Vì cân nhắc đến thân thể Thập Cửu, Liên Vũ tạm dừng hoạt động trước khi ngủ của bọn hắn.
Rõ ràng là vì lo nghĩ cho nhóc hồ ly không biết trời cao đất dày này, ai ngờ đâu Thập Cửu không cảm kích, chưa được mấy hôm đã sinh long hoạt hổ, sẹo lành quên đau, quấy rối hắn không ngừng. Bị cự tuyệt thì khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, hai mắt đẫm lệ mông lung, dùng khổ nhục kế đến là nhuần nhuyễn.
Liên Vũ đành bỏ chút công sức dỗ người đi ngủ, sau đó nằm ngửa gối đầu lên cánh tay, suy nghĩ chuyện trước đó vẫn nghĩ không thông, cuối cùng hắn cho ra kết luận: Nuôi một thứ gì đó sợ nhất là để tâm vào nó. Một khi đã để tâm, sẽ không kìm lòng được mà trân trọng nâng niu nó. Giá lớn phải trả là hỉ nộ ái ố của mình sẽ dễ dàng bị tác động bởi mỗi một hành động nhỏ của đối phương.
Thập Cửu tiến vào cuộc sống của hắn bằng một cách thức không hề có tính công kích, tan ra, hoà vào lòng hắn.
Cũng không biết nhóc hồ ly này ngốc thật hay khôn ngoan. Liên Vũ nghiêng đầu nhìn Thập Cửu đang vùi vào bả vai hắn — Không thấy nóng hay gì — Giữa “ngốc nghếch” và “khôn ngoan”, có lẽ “đơn thuần” thích hợp hơn cả.
Chính người đơn thuần mới là đáng sợ nhất.
Xem như hắn thua tại đây.
Liên Vũ bất đắc dĩ cong khoé môi, vươn tay tới đầu giường, tách một tiếng, đèn bàn hình trụ tắt phụt.
Bóng tối phủ xuống, trong nháy mắt cả phòng tan vào đêm hè yên tĩnh ngoài cửa sổ.
***
Liên Vũ phát hiện trên cành cây cổ thụ trong sân có một cái hốc.
Nói đúng ra thì lúc hắn vừa đến đây đã phát hiện ra, nhưng lúc đó hắn đang đầy một bụng bức tức, nào có tâm tư đi chú ý hoa hoa cỏ cỏ trong sân nhà. Mãi cho đến lần leo lên cây buộc xích đu mới thuận chân giẫm lên mép hốc cây để lấy đà.
Hôm nay sau khi ăn sáng xong, Thập Cửu và Liên Tâm mỗi người một cái đu, Liên Tâm tranh thủ có thời gian rảnh, “lên lớp” ngay dưới tán cây.
Liên Vũ ngồi trước hiên nhà, ôn luyện hàng ngày với giá vẽ, lúc hoàn thiện chi tiết của cây cổ thụ, chú ý tới hốc cây mấy hôm trước bỏ qua.
Một phần rễ cây nổi gồ trên mặt đất, thân cây nâu sẫm đội đất chui lên, cách chỗ thân cây ngang với ván gỗ xích đu tầm hai mươi centimet, có một khe nứt đen sì, hình dạng giống con mắt dựng thẳng.
Liên Vũ đang vẽ phác thảo hình dáng hốc cây kia trên giấy, lại khó vẽ chi tiết, thế là hắn cầm bút vẽ, đứng dậy đi xuyên qua sân trước, dừng dưới tán cây.
Thập Cửu ghì một chân xuống đất, xích đu đang đong đưa dừng lại cái két. Liên Tâm cũng ngẩng đầu lên theo, ánh mắt hai người đồng bộ chú ý đến động tĩnh của Liên Vũ.
“Tiếp tục học bài của hai đứa đi.”
Liên Vũ xua tay, đuổi hai đứa nhóc xem náo nhiệt đi, chuyển hướng về hốc cây trước mặt, cúi người quan sát bên trong.
Hốc cây hẹp ở dưới, rộng ở giữa, chỗ rộng nhất ước chừng hơn hai mươi centimet, có thể luồn cả đầu vào. Bên trong rộng rãi ngoài ý muốn, khoảng rỗng và lớp thân cây tạo thành một không gian hình thoi, trong đó có trải một lớp cành lá và cỏ dại khô ráo, tạm thời ta dùng “đệm cỏ” để hình dung.
Giữa đệm cỏ hơi lõm xuống, hình như là bị thứ gì đó nằm sấp trong thời gian dài tạo ra.
Sở dĩ dùng từ “trải”, là bởi cấu tạo của đệm cỏ này có sự thiết kế chủ đích —— Liên Vũ xoay ngược bút vẽ lại, gẩy gẩy trong hốc cây. Phía dưới cùng là một lớp cành cây vụn, lấp đầy khe hở hình con thoi phía dưới. Giữa các cành cây lại có đá cuội nhỏ, chèn chống các cành cây càng thêm vững chắc. Trên nữa là lớp lá khô, trên mặt lá khô lại thêm một tầng cỏ khô rất dày.
Rất rõ ràng, có tiểu quỷ thông minh nào đó xây nên cái ổ này, trong hốc cây khô ráo râm mát, có tấm “đệm cao su”, trong sân lại có cả máng nước và loạt công trình khác, nói đây là “biệt thự sang trọng” trong giới động vật cũng không ngoa!
Biết hưởng thụ đến lạ!
Nhìn kích cỡ của hốc cây, từng sống nhờ ở chỗ này hẳn là một loài động vật cỡ nhỏ, mèo? Chim? Hồ ly núi?
Loài thú lông nhung chui vào giữa ruộng, và cả thứ có hình tai thú mà mấy ngày trước sờ thấy khi sáng sớm tỉnh giấc chợt loé lên trong đầu Liên Vũ. Hắn không kịp bắt lấy tia linh cảm đó, nâng người lên, một tay chống lấy khuỷu tay suy tư —— Vậy khách trọ bé nhỏ vốn đang ở đây chạy đi đâu rồi?
Chẳng lẽ là hắn và Liên Tâm doạ người ta chạy mất?
Nhìn ra được rằng khách trọ bé nhỏ này rất giữ vệ sinh —— Trong hốc cây khá sạch sẽ, cỏ trên đệm không dính bẩn, ngoại trừ hơi tối tăm và bụi bặm bên ngoài, không có bất kỳ mùi vị khác thường gì.
Nói như vậy, con thú nhỏ sạch sẽ này…
“Chỗ này có ổ của mèo.” Liên Vũ đưa ra kết luận. Nhưng hắn lại nói một cách lưỡng lự, dù sao mèo có biết ngậm đá hay không, điều này cần bàn lại.
“Không phải ổ mèo.” Thập Cửu nói.
“Hửm?”
Thập Cửu xuống khỏi xích đu, đứng bên cạnh Liên Vũ, tự nhiên tỉnh rụi tựa đầu vào vai Liên Vũ.
“Không phải ổ mèo thì là ổ gì? Ổ chó?”
Thập Cửu lắc đầu đáp: “Đây là hang hồ ly.”
“Hang hồ ly?”
Lần này đến Liên Tâm cũng ngồi không yên, đứng dậy vây quanh hốc cây quan sát.
Thập Cửu đáp chắc chắn: “Hang hồ ly.”
Nhóc hồ ly mù tịt tấu hài gì vậy. Liên Vũ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Thập Cửu biết sự thật, ôm thái độ chế nhạo, “Ờ” một tiếng, ôm tay hỏi đầy hứng thú: “Sao em biết?”
Thập Cửu chỉ tay vào hốc cây, nói chắc như bắp: “Em từng ở chỗ này.”
Liên Vũ: “…”
Nói đến là đàng hoàng ra dáng.
Liên Vũ hoài nghi Thập Cửu đang cố ý lấy lòng mình, nhưng ngay lập tức ý thức được Thập Cửu không có lòng dạ quanh co như vậy. Là do hắn thường xuyên gọi Thập Cửu là nhóc hồ ly, nên khiến Thập Cửu thật sự cho rằng mình là con hồ ly?
Thập Cửu sợ Liên Vũ không tin, nêu dẫn chứng rõ ràng: “Đây là đá, là em, nhặt được trong nước, sạch sẽ. Cành cây, là nhặt trên đất ngoài kia kìa, rửa qua rồi phơi khô. Còn có cái này là lúc mùa xuân cắn đứt rồi hong khô, sau đó trải lên…”
Cậu nói như thật, giải thích rõ ràng ngọn nguồn từng vật liệu trong hốc cây. Liên Vũ ở bên cạnh lắng nghe, càng nghe càng muốn đi tới ôm Thập Cửu hôn hít —— Sao lại đáng yêu thế này chứ?
Liên Tâm ở chỗ này, không tiện thân mật với Thập Cửu. Liên Vũ đổi trọng tâm sang chân bên kia, trong lòng lặng lẽ muốn qua loa cho xong (*).
(*) Gốc câu này là [心里默默地张起了草]. 草 ngoài nghĩa là cỏ, rơm rạ ra thì còn một nghĩa khác là qua quýt, qua loa. 🍅 không rõ trans câu này đã đúng hay chưa nữa…
“Em ở chỗ này thật đấy!” Con ngươi Thập Cửu lúng liếng, hiếm khi cắn môi, rồi lại rơi vào do dự.
—— Tiểu Bạch Hồ từng nói, đời này hồ ly biến hình chỉ có thể cho một người nhìn. Bây giờ chỗ này có hai người, có nên biến hình không nhỉ?
Sự do dự này rơi vào mắt Liên Vũ và Liên Tâm, biến thành mâu thuẫn và hoang mang khi nhận thức không tương xứng với hiện thực.
“Em là hồ ly thật mà.” Giọng điệu Thập Cửu ỉu xìu hẳn.
Liên Vũ chỉ muốn đùa một chút, không ngờ Thập Cửu tưởng thật, không có tinh thần cãi lại, như thể đến cả tóc cũng bị đánh cho héo rũ.
Hắn thuận thế kéo Thập Cửu vào ngực vỗ vỗ hai cái, nói: “Được rồi. Đừng khó chịu. Anh tin em là hồ ly.”
So với chuyện uốn nắn nhận thức sai lầm của Thập Cửu, Liên Vũ cảm thấy xoa dịu nỗi mất mát của Thập Cửu quan trọng hơn. Huống hồ Thập Cửu nhận thức sai lầm về bản thân cũng là do hắn.
” Liên Vũ, em ——“
“Anh biết, anh tin em.”
***
Buổi tối tắm rửa xong quay về phòng, Liên Vũ lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, ấn mở album ảnh.
Hắn cảm thấy cần phải uốn nắn nhận thức sai lầm của Thập Cửu, tối thiểu phải để Thập Cửu biết không được nói như vậy trước mặt người khác —— Vừa may mấy hôm nọ lúc tải phim hắn nhớ đến Thập Cửu, thuận tay lưu trữ mấy tấm ảnh về hồ ly nhỏ, đúng lúc có đất dụng võ.
Thập Cửu đang nằm lì trên giường xem sách tranh Liên Vũ mang tới. Liên Vũ ngồi ở mép giường, rút sách tranh đi, đưa điện thoại ra trước mặt Thập Cửu, chọt chọt con hồ ly trắng trên màn hình, hỏi: “Biết đây là cái gì không?”
“Tiểu Bạch Hồ!” Hai tay Thập Cửu quơ về phía trước, bắt lấy điện thoại, buồn bực: Tiểu Bạch Hồ đi học cơ mà, sao lại ở đây?
Nhìn kỹ lại, mặc dù con hồ ly trên điện thoại cũng màu trắng, nhưng lông gần tai có chút vàng hoe, hơi khác với Tiểu Bạch Hồ toàn thân trắng muốt.
Tốt lắm, Liên Vũ vui mừng gật đầu, lại trượt sang hình ảnh tiếp theo, “Cái này thì sao?”
Trên tấm ảnh có một con hồ ly nhỏ màu nâu đỏ đang núp giữa bụi cỏ. Trong một nháy mắt Thập Cửu tưởng là thấy chính mình, nhưng có bài học vừa rồi, quan sát kỹ càng, quả nhiên nhìn ra điểm khác biệt —— Chóp đuôi con hồ ly này có một sợi lông vàng trắng đan xen, mà chóp đuôi của cậu lại chuyển từ đỏ thẫm sang đen.
“Hồ ly.” Thập Cửu đáp.
Liên Vũ lại lần lượt lướt qua mấy tấm ảnh chụp để Thập Cửu phân biệt. Thập Cửu liên tục nhìn thấy những con hồ ly có dáng vẻ rất giống chú bác thân thích của cậu, lật qua lật lại điện thoại xem xét, nghi ngờ hỏi: “Bọn họ sao vậy? Vì sao lại bị nhốt vào trong này.”
Liên Vũ không đáp, cầm điện thoại chụp Thập Cửu liên tiếp mấy bức, rồi đặt trước mặt Thập Cửu.
“Á!” Thập Cửu bị doạ đến nhảy dựng, hoảng sợ nhìn chính mình trong tấm ảnh.
“Đừng sợ.” Liên Vũ ôm lấy cậu, tiện thể tự chụp một bức, giơ cho Thập Cửu nhìn, giải thích: “Đây là ảnh chụp, giống với sách tranh em vừa xem, không nguy hiểm, chúng ta sẽ không bị nhốt vào trong đâu, đừng cần sợ.”
Thập Cửu co rúm trong ngực Liên Vũ, chưa tỉnh hồn.
Chờ cậu bình tĩnh lại, Liên Vũ lại lấy điện thoại lật qua mấy tấm ảnh chụp hồ ly kia, mở lần lượt, hướng dẫn từng bước: “Em cũng biết, hồ ly là như thế này. Em không giống tụi nó, em không phải là hồ ly, mà là người.”
“Giống nhau!” Thập Cửu ngoan cường phản bác.
“Toàn thân hồ ly là lông, tai nhọn, đuôi dài, những thế này em không có.”
“Em có!”
Thập Cửu giãy khỏi ngực Liên Vũ, quỳ sấp trên giường.
“Vậy em lộ ra ——“
Ý định ban đầu của Liên Vũ là để Thập Cửu ý thức được cậu khác với hồ ly, lời còn chưa dứt, chỉ thấy Thập Cửu nhắm mắt lại, lộ vẻ mặt gắng sức, như thể đang bung thứ gì đó ra khỏi cơ thể.
Một giây sau, một đôi tai nhọn, xù lông xuất hiện trên đỉnh đầu Thập Cửu. Ngay sau đó, quần đùi của Thập Cửu bị chống lên, từ khe hở sau eo, thế mà một cái đuôi xoã tung chui ra!