Núi Có Hồ Ni

Chương 1: Vu oan




Liên Vũ vừa trải qua sinh nhật hai tư tuổi được ba tháng, vì một chiếc vòng tay thiết kế năm mười bảy tuổi bị nói là đạo ý tưởng, tức giận đến nỗi suýt thì tráng niên mất sớm.

Nguyên nhân gây ra là hắn vừa giành được huy chương vàng trong một cuộc thi thiết kế cấp quốc tế nhờ sáng tạo độc đáo, khiến rất nhiều quán quân mùa trước thất bại tan tác quay về. Một đám nhà thiết kế có danh tiếng, thế mà thua bởi một người mới không có danh tiếng gì trong tay.

Nhóm “quần chúng ăn dưa” nhao nhao bày tỏ không tài nào tiếp nhận được kết quả này, công kích ban giám khảo không chuyên nghiệp đồng thời tràn vào trang web chính thức của sự kiện yêu cầu ban tổ chức công khai các tiêu chí chấm điểm.

Phía chính phủ khá mẫn cảm với ý kiến và thái độ của công chúng, đầu tiên là lập tức liên lạc với ban tổ chức, trưng cầu ý kiến của ban giám khảo, sau đó công bố quy tắc chấm điểm cùng điểm số của từng hạng mục thiết kế, tốc độ thông báo vô cùng nhanh, trật tự rõ ràng lại có thái độ đáp lại rất thỏa đáng. Phần lớn người chất vấn sau khi xem xong bèn lặng lẽ rút quân giải tán tại chỗ.

Vốn dĩ chuyện này đến đây là có thể kết thúc mỹ mãn, nhưng xấu xa ở chỗ một phần nhỏ trong đám người kia, vẫn châm chọc khiêu khích như cũ.

Ngay trong đêm bọn họ lật ra buổi phỏng vấn trước khi Liên Vũ thành danh, chứng thực hắn từng nói yêu quý một nhà thiết kế lớn người Nhật Bản, sau đó tìm ra các tác phẩm hắn từng đăng tải trên các nền tảng xã hội, chỉ ra tác phẩm đã sao chép thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng kia, yêu cầu ban tổ chức sự kiện hủy bỏ thành tích của hắn.

Chính phủ không thể không lên tiếng một lần nữa, cho biết giải thưởng bình chọn chỉ tập trung vào các tác phẩm dự thi, chỉ cần tác phẩm dự thi không liên quan đến đạo nhái, bọn họ không có lý do hủy bỏ thành tích của người dự thi.

Cùng lúc đó, các nhà thiết lế lớn lên tiếng phát biểu bình luận về chuyện này.

Danh dự của nhà thiết kế chỉ là lông chim, cùng lắm là dính vào máu thịt. Nhưng đạo nhái lại là đả kích mang tính hủy diệt nhất. Một khi bị chụp cái mũ đạo nhái lên đầu, mặc kệ trước giờ bạn có kinh tài tuyệt diễm đến mức nào, phía trước chờ bạn chỉ còn là sự nghiệp cuộc sống bị hủy hết. Từ đó bị người đời đánh nát xương kéo đứt gân, bị mắng chửi không khác gì giòi bọ trong rãnh nước bẩn.

Phải có bao nhiêu thù hằn mới có thể dùng phương thức ác độc như vậy để vu oan cho người khác?

Liên Vũ đè nén lửa giận liên hệ bậc thầy thiết kế Nhật Bản kia thông qua tài khoản xã hội, thẳng thắn giao bản thảo thiết kế cho bậc thầy giám định. Bởi cuộc thi quốc tế này có sức ảnh hường rất lớn trong ngành, việc đạo nhái gây ra ồn ào không nhỏ, kinh động đến cả các nhà thiết kế nước ngoài. Bậc thầy thiết kế đăng một tweet làm sáng tỏ, sau đó rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng share lại, cũng khẳng định Liên Vũ xứng đáng với giải thưởng.

Đến đây mới ngừng. Vốn dĩ sự tình có thể kết thúc mỹ mãn, nhưng khổ nỗi Liên Vũ chưa từng chịu qua bạo lực mạng, tính tình táo bạo, không chịu được uất ức, cùng ngày hôm đó, thậm chí hắn còn túm mấy kẻ vẫn nhảy nhót vu oan như cũ lôi ra, làm rõ ngọn nguồn, đào được thân phận dự thi cùng hắn của đối phương.

Tấm màn che cuối cùng được gỡ bỏ, hai bên không nể mặt mũi, đại chiến nước bọt trên internet. Đối phương sống chết níu lấy vụ đạo nhái không nhả, tuyên bố hắn ỷ vào gia thế uy hiếp ban tổ chức, cũng truyền bá trắng trợn qua đủ loại con đường.

Liên Vũ tức giận đến nỗi nuốt cơm không trôi, một đêm lại một đêm ngủ không yên, trực tiếp tố cáo đối phương lên tòa án.

Mấy kẻ cầm đầu xám ngoét mặt mày phải đăng thẻ căn cước và thư xin lỗi viết tay lên các nền tảng xã hội, trò hề kéo dài mấy tháng này rốt cuộc kết thúc.

Thả lỏng thân thể sau cả quá trình gồng lên chống đỡ, Liên Vũ ốm nặng một trận. Kiểm tra chỗ nọ chỗ kia không ra vấn đề, chỉ là toàn thân không có sức lực, ăn không ngon ngủ không yên.

Mẹ kế của Liên Vũ, Lục Uyển hỏi thăm được một bác sĩ trung y rất giỏi trong giới, thế là Liên Nhạc vừa dỗ vừa lừa mang người đến thành phố lân cận để xem bệnh.

Ngày đó vừa hay Liên Vũ biết mình kiện thắng đối phương thế nhưng mỗi người chỉ phải bồi thường một khoản tiền nhỏ, lại nổi giận lần nữa: “Dựa vào đâu không đòi tiền bọn nó! Phải đòi! Ông đây con mẹ nó phải khiến bọn nó táng gia bại sản.”

“Bọn họ cũng xin lỗi rồi, nên khoan dung được thì khoan dung.”

“Khi bọn nó nói xấu con có nghĩ đến khoan dung độ lượng hay không? Hả? Đánh người gần chết sau đó nói quân tử động khẩu không động thủ? Chân trước giết người chân sau xin người thân người ta tha thứ? Vậy con cứ dứt khoát bắt bất cứ thằng nào mắng con, mắng xong thì xin lỗi một câu, tiền cũng không cần bồi thường!”

“Được rồi được rồi, nghỉ ngơi một lát đi. Con cũng không thiếu tiền, muốn xử thật thì con cũng phải quyên góp số tiền đó.”

“Ai quy định? Dựa vào cái gì mà phải quyên góp cho bên ngoài! Con không quyên! Con dùng để mua bút mua giấy, ông đây bị mắng chửi thì cớ gì không được hưởng hoa hồng!”

“Được được được, cho con hoa cho con hoa. Trước hết con cho bác sĩ bắt mạch đã.”

Liên Vũ thở hổn hển, vươn tay đặt lên một bao cát nhỏ dài.

Bác sĩ trung y ngồi đối diện hắn, râu tóc hoa râm, mang theo cặp kính, nhìn mặt mũi rất hiền lành, bắt mạch cho hắn xong thì bảo hắn ra ngoài chờ.

Liên Nhạc lúng túng nhìn bác sĩ kê đơn bốc thuốc, nói thêm: “Đứa nhỏ này hồi bé không như vậy, mấy năm nay không có thời gian quan tâm, chỉ chớp mắt… Ài, bác sĩ, bệnh của con tôi là…”

“Tổn thương nguyên khí, bồi bổ một thời gian là được.” Bác sĩ đẩy gọng kính tròn, đáp: “Muốn dưỡng sinh trước tiên phải dưỡng khí, cậu này hỏa khí quá nặng, nếu không thay đổi tính tình, tương lai có thể đau khổ.”

“Vâng, vâng.”

Liên Nhạc đáp lời, chờ bác sĩ trung y bốc thuốc xong, mang mấy bọc giấy ra khỏi phòng khám, vừa hay bắt gặp Liên Vũ đang lộ ra ánh mắt hung ác trừng cho thằng bé vây quanh hắn khóc huhu, vô cùng phiền lòng đỡ trán, mau chóng bước tới lôi ông con trai chuyên gây chuyện đi.

***

Lái xe mấy giờ, hai cha con về đến nhà, Lục Uyển ra nghênh đón.

Liên Vũ sập cửa xe vào, nhìn cũng không thèm nhìn mẹ kế lấy một cái, trực tiếp lướt qua cô đi vào nhà.

Liên Nhạc mở cửa bên kia xuống xe, tài xế lái xe đi.

Liên Vũ không ra ăn cơm tối, hai vợ chồng ngồi cạnh bàn ăn dài nhỏ giọng bàn bạc.

“Thế nào rồi?” Lục Uyển hỏi.

Liên Nhạc hít vào một hơi, “Bác sĩ nói là tổn thương nguyên khí.”

Đôi mắt đẹp của Lục Uyển trợn lên, nói vội: “Kê thuốc chưa? Có trị hết không?”

“Thuốc đã kê rồi. Nhưng bác sĩ nói mấu chốt là bản thân nó, nóng giận hại đến cơ thể. Tính tình của nó quá mạnh mẽ, lần này thì khỏe nhỡ có lần sau thì sao?”

“Vậy phải làm sao?”

Suy nghĩ nào đó đã nấn ná trong đầu Liên Nhạc từ lâu, dưới ánh nhìn tha thiết của vợ mình, ông suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Anh cảm thấy, tốt nhất là để con nó thay đổi hoàn cảnh, dưỡng thân thể cho tốt trước đã, sau đó mài lại tính tình của nó sau.”

Lục Uyển nhanh chóng tìm kiếm những nơi thích hợp cho Liên Vũ nghỉ dưỡng, chợt hình ảnh hoa anh đào đua nở trong đình viện Nhật Bản lóe lên trong đầu cô, cô đang muốn mở miệng, Liên Nhạc đã nói: “Trước kia, anh với mẹ của nó mua một căn biệt thự ở núi Thái Vi, dự định sau này ở dưỡng lão. Bên đó phong cảnh đẹp, dân phong cũng chất phác, rất thích hợp để tĩnh dưỡng thân thể, quan trọng nhất là ở trong nước, đi lại thuận tiện. Em thấy thế nào?”

“Em cảm thấy…” Lục Uyển thấy hơi khó khăn.

Chợt nghe một tiếng dao nĩa đụng vào đĩa, Liên Nhạc và Lục Uyển quay đầu lại nhìn, chỉ thấy con trai út đang ngồi cạnh bàn, sâu xa nhìn bọn họ.



Cứ như thế, Liên Vũ được sắp xếp chỗ ở cho mấy tháng tiếp theo trong tình huống không hay biết gì cả. Sau đó hắn nổi giận muốn đi đập bảng hiệu của bác sĩ trung y kia, đáng tiếc một văn tiền cũng làm khó nhau, có điều cái này nói sau đi.

Hết chương 01.

Hố mới =)))) Hố này có 30 chương thoai, lẹ ý mà. 

[Tổng Tài Lột Xác] hoàn trong tuần sau, [Gửi Cây Sồi] cũng … xêm xêm =]]]]

Ghi chú:

          -Vì sao để đại từ nhân xưng của mẹ kế Lục Uyển là cô?

         – Vì nhân vật này mới hơn 30 tuổi thoai =]]] Cũng không phải nhân vật mẹ kế độc ác hay gì, rất là tốt bụng ^^.

Hãy đón xem câu chuyện oánh nhau gà bay chó sủa của Liên Vũ và bé hồ ly Thập Cửu nàooooo!