cậu bé có được trợ giúp về vật chất, nhưng thế giới cảm xúc của cậu mãi mãi sẽ là một đống đổ nát không thể hồi phục.
Tất nhiên, cô cũng biết cậu bé may mắn, bởi vì với độ tuổi còn quá nhỏ, cậu không đủ khả năng sống sót, nhưng lại gặp được người có khả năng giúp cậu tiếp tục sống.
Nghĩ đến điều đó, Tần Chi đăm chiêu.
Khi cô tỉnh lại, không biết vì sao mọi người xung quanh đều đang reo hò.
Hàn Mân cùng mọi người vỗ tay hét lớn: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Lúc này Tần Chi mới chú ý thấy câu lạc bộ guitar đã ngừng hát, ở giữa đám đông có một cô gái đang tỏ tình với một chàng trai.
Khi mọi người đổ xô lên phía trước, Tần Chi lặng lẽ lùi lại, đứng ở khoảng cách vừa phải, nhìn mọi người reo hò.
Nhưng cuối cùng kết quả lại không như mong đợi.
Chàng trai đã từ chối cô gái.
Cô gái ngồi sụp xuống tại chỗ mà khóc nức nở.
Những người đứng xem thấy vậy liền giải tán.
Hàn Mân đi ra khỏi đám đông, không ngừng lắc đầu nói: “Thật vô vị.”
Tần Chi không có phản ứng gì lớn.
Có lẽ vì ban ngày đã bị kích động quá nhiều, nên cả buổi tối lòng cô lại trầm xuống.
Hàn Mân kéo Tần Chi lên khán đài ngồi, rồi hỏi cô: “Em nghĩ cô gái đó có bỏ cuộc không?”
Tần Chi lắc đầu: “Không biết.”
“Nếu là em thì sao, em có bỏ cuộc không?”
Tần Chi không cần nghĩ: “Em không bỏ cuộc.”
“Quả quyết vậy sao?” Hàn Mân ngạc nhiên, nói xong lại tự cảm thấy buồn cười, “Xì, nói thật thì, có ai đáng để em theo đuổi sao?”
Tần Chi cười: “Chị nói thế chẳng lẽ em không bao giờ thất bại sao?”
“Em thử nói xem, với nhan sắc của em, em theo đuổi ai mà không được?”
Tần Chi ngừng lại một chút, mím môi: “Thật sự là có.”
“Ai vậy?”
“…” Tần Chi ngập ngừng.
Hàn Mân cười nhạt: “Em mà nói cho chị biết là ai, chị nhất định sẽ móc mắt hắn ra để chơi bi, dám không nhìn ra em…”
“Lý Kinh Châu.”