Núi Có Hồ Ni

Chương 3: Tiếp tục lên núi




Liên Tâm cũng khá bướng bỉnh, tự mình đi hai ba cây số.

Liên Vũ đuổi theo cả đường, nửa bóng người cũng không thấy, các thể loại tin tức xã hội như “Phát hiện thi thể đứa trẻ sau mấy ngày mất tích” điên cuồng hiện lên trong đầu hắn, hắn chạy lên dốc, chợt thấy phía trước có thứ gì đó lóe sáng, tập trung nhìn lại thì đúng là va li hành lý màu bạc của Liên Tâm.

Nhãi con kia không biết hái được cái lá hoa hướng dương từ chỗ nào đậy lên đỉnh đầu, đang ngồi lên va li nghỉ ngơi.

Có lẽ là nghe thấy tiếng động, Liên Tâm quay đầu lại thấy ngay Liên Vũ, đôi môi khô khốc nhếch lên, nhảy xuống khỏi va li muốn chạy ra đón, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, khóe miệng mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng, xoay người túm lấy tay cầm kéo va li đi.

Liên Vũ: “…”

Còn dỗi?

Hắn chạy hai ba bước đuổi kịp Liên Tâm, níu quai ba lô của Liên Tâm lại, dùng chút sức kéo người trở về.

Liên Tâm không nói lời nào, ra sức giãy dụa, lá hướng dương rơi xuống chân bị đạp nát nhoét, nhưng không cựa quậy được, giận dỗi nói: “Anh bỏ em ra!”

“Úi, tình tình cũng hăng đấy.” Liên Vũ mỉm cười lên tiếng.

Vừa mới tìm người bở cả hơi tai, trong lòng hắn đã suy tính tìm được Liên Tâm xong sẽ xử lý nhóc con ra sao, bây giờ nhìn Liên Tâm nhảy lên nhảy xuống trốn không thoát, hắn chưa đưa kế hoạch vào thực tiễn đã thấy lòng dạ thoải mái vô cùng, tức giận trong lồng ngực cũng bay đi kha khá.

Được rồi, có chuyện gì thì trút lên Lục Uyển đi, cáu gắt với thằng nhóc con này làm gì?

Lại nói Liên Tâm ở chung với hắn dưới một mái nhà nhiều năm như vậy chưa từng chọc đến hắn, gặp là chào hỏi quy củ, ngày giỗ hàng năm của mẹ đẻ hắn luôn chủ động biến mất, đến sinh nhật của hắn sẽ thả mấy món quà ở cửa phòng hắn mà nhìn qua là biết đồ thủ công từ tay người nào làm ra…

Nếu năng lực phân tích của hắn không có vấn đề, chắc hẳn trong đầu nhóc Liên Tâm này có một sợi dây nào đó bị nối nhầm —- Có lẽ nhóc Liên Tâm này hơi hơi sùng bái hắn.

Chuyện đáng sợ nhất là, dù hắn luôn có ác cảm với sự sùng bái của Liên Tâm, nhưng điều đó không ngăn cản gã hiểu tính tình của mình không khác gì người điên.

Từ dạ dày đến ngực, vẫn dai dẳng cơn đau tột cùng và nhức nhối như bị lửa thiêu.

Trước kia hắn cũng không dễ cáu gắt như thế. Sự tình bắt đầu xấu đi có lẽ là từ ngày mẹ đẻ hắn qua đời. Khi đó hắn đang vào tuổi dậy thì, bắt đầu mất ngủ thời gian dài, mỗi khi đến đêm khuya yên tĩnh, thính giác của hắn sẽ trở nên mẫn cảm vô cùng, cách một bức tường cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở của người ngoài hành lang.

Bác sĩ tâm lý mà Liên Nhạc mời về nói với hắn đó là ám ảnh tâm lý, nhưng sự thật là hắn vẫn bị những âm thanh đó quấy nhiễu cả đêm ngủ không yên.

Buồn phiền, không có tinh thần, đụng vào là cáu gắt. Hắn như bị mắc chứng ám ảnh lo âu, bất kể là Liên Nhạc quan tâm, Liên Tâm sùng bái, bác sĩ tâm lý trấn an hay bạn bè đối xử chân thành, hắn đều cảm thấy buồn nôn.

Hắn vô cùng khát vọng một thế giới độc lập, một thế giới được khóa bảo vệ bền chắc mà cáu kỉnh bạo phát không phá hủy được.

Thế rồi hắn không khống chế tính tình của mình nữa, phẫn nộ trở thành thói quen. Liên Vũ hoài nghi sớm muộn có ngày hắn sẽ bị lửa giận trong lồng ngực phun ra ngoài đốt thành tro bụi.

Đến bước này rồi, hắn bị đốt hay không cũng thế, nhưng thằng nhóc này phải làm sao bây giờ?

Nơi đây núi rừng hoang vắng, ngay cả camera giám sát cũng không có, nói là dân phong chất phác, nhưng lòng người khó dò, ai biết nơi này có yêu ma quỷ quái xấu xa nào hay không?

Làm người trưởng thành duy nhất trong phạm vi vài dặm quanh Liên Tâm, lương tâm chưa biến mất của Liên Vũ khiến hắn không thể không gánh vác trách nhiệm của người giám hộ tạm thời.

Hắn có điều suy nghĩ nhìn Liên Tâm, ánh mắt lướt qua bờ môi của nhóc, túm chặt ba lô của nhóc hỏi: “Trong túi còn nước không? Ăn gì chưa?”

Liên Tâm không nói lời nào, lẳng lặng nhìn mặt đất.

Liên Vũ bối rối khó hiểu. Liên Tâm nhân cơ hội lắc hai vai một cái, linh hoạt cởi ba lô xuống rồi muốn chạy.

Liên Vũ lanh tay lẹ mắt túm một phát cổ áo của nhóc, xách Liên Tâm như xách gà con về, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mày còn dám chạy, là anh nhét mày vào va li rồi kéo đi đấy có tin không?”

Liên Tâm đang vừa hô hào “Thả em ra” vừa giãy dụa, nghe câu này xong đôi mắt ngay lập tức trợn tròn, thân thể cứng ngắc, mặt mũi hiện lên vẻ sợ hãi — Hình như trong ấn tượng của nhóc, Liên Vũ hoàn toàn có thể làm chuyện độc ác như vậy.

“…” Nhất thời Liên Vũ không biết có nên thấy may mắn vì lực uy hiếp của mình hay không.

Hắn nhắm mắt thở nhẹ một hơi, khóe miệng co quắp cố gắng lộ ra một nụ cười “hiền hòa”, ngữ khí “thân thiết”: “Anh sẽ thả mày ra, nhưng từ giờ trở đi, anh hỏi gì mày đáp nấy, cấm chạy… Rõ chưa hả?”

Khí phách gì gì cũng phải nhường chỗ cho ham muốn sinh tồn, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun…

Liên Tâm run rẩy gật đầu dưới cái vẻ mặt co giật và ánh mắt thâm hiểm khó dò của hắn.

“Tốt lắm.”

Liên Vũ buông nhẹ tay, buông quần áo Liên Tâm ra.

Liên Tâm cẩn thận vươn tay, kéo kéo áo sơ mi bị nhăn nhúm, sau khi xác định Liên Vũ sẽ không chặn mình lại, thở phào một hơi, nhanh chóng chỉnh quần áo lại cho ngay ngắn.

Liên Vũ càng nhìn càng buồn cười — Hắn từng vô tình thấy gian phòng của Liên Tâm. Nghe nói phòng của Liên Tâm đều do nhóc tự dọn dẹp, đừng nói các thím giúp việc, ngay cả Lục Uyển cũng không thể tùy tiện động vào. Từ ga giường đến giá sách, ngăn nắp thẳng thớm như dùng thước đo.

Thật sự không thể tưởng tượng nổi, nhóc con đã như thế này từ nhỏ đến giờ. Còn hắn lớn từng này đang làm gì nhỉ?

Suy nghĩ lung tung một hồi, Liên Tâm đã chỉnh lại tóc tai gọn gàng.

Liên Vũ nói: “Mày còn nước không?”

Liên Tâm chậm rãi buông cái tay đang vuốt tóc xuống, lắc đầu, hình như lại sợ Liên Vũ không hài lòng, nói: “Không có.”

“Khát không?”

“…”

Liên Vũ hơi cao giọng lên: “Tao hỏi mày nói đi chứ.”

Liên Tâm gật gật đầu, nhanh chóng bổ sung: “Khát.”

Liên Vũ chống người đứng lên, nhanh chân đi đến va li của mình, đẩy ngã cái va li, lấy một chai nước khoáng bên trong ra, ném cho Liên Tâm.

Liên Tâm luống cuống tay chân bắt được, nghi hoặc nhìn Liên Vũ.

Liên Vũ nói: “Nhìn tao làm gì,  uống đi.”

Liên Tâm nghe lời vặn nắp chai ra, từ từ đưa chai nước lên miệng, đề phòng Liên Vũ đột nhiên trở mặt. Nhưng mà cho đến khi ngụm nước mát lạnh đầu tiên, chất lỏng ngọt ngào tưới đẫm cổ họng, cũng không nghe thấy Liên Vũ đòi chai nước về. Lúc này nhóc con mới yên lòng, uống thêm mấy ngụm nước nhỏ.

“Đói không?” Liên Vũ ngồi xổm trước cái va li chống mặt hỏi.

“Hơi hơi.”

“Có cái gì khác để ăn không?”

“…Có.”

“Ăn.”

Liên Vũ ra lệnh một tiếng, Liên Tâm lấy trong ba lô ra bánh mì kẹp thịt nhà làm, ăn ít một cùng với nước. Từ nhỏ nhóc đã dưỡng thành thói quen làm gì cũng chậm rãi, ăn uống phải từ từ. Khổ nỗi Liên Vũ đang ở bên cạnh nhìn, không chừng sẽ mất hết kiên nhẫn vung tay rời đi bất cứ lúc nào, nhóc đành ép bản thân há to miệng ăn thật nhanh, chỉ dùng thời gian bằng một nửa bình thường, đã ăn xong bữa ăn đơn giản.

Liên Vũ thấy nhóc gói kín nửa cái bánh còn lại thả vào ba lô, đứng dậy hỏi: “Ăn xong chưa?”

Liên Tâm kéo khóa ba lô lại, “Ừm” một tiếng, “Ăn xong rồi.”

“Ăn xong rồi thì đi thôi.”

Liên Vũ đóng va li lại khóa kín, nhấc tay cầm lên nhanh chân đi về phía trước.

Liên Tâm nhanh chóng đuổi theo không ngừng. Bước chân Liên Vũ lớn, nhóc phải chạy ba bước mới theo kịp hai bước của Liên Vũ, vừa chạy chậm bên cạnh vừa ngẩng đầu vụng trộm nhìn biểu tình của Liên Vũ, bận bịu tối mày tối mặt.

Chợt Liên Vũ dừng bước, Liên Tâm bị quán tính của cái va li đẩy lên trước hai, ba bước mới dừng lại được, nhóc quay đầu lại thì thấy Liên Vũ vươn tay vặt hai cái lá của cây hoa hướng dương duỗi ra phía đường đi.

“Cầm lấy.” Liên Vũ đưa một mảnh cho Liên Tâm.

Nghĩ rồi, dứt khoát đưa nốt cái còn lại cho Liên Tâm, sau đó ngồi xuống ôm lấy đầu gối nhóc con, không nói lời nào nhấc người ta bế lên.

Liên Tâm bị dọa đến ngã ngửa, liều mạng nhào tới một phát mới ôm được cổ Liên Vũ, cả người đều lơ mơ.

Chỉ thấy một tay Liên Vũ kéo hai va li hành lý, rất là không kiên nhẫn nói: “Che nắng cho anh.”

Liên Tâm vội vàng giơ hai mảnh lá cây lên, đang định nói gì đó, đã bị Liên Vũ cắt ngang: “Ngậm miệng, đừng phiền đến anh mày. Dám nói một câu anh quẳng mày xuống!”