Con phố vắng lặng.
Đêm giao thừa là dịp đoàn tụ, ai cũng vui vẻ bên gia đình, chỉ có một mình kẻ không nơi nương tựa như Tần Chi, trông thật lạc lõng.
Giữa không khí như vậy, cô không khỏi nghĩ đến Lý Kinh Châu.
Cô lấy điện thoại ra, tin nhắn cuối cùng của hai người vẫn còn từ đêm qua, khi cô hỏi anh định đón giao thừa thế nào, anh chỉ đáp “cũng chỉ là một đêm mà thôi.”
Tần Chi nhìn lại dòng tin nhắn, tưởng tượng được giọng điệu của anh lúc đó thì không nhịn được mà bật cười.
Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi rồi.
Theo lý, lẽ ra anh đã phải liên lạc với cô.
Trước khi về Yên Thành, cô đã đặt hoa gửi đến anh vào đúng đêm giao thừa. Dù biết tặng hoa ngày Tết có vẻ hơi ngớ ngẩn, nhưng cô không nghĩ ra thứ gì khác phù hợp hơn để xoa dịu nỗi cô đơn.
Thế nhưng Lý Kinh Châu chẳng bao giờ chủ động tìm đến cô, kể cả khi đã nhận được hoa.
Tần Chi nghĩ đến đây cảm thấy hơi mệt mỏi. Trong mối quan hệ này, cô luôn phải ở thế thấp hơn anh.
Cô thẫn thờ đi dọc phố, những tổn thương từ Thái Như và sự lạnh nhạt của Lý Kinh Châu cùng lúc đè nặng lên lòng cô, khiến cô không khóc nổi, mà cũng không thể thở phào. Lần đầu tiên cô hiểu được thế nào là chịu đựng đau khổ.
Nhà cô nằm gần khu phố sầm uất, đi không lâu đã tới khu thương mại.
Giờ này ngoài cửa hàng tiện lợi ra thì chẳng còn cửa hàng nào mở cửa.
Cô định vào cửa hàng tiện lợi ăn một tô mì, trời quá lạnh, nhưng cô ra ngoài cũng không mặc áo khoác hay thay giày.
Thế nhưng khi định băng qua đường đến cửa hàng, cô bỗng khựng lại.
Qua lớp kính cửa sổ, có một người đang cúi đầu ăn mì tôm ngay trên chiếc bàn dài.
Tần Chi ngẩn ngơ.
Cô lặng lẽ bước tới, đứng yên trước tấm kính, không rời mắt khỏi người đang ăn bên trong.
Gần như vậy, anh ngẩng đầu lên khỏi hộp mì và phát hiện ra cô.
Lý Kinh Châu rõ ràng hơi sững sờ.
Nhưng anh phản ứng rất nhanh, bước ra ngoài, đi thẳng đến trước mặt cô, gõ nhẹ lên trán cô một cái, hỏi: “Ngốc à?”
Tần Chi bị hai chữ của anh kéo về thực tại, hít mũi mới nhận ra mình đã khóc.
Lý Kinh Châu cau mày: “Em khóc trông y như Chân Hoàn lúc mất con lần đầu.”
“…” Tần Chi nhớ đến gần đây tài khoản giải trí của phòng làm việc anh đang làm về chủ đề phim “Chân Hoàn Truyện”. Có lẽ mọi bài viết đều qua tay anh duyệt, nhiều chi tiết cũng quen thuộc.
Cô biết anh đang trêu mình, tuy muốn cười, nhưng môi vừa nhếch đã lại bật khóc.
Anh không thể nào hiểu, hôm nay cô cảm thấy uất ức và tuyệt vọng nhường nào, càng không hiểu sự xuất hiện của anh trong khoảnh khắc này đối với cô có ý nghĩa thế nào.
Lý Kinh Châu thấy cô khóc thật, nét mặt dần dịu đi.
Nghĩ một chút, anh đổi câu “Khóc xấu thật” thành: “Không đến ôm anh à?”
Vừa dứt lời, ngực anh đã bị siết chặt.
Cô lao vào vòng tay anh.
Sau đó, Tần Chi ôm Lý Kinh Châu đứng rất lâu trên phố.
Nước mắt đều dính hết lên áo khoác của anh.
Rồi sau đó, Lý Kinh Châu dẫn Tần Chi về khách sạn mà anh đã đặt.
Vào phòng rồi, tâm trạng cô rõ ràng đã tốt hơn.
Có lẽ vì thấy khóc lóc vừa nãy hơi mất mặt, cô lại trở về dáng vẻ bông đùa, hỏi anh: “Lý Kinh Châu, anh có vấn đề à?”
“Em nói lại lần nữa xem?” Lý Kinh Châu không ngờ cô lại nói thế.
Thực ra, Tần Chi không có ý định mắng anh.
Cô chỉ nghĩ đến chuyện đây là Tết, anh lại không có người thân để đoàn tụ, còn cô đơn đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cũng chẳng báo cho cô biết, như thể chỉ để ở gần cô hơn một chút.
Cô muốn nói vài câu dễ nghe, nhưng chẳng hiểu sao ra đến miệng lại thành câu trách yêu.
“Đầu óc anh có vấn đề à, đến đây cũng chẳng báo trước một tiếng, tưởng mình đang đóng phim thanh xuân tình cảm đau khổ sao?” Tần Chi cười nhạt, “Nam chính phim ngôn tình chăng?”
Lý Kinh Châu không nói gì.
Tần Chi lấy ngón tay chọc vào vai anh: “Nói xem, có phải anh rảnh không, hả?”
Lý Kinh Châu dựa vào bàn, để mặc cô chọc, ngừng vài giây rồi mới nói: “Tần Chi, em có biết em thế này thật đáng bị…”
Mặt Tần Chi thoáng cứng lại.
Lý Kinh Châu rút một điếu thuốc, thấy cô nghẹn lời liền đổi chủ đề, hỏi cô: “Hút không?”
Tần Chi lắc đầu, thấp giọng nói: “Em muốn đi tắm.”
“Cùng nhau?” Anh ngậm điếu thuốc hỏi.
“?” Tần Chi ngơ ngác ngẩng mặt lên, thấy anh cười tinh quái, đột nhiên hiểu ra anh cố tình trêu cô.
“Được rồi, không đùa nữa, em đi tắm cũng phải báo cáo anh sao?” Anh phẩy phẩy làn khói trước mặt, cười mà như không, “Hay em muốn anh giúp em tắm?”
Tần Chi: “…”
Cuối cùng, dưới ánh nhìn thẳng thừng của anh, cô ngượng ngùng đi vào phòng tắm.
Phòng suite anh đặt có phòng tắm bằng kính một chiều, Tần Chi có thể thấy Lý Kinh Châu, nhưng anh không thể thấy cô.
Thế nhưng cô vẫn thấy không thoải mái, hỏi: “Lý Kinh Châu, kính này… em không quen.”
Anh cúi đầu nhìn điện thoại, không ngẩng lên: “Không quen thì đổi, anh vào, em ra.”
Tần Chi lại cạn lời: “…”
Thôi vậy.
Cô quyết định quay lưng lại để cởi đồ.
Không nhìn thấy mặt anh, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Chẳng bao lâu sau, cô lại hỏi: “Sao anh biết nhà em ở đây?”
Lý Kinh Châu liếc mắt sang, cầm điếu thuốc châm lửa: “Bài đăng trên vòng bạn bè của em có định vị.”
Những bài chỉ mình anh xem được, quả thực đều có địa điểm.
“Anh ở phòng suite mà người ta không cung cấp bữa tối sao, sao lại ra ngoài ăn?” Cô bắt đầu mở vòi sen điều chỉnh nhiệt độ nước.
Lý Kinh Châu đang gửi lì xì vào nhóm bạn bè, một cuộc gọi lạ vừa đến, anh đáp lại Tần Chi “Ở trong phòng hai ngày rồi, buồn quá, ra ngoài đi dạo”, rồi mới nhận cuộc gọi: “Alo?”
Tần Chi nghe được điểm quan trọng trong lời anh, hỏi: “Anh ở đây hai ngày rồi? Anh đến khi nào vậy?”
“Đến lâu rồi.” Anh đáp.
Tần Chi nghe vậy cũng hiểu ra tất cả.
Cô nhớ lần trước cãi nhau vì vụ cá cược, bên ngoài anh lạnh nhạt, nhưng lại lái xe suốt đêm đến gặp cô. Lần này cũng vậy, anh cứ làm ra vẻ bận đến mức không có thời gian để ý đến cô, nhưng thực ra đã sớm đến thành phố của cô từ lâu.
Tần Chi thở dài: “Lý Kinh Châu, anh biết không, kiểu người như anh rất khó lấy vợ đấy. Nếu anh không đẹp trai, em cũng chẳng muốn ở bên anh. Làm bao nhiêu cũng chẳng nói một câu, miệng không ngọt, lại thường xuyên làm người ta tức điên. Em quen anh là anh lời to rồi đấy…”
“…” Không ai trả lời.
Tần Chi lại hỏi: “Sao, bị em nói cho không còn mặt mũi hả?”
“Cảm ơn.” Lý Kinh Châu nhẹ nhàng đáp lại vào điện thoại.
Anh gác máy, tiến đến gần phòng tắm.
Đợi một phút vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ anh, nên cô quay đầu lại, muốn nhìn thoáng qua anh, nhưng khi ánh mắt vừa chạm vào tấm kính của phòng tắm, cô giật mình đứng tim, ôm ngực lui lại, áp sát tường: “A! Đồ biến thái, Lý Kinh Châu!”
Lý Kinh Châu lúc này đang đứng cách cô không xa. Cô bắt đầu nghi ngờ liệu tấm kính này có thực sự che chắn được tầm nhìn hay không. Cảnh tượng trước mắt khiến cô thấy ngại ngùng vô cùng.
“Anh đâu có vào bên trong, sao lại là biến thái?” Anh lên tiếng, không quay đi nhưng cũng không lùi lại.
Tần Chi không gội đầu mà chỉ tắm qua loa, chỉ còn mỗi việc xoa xà phòng nữa là xong. Nhưng dưới ánh mắt của anh, cô không tài nào tiếp tục được, vội vàng khoác áo tắm rồi bước ra.
Việc đầu tiên cô làm là đẩy anh ra xa một chút: “Đồ lưu manh!”
Ánh mắt Lý Kinh Châu trầm xuống, ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần: “Đến lúc cho em biết thế nào là lưu manh thực sự rồi.” Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh nhấc bổng lên, theo bản năng bám chặt lấy đôi vai rắn rỏi của anh.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi cúi xuống.
Hơi thở hai người đều trở nên nặng nề.
Trong đầu cô vẫn còn mơ hồ, cho đến khi nhìn thấy hình xăm của anh. Ở gần xương sườn thứ năm bên trái, sát gần trái tim anh, có hai chữ “Tần Chi.”
Trong kinh thánh có nói, phụ nữ là một chiếc xương sườn của đàn ông, đàn ông yêu thương người phụ nữ của mình chính là yêu chính bản thân mình, là yêu quý chiếc xương của mình. Xương sườn thứ năm là xương gần trái tim nhất.
Cuối cùng cô cũng hiểu.
Cô hiểu vì sao anh không tìm cô nếu cô không tìm anh trước, vì sao anh không nhắn tin ngay lập tức, không gửi những dòng tin nhắn dài dằng dặc… Đơn giản vì anh đã quen với sự lạnh lẽo từ lâu nên chưa quen với hơi ấm.
Kẻ lang thang trong giá rét ban đầu còn cần một đống lửa để sưởi ấm, nhưng lâu dần, chỉ một que diêm cũng đủ.
Tần Chi đã cho Lý Kinh Châu một que diêm, còn anh đáp lại cô bằng một bó đuốc.
Cô chạm vào chỗ hình xăm ấy, vuốt ve: “Chữ Khải đúng không? Phông chữ gì vậy?”
“Anh tự viết đấy.” Anh trả lời, hơi nhướng đầu lên trong cơn đam mê.
Dù bây giờ trông có vẻ bất cần đời, chữ của anh vẫn giữ phong thái ngay ngắn, cứng cáp như thuở nào.
“Anh xăm khi nào vậy?” Cô thì thào, “Có phải anh thích em từ trước không?”
Lý Kinh Châu ngẩng lên khỏi cô, không hài lòng khi cô phân tâm, bóp nhẹ cô một cái: “Ngày đi Lạc Thành tìm em.”
Thì ra là vậy.
Tần Chi vốn không tin anh dậy muộn không đến, chỉ không ngờ là anh đi xăm hình.
Cô cười cười, nhướng mày hỏi: “Lý Kinh Châu, anh có biết quá thích một người sẽ rất nguy hiểm không?”
Anh hỏi lại: “Em nghĩ anh sợ nguy hiểm à?”
Cô bật cười: “Anh tất nhiên không sợ rồi.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Thế em có biết được anh thích cũng rất nguy hiểm không?”
Tim cô đập thình thịch, cô ôm đầu anh, luồn ngón tay vào mái tóc cứng ngắn của anh, hỏi: “Nguy hiểm thế nào cơ?”
Mắt anh trầm xuống, khẽ nói: “Ví dụ như thế này—”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng pháo hoa.
Chỗ này gần quảng trường, mà vừa rồi anh mở một chút cửa sổ cho thông khí nên âm thanh ngoài trời vọng vào rõ mồn một.
Khi anh nói câu đó, một chùm pháo hoa màu hồng “bùm” một tiếng bắn lên trời, nở bung ngoài cửa sổ, phản chiếu trên chiếc giường nơi họ nằm.
Cũng trong khoảnh khắc đó, pháo hoa bùng nổ trong đôi mắt của họ, lấp lánh trong ánh nhìn của nhau.
…
Đến nửa đêm, cả hai đều thấm mệt.
Lý Kinh Châu lấy một điếu thuốc, Tần Chi thấy anh hút thì cũng muốn thử, nên đưa tay xin một điếu.
Anh quăng cho cô một điếu, nhưng không bật lửa, ngậm thuốc trên miệng trở lại giường, rõ ràng là muốn cô phải mồi lửa từ miệng anh.
Tên đàn ông hư đốn, cô nghĩ.
Nhưng lại cảm thấy rất thích.
Cô ngậm điếu thuốc trên miệng, rướn lên mồi lửa từ miệng anh.
Rất nhanh thuốc đã bắt lửa.
Cô tựa cằm nhìn anh, thả ra một làn khói tròn, anh chìa tay ra, cô gạt tàn lên lòng bàn tay anh.
Rồi bầu không khí lại thay đổi…
Tần Chi cười đắc ý: “Thì ra sức quyến rũ của em lại lớn như vậy.”
Lý Kinh Châu liếc cô một cái, rồi bất ngờ bôi một nhúm tàn thuốc vào mặt cô.
Cô trợn tròn mắt, không tin nổi những gì vừa xảy ra.
Anh khẽ rung vai cười: “Chút trừng phạt nhỏ vì tính tự cao của em.”
Tần Chi muốn nói điều gì đó nhưng lời chửi bới đều nghẹn lại trong lòng, cuối cùng chỉ rít lên một câu: “Đồ khốn!”
Cô đứng dậy vào nhà tắm rửa mặt, xong thì về giường, nằm xuống trùm chăn lại, định không thèm nói chuyện với anh nữa.
Lý Kinh Châu hút thêm hai điếu nữa, khi quay lại nhìn cô thì thấy cô đã ngủ rồi.
Anh hôn nhẹ lên mặt cô, đôi mắt cô sưng húp, có vẻ đã khóc nhiều, anh khẽ vuốt ve mi mắt cô, thấy hàng mi cô nhẹ nhàng rung lên theo nhịp ngón tay anh, lòng mềm ra không còn gì, thầm thì: “Cô nhóc, đừng có mà khóc nữa.”
Nói xong câu đó, anh bật cười, tự thấy mình thật ngớ ngẩn.
Vội vàng dậy đi tắm.
Khi vào phòng tắm, anh mới nhận ra, hóa ra kính một chiều thật sự tạo ra cảm giác khá “gây sốc”.
Anh tắm xong không quay lại phòng ngủ mà rót một ly rượu vang ngồi trong phòng khách.
Anh nhận được một tin nhắn MMS, trong ảnh là một bó hoa hướng dương đặt trước cửa nhà.
Lúc Tần Chi đi tắm anh đã nhận được cuộc gọi từ cửa hàng hoa, họ nói đây là bó hoa mà cô đã đặt trước cả nửa tháng.
Nhưng anh lại không có ở nhà.
Nên họ đặt hoa ngoài cửa cho anh.
Càng nghĩ, lòng anh lại càng mềm đi.
Anh uống cạn ly rượu vang, cảm nhận hương vị của nó, rồi quay lại phòng ngủ, thấy cô vẫn ngủ quay lưng ra ngoài. Bất chợt anh nhận ra, có những lúc họ giống nhau đến mức kỳ lạ, hình dáng cô độc của họ giống hệt nhau, đến cả vết sứt cũng như nhau.
Anh tắt đèn, lên giường, ôm lấy vai cô đi vào giấc ngủ.
—
Lời của tác giả: Cô nghĩ anh ấy không quan tâm đến cô, nhưng thực ra anh ấy rất quan tâm.
Giống như khi anh biết cô sắp đi, muốn giữ lại nhưng không dám nói. Anh không thể nói ra lời giữ cô lại, nên chỉ âm thầm đến thành phố nơi cô sống.