*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liên Vũ tỉnh lại, việc đầu tiên không phải là mở mắt, mà là tính toán rút cánh tay bị đè đến mức tê dại ra rồi ngủ thêm một lát.
Khỏi cần phải nói, Thập Cửu lại gối lên cánh tay hắn ngủ cả đêm.
Mặc dù hắn đã cảnh cáo Thập Cửu nhiều lần, trước khi ngủ cũng mỗi người một bên phân chia rõ ràng. Nhưng đến sáng hôm sau, kiểu gì Thập Cửu cũng sẽ xuất hiện trong ngực hắn, không phải đè lên cánh tay hắn, thì chính là úp sấp trên ngực hắn, dạy mãi không sửa.
So với việc ngực bị đè đến nỗi khó thở, thì cánh tay tê rần cũng tính là khởi đầu một ngày khá tốt rồi.
Cơn buồn ngủ còn chưa tiêu tán, toàn thân Liên Vũ từ trên xuống dưới lộ vẻ khoan khoái uể oải sau khi được thoả mãn.
Thập Cửu đè rất chặt, hắn thử rút ra nhưng không được, cau mày lại nâng một tay khác định đẩy Thập Cửu ra.
Trước tiên đầu ngón tay mò mẫm đến mái tóc mềm mại, vuốt xuôi xuống, bỗng nhiên đụng phải thứ lông xù gì đó. Thứ đó run lên, phẩy phẩy qua đầu ngón tay. Gần như là theo bản năng, năm ngón tay Liên Vũ co vào, nắm lấy tầng lông che bên ngoài thứ vừa nóng vừa mỏng này.
Xúc cảm này hơi giống lỗ tai của cún cưng hắn từng nuôi lúc nhỏ. Nhưng… Chỗ này thì lấy đâu ra chó?
Sau một hồi suy nghĩ, Liên Vũ tỉnh ngủ mấy phần. Đúng lúc này người trong ngực lầu bầu một tiếng, ủn đến trước ngực hắn. Hắn mở xoạch mắt ra, chỉ thấy Thập Cửu đang dụi mắt, mang vẻ nhập nhèm khi vừa tỉnh ngủ, mông lung ngửa đầu nhìn hắn: “Liên Vũ?”
Xúc cảm xù lông biến mất ngay khoảnh khắc mở mắt ra, phảng phất như ảo giác. Liên Vũ vuốt ve ngón cái và ngón trỏ, chần chờ hỏi: “Em vừa mới…”
Hắn muốn hỏi Thập Cửu có thấy con vật gì không, nhưng hiển nhiên trong căn phòng này chỉ có hai vật sống là hai người bọn họ, hỏi cũng như không.
Xúc cảm vừa rồi chân thực như vậy… Có lẽ là chưa tỉnh ngủ nên xuất hiện ảo giác.
Ngay sau đó hắn chú ý tới giọng Thập Cửu bị hơi khàn, “Cổ họng em sao ——“
Lời còn chưa dứt, chăn trên người Thập Cửu vì động tác dụi mắt mà trượt xuống ngực. Dấu hôn, dấu răng, dấu tay… đủ các kiểu dấu vết tình ái dữ dội cứ như vậy không hề giấu diếm đập thẳng vào mắt Liên Vũ.
Giây phút đó, tình ái kiều diễm tươi đẹp tối hôm qua như bảng đèn led quảng cáo sắc nét đủ màu treo ngoài toa xe lửa, lấy tốc độ 180 dặm/h kéo ầm ầm qua đầu hắn, để lại một mớ hỗn độn vỡ vụn đầy trên đất.
Liên Vũ: “…”
Ngơ ngác nhập nhèm trong mắt Thập Cửu rút đi, dán tới trèo lên người Liên Vũ. Lần này thì chăn tuột khỏi lưng, phơi bày những mảng vết tích còn khiếp hơn, thể hiện rõ sự kịch liệt của hôm qua.
Liên Vũ mặc cho Thập Cửu hôn hôn ủi ủi trên môi mình, rũ mắt nhìn tiếp, thấy chỗ vết tích rõ ràng nhất là vùng ngực và vòng eo nhỏ gầy của Thập Cửu. Hình ảnh hôm qua ngắt lấy vòng eo này liều mạng đâm thọc ùn ùn kéo đến.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, Thập Cửu không giống trước kia cho lắm. Mũi vẫn giống mũi, mắt cũng vẫn giống mắt, nhưng khí chất toả từ trong ra ngoài đã hoàn toàn thay đổi. Từ trong sáng đơn thuần biến thành rượu ngọt toả hương chín muồi. Hương vị hư vô đó quẩn quanh chóp mũi, không ngừng dẫn dụ người khác tới mở ra, nếm thử.
Hai người ma sát nửa người dưới trần truồng trong chăn, bành trướng.
Liên Vũ giật giật bờ môi, ngậm lấy môi dưới Thập Cửu, cổ nghiêng về phía trước nút lấy đầu lưỡi đang duỗi ra của Thập Cửu. Sau đó thình lình siết lấy vòng eo Thập Cửu trong chăn, một tay khác vuốt ve thân thể phủ kín dấu vết tình sắc, tiếp tục làm sâu hơn nụ hôn càng lúc càng bốc lửa này.
Hắn ôm chặt Thập Cửu rồi bất ngờ xoay người, đặt Thập Cửu xuống dưới thân, đẩy một chân của cậu lên, lại một lần nữa thọc vào cơ thể cậu, nhìn vẻ mặt cậu từ mê man không hiểu trở thành sướng rơn và thống khổ quấn quýt mâu thuẫn.
Trong bầu không khí càng lúc càng sôi trào nóng bỏng, thẳng thắn thoải mái mà nhấp nhô.
…
Thời gian Liên Vũ ở một mình trong phòng đã giảm đi rất nhiều. Ngày trước, trừ lúc ăn cơm hắn ở dưới lầu một lúc, tất cả thời gian còn lại đều tiêu hao trong phòng ngủ lầu hai.
Sau khi giao lưu “thâm nhập” với Thập Cửu, hắn bắt đầu thay đổi, tìm đủ mọi lý do để ở dưới lầu. Lúc đầu còn giả vờ bày giá vẽ này nọ, sau đó thẳng thắn khệnh khạng ở lầu một và tản bộ ngoài sân vườn.
Khó thích ứng với điều này nhất phải kể đến Liên Tâm. Một hôm nào đó vừa ăn sáng xong, Liên Vũ – người luôn luôn chỉ lo nấu cơm lại hiếm khi thu dọn bát đũa. Liên Tâm không khỏi hoài nghi xem có phải mình làm không tốt chỗ nào hay không, vội vàng đứng lên hỗ trợ.
Liên Vũ vung tay lên: “Để anh dọn, mày đi chơi với Hồ… với Thập Cửu đi.”
—— Sau khi Thập Cửu nói năng lưu loát, rốt cuộc cũng sửa lại tên mình cho đúng.
Bởi vậy nên Liên Vũ từng hỏi Thập Cửu, vì sao nói mình tên “Hồ Ni”, Thập Cửu nói như đúng rồi: “Em chính là hồ ly mà.”
Thế là đêm đó, nhóc hồ ly này bị hắn đè lên tường, hung hăng trừng trị một trận.
Liên Tâm đi một bước ngoái đầu lại ba lần, do do dự dự quay lại phòng khách để dọn dẹp trò chơi cờ tỷ phú từ hôm trước.
(*) Cờ tỷ phú (Tiếng Anh – Monopoly; Tiếng Trung – 大富翁): Là một loại chơi cờ do Parker Bros., một nhãn hiệu của Hasbro, sản xuất. Người chơi đấu với nhau để giành tài sản thông qua những hoạt động kinh tế được cách điệu trong đó có mua bán, cho thuê và giao dịch tài sản bằng cách sử dụng tiền, trong khi những người chơi lần lượt di chuyển xung quanh bàn cờ theo mỗi lần thảy xí ngầu.
Ở Việt Nam cũng phát hành trò Monopoly với tên Cờ tỷ phú hoặc Cờ triệu phú.
Thập Cửu dính sát vào, kích động: “Liên Vũ, em giúp anh!”
Lời này cậu nói rất nhiều lần ở trên giường, ở phòng đựng đồ hoặc những chỗ Liên Tâm không hay tới. Kết quả của mỗi lần “giúp đỡ” đều là bị Liên Vũ làm đến mức kiệt sức mỏi người, sau đó được bế vào phòng tắm rửa ráy một hồi rồi ôm lên lầu hai.
Trong đầu Liên Vũ không kiểm soát được, xuất hiện vô số hình ảnh da thịt kề cận tình dục tràn lan, đang thầm mắng một tiếng t*ng trùng thượng não, thình lình cánh tay đang bê hai cái đĩa bị lắc một cái, hắn lơi lỏng tức thì, khay đĩa chênh vênh trượt xuống đất. May mà hắn nhanh tay nhanh mắt, nâng tay một cái, vững vàng đỡ được cái đĩa đặt lên mặt bàn.
“Em mù ——” Hắn quát lớn theo thói quen, nhưng sau khi chạm phải vẻ mặt sợ hãi của Thập Cửu, gắng gượng dịu giọng, bẻ cua nửa câu sau thành: “Em mò mẫm cái gì hả? Nhỡ đĩa vỡ rồi cắt vào tay thì sao?”
“Em sẽ không!” Thập Cửu tranh luận đầy lí lẽ.
“Vâng, em sẽ không. Mà sẽ hay không thì cũng đừng vướng víu nữa, đi tìm Liên Tâm chơi đi.”
Liên Vũ hạ giọng dỗ Thập Cửu hai câu, nhướn mắt nhìn qua phòng khách, tranh thủ Liên Tâm không để ý tới bên này, cúi người ngậm lấy môi Thập Cửu dây dưa một lát, sau đó giữ bả vai Thập Cửu xoay cậu một vòng, đẩy người đến bên cạnh Liên Tâm.
Sau bữa cơm, Liên Tâm dẫn Thập Cửu ra sân chơi trò cờ tỷ phú.
Mùa hè này mưa nhiều, cây cối hoa cỏ trong sân xanh ngắt tươi tốt. Tán cây lớn đối diện nhà chính bao phủ gần nửa sân nhà, phủ xuống một vùng râm mát rất lớn, bao quanh một vòng tròn mát mẻ.
Lúc này Liên Vũ rảnh rỗi, cầm bàn vẽ ra ngồi dưới chòi gỗ kí hoạ. Vài nét thưa thớt, bố cục sân nhà đã hiện ra đại khái, vẽ từ hòn non bộ vẽ đến người đang quỳ gối đổ xúc xắc cách đó không xa.
Ngòi bút dừng lại rất lâu, đổi tờ giấy khác, soạt soạt tỉ mỉ một lúc, hình ảnh tối hôm qua Thập Cửu chỉ mặc một cái áo sơ mi bị tuột xuống khuỷu tay, tách hai chân ra nằm ngửa trên bàn, diện mạo ngẩng đầu mắt ngậm hoa đào hiện ra tưng bừng trên giấy.
Thập Cửu như có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn, vẫy vẫy tay: “Liên Vũ!” Cậu đứng dậy muốn đi tới, “Đang vẽ gì vậy?”
Liên Vũ giấu đầu hở đuôi giật tờ giấy vẽ kia xuống kẹp xuống dưới cùng, nói bịa: “Cây. Em đi chơi đi.”
Thập Cửu hậm hực ngồi xuống. Liên Vũ phác hoạ nguệch ngoạc lên giấy. Vô số đường cong ngổn ngang, cuối cùng hợp thành một đôi mắt dâm đãng phong tình. Con ngươi ngập nước, đuôi mắt xếch lên, câu đi hồn phách, khiến người điên cuồng.
Liên Vũ: “…”
Lượn ra lượn vào không thoát khỏi mê chướng của Thập Cửu, hắn giật bức tranh này xuống cũng định kẹp ra đằng sau, lại dừng lại, tìm bức tranh đã vẽ Thập Cửu vào lần đầu tiên gặp cậu, so sánh hai bức, cuối cùng xác định được thay đổi của Thập Cửu không phải lỗi giác của hắn ——
Khó mà tưởng tượng,Thập Cửu thanh thuần cứ như một dòng suối trong vắt, ở trên giường lại phóng túng như thế. Đã bị hắn làm đến nỗi rối tinh rối mù, mà vẫn dùng thanh âm ghẹo người muốn nhanh hơn một chút, nặng hơn một chút…
Cái chốt này, là hắn mở ra ư?