Tần Chi tan làm sớm.
Sau ngày đầu tiên làm quen, ngày thứ hai mọi người phối hợp tốt hơn hẳn. Sau khi nghỉ trưa khoảng nửa tiếng, đoàn phim còn tan làm sớm một tiếng. Tần Chi đeo thiết bị quay phim của mình trở về khách sạn để thu dọn đồ đạc. Cô bạn cùng phòng hỏi cô có muốn đi chung taxi ra ga tàu cao tốc để tiết kiệm tiền xe không.
Tần Chi suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Cô kéo vali đến cửa khách sạn, sau đó gọi điện cho Lý Kinh Châu.
Một chiếc BMW trắng bấm còi.
Tần Chi không để ý mà liếc nhìn qua một cái.
Ngay lập tức, từ đầu dây bên kia truyền đến một câu: “Lên xe đi.”
Điện thoại vừa được kết nối đột ngột khiến Tần Chi giật mình, cô mất vài giây để phản ứng: “Xe đó là của anh sao?”
“…” Lý Kinh Châu cúp máy, hạ cửa kính xuống, “Giờ thì tin chưa?”
Tần Chi trừng mắt, xách vali bước xuống bậc thềm, thấy dưới đất có tuyết, suýt nữa thì trượt chân.
“Tần Chi, đây là…” Cô bạn đi cùng hỏi.
Tần Chi cắn môi: “Xin lỗi nhé, tôi không biết bạn trai mình sẽ đến đón.”
“Ồ.” Cô bạn bừng tỉnh, “Vậy à.”
Cô bạn sáng nay vừa khoe người yêu, nghĩ rằng Tần Chi sẽ ghen tị với mình, ai ngờ người ta lại có bạn trai đến đón tận nơi, nghĩ đến đó, sắc mặt cô bạn hơi khó chịu.
Tần Chi nghĩ bạn mình không thoải mái vì bị cho leo cây, nên cô đề nghị: “Hay để tôi trả tiền xe cho cô nhé.”
“Không cần đâu.” Cô bạn cười gượng, “Tôi sẽ nhờ bạn trai thanh toán sau.”
“Dù sao cũng xin lỗi…”
Hai người đang nói chuyện thì Lý Kinh Châu đã xuống xe, anh đóng sầm cửa, giật lấy vali của Tần Chi, nhìn cô và làm khẩu hình miệng: “Lên xe.”
Anh bắt đầu mất kiên nhẫn.
Tần Chi chớp mắt, cười với cô bạn: “Vậy bọn tôi đi trước nhé.”
“Được, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Tần Chi lên xe, Lý Kinh Châu vào số, sau khi xe khởi động anh mới châm biếm: “Thật là một màn chia tay êm đẹp.”
Tần Chi lơ anh, nhìn chằm chằm vào logo trên vô-lăng rồi hỏi: “Xe này?”
“Chỉ khoảng ba trăm ngàn tệ.”
“…” Tần Chi bĩu môi: “Ồ.”
Lý Kinh Châu liếc nhìn cô, đưa tay nhéo má cô như một sự trừng phạt vì thái độ lơ đãng của cô.
Tần Chi gạt tay anh ra: “Anh đợi em cả ngày à?”
“Không có.” Anh nhìn thẳng về phía trước, “Ngủ quên thôi.”
“Biết vậy em đã không hỏi.”
“Đằng sau có đồ ăn vặt, nếu thấy rảnh miệng thì ăn chút đi.” Ý là bảo cô đừng nói nhiều nữa.
Tần Chi lười ăn và cũng không tranh cãi với anh nữa, sợ chọc giận khiến anh nổi cơn tức.
Cô lướt điện thoại một lúc, rồi ngước lên, nhìn thấy Lý Kinh Châu vẫn giữ nguyên tư thế lái xe từ lúc trước. Dù là đàn ông hay phụ nữ, khi họ tập trung đều rất cuốn hút.
Tần Chi nhìn không chớp mắt, như một kẻ si mê, cuối cùng khi bị anh mắng: “Còn nhìn nữa thì anh sẽ vứt em xuống xe bây giờ,” cô mới thôi không nhìn nữa.
Cô lại nhắm mắt ngủ một lát.
Khi tỉnh dậy, họ đã đến gần ga tàu cao tốc.
“Sao lại tới đây?” Tần Chi khẽ ho vài tiếng, mới ngủ dậy nên cổ họng khó chịu vì cảm lạnh nặng, cô hơi hối hận vì đã ngủ gật.
“Đi tàu cao tốc sẽ nhanh hơn.” Giọng anh lạnh nhạt, “Giờ cũng không sớm nữa, em nên về nhà sớm.”
Tần Chi ngồi im hồi lâu không nhúc nhích.
Cô không hiểu, anh đã đợi cô cả ngày chỉ để đưa cô đến ga tàu cao tốc thôi sao?
Có phải hơi quá rồi không?
“Em không muốn.” Tần Chi nhanh chóng đưa ra quyết định, “Em muốn đi cùng anh.”
Anh nhíu mày: “Lái xe cả đêm, em nghĩ đây là lãng mạn à?”
Tần Chi dĩ nhiên biết ngồi xe suốt mấy tiếng sẽ mệt, nhưng người lái xe còn mệt hơn. Anh đã lái xe cả đêm để đến đây, vậy sao cô không thể ngồi xe cả đêm để trở về?
Cô mở điện thoại: “Để em hoàn vé.”
Anh giật lấy: “Anh giận rồi đấy.”
“Lý Kinh Châu.” Cô gọi đầy đủ tên anh, như một tín hiệu thân mật, “Đưa em đi đi.”
Lý Kinh Châu nhìn cô.
Khi không ồn ào, cô sở hữu ánh mắt dịu dàng nhất thế gian.
Đây là lần đầu tiên anh hiểu ra sự trầm lắng không phải là không biểu lộ cảm xúc, mà là sự kiên định và an nhiên.
Trong lòng anh vang lên một giọng nói, “Anh có muốn đưa cô ấy đi không?”
Muốn, nhưng…
Cô vẫn đang ốm, đường xa thăm thẳm, đây không phải là lựa chọn đúng đắn.
Nhưng, anh biết, đây lại là lựa chọn duy nhất.
…
Lý Kinh Châu cuối cùng không nói gì, vào số, xoay vô-lăng, quay đầu xe, hòa vào dòng xe cộ đông đúc, dấn thân vào biển người.
Đây là một cuộc chạy trốn không gây tổn thương cho ai.
Vào một đêm không mấy sáng sủa, từ một thành phố xa lạ khởi hành, đích đến là quê hương của anh.
Lý Kinh Châu nắm chặt vô-lăng.
Càng tiến ra khỏi trung tâm thành phố càng ít người, họ dần dần đi qua những đoạn đường phủ đầy sương mù.
Ban đầu Tần Chi còn đọc mấy tin tức trên mạng cho Lý Kinh Châu nghe, qua hai trạm dừng thì cô bắt đầu ngủ gật.
Lý Kinh Châu nhéo nhẹ má cô, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Xung quanh chỉ có sương mù và bóng tối, anh không hiểu sao cô lại có thể an tâm mà ngủ say như vậy.
Anh bật một bài hát của Trần Lạp, “Ánh sáng,” chỉnh âm lượng đến mức vừa nghe thấy.
Bước vào sắc xám, sống trong đại dương mù mịt, bắt đầu chờ đợi trong vô vọng.
Rất lâu rồi, cuộc sống của anh chỉ như thế này.
Nhưng giờ đây anh hiểu ra, sương mù sẽ tan, ánh sáng sẽ đến.
Dù sợ hãi, chỉ cần đi chậm về phía trước là được.
Khi Tần Chi tỉnh dậy lần nữa, họ đã đến trạm nghỉ trên cao tốc.
Lý Kinh Châu mở hé cửa sổ xe, bước ra một đoạn không xa để hút thuốc. Trong ánh đèn xe chói mắt, Tần Chi nhìn rõ làn khói nicotine lẫn với hơi trắng từ hơi thở của anh.
Cô bất động nhìn anh hút hết hai điếu thuốc.
Một lát sau, anh quay lại xe. Thấy cô đã tỉnh, anh hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Tần Chi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh có mệt không?”
“Không.” Anh nói thật; anh vốn khó ngủ, ra ngoài hút thuốc chỉ vì cơn thèm thuốc.
Cô gật đầu, đột nhiên tháo dây an toàn, nghiêng người tới gần anh, nắm lấy cổ áo anh và kéo anh lại. Cô hôn anh.
Kỹ thuật hôn của cô là do anh “dạy dỗ” mà ra, đầy hoang dã, không có chút dịu dàng nào, chỉ muốn chiếm lĩnh chứ không hề ngừng lại. Chỉ sau vài giây, cơ thể anh bắt đầu có phản ứng.
Tần Chi cảm nhận được thì lập tức tách ra, cô chỉnh lại áo, mỉm cười đầy mời gọi: “Có tinh thần rồi chứ? Có tinh thần thì đi tiếp thôi.”
Lý Kinh Châu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh khỏi “mộng đẹp”, anh nhìn cô, ngực phập phồng như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chẳng nói gì.
Xe không tắt máy, vào số là có thể chạy, anh bật đèn trước và chầm chậm lái xe lên đường lớn.
Nửa chặng đường còn lại, sương mù tan dần. Lúc mười hai giờ đêm, họ ra khỏi đường cao tốc.
Chỉ còn một tiếng nữa là về đến căn hộ.
Đã khuya lắm rồi, Lý Kinh Châu bảo: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Tần Chi đáp: “Anh cũng thế nhé.”
Cả hai chia tay ở cửa thang máy, ai về nhà nấy.
Tần Chi về đến nhà chỉ để đồ đạc gọn gàng, chẳng buồn tắm mà đi ngủ luôn.
Hôm sau cô dậy sớm, gọi đồ ăn ngoài rồi mới đi tắm. Sau khi chuẩn bị xong, có người gõ cửa – là anh chàng giao hàng. Tần Chi nhận đồ, rồi vào bếp lấy thêm ít trái cây, sau đó sang gõ cửa nhà Lý Kinh Châu.
Anh nhanh chóng mở cửa, trông thấy cô thìdường như có chút bất ngờ.
Tần Chi giơ đồ trong tay: “Em gọi đồ ăn rồi, ăn chung nhé.” Cô vừa dứt lời thì thang máy “ting” lên, một anh giao hàng khác bước ra: “Xin chào, anh Lý, số đuôi 0712.”
Thì ra Lý Kinh Châu cũng đặt đồ ăn. Đặt hẳn hai phần.
Vậy là đã có sẵn đồ ăn trưa.
Tần Chi vui vẻ cùng Lý Kinh Châu vào nhà.
Cô vừa vào nhà mới thấy nơi ở của anh thực sự bừa bộn: trên bàn ăn có năm, sáu lon bia, gạt tàn đầy ắp, bàn trà cũng ngổn ngang vỏ lon bia và hộp đựng thức ăn ngoài.
Tần Chi vừa ăn bánh kếp mà Lý Kinh Châu mua, vừa giúp anh dọn dẹp.
Khi đến gần bàn trà, cô mới nhìn thấy thuốc chống trầm cảm trên đó.
Ngay khoảnh khắc đó, cô nhận ra mấy ngày qua anh đã trải qua khoảng thời gian rất tồi tệ, có lẽ còn tệ hơn cả cô.
Tần Chi im lặng, cúi người tiếp tục dọn dẹp. Cô không muốn nói gì, chỉ cần hiểu trong lòng là được.
Lý Kinh Châu ngồi đó nhìn cô dọn dẹp, như một ông chủ lười nhác. Đã lâu rồi anh không có cảm giác được người khác chăm sóc như vậy, tâm trạng có phần thoải mái, ăn sáng ngon miệng và ăn được khá nhiều.
Tần Chi dọn xong bảo sẽ về ôn bài, Lý Kinh Châu cũng bận việc nên không giữ cô lại, chỉ dặn đừng quên sang ăn trưa.
Cô định quay về trường, nhưng vì Lý Kinh Châu đã dặn vậy nên cô quyết định ở nhà ôn tập. Ba ngày nữa là thi cuối kỳ.
Kỳ thi đại học không còn căng thẳng như thời cấp ba; điều hứng thú nhất là sau khi thi xong sẽ được nghỉ, sự phấn khởi vì kỳ nghỉ phần nào xua đi nỗi lo sợ trượt môn.
Sau kỳ thi, Tần Chi sẽ trở về Yên Thành.
Trước khi đi, cô ghé siêu thị một chuyến. Lúc này chưa đến Tết nên hàng tết và câu đối chưa được bày bán nhiều. Cô đi lòng vòng mãi mới tìm được ít câu đối cũ và đồ trang trí từ năm trước ở một cửa hàng nhỏ ở Tây Thành.
Mua xong lại đến trường lấy một gói hàng. Cô đến đúng lúc tiệm chuyển phát sắp đóng cửa, nếu không gói hàng này có khi phải ở lại trường qua năm mới.
Sau khi mua câu đối và lấy gói hàng, trước khi quay về căn hộ, Tần Chi còn ghé qua tiệm hoa, đến lúc về tới căn hộ trời đã tối dần.
Ra khỏi thang máy, cô đi thẳng đến nhà Lý Kinh Châu.
Lý Kinh Châu cũng vừa mới về, mở cửa cho cô khi còn chưa kịp thay cả hai chiếc giày, thấy cô mang nhiều túi lớn túi nhỏ, anh hỏi: “Em đi cướp hay gì thế?”
Tần Chi đang vui nên cười hớn hở đáp: “Đúng rồi, nên giờ anh đang che giấu tội phạm đấy.”
“Em mua gì thế?” Lý Kinh Châu có vẻ cũng tâm trạng tốt, giọng anh phảng phất ý cười.
Tần Chi đưa gói hàng cho anh, rồi tự mình xách những túi nhẹ vào nhà.
Lý Kinh Châu đặt gói hàng lên bàn ăn. Nhà không có kéo, cô đi lấy dao bếp cắt gói hàng.
Mùi thuốc đông y thoang thoảng xộc vào mũi.
“Thuốc đông y à?”
“Đúng vậy, đây là thuốc em nhờ chú… cũng là cha dượng em kê cho.” Tần Chi lấy từng gói thuốc ra đặt lên bàn, “Chú em là một bác sĩ đông y rất giỏi.”
Lý Kinh Châu cầm một gói lên ngửi thử.
Cô nhìn anh một cái rồi ho khẽ, nghiêm túc nói: “Thuốc này là tráng dương bổ thận, hốt thuốc đúng bệnh.”
“Em nói ai đấy?” Lý Kinh Châu ngước lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
“…”
Nói ai thì tự hiểu thôi.
Lý Kinh Châu cười lạnh: “Anh có được hay không, em thử rồi mà?”
Tần Chi yếu ớt đáp: “Chưa.”
“Muốn thử không?” Lý Kinh Châu đặt gói thuốc xuống, anh bước lại gần cô.
“Em sai rồi, em sai rồi…” Tần Chi hốt hoảng nên cứ lùi lại liên tục.
Lý Kinh Châu nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Rồi anh nắm cổ áo cô, kéo nhẹ xuống để nhìn vào bên trong.
“Màu xanh lam.”
… Màu áo lót của cô.
“Rất trắng.” Giọng anh khàn đặc, ánh mắt cũng sâu thẳm, “Nhưng có thể lớn thêm chút nữa.”
Câu nói này như một quả bom nổ tung trong đầu Tần Chi.
Điên mất, điên thật rồi!
Tên đàn ông này mà nổi tính lưu manh thì đúng là không thể đỡ nổi.
Tần Chi che ngực, lùi lại, kéo cổ áo len che kín hơn, giải thích: “Thuốc này để trị mất ngủ.”
Lý Kinh Châu lặng đi.
Tần Chi ấm ức: “Em biết anh khó ngủ, nên đặc biệt nhờ chú điều chế thuốc an thần cho anh.”
Lý Kinh Châu vẫn trầm mặc.
Ánh mắt của anh đã không còn vẻ khao khát nữa, thay vào đó là một cảm xúc khó diễn tả thành lời. Nhưng Lý Kinh Châu vốn không phải là người để lộ cảm xúc, anh nhanh chóng thu lại những tâm trạng dư thừa, chỉ vào túi nhựa bên cạnh gói hàng, hỏi: “Cái này là gì?”
“Tự mà xem,” Tần Chi đáp, giọng cô có chút bực bội.
Anh cười nhạt, kéo cái túi qua để mở ra xem, bên trong toàn là màu đỏ. Anh bật cười, lồng ngực khẽ rung lên: “Quê mùa thật.”
Anh lấy hết các câu đối và chữ “Phúc” ra, nhìn qua một lượt rồi lẩm bẩm: “Quê mùa, thật là quê mùa.”
Tần Chi lắc đầu: “Lý Kinh Châu, nói thật một lần có chết không?”
“Ông đây chưa bao giờ nói dối,” Anh phản pháo, rồi cẩu thả dọn qua đống đồ trên bàn. Anh rút ra một hộp thuốc lá, sau đó ngồi xuống ghế, hỏi: “Bao giờ em về nhà?”
“Ngày mai.”
Lý Kinh Châu khựng lại một chút, có lẽ vì bật lửa không lên, anh nhấn bật lại lần nữa: “Mấy giờ?”
“Hỏi làm gì?” Tần Chi hỏi lại, “Anh định tiễn em à?”
Lửa cuối cùng cũng bén, khói mịt mù bốc lên, anh ngước mắt lên nhìn cô, cười lạnh: “Em là khách quý gì mà em phải tiễn?”
Tần Chi im lặng, nhưng cô không giận. Cô chỉ đặt các câu đối vào ngăn kéo ở phòng khách, mang thuốc đông y vào bếp, rồi mở tủ lạnh kiểm tra. Tủ trống trơn, nhưng may là không còn nhiều rượu như trước nữa.
Cô hỏi: “Hay là chúng ta cùng đi siêu thị đi?”
“…” Lý Kinh Châu dừng lại mấy giây rồi mới đáp: “Không đi.”
Tần Chi hỏi: “Tại sao?”
Lý Kinh Châu đáp: “Chẳng tại sao cả, anh không thích, không muốn, không thấy cần thiết.”
“… Được thôi.” Tần Chi không muốn ép buộc anh.
Cô nhận thấy rõ sự thay đổi trong tâm trạng của anh nên không nói gì thêm, cũng không nán lại lâu mà nhanh chóng rời đi.
Chi kéo vali rời khỏi căn hộ vào sáng hôm sau.
Trước khi đi, cô ghé qua gõ cửa nhà Lý Kinh Châu, gõ rất lâu nhưng anh không trả lời, gọi điện cho anh cũng không ai bắt máy.
Cũng được thôi.
Chẳng phải chuyện sinh ly tử biệt gì, Tần Chi nghĩ, chẳng cần phải chia tay làm gì.
Cô kéo vali đi.
Rời khỏi tòa nhà, càng đi xa lòng cô càng trống trải. Đi được nửa đường thì cô khựng lại, quay đầu nhìn về phía một ô cửa sổ.
Gió mạnh thổi tung mái tóc cô, cũng làm mờ đôi mắt.
Gió thổi qua, cô nhìn rõ — anh đang đứng bên cửa sổ nhìn cô.
Tần Chi lấy điện thoại gọi cho anh.
Sau ba tiếng chuông, anh mới bắt máy.
Tần Chi mỉm cười: “Sao nào, không nỡ à?”
“Ừ.” Anh đáp ngắn gọn.
Tần Chi ngừng thở trong giây lát, cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ trả lời như vậy.
Cũng không biết đáp lại thế nào.
Trong giây lát bối rối, anh đã tắt máy.
Bóng dáng bên cửa sổ cũng biến mất.
Cô gọi lại nhưng không thể kết nối được nữa.