Nửa Vòng Tròn

Chương 22: Thẳng thắn




Lúc Triều Lộ cùng Lâm Thư Tiếu đến quán “ Mèo và Dương cầm” thì chỉ còn một người cuối cùng đang ngồi ở bàn kết lại sổ sách, chuẩn bị đóng cửa. Lâm Thư Tiếu hướng về phía người đàn ông đứng sau quầy thu ngân gọi to: “ Anh, em dẫn bạn đến ngồi một lát”.

Anh trai của Lâm Thư Tiếu ngẩng đầu cười: “ Trong quán không còn gì để chiêu đãi, tiện có nước trái cây các loại, các em cứ tùy ý nhé”.

Triều Lộ nhìn thoáng qua anh trai của Lâm Thư Tiếu. Đó là một người đàn ông có diện mạo sạch sẽ, hình dáng và ngũ quan giống Lâm Thư Tiếu đến năm phần. Cô hồi tưởng lại lần đầu tiên đến quán “ Mèo và Dương cầm”, hình như cô đã từng nhìn thấy anh ta.

Thư Tiếu bảo Triều Lộ tìm chỗ ngồi trước. Trong lòng Triều Lộ hiện ra hình dáng của Chử Vân Hành hôm ấy ngồi bên cửa sổ đầy nắng. Tâm trạng khẽ lay động, cô liền ngồi vào vị trí đó. Đến bây giờ cô vẫn chưa nói với anh: Trong chương trình “ Nghe gió cuốn đi”, đó là lần đầu tiên anh gặp cô còn cô thì tin rằng: nếu không có cuộc chạm mặt ấy thì ngay cả bóng dáng của anh cũng sẽ không tồn tại, là cô để ý đến anh trước – thời điểm anh và Lâm Thư Tiếu cùng nhau chơi đàn trong quán " Mèo và Dương cầm", cô đã không thể ngăn được lực hấp dẫn từ phía anh.

Thư Tiếu mang nước trái cây đến rồi ngồi xuống đối diện, khóe môi động đậy, chưa nói đã cười: “ Cô cũng thích ngồi chỗ này à?”. Triều Lộ cầm cốc nước trái cây lên miệng uống luôn:

“ Vâng”. Vẻ mặt Triều Lộ hoảng hốt, gật gật đầu. Giọng nói của Lâm Thư Tiếu không một chút “ giương cung bạt kiếm” (1), ánh mắt cô ấy nhấp nháy, thần thái hết sức nhẹ nhàng. Triều Lộ thừa nhận, ngay cả khi cô có coi Thư Tiếu là “ tình địch” thì cũng không thể nào thấy ghét bỏ cô ấy – Thư Tiếu quá xinh đẹp, tự tin, lại hiểu rất rõ và quan tâm đến người đàn ông cô yêu. Trong nháy mắt, cô không hiểu vì sao khi đối mặt với một cô gái vẹn toàn như thế, Chử Vân Hành không thể động tâm mà lại đi chọn một người con gái bình thường như cô.

“ Lúc nãy biểu hiện của tôi đã dọa cô à?”. Lâm Thư Tiếu hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: “ Nếu như vậy, tôi xin lỗi trước”.

“ Không phải”. Triều Lộ vừa nghe thấy lời này nhất thời càng thêm tức bản thân: “ Cô biết không, tôi chỉ thấy xấu hổ thôi”.

Lâm Thư Tiếu lắc đầu, nhìn cô cười khoan dung: “ Cô tên là Đổng Triều Lộ? Tôi nghe Vân Hành gọi cô là Triều Lộ, tôi cũng có thể gọi cô như vậy được không?”.

“ Tất nhiên là được”. Triều Lộ không ngờ khi thấy Thư Tiếu trở nên thân mật. Cô được đưa đến đây, căn bản không nghĩ rằng mình lại được nhìn thấy một khuôn mặt hòa nhã như vậy.

“ Triều Lộ, vừa rồi tôi phải thừa nhận là đã vô cùng tức giận bởi hành động của cô đã khiến Vân Hành tổn thương. Ngay từ đầu tôi đã không vạch trần cô không phải vì muốn giúp cô mà là lo lắng Vân Hành khi biết được tâm trạng của cô sẽ thất vọng và đau khổ. Kết quả…là cô không giấu thì anh ấy cũng đã biết”. Lâm Thư Tiếu dừng lại, dịu giọng: “ Nhưng tôi hiểu, phản ứng của cô như thế là hết sức bình thường. Tôi có khắt khe với cô cũng bởi cảm tính - Tôi là bạn của Vân Hành, tôi đứng trên lập trường của anh ấy, có thể thông cảm cho cô được không?”.

Sự thẳng thắn chân thành của Thư Tiếu đã thuyết phục được Triều Lộ. Cô cũng dốc hết những cảm xúc trong lòng ra để nói cho Thư Tiếu nghe: “ Tôi sợ hãi điều gì, có thể cô đã sớm nhận ra. Tôi không có gì để bào chữa cho bản thân. Chuyện ngày hôm nay nói trắng ra là tôi giả tạo, sĩ diện, một tình yêu như vậy, tôi không xứng đáng với Chử Vân Hành…”.

“ Đừng nói như vậy”. Lâm Thư Tiếu mềm mỏng cắt lời cô: “ Giả tạo? Sĩ diện? Không ai muốn làm điều ấy nhưng mấy ai hoàn toàn có thể vứt bỏ? Trong mắt người khác, rõ ràng là Vân Hành trèo cao bám lấy cô. Cô tự nhiên cũng biến thành kẻ ngốc trong mắt họ. Cô biết rõ điều này nên mới tỏ ra băn khoăn. Vân Hành dù có một trăm ưu điểm nhưng vẫn là người đàn ông tàn phế. Vì thế mà cô mới lo ngại. Chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên”.

Triều Lộ không kiềm chế được lên tiếng: “ Tôi không quan tâm đến thương tật của anh ấy, tôi chỉ…”

“ Triều Lộ, cô đừng tùy tiện nói rằng không quan tâm. Trước kia, cô chưa từng tiếp xúc gần gũi với người khuyết tật đúng không? Bởi vậy, cô không thể tưởng tượng được cuộc sống của họ rốt cuộc khác với cuộc sống của cô như thế nào. Quyền lợi giữa con người và con người phải được bình đẳng. Nhưng chính cảnh ngộ đã dẫn đến sự khác nhau ấy. Với những người khuyết tật, nhất là những người khuyết tật sống trong nước, phần lớn cuộc sống của họ là ở dưới đáy xã hội. Người có tri thức và tài giỏi như Vân Hành không nhiều lắm. Anh ấy có thể coi là người ưu tú nhưng cũng thường xuyên gặp phải những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống”. Nét mặt Thư Tiếu hiện lên vẻ thương cảm: “ Công việc của tôi chắc cô đã biết. Là một bác sĩ chuyên khoa trị liệu, hàng ngày làm việc tiếp xúc với các bệnh nhân đều là những người khuyết tật, mức độ tê liệt khác nhau. Thật ra, các bác sĩ trị liệu có thể giúp họ rất nhiều. Hay nói thẳng ra, giúp họ khôi phục không bằng hướng dẫn họ cách sử dụng các chức năng cơ thể còn sót lại”.

Triều Lộ nghe lòng chua xót, không nghĩ Thư Tiếu lại nói đến đề tài này. Cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần: “ Vân Hành luyện tập chắc không tồi. Anh ấy có thể dùng một tay làm được rất nhiều việc, có thể di chuyển cả xe nữa. Tôi…cảm thấy trong cái rủi vẫn còn có cái may”.

“ Đúng vậy, đối với những khó khăn trong cuộc sống, Vân Hành rất cố gắng. Nhưng cô cho rằng ngay từ đầu anh ấy đã như vậy sao?”.

Triều Lộ mơ hồ cảm thấy sau câu nói này còn có một sự thực tàn khốc, nhưng cô vẫn không ngừng hỏi lại: “ Anh ấy đã từng tuyệt vọng phải không?”.

“ Bất luận là ai thì khi gặp tình huống đó đều sẽ tuyệt vọng”. Móng tay Thư Tiếu vô thức xoa nhẹ chiếc cốc thủy tinh. “ Tôi biết Vân Hành khi anh ấy rơi vào tình trạng xấu nhất. Tôi đã nghĩ, anh ấy mới tỉnh lại sau khi rơi vào trạng thái sống thực vật, ngay cả ngồi xuống cũng không thể làm được”.

“ Không phải anh ấy chỉ liệt nửa người thôi sao?”.

“ Hiện tại, cô nhìn thấy Vân Hành là lúc anh ấy đã hồi phục lại rất tốt sau khi bị thương”. Lâm Thư Tiếu trả lời: “ Cô tưởng tượng xem, một người bị chấn thương sọ não hôn mê năm sáu năm trời, toàn bộ cơ thể và tiếng nói rất khó trở lại bình thường. Ngày đầu sang Đức, anh ấy chỉ có thể ngồi xe lăn, không chỉ có chân mà ngay cả lực ở tay phải cũng không tốt, căn bản không thích hợp chống nạng trong thời gian dài. Mặc dù sau đó anh đã hồi phục rất nhiều nhưng chung quy lại thì cơ thể vẫn không được thuận tiện. Còn nhớ năm ấy tuyết rơi, tôi ở trong phòng bệnh của bệnh viện điều dưỡng, qua cửa sổ nhìn thấy anh ấy đi trong tuyết, ngã không thể dậy nổi. Vật lộn hồi lâu mới gắng gượng đứng được, ai ngờ lại bị trượt chân, ngã rất đau. Tôi vội chạy xuống tầng định đỡ anh ấy, nhưng mới đi đến bậc thang trước cửa thì thấy anh ấy đang co tay thành nắm đấm, đấm mạnh vào tuyết lạnh cóng. Tôi chưa từng thấy anh ấy kích động như thế bao giờ. Anh ấy là người bệnh biết phối hợp nhất. Mặc dù làm trị liệu mệt mỏi thế nào đi chăng nữa thì anh ấy vẫn luôn tươi cười. Chỉ có tôi mới biết, khoảnh khắc đó, anh ấy bất lực và yếu ớt như thế nào”. Giọng nói của Thư Tiếu đong đầy sự thương tiếc, cô ấy thở dài nói tiếp: “ Mặc dù như vậy, nhưng khi tôi đến đỡ anh ấy, không thấy anh ấy rơi một giọt nước mắt. Anh ấy còn cười nói rằng – tôi thực sự không thích mùa đông”.

Triều Lộ hít sâu một hơi, cô biết, nhất định anh đã có khoảng thời gian khó khăn hơn đây gấp mười lần nhưng cô không chịu nghĩ tới hoặc không thực sự tưởng tượng ra. Thư Tiếu dường như đã làm cho cô nhìn thấy hình ảnh khi đó: người đàn ông mà cô yêu mến ngồi phủ phục dưới lớp tuyết trắng xóa, vật lộn trong vô vọng để đứng lên rồi liên tiếp bị thất bại. Anh kiên trì không khóc. Nhưng sự kìm nén nước mắt ấy khiến cô thấy đau lòng.

“ Triều Lộ”. Thư Tiếu nhìn cô: “ Tôi nói cho cô biết những điều này không phải lấy việc cơ thể anh ấy không thuận tiện để dọa cô. Nói cách khác, tôi có thể nói vài câu khiến cô sợ mà rời đi, có lẽ thương tổn ấy đối với Vân Hành sẽ rất nhỏ. Nhưng trực giác của tôi cho biết, cô không phải loại người như vậy. Cô có quan tâm đến Vân Hành thì vừa rồi khi xảy ra cơ sự, cô đã dám thừa nhận với Phương tổng về mối quan hệ với Vân Hành. Tôi chỉ muốn cô hiểu rằng, thực ra Vân Hành rất kiên cường, rất khoan dung nhưng anh ấy cũng chỉ là người bình thường, sẽ cảm thấy bối rối khi vấp phải đau khổ. Cho dù đau đớn anh ấy sẽ quyết định không nói ra. Cô nên để ý đến vết thương đó, tìm cách xoa dịu nỗi đau cho anh ấy. Anh ấy là người đàn ông kiêu ngạo, cơ thể có thể thuận theo. Chính vì kiêu ngạo nên anh ấy quan tâm đến cảm xúc của người khác. Anh ấy có thể giả vờ như miệng vết thương không tồn tại nhưng khi đã yêu anh ấy, cô không thể giả vờ coi như không có vết thương đó”.

Yêu anh ấy?...Trong lòng Triều Lộ khẽ động, cô muốn nói nhưng họng như bị mắc xương cá. Cuối cùng cô vẫn hỏi một câu: “ Thư Tiếu, cô…cũng yêu anh ấy phải không?”.

Lâm Thư Tiếu ngẩng cao đầu nhìn lên trần nhà thở dài: “Tôi yêu anh ấy nhưng vì khách quan hay chủ quan thì tôi không phải là mối đe dọa của cô”.

Triều Lộ không tin vào sự thành thật đó: “ Cô quá khiêm tốn”.

“ Hôm nay chúng ta ngồi ở đây nói chuyện coi như thân thiết. Ngay từ đầu tôi đã nói, vì tức giận nên tôi đã làm mọi chuyện. Giờ đây tôi đã có thể bình tĩnh để giao tiếp với cô, đều là vì muốn tốt cho Vân Hành. Tôi không muốn cô còn bất cứ điều gì khúc mắc đối với anh ấy nên tôi đã vui vẻ thẳng thắn nói cho cô biết”. Thư Tiếu nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, bình tĩnh tiếp tục: “ Lần đó, ở trung tâm điều dưỡng, khi tôi đỡ anh ấy dậy, đối với tôi mà nói, anh ấy đã không còn là một bệnh nhân bình thường. Tôi bắt đầu để ý đến anh ấy nhiều hơn, anh ấy cũng vui vẻ cùng tôi thân mật. Có lẽ…đó là khoảng thời gian ngắn ngủi, tôi và anh ấy đã có thể phát triển thành mối quan hệ yêu đương. Cha mẹ tôi khi ấy đều làm việc tại Đức. Tôi từng rất muốn mời anh ấy đến nhà chơi. Tất nhiên là tôi không nói ra suy nghĩ của mình cho anh ấy nghe và anh ấy thì không biết gì cả. Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được ánh mắt của cha mẹ khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy. ..Bọn họ đều là những thành phần trí thức, biết kiềm chế rất tốt, biểu hiện khách khí nhưng không quá lãnh đạm với Vân Hành. Vân Hành không phải kẻ ngốc, anh ấy đương nhiên nhìn ra. Từ đó về sau, giữa chúng tôi đã tồn tại những vệt đen. Anh ấy vẫn đối xử rất tốt với tôi nhưng tôi biết cơ hội đã qua, chúng tôi vĩnh viễn bỏ lỡ”.

Trong lòng Triều Lộ như có một cái vòng ghen tị vây quanh, cô cảm thấy máu chảy đến đâu đều như bị tắc lại. Người đàn ông của cô, quả nhiên đã từng thân mật và động lòng trước Lâm Thư Tiếu xinh đẹp. Cảm giác này thật sự tồi tệ.

Lâm Thư Tiếu dường như xấu hổ khi nhận ra vẻ không hài lòng của cô. “ Xem tôi nói linh tinh gì kìa. Triều Lộ, cô không cần phải ghen. Thực tế thì giữa chúng tôi lúc đó nhiều nhất chỉ dừng lại ở mức độ nhỏ. Hơn nữa tôi lại là người chủ động. Lúc ấy, tâm hồn và thể xác anh ấy đều bị tổn thương. Tôi có thể nói với cô rằng đó không phải là tình yêu”. Thư Tiếu mang theo ánh mắt hâm mộ nhìn cô: “ Triều Lộ, Vân Hành chưa bao giờ dùng ánh mắt nhìn tôi để nhìn cô. Nếu anh ấy nồng nhiệt say đắm, theo đuổi tôi mặc cho cha mẹ tôi cản trở thì tôi đã ở bên anh ấy rồi. Dường như tính cách của anh ấy là vậy, một khi đã lao vào chuyện tình yêu thì sẽ không có lực cản nào khiến anh ấy lùi bước. Cách anh ấy cư xử với cô cho tôi biết- giờ đây người khiến trong lòng anh ấy chan chứa tình cảm chỉ có thể là cô”.

“ Tôi cũng yêu anh ấy”. Triều Lộ nói: “ Hơn nữa, sau này tôi sẽ càng yêu anh ấy hơn. Thư Tiếu, tôi không muốn làm phiền nhưng không thể không làm phiền cô, cô đưa tôi đến nhà Vân Hành được không? Tôi nghĩ…”.

Lâm Thư Tiếu vừa cười vừa luồn tay vào mớ tóc dài: “ Đi làm bác sĩ à?”.

“ Ít nhất có thể làm y tá, cung cấp thuốc giảm đau”.

Triều Lộ đứng lên, bỗng thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.