Núi Lửa Ngủ Say - Chu Vãn Dục

Chương 13: Vì Lý Kinh Châu




Lý Kinh Châu bị ánh sáng mặt trời đánh thức.

Tối qua uống không ít rượu, hiếm khi rượu ảnh hưởng đến anh, về nhà không cần uống thuốc ngủ mà đã gục trên ghế sofa ngủ luôn. Rèm cửa phòng khách mở hết, sáng sớm mặt trời vừa lên, ánh nắng xuyên qua kính chiếu vào, chói lóa khiến anh cau mày tỉnh dậy.

Nhìn đồng hồ treo trên tường thì đã hơn mười giờ.

Anh cử động một chút, trượt từ ghế sofa xuống đất, vuốt tóc rồi bước vào nhà vệ sinh mà chẳng kịp tỉnh hẳn. Tiếng mở dây thắt lưng phát ra âm thanh va chạm kim loại. Bất ngờ một hình ảnh hiện lên trong đầu anh — cô đưa tay đến eo anh…

Chết tiệt.

Lý Kinh Châu rùng mình, không thể nghĩ thêm nữa.

Anh lắc đầu, đi vệ sinh xong thì mặc quần áo rồi bước ra ngoài. Khi đi ngang qua bàn trang điểm, anh liếc nhìn vào gương để vuốt lại tóc. Vừa bước khỏi gương thì anh dừng lại, lùi một bước.

Anh không thể không nheo mắt.

Trên vai trái có một vệt đỏ.

Ban đầu anh không nhận ra, nghĩ một lúc mới nhớ ra đó là vết son môi.

Là do anh say.

Khi cô đẩy cửa phòng bao bước vào, anh đã kìm nén. Sau đó, khi nhìn thấy cô ở cửa nhà vệ sinh, anh không biết tại sao lại không thể kìm được nữa.

Anh ghét việc cô cứ xông vào cuộc sống của anh, mang theo tham vọng, nhưng lại muốn đổi lấy trái tim anh.

Điện thoại bên ngoài bỗng nhiên reo lên.

Anh hoàn hồn, mở cửa ra nghe điện thoại, vừa đi vừa cởi áo, tiện tay ném vào thùng rác.

Nhìn thấy số điện thoại gọi đến, anh không nghĩ nhiều liền nhấn từ chối.

Một cuộc gọi khác ngay lập tức đến, lần này anh vuốt ngón tay sang phía nút xanh.

“Hôm nay tôi phải gặp cậu ở bệnh viện. Nếu cậu không đến, tôi sẽ đến nhà tìm cậu.” Người phụ nữ không thèm chào hỏi mà đi thẳng vào vấn đề. Lý Kinh Châu định nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì cô ta đã cúp máy.

Anh cười mỉa.

Đúng là nên đi tìm một thầy bói dưới gầm cầu để xem thử, liệu gần đây anh có mắc nợ phụ nữ không.

*

Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh cứ thế mà đến.

Âm thanh kéo vali “rầm rầm” vang khắp hành lang.

Tần Chi bị tiếng ồn đánh thức.

Cô tỉnh dậy vì cảm thấy đói bụng, tối qua bị Lý Kinh Châu làm phiền, đến cơm cũng chưa ăn tử tế, giờ lại bị hạ đường huyết, cô liền dậy uống một ly nước mật ong, sau đó đến nhà ăn.

Kết quả, cả nhà ăn chỉ có ba quầy mở cửa, còn lại đều nghỉ lễ.

Cô không cần đi vòng quanh cũng biết chẳng có gì mua được, nên đi thẳng sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh, lấy hai miếng cơm nắm, chọn vài món xiên que, rồi gói về ký túc xá.

Cô mở cửa vào phòng mới nhận ra Hàn Mân đã tỉnh dậy, lúc này đang đánh răng trong nhà vệ sinh.

Hàn Mân định đi Disneyland với bạn học, chưa đến mười giờ đã đi tàu cao tốc, để lại Tần Chi một mình trong ký túc xá. Phòng tắm thậm chí không có nước nóng, cô đành ăn qua loa vào buổi trưa.

Buổi chiều, Tần Chi mở máy tính, chỉnh sửa xong toàn bộ những bức ảnh chụp cho Trì Tuyết vài ngày trước, rồi nén thành một tệp gửi cho cô ấy.

Trì Tuyết dường như ở trong điện thoại 24/7, ảnh vừa báo gửi thành công, cuộc gọi thoại của cô ấy đã đến.

“Chi Chi, không chỉ ảnh cậu chụp đẹp, mà chỉnh sửa cũng ngày càng giỏi, cậu chỉnh mình đẹp đến mức trông chẳng còn giống mình nữa.”

“Cậu vốn dĩ đã xinh rồi mà, mình còn chưa chỉnh mặt cậu mấy.”

“Mình không quan tâm, mình phải cảm ơn cậu.” Trì Tuyết nói. “Cậu có rảnh không? Có một tiệm cá nướng mới mở, mình mời cậu ăn nhé?” Tần Chi biết cô nàng này cảm ơn chỉ là cái cớ, muốn rủ người đi ăn cá nướng mới là thật.

Cô đang rảnh, dù có bận cũng khó lòng từ chối Trì Tuyết, liền bảo cô ấy gửi định vị, hẹn bảy giờ gặp nhau tại quán.

Cô thay đồ, trang điểm, khi ra khỏi cổng trường thì trời đã tối dần, gió thổi mạnh, có vẻ như sắp mưa.

Đúng vào giờ cao điểm buổi tối, chắc chắn sẽ kẹt xe, nên cô chọn đi tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố.

Quán mà Trì Tuyết nói rất dễ tìm, tên là “Tiệm Cá Nướng Liễu Phiêu Phiêu”, nằm ngay trước cửa thang máy trên tầng năm của trung tâm thương mại Hằng Long.

Tần Chi vừa bước ra khỏi thang máy, nhân viên phục vụ đã nhiệt tình tiếp đón, vừa đưa thực đơn vừa hỏi: “Xin chào, xin hỏi quý khách đi mấy người?” Như thể cô chắc chắn sẽ vào ăn tại đây vậy.

Tần Chi nói với họ: “Bạn tôi đang đợi ở bên trong.”

Nhân viên nghe vậy càng vui vẻ hơn: “Bạn quý khách ngồi bàn số mấy, để tôi dẫn quý khách vào nhé.” Tần Chi nói số bàn, rồi để nhân viên dẫn vào trong quán.

Trì Tuyết chọn bàn khá sâu bên trong.

Trì Tuyết ngồi ở phía đối diện, từ xa nhìn thấy Tần Chi đến liền chống cằm cười với cô: “Hôm nay cậu nhìn quyến rũ thật đấy.” Tần Chi mặc một chiếc váy ngắn trắng, kiểu dáng trễ vai.

Nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng vẫn gợi cảm.

Trì Tuyết thở dài: “Bây giờ mình biết vì sao ảnh cậu chụp lại đẹp như vậy rồi.”

Cô rót nước mà không nói gì.

Trì Tuyết không kìm được nữa: “Ôi trời, cậu chẳng bao giờ chịu phối hợp, mau hỏi mình tại sao đi!”

Cô cười: “Tại sao?”

Trì Tuyết bĩu môi: “Mình không nói nữa.”

Tần Chi đặt cốc nước đã rót xong trước mặt cô ấy, cố ý nói: “Ồ.”

“…”

Trì Tuyết ngẩn người, lời đã chuẩn bị kỹ bị chặn lại trong bụng, như thể phải nín lại một cái hắt hơi, khó chịu vô cùng.

Tần Chi rót xong nước cho mình thì liếc nhìn Trì Tuyết. Cô nàng này đang nhìn cô với ánh mắt đầy oán hận.

Cô không nhịn được cười lớn hơn: “Đùa thôi, cậu mau nói đi, mình muốn nghe.”

Trì Tuyết “hứ” một tiếng, rồi nói: “Vì cậu có gu thẩm mỹ tốt đấy!” Giọng cô nàng còn hơi giận dỗi, “Vậy nên cậu biết cách nắm bắt vẻ đẹp.”

Tần Chi nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ừm, có lý.”

Trì Tuyết lại ngẩn ra, rồi “hứ” một tiếng: “Không được tự khen mình đâu.”

Cô cầm thực đơn ném cho Trì Tuyết: “Cậu gọi món đi.”

Trì Tuyết bắt đầu gọi món.

Tần Chi đi khu tự phục vụ lấy hoa quả. Món ăn được lên rất nhanh, cô lấy xong hoa quả, rồi đi vệ sinh, khi quay lại thì cá nướng đã được dọn lên bàn.

Trì Tuyết là người đầu tiên gắp một miếng, vừa ăn vừa hỏi: “Đúng rồi, cậu nhờ Trình Hạo tìm nhà làm gì vậy?”

Câu hỏi bất ngờ.

Lúc này Tần Chi mới hiểu, mời ăn cảm ơn và thoả mãn cơn thèm ăn chỉ là cái cớ của Trì Tuyết, hỏi câu này mới là mục đích chính.

Tần Chi nhìn Trì Tuyết qua làn khói nóng bốc lên.

Cô bé ngây thơ ngày trước, người đã từng thấy Tần Chi không ăn tối vì nghĩ rằng cô nghèo nên đã cố ý dành một nửa tiền ăn vặt để mua bánh mì cho cô, nay cũng đã trưởng thành, đã biết đi đường vòng.

Điều này khiến Tần Chi cảm thấy một chút xa lạ.

Nhưng không phải là không thoải mái.

Vì cô biết bạn mình sẽ chỉ dùng tâm trí đối với cô, hoàn toàn không có ý định chơi xấu.

Tần Chi nói thẳng với Trì Tuyết: “Vì Lý Kinh Châu.”

“Hả?” Trì Tuyết tròn mắt, “Trời ạ, mình cứ tưởng cậu có chuyện gì khó nói với mình, lúc nãy mình còn ngại không dám hỏi thẳng.”

Tần Chi cười: “Hôm qua muộn quá nên chưa nói với cậu, mình định lát nữa sẽ kể.” Cô không quanh co, tiếp tục giải thích: “Mình muốn chuyển đến ở cạnh nhà Lý Kinh Châu, việc này hơi rắc rối nên phải nhờ Trình Hạo.”

Trì Tuyết lắc đầu liên tục: “Cậu liều lĩnh thật đấy.”

“Đối với người như anh ta thì phải dùng cách mạnh bạo.”

Trì Tuyết nghĩ một lúc, gật đầu mạnh: “Cũng đúng. Vậy mình sẽ bảo Trình Hạo lo vụ này cho cậu.”

Tần Chi cười, nâng ly nước trái cây, chạm vào ly của Trì Tuyết: “Vậy mình phải uống một ly rồi.”

“Chà…”

Hai người nói cười vui vẻ, bữa ăn diễn ra rất thoải mái.

Tần Chi ăn không nhiều, ăn đến giữa chừng là gần no, muốn đi khu tự phục vụ lấy thêm trái cây, cô hỏi Trì Tuyết: “Mình đi lấy thêm trái cây, cậu muốn ăn gì không?”

Trì Tuyết khó khăn nuốt một miếng cá: “Vậy thì lấy thêm hai miếng dưa hấu nhé.”

“Được.”

Tần Chi đứng dậy đi khu tự phục vụ.

Khu này đông hơn lúc trước nên khá lộn xộn. Cô chen vào giữa đám đông lấy một cái đĩa, sau đó đứng vào hàng chờ.

Người phụ nữ bên cạnh cô rất nhanh tay đã lấy xong trái cây. Tần Chi vừa định cầm thì một bàn tay bất ngờ thò vào, giành lấy cái kẹp.

Cô nghiêng mặt qua, thấy một gương mặt còn rất trẻ con.

Cô gái đó đối diện với ánh nhìn của cô, đồng tử đột nhiên mở to, rồi theo bản năng đặt lại cái kẹp.

Tần Chi liếc nhìn cô gái một cách lãnh đạm nhưng không nói gì, cầm kẹp gắp vài miếng dưa hấu, sau đó thêm vài miếng cam.

Sau khi xếp đầy đĩa, cô quay lại thì không thấy cô gái đâu nữa.

Cô chen ra khỏi đám đông để quay về bàn, đến chỗ rẽ thì thấy có một nhóm người ngồi, không ăn uống mà cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Nhóm đó vừa nhìn qua đã biết toàn là học sinh, bốn nam ba nữ. Cô gái vừa chen ngang cũng nằm trong số đó, cô ấy là người xinh nhất trong ba cô gái, còn chàng trai ngồi bên cạnh là người đẹp trai nhất trong đám con trai, chỉ có điều cậu ta ăn mặc như một kẻ côn đồ, tóc xoăn kiểu “tóc giấy bạc”, mặc đồ theo phong cách hip hop rách rưới, một tay kẹp điếu thuốc, tay kia khoác vai cô gái.

Tần Chi chỉ liếc họ một cái rồi rời mắt, như thể đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua.

Bàn của cô cách bàn họ một lối đi, cô bước qua, ánh mắt của nhóm đó cũng theo dõi.

Trì Tuyết ngồi hướng mặt ra ngoài đã sớm nhìn thấy điều bất thường từ nhóm đó, khi Tần Chi chưa kịp ngồi xuống, cô đã nói: “Có một bàn người cứ nhìn cậu mãi.”

“Mình biết.”

“Họ là ai vậy?”

“Cô gái tóc dài đen thẳng đó, thấy không?”

Trì Tuyết nghiêng đầu nhìn một cái rồi nói: “Ừm.”

“Mấy hôm trước mình tát cô ta một cái.”

“…”

Trì Tuyết sững sờ, không thốt nên lời.

Rồi nhìn Tần Chi đang cúi đầu tập trung nhặt hạt dưa hấu, hàng mi dài bị ánh đèn chùm chiếu xuống tạo thành bóng cung, như bóng cây nhẹ nhàng trong đêm êm dịu dưới ánh đèn vàng.

Trì Tuyết không hiểu sao có người có thể kể về việc đánh người với vẻ bình yên như thế.

Đôi lúc cô cảm thấy Tần Chi như một câu đố, nhưng lại có nhiều đáp án khác nhau.

Quan hệ giữa họ rất gần gũi, nên cô có được một hai câu trả lời đúng, nhưng những đáp án khác thì Tần Chi không chịu tiết lộ.

Trì Tuyết cũng lấy một miếng dưa hấu ăn, hỏi: “Vậy cô ấy đã làm gì sai?”

“Cô ấy đánh người.”

Ồ.

Trì Tuyết đã hiểu.

Chính nghĩa.

Đó là một trong những đáp án mà Tần Chi từng đưa cho cô.

Một từ mà thoạt nhìn không hề hợp với Tần Chi chút nào.

Nhưng Trì Tuyết biết cô có thể còn có tinh thần chính nghĩa hơn hầu hết mọi người.

Như hồi đầu năm lớp 11, khi thầy giáo dạy toán dùng hình phạt thể xác với một cô gái trong lớp, lúc đó cả lớp không ai dám lên tiếng, chỉ có Tần Chi ném một quyển sách thẳng vào mặt thầy.

Cảnh tượng đó đến giờ nghĩ lại vẫn khiến Trì Tuyết rùng mình.

“Sao cậu ngơ ra vậy?”

Tần Chi nhìn thấy Trì Tuyết thất thần thì gọi cô một tiếng.

“Người là do mình đánh, cậu sợ đến nỗi không nói nên lời à?”

Trì Tuyết hoàn hồn, nói: “Mình sợ lát nữa họ sẽ gây sự với cậu.”

“Không sao, đã dám quản thì không sợ trả thù.” Tần Chi trấn an.

“…”

Trì Tuyết mím môi không nói gì.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, lòng cô thắt lại, rõ ràng là căng thẳng: “Trời ạ, gã đó đang đi về phía cậu.”

Tần Chi ngừng lại.

Một bóng người bỗng che phủ lên cô.

Tần Chi ngước mặt lên nhìn tên trai đẹp với kiểu tóc xoăn “giấy bạc” và dáng vẻ ngạo mạn. Phía sau hắn, không xa, là cô gái tóc dài đen thẳng cùng bạn bè đang nhìn về phía Tần Chi. Mỗi người một ánh mắt, có người chờ xem trò vui, có người lại lộ rõ ánh mắt muốn trả thù.

Chàng trai nhìn Tần Chi, vẻ mặt không tỏ ra hung dữ, vừa định mở miệng: “Cô…”

“WeChat hay Q.Q?” Tần Chi cắt lời hắn trước.

“…”

Ngơ ngác luôn rồi.

Trì Tuyết với tư cách là một người hoàn toàn ngoài cuộc kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tần Chi nghiêng đầu, vô hại nhìn chằm chằm vào chàng trai kia, lại nói thêm một câu: “Q.Q tôi ít dùng, WeChat thì có thể cho cậu.” Chàng trai rõ ràng cũng ngơ ngác, ánh mắt chớp chớp, đứng yên tại chỗ.

Trì Tuyết ban đầu còn rất lo lắng, nhưng khi thấy cảnh này, cô thở phào nhẹ nhõm.

Gã trai này rõ ràng không phải đối thủ của Tần Chi.

Chỉ cần nhìn ánh mắt của Tần Chi là biết, cô ấy thực ra không hề tỏ ra chút tình ý nào, nhưng lông mày và ánh mắt đều tràn ngập sự ám muội.

Đó gọi là “bốn lạng đẩy ngàn cân”.

Công tắc của bầu không khí hoàn toàn nằm trong tay Tần Chi.

Thấy chàng trai không nói gì, Tần Chi nhíu mày: “Xin lỗi, chẳng phải cậu đến để xin cách liên lạc với tôi sao?”

“…” Chàng trai dừng lại vài giây, rồi đột nhiên cười nham nhở: “Chị ơi, chị còn độc thân không?”

Tần Chi cúi đầu cười nhẹ, cố ý nói bằng giọng nhõng nhẽo: “Chỉ cần em trai độc thân thì chị đây cũng độc thân.”

Trì Tuyết thật sự không dám nhìn nữa.

Cái kiểu “trà xanh” này của Tần Chi, đúng là bẩm sinh mà không cần học hỏi.

Cô gái tóc dài thẳng và đám bạn của cô ấy vẫn đang dõi theo từ xa.

Chàng trai đã sớm quên mất mục đích ban đầu khi đến đây, đôi mắt của cậu ta cứ dán chặt lên người Tần Chi không rời đi. Cậu ta liếm môi, cười: “Em trai tất nhiên là độc thân rồi.”

Trì Tuyết cúi đầu, nghĩ một lát, rồi uống một ngụm đồ uống trước mặt.

Cô sợ mình sẽ bật cười, nên lấy cớ uống nước để che đi.

Tần Chi nghĩ ngợi một lát: “Vậy hay là hôm khác hẹn?”

“Hôm khác?”

“Chúng tôi có việc!” Trì Tuyết vội ngắt lời, “Cái… cái… lát nữa tôi cần cô ấy giúp tôi việc gì đó.”

Trì Tuyết nói lắp bắp, Tần Chi tiếp lời: “Cậu đến bất ngờ như vậy, chẳng lẽ bắt chúng tôi huỷ hết kế hoạch hôm nay sao?”

Khi nói câu này, Tần Chi thu lại giọng điệu mềm mỏng, lúc này có chút lạnh lùng.

Chàng trai suy nghĩ một chút, Tần Chi quả thực không giống kiểu con gái có thể dễ dàng đưa đi nhà nghỉ ngay sau lần gặp đầu tiên. Sợ rằng nếu tiến triển quá nhanh, cậu ta sẽ không đạt được mục đích, nên không ngần ngại thêm nữa, cũng không nghi ngờ gì: “Vậy sao, để tôi quét mã WeChat của chị?”

Tần Chi im lặng một lát.

Không ngoài dự đoán, chàng trai này quả nhiên là kiểu thanh niên không có chiều sâu.

Cậu ta nghĩ có vài người dưới tay tạo dựng được vị thế thì chuyện gì cũng có thể lo liệu, nhìn có vẻ nghĩa khí, nhưng thực ra chỉ thích được gọi là “đại ca” và thích thể hiện.

Loại người này nhìn thì oai phong, nhưng khi gặp người có quyền lực hơn, lập tức trở thành kẻ cúi đầu, không dám phản kháng lấy một lời.

Tần Chi nghĩ ngợi, rồi lấy từ trong túi ra thỏi son, rút một tờ khăn giấy, viết một dãy số WeChat lên đó và đưa cho chàng trai.

Cậu ta nhận lấy, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Tần Chi: “Bao lớn?”

“Mười tám.”

“Tôi không hỏi tuổi.” Chàng trai hàm ý sâu xa, ánh mắt từ mặt cô di chuyển xuống phía ngực.

Tần Chi hơi ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ý của cậu ta.

Cô không ngờ cậu ta lại lố lăng đến mức đó, chỉ muốn nhanh chóng đuổi anh ta đi nên cô cười: “Lần sau gặp lại cậu sẽ biết.”

Chàng trai nghe thấy thế mắt liền sáng lên.

Tuổi còn nhỏ nhưng đã tràn ngập ý nghĩ đồi bại, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Khi Trì Tuyết bước ra khỏi cửa hàng Hằng Long, cô ấy vẫn còn cảm thấy ghê tởm: “Cậu nói xem, nhỏ tuổi vậy mà trông cũng đẹp trai, sao lại có thể sến súa và đáng ghét đến thế chứ.”

Tần Chi lắc đầu: “Đi nhanh thôi, không biết cậu ta có đột nhiên đổi ý rồi đuổi theo không.”

Trì Tuyết trợn mắt: “Cũng có lý, vậy chạy nhanh lên!”

Cô ấy nắm tay Tần Chi chạy như bay ra ngoài, thấy có vài chiếc xe buýt đỗ bên đường, không suy nghĩ nhiều lieegn kéo Tần Chi lên xe.

Khi xe lăn bánh, Trì Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra Tần Chi cũng không hoàn toàn bình tĩnh. Thủ đoạn của cô không cao siêu, chỉ cần chàng trai kia có thêm chút kinh nghiệm, chắc chắn đã nhận ra trò của cô.

Cô nhìn ra cửa sổ về phía toà nhà Hằng Long cũng thở phào nhẹ nhõm.