Núi Có Hồ Ni

Chương 23: Quyết định




Sáng hôm sau, Liên Vũ dậy thật sớm, đẩy Thập Cửu đang quấn trên người mình ngủ ra, xuống lầu làm bữa sáng.

Hôm trước bum bùm quá mức, Thập Cửu ngủ như chết, nhờ có vậy, mới không vướng tay vướng chân trong phòng bếp. Liên Vũ dùng thời gian chỉ bằng hai phần ba thường ngày để làm xong bữa sáng, rồi thay một bộ quần áo thể thao, chạy bộ xuống dưới núi.

Gần đây hắn và Thập Cửu sống chung với nhau rất vui vẻ, thậm chí bắt đầu sinh ra ý nghĩ hèn hạ rằng dứt khoát âm thầm nuôi Thập Cửu bên người luôn đi. Dù sao loại cha mẹ ném Thập Cửu một mình lưu lạc ở đây không thèm hỏi han một câu thì không cần cũng được. —— Theo lý mà nói, Thập Cửu mất tích lâu như thế, nếu cha mẹ cậu báo công an, điều tra trong kho dữ liệu quốc gia về dân số đi lạc hẳn là phải có tiến triển rồi mới đúng.

Nhưng tiến hành so sánh ảnh chụp Thập Cửu với ảnh trong kho dữ liệu dân số đi lạc, không hề phát hiện ra đầu mối có ích nào, bổ sung thêm việc công bố ảnh Thập Cửu rồi phát thông báo tìm người rồi nhưng tất cả cũng như đá chìm đáy biển.

Như thể Thập Cửu là một người đột nhiên xuất hiện, không cha không mẹ, cũng không có anh chị em.

Không phải là không có cách giải thích vì sao không có ai đến nhận nhóc hồ ly dáng vẻ xinh đẹp, ngây thơ đơn thuần này.

Có lẽ cậu lạc đường từ viện mồ côi?

Nhưng viện mồ côi gần chỗ này nhất cũng cách mấy trăm dặm, Thập Cửu tự đi một mình khẳng định không thể tới được nơi này. Giả sử viện mồ hôi đi du lịch dã ngoại cũng không đi xa như thế, với cả mấy hôm trước Liên Vũ hỏi thím Vương, thời gian gần đây không có nhóm nào đông người đến đây cả.

Suy nghĩ một cách độc ác hơn thì, cha mẹ Thập Cửu hoặc người của viện mồ côi cho rằng Thập Cửu là đồ thiểu năng, cố ý đưa cậu đến một nơi xa thật xa vứt bỏ, hoặc là sau khi phát hiện Thập Cửu mất tích thì thẳng tay không thèm tìm kiếm.

Thím Vương, còn có các thôn dân dưới núi khác, dạo này hay tới biệt viện trên sườn núi, lần nào cũng mang cho bọn hắn rất nhiều đồ ăn. Liên Vũ tranh thủ hỏi tình huống xung quanh, từ trạm xe buýt lúc hắn mới tới có thể đi lên thị trấn, cư dân ở mấy thôn xóm chung quanh hay đi chợ trên trấn, rất có thể Thập Cửu đã theo tới đây từ trên thị trấn hoặc từ thôn làng nào đó.

Có Liên Nhạc hỗ trợ, mạng lưới tìm người trải rộng như vậy, đến nay vẫn không tìm được người, Liên Vũ đã không ôm nhiều hi vọng. Nhưng hắn nhất định phải cho bản thân một cái cớ công bằng để độc chiếm Thập Cửu —— Hắn là người luôn lo nghĩ bi quan, đối với những chuyện không chắc chắn hắn luôn chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Hắn không muốn mỗi buổi tối phải lo lắng hôm sau Thập Cửu sẽ không còn ở trong ngực hắn nữa.

Nếu Thập Cửu có lựa chọn thứ hai, hắn sẽ dùng hết khả năng tìm cho bằng ra lựa chọn thứ hai kia, tán gia bại sản cũng tốt như thế nào cũng được, loại bỏ hoàn toàn, hoàn toàn cái lựa chọn thứ hai kia.

Sau đó, Thập Cửu chỉ có thể thuộc về một mình hắn.

Nói hắn ích kỷ, hắn nhận. Dù sao Thập Cửu cũng thích hắn không thể rời xa hắn, giả sử có một ngày Thập Cửu mệt mỏi, đó chỉ có thể là do hắn không có bản lĩnh. Về phần người khác, ai cũng đừng hòng chen chân vào giữa bọn hắn.

Liên Vũ quen đường quen nẻo tìm được chỗ có tín hiệu mạnh nhất ở cửa thôn, bấm điện thoại gọi cho trợ lý hỏi thăm tiến triển. Như hắn dự đoán, vẫn không có kết quả, sau đó hắn dặn dò trợ lý đặt các viện mồ côi phụ cận vào phạm vi điều tra, rồi cúp điện thoại.

Hắn dạo qua một vòng ở cửa thôn, chuyển một tảng đá đến dưới gốc cây, ngồi lên tảng đá truy cập trang web video, chọn mấy bộ phim hay lưu trữ lại.

—— Một lần nói chuyện nào đó, hắn phát hiện Thập Cửu ù ù cạc cạc về tất cả các thiết bị hiện đại, trước đó còn lấy điện thoại của hắn làm cái chặn giấy. Hôm qua vừa biết viết tên của hắn đã đòi được thưởng, vừa hay hắn xuống núi một chuyến, tranh thủ có tín hiệu, tải mấy bộ phim về cho Thập Cửu xem.

Ngồi xuống xong Liên Vũ nhớ tới lần đầu tiên hắn gặp Thập Cửu hình như chính là dưới gốc cây này. Lúc ấy Thập Cửu ngồi bó gối, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt. Sớm biết như vậy, lúc trước đã không hung dữ với Thập Cửu như thế…

Lúc đó ăn thuốc nổ hay bị yêu ma quỷ quái bám vào người không biết? Thế mà còn đẩy Thập Cửu ngã bổ nhào! Lòng thông cảm đâu rồi?

Thập Cửu cũng đến là ngốc, biết làm nũng như thế, sao lúc ấy không làm nũng đi?

Liên Vũ ngồi dưới tán cây hồi tưởng từ đầu đến cuối quá trình quen biết Thập Cửu —— Tính toán này nọ đâu ra đấy, hắn và Thập Cửu quen nhau chưa được ba tuần lễ, sao lại đi đến bước này rồi?

Định lực của hắn luôn luôn không chê vào đâu được, chẳng lẽ Thập Cửu thực sự là bé hồ ly tinh?

Liên Vũ đỡ trán, trong lòng mắng bản thân đến nỗi máu chó đầy đầu: Liên Vũ, mày đổ đốn đến mức này rồi hả? Dám làm không dám chịu? Mày không khống chế được lại đổ cho bản thân Thập Cửu kỳ quái? Có còn là đàn ông hay không?



Tín hiệu trong thôn yếu, tải một bộ phim mà mất gần nửa giờ. Lúc này có lẽ Thập Cửu và Liên Tâm đã ngủ dậy, Liên Tâm nhìn thấy bữa sáng chắc chắn sẽ biết hắn đi làm việc, còn dưa ngốc Thập Cửu có nhớ hay không?

Liên Vũ nhìn chằm chằm thời gian trên điện thoại, nghe thấy âm thanh nhắc nhở tải thành công thì ngay lập tức đứng dậy, dùng tốc độ nhanh hơn hẳn lúc đến để chạy về, trong lúc đó đụng phải thím Vương và các thôn dân khác chỉ kịp gật đầu.

Lúc quay về biệt viện trên sườn núi, Liên Tâm đã ăn xong bữa sáng đang đọc sách trong sân, khi được hỏi Thập Cửu ở đâu, chỉ chỉ trên lầu.

Vẫn chưa dậy à?

Liên Vũ không kịp tắm rửa ăn cơm, xuyên qua cửa qua phòng khách phi lên tầng như một cơn gió, mở cửa phòng. Thập Cửu ngóc đầu khỏi chăn, giọng nói không có sức sống như xưa, lộ vẻ lười biếng rã rời, như người buồn ngủ nói mớ, nhỏ giọng gọi: “Liên Vũ…”

”Sao vậy? Không thoải mái à?” Liên Vũ ngồi ở mép giường dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trán Thập Cửu.

Thập Cửu ở trong chăn lủi ra phía trước một chút, ngả đầu vào lòng bàn tay Liên Vũ, cọ cọ, lắc đầu, vẫn dùng giọng nói khàn khàn như cũ: “Không phải.”

‘Vậy do hôm qua ngủ không ngon? Anh đè lên em hả?” Liên Vũ gạt tóc mái Thập Cửu lên.

Thập Cửu vẫn lắc đầu, ngay khi Liên Vũ định vớt cậu từ trong chăn ra, cậu túm lấy tay Liên Vũ lôi vào trong chăn, đè lên ngang hông mình, dùng giọng điệu nghi hoặc nói: “Chỗ này rất mềm, không có sức…”

Thật là kỳ quái, đây là cảm giác mà lúc cậu làm hồ ly chưa từng có.

“…” Trong đầu Liên Vũ toát ra một ý nghĩ hoang đường.

Để nghiệm chứng suy nghĩ này, hắn xoè tay ấn ấn cơ thịt quanh eo Thập Cửu một chút, quả nhiên Thập Cửu khẽ hừ một tiếng.

Liên Vũ hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

Thập Cửu mờ mịt tự hỏi, nửa buổi sau, hình dung mơ hồ: “Đau… Không, không đau… Mềm, mệt, chua…?”

Chữ cuối cùng Thập Cửu nói một cách do do dự dự. Trong ấn tượng của cậu, chữ đó dùng để hình dung một hương vị giống dấm, cũng không biết dùng trong trường hợp này có đúng hay không.

Liên Vũ: “…” Là do hôm qua làm mấy lần trong phòng chứa đồ và phòng tắm tàn nhẫn quá à?

Hắn xốc lớp chăn mỏng trên người Thập Cửu lên, vỗ vỗ chỗ đệm bên cạnh, nói: “Nằm sấp lại đây.”

Thập Cửu ngoan ngoãn dùng cả tay cả chân bò qua, nằm úp sấp lên đùi Liên Vũ dưới ánh mắt ra hiệu của hắn.

Liên Vũ vén quần áo của cậu lên, nhìn mà giật nảy vì những dấu tay đan xen lan một mạch xuống tận phía trong quần đùi. Hắn chột dạ nói: “Anh mát xa cho em nhé. Hơi đau, em nhịn một chút.”

Thập Cửu tìm một tư thế thoải mái, vô cùng tín nhiệm “Ừa” một tiếng.

Bàn tay to lớn ấn lên cái eo nhỏ gầy của Thập Cửu, nắn bóp thật lực. Thập Cửu vốn định ngủ tiếp giấc nữa giật bắn lên, áu một tiếng: “Đau!!!”

Liên Vũ vội nhấc tay lên, dịu giọng trấn an Thập Cửu: “Anh ấn nhẹ thôi, nhẹ thôi. Nằm xuống đi, ngoan, lần này không mạnh tay đâu.”

Thập Cửu tủi thân lắm lắm lại nằm xuống, không được một lát, lại sợ hãi uốn éo kêu lên, “Đau! Liên Vũ! Đau!”

“Nhịn một chút, ngoan…”

“Không! Không muốn! Đau quá!”

“Nhẫn nhịn một lát, xong ngay đây. Bóp một lúc sẽ không mềm nhũn nữa…”

“Liên Vũ!”

“Nghe lời anh, Thập Cửu, nghe lời nào…”



Náo loạn một hồi, Thập Cửu rưng rưng nước mắt xụi lơ trong ngực Liên Vũ, vòng eo lộ ra bị Liên Vũ xoa nắn đỏ bừng cả mảng.

“Em bảo đau, anh cũng mặc kệ!” Cậu chịu trận tra tấn thảm cả một đời hồ ly, tủi thân lên án.

Liên Vũ đành ôm cậu vừa hôn vừa dỗ: “Anh mặc kệ chỗ nào hả? Được rồi được rồi, không ấn nữa.”

“Anh, anh không thích em!”

“Sao lại thế? Không thích em thì đã sút em đi từ sớm rồi.”

“Anh muốn sút em đi?!”

Thập Cửu trừng muốn rách cả mí mắt, quả thực không thể tin nổi Liên Vũ đã này nọ hung dữ như thế với cậu, mà còn muốn ném cậu đi?

Liên Tâm dạy dỗ kiểu gì, mà sao nhóc hồ ly này nghe đầu không nghe đuôi thế hả?

“Không sút, không sút. Được rồi, đừng quậy nữa, anh ôm em xuống nhà ăn cơm ha?”

Thập Cửu bình tĩnh lại sau cơn kinh hãi, không khỏi bắt đầu nghĩ lại xem có phải gần đây mình vênh váo quá rồi không. Ăn Liên Vũ ngủ Liên Vũ, mỗi ngày Liên Vũ còn cùng cậu làm chuyện sung sướng như vậy, bị ấn ấn hai lần thì có làm sao?

Liên Vũ bỏ ra toàn bộ kiên nhẫn, cúi đầu nhìn vẻ mặt Thập Cửu, chỉ thấy sắc mặt cậu từ sợ hãi chuyển thành trầm tư sau đó hiện ra chút hối hận, đang cong ngón tay định gõ cái đầu quả dưa của cậu hỏi xem đang nghĩ gì, ai ngờ bỗng nhiên Thập Cửu nhào tới ôm cổ hắn, mềm giọng mềm tiếng, nói: “Ôm!”

Gián đoạn như thế, hắn cũng quên vừa nãy muốn nói gì, thuận thế ôm Thập Cửu đến mép giường, đeo dép vào cho cậu, sau đó cánh tay hơi gồng, ôm người dậy, nhanh chân đi ra cửa phòng.