Nhược Chi đến chậm nửa giờ, cô không khách sáo nói xin lỗi Triều Lộ mà chỉ qua quýt buông một câu: “ Lát nữa cậu cứ để mình tính tiền”.
Triều Lộ gật đầu mỉm cười: “ Mình không khách khí”. Quán này trang hoàng lộng lẫy nên giá cả đương nhiên không rẻ, Triều Lộ biết, chẳng qua là Nhược Chi muốn giấu diếm ý đồ thay cô tiết kiệm tiền. Bình thường cô là người có lòng tự trọng khá mạnh mẽ. Riêng với Nhược Chi, vì cả hai đã từng đồng cam cộng khổ nên cô ấy không chỉ hiểu mà còn rất coi trọng cô.
Nhược Chi hỏi: “ Rốt cục cậu và Uẩn Châu là như thế nào?”.
Triều Lộ nói vắn tắt việc mình và Phương Uẩn Châu làm cùng công ty, cô lại vừa mới được đề bạt lên chức Thư ký tổng giám đốc cho Nhược Chi nghe. Nhược Chi nhìn cô lúc sau mới lên tiếng: “ Mình nhìn dáng vẻ của cậu không giống người giả bộ không có chuyện gì hay đang cố tỏ ra bình tĩnh”.
Triều Lộ nhấp một ngụm cà phê, ngậm trong miệng một lúc mới nuốt xuống, vì để lâu nên tách cà phê nóng đã bị nguội lạnh. Trong tâm trạng xúc động, cô khẽ thì thầm: “Có những người trái tim từ khi sinh ra đã dễ dàng nóng bỏng, cũng dễ dàng nguội lạnh; Có những người trái tim không dễ gì nóng lên, nhưng một khi đã nóng rồi thì rất khó để nguội đi; Còn mình có lẽ là loại thứ ba: khó khăn lắm mới được làm nóng, nhưng lại dễ dàng bị lạnh đi ngay. Huống chi, cách xa bao năm, không giấu gì cậu, mình đã từng oán trách, đã từng suy nghĩ, từng không cam lòng, chỉ có điều, không biết bắt đầu từ bao giờ mình đã không còn nhớ tới nữa”
Nhược Chi vươn người nắm lấy tay cô: “ Như vậy cũng đúng”.
Triều Lộ nhẹ nhàng siết tay Nhược Chi: “ Số đào hoa của mình muộn hơn cậu nhưng có lẽ tương lai mình cũng sẽ gặp được một người đàn ông tốt”.
Triều Lộ vừa dứt lời thì thấy chàng trai ngồi phía sau Nhược Chi đứng lên. Triều Lộ liếc mắt nhìn anh lòng không khỏi hoang mang, đó là thứ cảm xúc vừa thích thú vừa hồi hộp. Cô nghĩ những người khuyết tật chắc chắn không thích bị người khác nhìn chăm chú. Cô cũng không muốn ai đó hiểu lầm mình đang kỳ thị họ.
Triều Lộ đợi anh xoay người rời đi mới dám lộ liễu nhìn theo. Một nửa bên trái cơ thể anh rơi vào trạng thái tê liệt nên rất khó giữ thăng bằng. Lúc đi bộ trọng tâm dồn hoàn toàn sang bên phải, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước nhưng lưng thì lại gần như được giữ yên.
Nhược Chi ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “ Triều Lộ, cậu đừng nhìn nữa”.
Triều Lộ mặt nóng bừng, nhất thời xấu hổ: “ Mình chỉ xem anh ta đi đâu thôi”. Lời vừa ra khỏi miệng cô càng thêm lúng túng, đưa ra lý do này thà không giải thích thì hơn.
“ Nhìn anh ta đi đứng vất vả như vậy còn đi đâu được ngoài toilet”. Nhược Chi liếc nhìn, bỗng nhiên ánh mắt như bừng tỉnh:“ Trước đây anh ta hay đến quán này. Trùng hợp là mình cũng thường lui tới đây. Người dáng dấp như vậy nên mình nhớ rất rõ. Nhìn tướng mạo anh ấy, nếu không bị tàn tật thì đúng là một anh chàng tuấn tú. Triều Lộ, không phải cậu cũng thấy anh ấy đẹp trai đấy chứ?”.
Triều Lộ không phủ nhận nhưng trong đầu nghĩ điều này quả không sai, khỏi cần bàn cãi.
Thấy thế Nhược Chi thuận miệng trêu đùa, sau cô ấy chỉ nói: “ Hầy, tiếc là anh ấy tàn phế không nhẹ, thật đáng thương”.
Triều Lộ nghe Nhược Chi cảm thán cô nhớ lại đêm đó mình đã nói những lời như thế để từ chối ý mẹ mà không nghĩ rằng cách làm của mình rốt cục hoàn toàn lý trí. Anh ấy đúng là một thanh niên rất ưu tú nhưng cuối cùng vẫn không tránh được cả đời mang trên mình dấu vết tàn phế, kéo theo đó là cuộc đời “ bất hạnh” và phải sống trong sự “ trắc ẩn” của mọi người xung quanh. Mà để làm bạn thì trên đời này ai có thể bỏ qua tất cả những điều đó mà nghĩ đến.
Điều này đối với cô là không có khả năng. Cô khẳng định mình sẽ không tỏ ra kỳ thị hay xa lánh nhưng để thương yêu thì cô tuyệt đối không thể làm được.
Đúng lúc ấy Triều Lộ trông thấy một việc phát sinh. Một đứa bé tầm 5 – 6 tuổi, có lẽ nhìn dáng đi của chàng trai khá buồn cười nên đã cầm chiếc gậy đồ chơi bơm hơi bắt chước điệu bộ khập khiễng của anh. Mẹ thằng bé nhắc nhở hai ba câu không hiệu quả nên đành mặc kệ, bảo người bạn gái đi cùng trông nom thằng bé để đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Người bạn đó cũng không chú tâm cho lắm nên mặc thằng bé cứ thế chạy tới chạy lui.
Triều Lộ rất khó chịu, nhìn không chớp mắt.
Nhược Chi nhìn nhân viên phục vụ đang đi tới nói: “ Hình như bánh cá đến rồi. Ở đây có món ăn nhẹ mùi vị rất ngon”.
“ A, vậy hả?”. Triều Lộ không tập trung trả lời.
Món bánh cá chưa kịp mang tới thì bất thình lình một con mèo ở bên cửa sổ bỗng dưng lao tới xông thẳng vào nữ nhân viên. Cô gái bị dọa sợ hãi hất tung chiếc khay la hét ầm ĩ. Nhược Chi và Triều Lộ cũng bị một phen làm cho giật mình. Chiếc khay lập tức rơi đầy xuống đất.
“ Tiểu Hạ, em không thể hiểu nổi tại sao anh lại để một nhân viên sợ mèo đến làm việc ở đây”.
Triều Lộ phát hiện người vừa nói câu ấy chính là cô gái dùng tay trái để đánh những nốt hợp âm. Hóa ra, cô gái này là em gái của chủ quán. Cô ấy đứng lên lại gần đống hỗn độn.
Con mèo gây rắc rối sau khi ngậm miếng bánh cá không biết đã lỉnh đi đâu. Mà nữ nhân viên phục vụ vừa làm bể chiếc khay kia hình như còn ít tuổi, có lẽ mới hai mươi. Nghe em gái ông chủ nói vậy liền vội vã xoay người đi tìm dụng cụ để thu dọn. Triều Lộ thấy cô gái lóng nga lóng ngóng chỉ biết lắc đầu.
“ Cẩn thận”
“ Cẩn thận”.
Hai tiếng hét khác nhau xuất phát từ hai người đánh đàn, không hiểu sao cô thấy vô cùng căng thẳng nên vội vàng đứng lên. Triều Lộ chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra đã thấy hai người phía trước phía sau đỡ lấy thằng bé vừa giả chân què. Thằng bé mải chơi, không để ý nên suýt ngã. Có lẽ do thằng bé dẫm phải mảnh vỡ hay vết dầu loang nên suýt nữa trượt chân. Nếu không có cô gái đỡ kịp thì thằng bé đã ngã lăn quay. Chỉ có chàng trai tàn tật kia bị ngã dập nửa người xem ra không nhẹ. Khi anh theo bản năng đưa tay phải ra nắm lấy cây gậy, cơ thể ngay lập tức bị mất trọng tâm, xiêu vẹo sang một phía. May mà có người lại gần giúp một tay nên anh mới có thể nửa ngồi nửa quỳ trên nền đất.
“ Tiểu Tuấn! Mẹ nói con không nghe nên suýt bị ngã thấy chưa”. Mẹ thằng bé từ toilet đi ra vừa lúc nhìn thấy cảnh ấy vội vàng chạy tới, vừa lo lắng vừa bực mình mắng nhiếc.
“ Cậu nhóc này cần phải dạy bảo nghiêm khắc hơn”. Cô gái đánh đàn hiển nhiên không vừa ý, một tay đỡ chàng trai đang ngồi dưới đất vừa quay lại nhắc nhở.
“ Xin lỗi vì đã làm phiền hai người”. Mẹ thằng bé vẻ mặt xấu hổ tỏ ra áy náy hỏi: “ Tiên sinh, anh có bị thương không?”.
“ Tôi không sao”. Anh nhẹ lắc đầu chống gậy đứng lên, sau đó cúi người hỏi đứa bé: “ Tiểu Tuấn, dáng đi của anh buồn cười lắm à?”.
Thằng bé trừng mắt nhìn anh không biết trả lời thế nào cho phải.
“ Rất xấu đúng không?” Anh nói mà ánh mắt không chút phẫn nộ hoặc ai oán, ngược lại rất bình thản và ôn nhu. “ Em không muốn sau này sẽ bước đi giống anh phải không? Trước đây, cũng chỉ vì anh đi không nhìn đường nên mới bị như vậy”.
“ Thật đáng sợ”. Nét mặt thằng bé lộ vẻ kinh ngạc.
“ Tiểu Tuấn, con không được nói lung tung”. Bà mẹ càng lúc càng thêm xấu hổ.
“ Không sao…”. Vẻ mặt anh lại vô cùng khoan dung độ lượng, anh mỉm cười nhìn bà mẹ rồi quay lại nói với đứa con: “ Thế nên sau này em nhất định phải đi đứng cho cẩn thận. Mặc dù anh cũng thấy dáng đi của mình thật khó coi nhưng anh không có cách nào bước đi cho đẹp. Nếu bị người khác bắt chước kiểu đi ấy, chắc chắn anh sẽ thấy không vui”.
“ Anh, em biết lỗi rồi ạ”. Thằng bé mồm miệng méo xẹo, ánh mắt ngấn nước như sắp khóc.
Hai mẹ con thanh toán rồi bước ra khỏi quán còn đôi nam nữ lại quay trở về chỗ ngồi.
Triều Lộ thấp thoáng nghe giọng cô gái : “ Anh thật không hổ danh là nhà giáo nhân dân”.
Triều Lộ vẫn đứng ngây ngốc quên cả ngồi. Cô nhìn anh đang điều chỉnh chiếc nạng, động tác vẫn nặng nhọc như cũ. Sau đó anh lại đặt chiếc nạng bên bệ cửa sổ rồi tiện tay dựa vào đó để ngồi xuống.
Triều Lộ không hay ánh mặt trời đã trở nên rõ ràng từ khi nào, chỉ biết ánh mắt cô dường như đang rất mơ hồ. Chiếc nạng màu đen dựng ngay chỗ sáng bỗng trở nên mờ ảo chập chờn. Mà chủ nhân của nó lúc này đang nghiêng đầu mỉm cười nhìn về phía cửa sổ, gương mặt anh thoáng ửng đỏ, không biết vì đi đi lại lại nóng người hay ngượng ngùng vì lời khen của bạn gái.
Triều Lộ nhìn gương mặt anh ở góc độ ấy giống y như trong tấm ảnh cô đã từng xem, chỉ là bây giờ nhìn anh tràn đầy sức sống.
“ Triều Lộ, cậu mau ngồi xuống đi”. Triều Lộ chấn tĩnh bắt gặp ánh mắt Nhược Chi đang nhìn mình kỳ quái.
Cô biết mình vừa phản ứng có phần hơi ngốc nghếch. May mà đôi nam nữ kia hình như không để ý thái độ khác thường của cô. Triều Lộ nhanh chóng ngồi xuống, uống một ngụm cà phê để chấn tĩnh tinh thần.
“ Cậu tỉnh táo lại đi, đừng để ý đến anh ta nữa”. Nhược Chi thì thầm: “ Bạn gái người ta còn ngồi đấy mà”.
Triều Lộ vội trả lời: “ Cậu đừng có nói linh tinh. Mình chỉ nghĩ giống cậu, tiếc cho anh ta, người như vậy mà…”
“ Nếu là mình thì nhất định phải giữ đứa bé kia lại mắng cho một trận. Lại còn lấy khiếm khuyết của mình để dạy bảo người khác. Xem ra mình không thể phóng khoáng được như vậy”.
Mạch máu trong đầu Triều Lộ như ngừng lại, cô nói: “ Có lẽ mình cũng giống cậu”.
Thời trung học, từng có một nữ sinh đã làm chuyện khiến cô nổi giận. Nữ sinh ấy luôn miệng cười nhạo cô là “con gái của phạm nhân”. Hôm đó trên đường đi học về, nữ sinh ấy nhất quyết không chịu buông tha mà luôn miệng nhục mạ Triều Lộ. Cô không buồn cãi cọ, hoặc giả đã quá quen với danh xưng như thế nên cô chỉ lạnh lùng liếc nhìn.
Một bước, hai bước, ba bước…Được rồi, chính là ở đây, không thể nhầm lẫn.
Ha ha, đúng như cô mong muốn.
Cô cứ thờ ơ như vậy nhìn cô bạn không để ý dưới chân, vấp phải viên gạch vỡ quăng giữa đường ngã chỏng chơ.
Cô không thấy xấu hổ vì đã không nhắc nhở bạn.
Sau đó thì sao?
Sau đó, có một đám nam sinh từ phía sau đi tới đỡ nữ sinh đó dậy.
Nhìn chuyện xảy ra, một nam sinh đi ra sau lưng cô xem xét tình hình.
Cô hơi chột dạ, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay chảy ròng ròng.
Cho đến khi cô nghe thấy nam sinh ấy cúi xuống nói với nữ sinh vừa bị ngã:
“ Cậu bị ngã đúng là đáng đời”.
Cô và Phương Uẩn Châu đã bắt đầu quen biết nhau từ đấy.
Mà hình như.
Trước đó, cô chưa từng nói chuyện với anh quá ba câu. Anh và cô được xem như “ nổi danh” trong trường nhưng lý do nổi danh hoàn toàn không giống nhau. Cả hai đều là những học sinh đạt được những thành tích tốt, một người thì anh tuấn, một người thì xinh đẹp nhưng trừ lần đó ra, hai người ở hai thế giới khác nhau, không cùng xuất hiện.
Bắt đầu từ khi ba cô gặp chuyện không hay, tính cách Triều Lộ trở nên bi quan. Nói về địa vị xã hội giữa cô và Phương Uẩn Châu, gia đình Phương Uẩn Châu vốn thuộc dòng dõi danh gia vọng tộc, đương nhiên là con nhà gia giáo, tương lai tiền đồ chắc chắn sáng lạn. Còn cô sinh ra không khác gì loài gặm nhấm trong hang sâu, cuộc sống hiện tại và tương lai đều không có gì đảm bảo.
Ban đầu, Triều Lộ còn quan tâm đến vấn đề hạnh phúc, càng về sau cô càng thấy điều này nực cười. Lòng người thật ra rất ngu muội, tưởng rằng bợ đỡ lấy lòng người khác cuối cùng có thể gặp được điều hay? Cùng lắm thì giữ lấy một ai đó, nắm cho thật chắc, nhưng nghĩ cho kỹ thì cô có làm như vậy cuộc sống vẫn không có gì thay đổi, lợi ích có nhiều hơn nữa cũng không thấy thoải mái. Ngược lại, không ít người để có được sự no đủ đã trở thành bàn đạp hoặc kẻ hầu cho người khác.
Nhiều khi cô thấy con người bên ngoài thực tế ngày càng trở nên thô bỉ. Nghĩ đến điều đó cô liền tha thứ cho sự thờ ơ của bản thân. Cô vốn xuất thân bần hàn, không người tin cậy. Bởi vậy trong cơ thể sớm phát sinh một chiếc máy bảo vệ. Không tức giận, không cảm động, không chút thương tâm và cũng không hề tình cảm. Nếu ai đó sẵn lòng nói chuyện cùng cô, cô sẽ vui vẻ đáp lời. Còn ai cho rằng cô có vẻ mặt quá lạnh lùng thì cô sẽ xoay người tránh xa.
Cô mặc kệ coi như đây là một cách tự dối mình dối người. Với vỏ ngoài cứng rắn như vậy, cuối cùng cô sẽ không dễ đổ vỡ.
Nhưng khi Phương Uẩn Châu đỡ nữ sinh kia dậy rồi quay đầu hờ hững nhìn cô, cô tựa hồ nghe thấy một âm thanh trong trẻo ngắn ngủi phát ra từ cơ thể. Cô nhất thời không tìm thấy lỗ hổng, để ngọn gió mỏng manh nhưng không lạnh cứ thế len sâu vào trong lòng.
“ Cậu thật là tàn nhẫn”. Anh đứng trước mặt yên lặng nhìn cô, giọng nói không có ý trách cứ, trái lại còn mang ý trêu đùa.
Triều Lộ ngước mắt, hừ một tiếng: “ Cậu thấy đau lòng à?”.
“ Mình không chỉ đau lòng mà còn có tinh thần chính nghĩa”. Phương Uẩn Châu không hề đỏ mặt nói.
Triều Lộ suy nghĩ lời anh nói quả không sai: Anh vừa đỡ một người bị ngã thảm hại đó là tác phong của anh, khiển trách người khác không tiếc lời cũng là vì chính nghĩa. Mặc cho anh chàng Phương Uẩn Châu này nổi trội và là trung tâm của khối thì cô vẫn không thấy có gì đặc biệt. Nhưng với sự việc hôm nay, cô đã nhìn anh bằng ánh mắt khác.
Sau chuyện xảy ra không lâu, Triều Lộ ngày càng trở nên thay đổi. Việc cô và Phương Uẩn Châu sớm yêu nhau khiến cho dư luận xôn xao. Không cần đoán cũng biết ai là người tung tin đồn nhảm.
Cô xinh xắn, thông minh nhưng hoàn cảnh không tốt, gia đình lại có người đã từng làm chuyện không hay. Với một nữ sinh như cô thật khó để nam sinh nào đó yêu mến.
Nếu những điều đó chỉ là tin đồn thì cô sẽ bất chấp bỏ qua. Nhưng tất cả những trò đùa dai dẳng ấy liên tục diễn ra khiến cô không khỏi cảm thấy mệt mỏi vì chống đỡ.
Triều Lộ còn nhớ rõ hôm đấy là ngày bắt đầu mùa đông lạnh giá. Khi cô định đeo găng tay của mình vào thì mới phát hiện những sợi len đã ướt sũng nước bẩn.
Có một cách rất thông minh: Nếu ném thẳng chiếc găng đó đi sẽ không tránh được phải mang tội danh ăn cắp.
Triều Lộ cười gượng lại gần chiếc thùng rác đặt ở góc lớp gắng sức vắt kiệt chiếc găng.
“ Cậu dùng chiếc găng này đi”.
Cô ngước mắt nhìn lên, dù mạnh mẽ thế nào đi nữa cô cũng không thể kìm nén được trước sự dịu dàng như nước của anh. Cô nhìn Phương Uẩn Châu trong tay cầm chiếc găng nam trắng tinh lắc đầu. Cô trở về chỗ ngồi, lấy quyển sách trong cặp ra xé hai tờ giấy bọc chiếc găng tay lại.
Ngày đó, Phương Uẩn Châu hay đứng đợi cô trước cổng trường. Cô biết nhưng không từ chối. Sau này nghĩ lại cô vẫn rất muốn anh đi theo.
Ra khỏi cổng trường một lúc, cô không thấy anh đâu nhưng rất nhanh sau đó là tiếng anh gọi:
“ Đổng Triều Lộ”.
Cô quay lại thấy anh đang đứng thở hổn hển trước mặt, tay cầm túi hạt dẻ rang.
“ Cậu ăn đi”. Anh nói xong mạnh mẽ kéo tay cô, nhét chiếc túi vào đó.
Triều Lộ nhận lấy túi hạt dẻ nóng hổi, thơm ngào ngạt dễ chịu.
Lòng cô khẽ lay động: “ Phương Uẩn Châu, cậu đưa khăn tay đây cho mình”.
“ Ừ”. Anh ngoan ngoãn lấy khăn ra.
“ Cậu trải khăn ra đi”.
“ Được”.
Sau đó cô đổ một nửa túi hạt dẻ vào chiếc khăn, khéo léo quấn bốn góc chiếc khăn lại.
Một thời gian dài, mỗi lần Triều Lộ đi học qua chợ, cô đều thấy không khí phảng phất hương dẻ tỏa ra từ lòng bàn tay đến trái tim một thứ tình cảm vô cùng ấm áp.
Tuy Triều Lộ không thích đắm chìm trong chuyện cũ nhưng cô không thể phủ nhận đây là quãng thời gian hạnh phúc hiếm thấy. Cô biết Phương Uẩn Châu đối với những kỷ niệm xưa cũ vẫn còn mới mẻ. Sang năm mới, một cửa hàng mới của công ty khai trương ở ngoại ô, cô và Phương Uẩn Châu phải đến đó cắt băng khánh thành và khảo sát thị trường. Sau khi kết thúc hoạt động quay trở về công ty, anh bỗng nhiên cho dừng xe vào một quán ven đường, tự mình đi xuống mua hai túi hạt dẻ rang. Khi lên xe, có lẽ do anh không muốn để lộ trước mặt tài xế Lưu nên đã đưa một túi cho anh ta, còn một túi anh đưa cho Triều Lộ.
Lái xe Lưu không rõ nội tình, hiển nhiên nghĩ đó chỉ là một món quà nhỏ còn Triều Lộ thì biết quá rõ điển cố về nó.
Phương Uẩn Châu lấy ra một chiếc khăn tay, nói một câu đơn giản: “ Triều Lộ, em để phần tôi ít hạt dẻ lát nữa tôi ăn”.
Trong lòng cô không phải không có cảm xúc nhưng cũng chỉ biết tỉnh bơ như không lặng lẽ đổ một đống hạt dẻ xuống dưới.
Chiếc khăn đầy ắp không còn chỗ chứa. Tay Phương Uẩn Châu vẫn để yên tựa như đang chờ đợi điều gì.
Triều Lộ mím môi đặt chiếc túi xuống, yên lặng quấn bốn góc chiếc khăn lại, cố gắng kết thúc cho thật nhanh.