Tần Chi và Lý Kinh Châu cùng nhau đến ga tàu cao tốc vào buổi chiều.
Chẳng ngắm được biển.
Lý Kinh Châu nói, sẽ có lần sau mà.
Đôi khi giữ lại một chút tiếc nuối cũng là giữ lại một cái cớ. Nhiều khi con người ta cố tình để lại một chút tiếc nuối, để lần gặp sau có lý do và cũng có thêm phần mong đợi.
Vé là Lý Kinh Châu mua.
Anh đi về phía Bắc, Tần Chi về phía Nam, ngồi trên những chuyến tàu khác nhau nhưng thời gian khởi hành gần nhau, họ cùng nhau qua cổng soát vé rồi cuối cùng đứng bên kia đường ray nhìn nhau từ xa.
Khi tình cảm đến độ sâu đậm nhất, quả thực là không muốn rời xa dù chỉ một giây.
Nhưng cả hai đều không phải kiểu người ủy mị, cuối cùng cũng chẳng bắt tay chào mà chỉ tự lên tàu. Lên tàu xong, Tần Chi liền gọi điện cho Lý Kinh Châu.
Lý Kinh Châu trêu: "Em đúng là bám dai thật."
Tần Chi cười: "Vậy anh cúp đi."
"..."
Anh không cúp.
Cuộc gọi kéo dài một tiếng, giữa chừng Tần Chi chuyển từ tàu cao tốc sang máy bay, lúc đó mới đành cúp máy.
Điểm đến của Tần Chi lần này là Hải Nam.
Trong khi miền Bắc phủ đầy tuyết trắng thì phương Nam cây cối xanh tươi.
Biển ở đây khác hẳn với biển ở Yên Thành.
Biển phương Bắc có màu xanh đậm, sâu lắng, mạnh mẽ, cho người ta cảm giác mãnh liệt mà không hề do dự, còn biển phương Nam lại trong xanh và sáng hơn, mang đến cảm giác bình yên sau khi đã trải qua biết bao sóng gió.
Trình Hạo có bạn ở đây.
Vì vậy bữa ăn đầu tiên của Tần Chi là ở nhà người bạn đó, người ấy bận rộn cả buổi sáng để làm món gà Hải Nam nổi tiếng nhất cho họ.
Tần Chi cũng nhờ vậy mà biết cơm ăn kèm với gà Hải Nam nhất định phải được nấu từ gạo vàng cùng sả và nước luộc gà. Một số người Hải Nam truyền thống, khi đón tiếp khách quý, sẽ đốt nhang cúng thần trước khi ăn gà.
Đó là dâng "tinh thần" của con gà lên cho thần linh.
Tôn trọng thực phẩm, chính là yêu cuộc sống.
Tần Chi nghe đến đây không nhịn được mà chụp ảnh gửi cho Lý Kinh Châu.
Ai đó đã nói gì nhỉ? Yêu là mong muốn được sẻ chia.
Sau đó, Tần Chi đi theo Trình Hạo để bắt đầu năm ngày quay phim.
Ra biển, chụp san hô, thăm rừng nhiệt đới, chụp bình minh và hoàng hôn...
Cô hoàn toàn đắm chìm vào công việc, không để bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Cho đến ngày cuối cùng, cô cầm một chai bia, một mình đi ngắm hoàng hôn.
Trên đường có người đạp xe bán cá vàng, những con cá vàng được cho vào từng túi nhựa, mỗi túi đều có tên, cuối cùng Tần Chi mua một con tên là "Chim Yến," mang nó ra bãi biển.
Cô lặng lẽ dọn dẹp suy nghĩ của mình.
Cô nghĩ về mọi thứ đã xảy ra trong thời gian qua, đặc biệt là mối quan hệ giữa cô và Thái Như.
Bao nhiêu suy nghĩ, như cả ngàn sợi dây diều đan vào nhau.
Bên cạnh có một cậu bé cũng mua một con cá vàng giống cô, cậu nằng nặc đòi thả nó xuống biển. Mẹ cậu bé ngăn lại và nói một câu khiến Tần Chi ngẫm nghĩ mãi - không phải con cá nào cũng có thể sống được trong biển.
Chỉ một câu nói đó, cô thấy không cần uống bia nữa, hoàng hôn cũng không cần ngắm nữa, cô như đã hiểu ra vài điều.
Tần Chi biết, nút thắt trong lòng giữa cô và Thái Như, cho dù hôm nay cô có ngồi đây đến khi biển khô cạn, cô cũng không thể tháo gỡ được.
Bởi vì mọi thứ nằm ở suy nghĩ của Thái Như.
Tần Chi là cá nước mặn.
Nhưng Thái Như không phân biệt được biển và hồ, vì trong lòng bà, tất cả đều là nước.
Thái Như sống rất tốt trong hồ nên bà nghĩ rằng Tần Chi cũng sẽ sống tốt trong đó. Vì vậy, bà coi sự bất mãn của Tần Chi như là giả vờ yếu đuối và than thở vô lý, chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sai.
Tần Chi không còn cách nào.
Nhưng cô hiểu rõ, có những thứ có thể thỏa hiệp, nhưng có những thứ, như nước mà cô dựa vào để sống, thì không thể thỏa hiệp.
Điều duy nhất cô có thể làm, chỉ là trở về với biển khơi, rồi chờ đợi Thái Như tự phát hiện ra thế giới này còn có đại dương.
Ngày mùng 11 tháng Giêng, Tần Chi trở về Di Đường.
Trước khi xuất phát vào buổi sáng, không hiểu sao Trình Hạo và hai người trong nhóm đều bị bệnh.
Trình Hạo cảm nặng, hai người đi cùng thì một người sốt nhẹ, một người sốt cao, Tần Chi sợ đến mức suýt gọi 120.
May mà cuối cùng vẫn về đến Di Đường an toàn, sau đó hai người bị sốt không chịu nổi, phải gọi xe đến bệnh viện.
Trình Hạo thì đỡ hơn, nghệ sĩ đôi khi lại cố chấp hơn cả nhà toán học, dù giọng bệnh đến khàn chẳng ra tiếng, anh vẫn khăng khăng mang thiết bị về xưởng trước, Tần Chi muốn giúp anh đem đi mà anh cũng không yên tâm.
Nhưng cuối cùng Tần Chi vẫn đi cùng anh về xưởng, giúp anh dọn dẹp thiết bị rồi gọi điện cho Trì Tuyết, bảo cô ấy trông chừng Trình Hạo uống thuốc.
Xong hết mọi việc, cô háo hức chạy một mạch về căn hộ Windsor.
Cô không nói cho Lý Kinh Châu biết hôm nào mình về vì muốn tạo bất ngờ cho anh.
Ai ngờ vừa ra khỏi thang máy đã thấy Lý Kinh Châu đứng trước cửa nhà.
Nghe thấy tiếng kéo vali, Lý Kinh Châu quay đầu lại.
"Em về rồi à?"
"Anh đứng đây làm gì?"
Gần như đồng thanh hỏi.
Lặng im vài giây, Lý Kinh Châu lại hỏi: "Về sao không báo trước?"
"Muốn tạo bất ngờ cho anh chứ sao." Tần Chi thở dài, "Bây giờ bất ngờ thành công cốc rồi..."
Lý Kinh Châu không đổi giọng: "Cũng tạm ổn thôi, miễn cưỡng cũng được."
Tần Chi đầy tinh quái bước tới: "Sao em cảm giác ai đó đang nhớ em nhỉ? Không thì sao đứng lì ở cửa nhà em không chịu đi?"
Anh vẫn điềm nhiên, không phủ nhận cũng không thừa nhận, thực ra anh vốn định đến xưởng làm việc, nhưng không hiểu sao lại đi tới cửa nhà cô.
Tần Chi không chịu buông: "Nhớ em không?"
Anh hơi cau mày: "Tần Chi, đôi lúc em thật là phiền."
Cô cũng bắt chước anh, cau mày: "Lý Kinh Châu, đôi lúc anh thật là khô khan."
Tần Chi tiến tới, vòng tay qua cổ Lý Kinh Châu, rồi cắn nhẹ vào cằm anh.
"Phạt anh tội khẩu thị tâm phi."
"..." Lý Kinh Châu nhíu mày vì đau, mở mắt ra là ánh nhìn sâu thẳm, nhưng anh không nói gì.
Tần Chi bước đến cửa, lấy thẻ mở cửa, vào nhà thì làm động tác cúi chào và giơ tay mời, học theo phong thái của tiếp viên: "Hoan nghênh anh Lý ghé thăm."
Lý Kinh Châu lướt qua cô với vẻ mặt bình thản, từ từ bước vào nhà.
Tần Chi đóng cửa lại: "Em đã mua cho anh..."
"Bộp" một tiếng, cô bị anh đẩy ép vào cánh cửa, lời nói còn dang dở đã bị một nụ hôn lấp kín.
Thế nào là sói đội lốt người?
Anh ta vừa giây trước còn giữ vẻ cao quý và lạnh lùng như thể không màng gì, giây tiếp theo đã hóa thành thú dữ.
Lý Kinh Châu đã nhịn nhiều ngày.
Ngày thường cũng đã không bao giờ thỏa mãn, hôm nay càng đói khát hơn.
...
Thấy anh càng lúc càng vượt quá giới hạn, Tần Chi đấm anh: "Lý Kinh Châu, đồ khốn!"
"Cứ tiếp tục mắng đi."
Dường như anh còn hứng thú hơn?
Tần Chi cố gắng né tránh: "Anh không thể chờ thêm sao, nói chưa được vài câu nữa."
Hơi thở của anh không ổn định, ánh mắt sáng rực, mỗi khi làm chuyện này, cả người anh như biến thành con người khác, tỏa ra sức sống mãnh liệt.
...
Cơn giận của Tần Chi nhanh chóng bị anh khơi lên.
Đàn ông phần lớn tự nhiên mà thành thạo chuyện này, anh biết rõ cô nhạy cảm ở đâu, mà cô thì biết mình không thể từ chối, chỉ đành đón nhận.
Nhưng sau khi mọi chuyện kết thúc, Tần Chi lại giận dỗi.
Ba giờ sau, cô ném quần lót của anh vào mặt anh, chỉ tay ra cửa: "Anh cút ra ngoài cho em!"
Lý Kinh Châu cũng chẳng giận, dù sao thì anh đã no nê, từ tốn mặc lại quần áo, trước khi đi anh còn đi qua bên cạnh cô, thừa lúc cô không để ý mà cúi xuống hôn nhẹ một cái.
Cô trợn tròn mắt, tức giận đến bốc khói.
Anh lướt ánh mắt qua cô, thoáng cười mỉm, cảm giác chọc tức được cô làm anh khoái chí vô cùng.
Mấy ngày sau đó, Tần Chi không ra khỏi nhà, suốt ngày ăn đồ giao tận nơi, không gặp mặt anh, cũng không nghe điện thoại của anh.
Anh thì ngược lại, mỗi ngày trước khi ra ngoài và sau khi về đều gõ cửa nhà cô, nhưng chỉ gõ cửa, chẳng nói lời gì hay ho, Tần Chi một lúc cũng cảm thấy như thể anh cố tình trêu ngươi mình.
... Cứ thế cho đến khi nhập học.
Sáng hôm đó, Tần Chi vừa ra khỏi nhà đã bị Lý Kinh Châu chặn ngay cửa.
Thực ra cô đã thấy bóng anh qua màn hình hiển thị ở cửa, nghĩ đã giận dỗi mấy ngày rồi, không nên tiếp tục như vậy nữa, nhưng lúc ra ngoài, cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, định hờ hững một chút.
Cửa vừa mở, anh nói ngay: "Bà xã."
Tần Chi suýt ngất tại chỗ.
Lý Kinh Châu gọi tự nhiên đến nỗi như thể anh đã gọi cô như vậy nhiều năm rồi.
Tần Chi cảm thấy việc giận dỗi mấy ngày qua của mình chẳng còn tác dụng gì.
Trong vài giây cô mất tập trung, anh đã tiến lại gần, ôm lấy cô, hôn lên tóc và trán cô, giọng dịu dàng: "Anh sai rồi, bà xã."
Tên khốn này giờ lại học được chiêu lấy lòng, thật đáng nể.
Tim Tần Chi đã tan chảy, nhưng cô vẫn hỏi câu mà hầu hết phụ nữ đều sẽ hỏi: "Anh sai ở đâu?"
"..."
Quả nhiên, Lý Kinh Châu giống như phần lớn đàn ông, không trả lời được.
Sống cùng anh đã lâu, việc thân mật cũng đã làm, Tần Chi cũng hiểu về Lý Kinh Châu đôi phần.
Anh không giỏi dỗ dành, không giỏi nói lời ngọt ngào, không dễ dàng nhún nhường trước bất kỳ ai, kể cả cô.
Sự dịu dàng của anh luôn trầm lặng, không phô trương, không đòi hỏi, thậm chí lười thể hiện.
Điều đó cũng có nghĩa là những lúc anh tỏ ra dịu dàng thường là khi anh đã đặt sẵn bẫy.
Bây giờ anh đang giăng bẫy cô.
Nhưng trong cái bẫy đó không có thú hoang mà chỉ có hoa hồng.
Tần Chi hiểu tất cả.
Nhưng lý trí nhắc nhở cô cần giữ chút kiêu ngạo, không thể dễ dàng đầu hàng khi bị dỗ.
Thấy anh không biết trả lời, cô đẩy vai anh: "Đi thôi, không thì sẽ trễ đấy."
Gương mặt Lý Kinh Châu thoáng lạnh lùng.
Tất cả đều do Tống Dục nói rằng phụ nữ ai cũng thích trò này, nên anh mới làm vậy.
Thế mà cô lại không cho anh chút mặt mũi nào.
Ra khỏi thang máy, Lý Kinh Châu sải bước vượt qua Tần Chi, đi mà không ngoảnh lại.
Khi ra khỏi khu căn hộ, cô thấy xe của Lý Kinh Châu vẫn đậu đó chờ mình. Cô lên xe, anh mặt lạnh khởi động xe, lẩm bẩm chửi thầm: "Đời trước ông đây nợ em chắc."
Tần Chi cười không ngớt.
Thì ra khi sư tử động lòng lại dễ thương đến vậy.
Cắn một cành hoa, rời khỏi hang mà mình dựa vào để sinh tồn, rồi nằm dài xuống, biến thành một chú mèo to xác làm bộ dữ tợn.