Sau kỳ nghỉ Tết Dương Lịch, kỳ nghỉ đông cũng sắp đến gần.
Sáng sớm, vừa ra khỏi cửa, Tần Chi đã thấy Lý Kinh Châu đang đợi thang máy.
Cô hỏi: “Sáng nay anh cũng có lớp à?”
Anh đáp: “Ừ.”
Mắt cô sáng lên: “Tốt quá, em có thể đi nhờ xe được không?”
Lý Kinh Châu nói: “Em trả tiền xăng.”
Tần Chi đương nhiên biết đây chỉ là lời nói đùa, cô bước tới ôm lấy cánh tay anh, hờn dỗi nũng nịu. Thế là anh lại dạy dỗ cô: “Đứng đàng hoàng đi.” Cô mới chịu đứng thẳng người lên.
Đi đúng hướng về phía mặt trời mọc, nhưng trong xe Lý Kinh Châu lại đang phát bài hát “Đại Lộ Hoàng Hôn” của Lương Bác.
Cô bất chợt nhớ lại buổi trưa hôm trước. Khi đó, vì giận dỗi, cô ngồi lì trên nắp xe của anh, nhưng mặc kệ cô có làm gì đi nữa, anh vẫn không quan tâm, thản nhiên lái xe đi.
Lúc ấy cô nghĩ rằng sau này, nhất định cô sẽ làm cho anh phải nài nỉ cô lên xe.
Bây giờ cũng gần đạt đến điều đó rồi.
Cô biết rõ thực ra sáng nay Lý Kinh Châu không có lớp. Là một người theo đuổi tận tâm, cô đã thuộc lòng lịch học của anh từ lâu.
Trên đường đi cả hai ít nói, nhưng sự im lặng cũng là một cách để giao tiếp.
Những bài hát anh mở đều rất hay, nhưng tối qua cô thức đêm sửa ảnh nên giờ buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Cuối cùng, cô cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Lý Kinh Châu đánh thức cô dậy: “Em có ngủ cũng được, nhưng lên lớp điểm danh xong rồi hãy ngủ.”
Tần Chi lờ mờ mở mắt, tựa vào cửa xe nhìn quanh mới nhận ra anh đã dừng xe ở hồ nhân tạo gần tòa giảng đường của cô.
Cô dụi mắt, nhưng nghĩ lại mình đã trang điểm, nên dừng lại: “Vậy em đi nhé.” Cô mở cửa bước xuống, Lý Kinh Châu cũng bước xuống theo cô.
Cô hỏi: “Anh cũng xuống tiễn em sao?”
Lý Kinh Châu cười khẩy: “Ai tiễn em, anh cũng có lớp.”
Tần Chi ngẩn người.
Nhưng rất nhanh cô nhận ra, anh vẫn đang diễn.
Cô không vạch trần, chỉ ngáp một cái: “Vậy trưa gặp nhé.”
“Vẫn còn buồn ngủ à?”
“Ừm.”
“Nếu còn buồn ngủ nữa thì anh sẽ quăng em xuống hồ đấy.”
“Hả?”
“Để em ‘tỉnh hoa’.”
Những bông hoa mới mua đều cần được ngâm nước khoảng bốn, năm tiếng để “tỉnh lại”.
Anh đang ám chỉ cô là một bông hoa tươi.
Tần Chi phì cười: “Lời tỏ tình sến súa này dở tệ.”
“Biết cãi lại rồi.” Lý Kinh Châu vừa nói vừa ngậm một điếu thuốc, “Vậy là đã tỉnh táo.”
“…” Tần Chi không biết nói gì hơn, chỉ vẫy tay chào anh: “Em vào lớp đây.”
Vừa bước lên bậc thềm của tòa giảng đường, cô đã nghe thấy có người gọi tên mình. Quay đầu lại tìm vài giây, cô thấy Hàn Mân đang ở tòa giảng đường bên cạnh.
Hàn Mân chạy đến: “Này, có phải Lý Kinh Châu đưa em đến đây không?”
Tần Chi mỉm cười, nét mặt cô đã nói lên tất cả.
Hàn Mân khoác tay qua vai cô: “Không tệ nha, cô gái, chị biết ngay là trực giác của mình đúng mà.”
“Chị có trực giác gì?”
“Nếu có một ngày thật sự có người đứng bên cạnh Lý Kinh Châu, người đó không phải là em thì chị chẳng nghĩ ra ai khác.” Hàn Mân nhún vai mỉm cười, “Và đúng là em thật.”
Tần Chi khựng lại rồi cười: “Cảm ơn nhé.”
“Ôi, chị có giúp được gì đâu.” Hàn Mân nhìn đồng hồ, “Thôi, không nói nữa, sắp trễ rồi.”
“Được rồi, chị mau đi đi.”
Tần Chi giục Hàn Mân vào lớp rồi cũng lên lầu. Trước khi vào lớp, cô nhận được một tin nhắn WeChat: “Lâu ngày sẽ thấy lòng người, my friend.”
Kèm theo một biểu tượng mặt lè lưỡi.
Cô nhớ lại đoạn trò chuyện vội vàng hôm diễn văn nghệ, bất chợt cảm thấy vô cùng biết ơn. Cô biết ơn vì Hàn Mân tuy có vẻ ngốc nghếch nhưng không hề ngây thơ với đời.
Tần Chi trả lời cô ấy bốn chữ: “Ngày mai còn dài.”
Cô cất điện thoại, sau khi chạy vào lớp mới nhận ra thầy giáo đã bắt đầu điểm danh.
Tần Chi nhìn quanh một lượt, rồi ngồi xuống hàng ghế thứ ba gần cửa sổ.
Vài giây sau, bóng dáng Vương Chi Nam xuất hiện ở cửa lớp. Cô ta cũng quét mắt qua cả lớp một lượt, rồi dừng lại ở chỗ của Tần Chi.
Lúc ấy Tần Chi đang lau bàn.
Một bóng người phủ lên mặt bàn của cô, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy, hóa ra là Vương Chi Nam, rồi lại cúi xuống tiếp tục lau bàn như không có gì.
“Các bạn mới vào mau ổn định chỗ ngồi!” Thầy giáo trên bục giảng đập bàn, “Chúng ta sẽ bắt đầu ngay, đừng làm lỡ thời gian.”
Câu này rõ ràng là nhắm vào Vương Chi Nam.
Vương Chi Nam nhìn chằm chằm vào Tần Chi không nói một lời.
Thầy giáo liếc qua phía này: “Tần Chi, đừng lau nữa, nhường chỗ cho Vương Chi Nam vào.”
Cả lớp nhìn về phía họ. Ai cũng biết hai người này đều có liên quan đến nhân vật nổi tiếng nhất trường là Lý Kinh Châu, khiến ngay cả các bạn vốn điềm đạm nhất cũng không khỏi hiếu kỳ.
Thầy giáo đã lên tiếng, Tần Chi dừng tay một chút.
Cô đứng lên, không nhìn Vương Chi Nam mà bước sang lối đi bên cạnh.
Tần Chi rất bình thản.
Vương Chi Nam bước tới hàng ghế thứ hai, đặt ghế gấp xuống và ngồi lên. Cô ta cầm sách của mình, sau đó đi đến chỗ chính giữa hàng ghế đầu.
Đối với người như Vương Chi Nam, bạn không cần đáp trả, chỉ cần phớt lờ là đủ.
Nhưng Tần Chi đã đánh giá thấp tính tình cố chấp của cô ta.
Khi tiết học đang diễn ra, điện thoại của cô rung lên với một yêu cầu kết bạn.
Lý do kết bạn là: “Nói chuyện một chút?”
Tần Chi phớt lờ yêu cầu đó.
Vừa thoát khỏi ứng dụng, điện thoại lại sáng lên.
Cô suy nghĩ một lúc, tranh thủ lúc giáo sư quay lưng viết bảng mới mở điện thoại xem qua.
Là một tin nhắn từ Doanh Tình, nhưng người gửi chắc chắn không phải là cô ấy: “Nếu Lý Kinh Châu biết về vụ cá cược đó, anh ấy sẽ nghĩ sao nhỉ?”
Tim Tần Chi chùng xuống, cô quay sang nhìn Vương Chi Nam.
Vương Chi Nam nhận ra nên cũng quay đầu lại.
Cả hai đều không biểu lộ cảm xúc gì.
Nhưng trong ánh mắt của cả hai lại chứa đựng những điều sâu sắc hơn.
Tần Chi kìm nén những gợn sóng trong lòng, cuối cùng rất bình tĩnh quay đầu lại.
Cô không trả lời cô ta.
Tần Chi và Lý Kinh Châu cùng về nhà sau khi tan học
Trên đường về, cô nhắm mắt lại, giả vờ như chưa ngủ đủ, suốt dọc đường đều không nói gì.
Cô nghe thấy anh nhận hai cuộc gọi công việc, mỗi cuộc kéo dài đến mười phút, anh nói chuyện bằng giọng khe khẽ, ngay cả khi nổi giận cũng rất nhỏ tiếng.
Giả vờ ngủ không khó, khó là ở khoảnh khắc giả vờ tỉnh dậy. Tần Chi cảm nhận rõ ràng xe đã dừng lại, sau đó cô mới từ từ mở mắt.
Lý Kinh Châu hỏi: “Thức dậy rồi à?”
Cô ‘ừm’ một tiếng, giọng có chút khàn nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo, không hề có vẻ buồn ngủ.
Anh nói: “Em là heo à, chỉ biết ngủ.”
Tần Chi cười: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Lý Kinh Châu quay mặt lại, anh chưa từng thấy nụ cười của cô như vậy, cũng chưa từng thấy ánh mắt cô như thế, bình thản và an yên.
Tần Chi nhìn vào mắt anh, ánh mắt cô rất trong sáng: “Em đã cược với Vương Chi Nam.” Mí mắt Lý Kinh Châu không kiểm soát được mà giật mạnh.
“Cược xem ai có thể theo đuổi anh trước Tết Dương Lịch.”
Lý Kinh Châu nhìn cô, ánh mắt dần dần trở nên u ám, khóe miệng cũng dần dần căng thẳng.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, trong lòng bình tĩnh, giọng nói gần như không thể nghe thấy: “Có lẽ anh cũng cảm thấy, ban đầu em không thành thật với anh, xin lỗi. Nhưng khi ở bên nhau, em hoàn toàn chân thành, em thực sự thích anh.”
Đó chưa bao giờ là tình cảm không thích, chỉ vì quá thích mà phải che giấu, cân nhắc, sau đó mới lôi lôi kéo kéo.
Lông mi Lý Kinh Châu khẽ rung lên, không còn căng thẳng như trước nữa.
Anh đang chờ Tần Chi nói tiếp.
Nhưng có vẻ như Tần Chi đã nói xong.
Cô nhìn anh một cách bình thản, không tìm lý do, không lợi dụng sự mềm lòng của anh, cũng không giải thích bằng ngôn ngữ có lợi cho bản thân hơn, càng không đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu người khác.
Cô không làm bất kỳ điều gì có thể ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của anh.
Thẳng thắn, chấp nhận tất cả hậu quả.
Lý Kinh Châu lại chậm chạp không nói gì.
Giống như đang rơi vào một trạng thái tĩnh lặng trước sự tự hủy diệt.
Một lúc sau, anh châm một điếu thuốc, nói: “Xuống xe.”
Đã có vài giây, Tần Chi không nhúc nhích.
Nhưng rất nhanh, cô tháo dây an toàn ra, trước khi xuống xe không kiềm chế được mà nhìn anh một lần nữa.
Anh châm lửa, thở ra một làn khói, che giấu đi sắc mặt.
Tần Chi lại nói một câu “Xin lỗi”.
Xuống xe, đóng cửa, quay lưng, đi xa.
Anh không đuổi theo.
Cũng không cần thiết phải đuổi theo.
*
Tần Chi và Lý Kinh Châu không gặp lại nhau nữa vào những ngày tiếp theo.
Sau Tết Dương Lịch, tuần học ôn tập bắt đầu, ban đầu còn lên lớp vài ngày, gần đến kỳ thi thì hầu như chỉ học tự học, Tần Chi không ở lại trườn, mà ra ngoài để làm một buổi chụp hình.
Địa điểm làm việc còn ở phía Bắc, từ một nơi lạnh chuyển đến một nơi lạnh hơn, Tần Chi gần như vừa xuống tàu cao tốc đã cảm cúm.
Công việc lần này là do một người bạn cũ quen qua Weibo giới thiệu, chụp lịch và tạp chí cho một nghệ sĩ thuộc công ty kinh tế nào đó, đây được coi là lần đầu tiên cô chụp nghệ sĩ một cách nghiêm túc, khối lượng công việc không nhỏ nhưng thù lao cũng khá cao.
Ngày đầu tiên thường là ngày bận rộn nhất, sáng chỉ lo sắp xếp trang phục mà đến tận mười một giờ, không ăn trưa, chụp đến bốn giờ chiều, có một nữ nghệ sĩ có kinh nghiệm không chịu nổi, nói cần nghỉ ngơi, mọi người mới có được nửa tiếng nghỉ.
Tần Chi ra máy bán hàng tự động mua một chiếc bánh mì, ngồi vào một góc ăn.
Khi xem điện thoại mới phát hiện Tần Hưởng đã nhắn cho cô: “Khi nào về?”
Tần Chi nghĩ một lúc rồi gọi cho cậu một cuộc điện thoại thoại.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy.
Tần Chi hỏi: “Hôm nay em không có lớp à?”
“Bị sốt.” Tần Hưởng nói, “Nghe nói chị cũng bị cảm?”
Tần Chi “ừ” một tiếng, trả lời câu hỏi ban đầu của cậu: “Chị sẽ về nhà sau khoảng một tuần.”
“Ồ.” Tần Hưởng đáp một tiếng.
Rồi lại không có gì để nói.
Hai chị em một năm không gọi được một cuộc điện thoại, cuộc gọi chưa đến một phút đã kết thúc.
Ra khỏi giao diện trò chuyện với Tần Hưởng, cô bấm vào WeChat của người đã được ghim ở trên. Lần cuối gửi tin nhắn là trong kỳ nghỉ Tết Dương Lịch, cô gửi mấy tin mà anh chỉ hồi một tin, hoặc là “ừ”, hoặc là “ồ”.
Tần Chi lại thoát ra, bấm vào vòng bạn bè, đăng một trạng thái: “Bị cảm.”
Kèm theo định vị, số 38 đường Giải Phóng, khu công nghệ cao Lạc Thành.
Ôn bài một thời gian vẫn không quên được nhiều việc.
Nhưng không bận rộn, chắc chắn sẽ bị những điều đó trói buộc.
Tần Chi ngày đầu tiên đã làm việc đến tận đêm khuya.
Lần này nơi ở do bên A sắp xếp là một khách sạn, phòng đôi, cô ở cùng một nhiếp ảnh gia khác. Cô gái đó có lẽ mới yêu, chưa vào cửa đã gọi điện, ngay cả đi vệ sinh cũng không tắt.
Tần Chi cảm thấy khó chịu, liền cầm điện thoại và thuốc lá ra ngoài.
Ngồi ở cầu thang khách sạn, châm một điếu, cổ họng đau đến nỗi khói cũng gây khó chịu, nhưng phần nào làm giảm bớt sự bực bội.
Nhưng thuốc lá cũng sẽ có lúc hết.
Một điếu cháy hết, những cảm xúc mãnh liệt hơn lại dâng lên, cô lại hút thêm một điếu, không thể kìm chế được.
Tần Chi dập tắt thuốc, cuối cùng cũng gọi cho Lý Kinh Châu.
Khi đầu dây bên kia vừa có tiếng kết nối, âm thanh còn chưa vang hết, điện thoại đã được bắt máy.
Tần Chi nắm chặt điện thoại.
Phía bên kia im lặng rất lâu.
Tần Chi giả vờ bình tĩnh: “Nhận máy nhanh thế, có phải anh luôn canh giữ điện thoại chờ em tìm anh không?”
“Trong DNA của em có khắc gen tự mình đa tình à?”
Vừa mở miệng vẫn là Lý Kinh Châu đó.
Trong lòng Tần Chi dâng lên cảm giác khó tả. Cô cắn chặt môi, cố gắng bình tĩnh lại, ít nhất là không còn run rẩy.
Im lặng một hồi, Lý Kinh Châu phá vỡ sự im lặng: “Bị cảm à?”
“Anh nghe ra à?”
“Đáng đời.”
Anh nhẹ nhàng nói hai chữ này rồi cúp máy.
Tần Chi ngẩn người, cô ôm chặt áo, có chút muốn khóc, nhưng sờ mặt thì chỉ thấy khô khan.
Cô đã nhận ra điều gì đang xảy ra— có lẽ anh chưa từ bỏ cô, nhưng cũng chưa từng tha thứ cho cô.
—
Tác giả có lời muốn nói:
“Cô giống như hầu hết các cô gái nhạy cảm và nhút nhát khác, khi thích một người không thể với tới, sẽ vì sợ bị tổn thương mà giữ lại một phần chân thành, dự định chờ đến khi đối phương cũng thích mình rồi mới thể hiện tình cảm. Ban đầu là một sự tính toán, nhưng cuối cùng lại làm tổn thương chính mình.”