Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 72: Trai bao hoàn lương




“Em đã muốn chiếm hữu thân thể trẻ trung cường tráng của anh từ lâu rồi.”

“Rốt cuộc khi nào em mới có thể đến chiếm hữu anh?”

"..."

Sao lại cứ nhắc mãi chuyện này vậy!

Mặt Hoài Niệm lại nóng lên, cô vặn nắp chai nước khoáng, uống hết nước trong chai.

Cô cố gắng lấy lại chút lý trí, cô đưa anh về nhà, thật sự không phải là muốn làm chuyện đó với anh.

Đúng vậy.

Cô về là để dự họp ở bệnh viện.

Họp ở bệnh viện.

Nghĩ đến đây, Hoài Niệm đưa tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ.

Nhìn thấy thời gian hiện tại, mặt Hoài Niệm thoáng hiện lên vẻ bối rối. Cô nhớ lúc xuống xe đã xem giờ trên điện thoại, mới hơn tám giờ một chút.

Sao.

Bây giờ.

Lại.

Hơn chín giờ rồi.

Sao lại qua một tiếng rồi?

Hoài Niệm buồn bực thở dài, cô không nên khiêu khích Đoàn Hoài Ngạn bằng lời nói.

Anh là người không sợ khiêu khích bằng lời nói nhất, thậm chí, còn mong Hoài Niệm khiêu khích anh, sau đó anh sẽ mượn cớ để đạt được mục đích của mình.

Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng chảy, giống như tiếng mưa.

Hoài Niệm đi ra từ nhà bếp, liếc mắt nhìn ra ban công. Trước đó, quần áo của Đoàn Hoài Ngạn và cô đang phơi ở đó, bây giờ chỉ còn lại quần áo của cô.

Thực ra không phải cô quên cất.

Từ dưới lầu có thể nhìn thấy quần áo phơi trên ban công nhà cô, mỗi ngày đi làm, tan làm, cô chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy quần áo của Đoàn Hoài Ngạn. Cảm giác như, Đoàn Hoài Ngạn đang ở nhà đợi cô.

Cô đi thu dọn quần áo của mình, lơ đãng trở về phòng ngủ.

Đợi một lúc, Đoàn Hoài Ngạn vẫn chưa tắm xong, cậu chủ tắm gội đánh răng rửa mặt, mắc bệnh sạch sẽ, yêu cầu cao về vệ sinh, chưa tới nửa tiếng thì không ra được. Hoài Niệm không dám ở trong nhà nữa, sợ mình không cẩn thận bị Đoàn Hoài Ngạn mê hoặc lại không kiềm chế được, vậy thì hôm nay cô chắc chắn sẽ muộn họp.

Nghĩ vậy, Hoài Niệm đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa.

Tiếng nước bên trong ngừng lại, giọng nói của Đoàn Hoài Ngạn xuyên qua cánh cửa, nghe có vẻ kiềm nén: "Sao vậy?"

"Em phải đến bệnh viện rồi." Hoài Niệm nói, "Họp xong sẽ về ngay."

"Được." Giọng anh hơi khàn, "Về sớm nhé, người đàn ông của em đang ở nhà đợi em, biết chưa? Bây giờ em không phải người cô đơn nữa, không có việc gì thì đừng la cà ở ngoài."

Hoài Niệm ngơ ngác nhìn, sau đó, trong mắt hiện lên ý cười.

Ra khỏi nhà. Còn một lúc nữa mới đến giờ họp.

Hoài Niệm thong thả đi đến cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện.

Cửa hàng tiện lợi trong bệnh viện bán rất ít đồ, đồ ăn cũng không ngon lắm. Vì vậy, nhân viên y tế của bệnh viện thường đến cửa hàng tiện lợi này để mua đồ.

Hoài Niệm như nghĩ đến điều gì, bước vào cửa hàng tiện lợi.

Trong cửa hàng tiện lợi ngoài nhân viên thu ngân ra, không có khách hàng nào khác.

Hoài Niệm đi đến quầy thu ngân, cầm một hộp nhỏ bằng bàn tay trên kệ hàng bên cạnh quầy, "Tính tiền."

Nhân viên thu ngân: "Tiền mặt hay quét mã?"

Hoài Niệm nói: "Quét mã."

Nhân viên thu ngân: "Cần túi đựng đồ không?"

Chiếc túi xách cô đeo bên mình là túi tote da, rất rộng.

"Không cần."

Thanh toán xong, Hoài Niệm bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, vừa quay người lại, đúng lúc gặp Hứa Như Thanh.

Nhìn thấy cô, trong mắt Hứa Như Thanh thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Vừa tan ca đêm à?"

"Không phải, hôm nay em được nghỉ." Hoài Niệm nói, "Anh Như Thanh, anh vừa tan ca đêm sao?"

"Ừ." Hứa Như Thanh mỉm cười dịu dàng, "Lát nữa cùng nhau ăn trưa nhé?"

"Em phải quay lại bệnh viện họp, chắc không có thời gian ăn trưa." Hoài Niệm nở nụ cười nhạt trên môi, "Em còn phải chạy đi họp, lần sau có thời gian chúng ta nói chuyện tiếp."

Nói xong, Hoài Niệm khẽ gật đầu với anh ta, sau đó rời đi không chút lưu luyến.

Chia tay Hứa Như Thanh, Hoài Niệm trở về văn phòng khoa.

Mọi người đều đang bận rộn với công việc của mình, Hoài Niệm lặng lẽ đi đến tủ đựng đồ, mở cánh cửa có tên mình, cất chiếc túi chứa gần đầy "tang vật" vào trong.

"..."

Cũng không biết mình nghĩ gì nữa, vậy mà lại mua mười mấy hộp bao cao su.

Cô cảm thấy mình thật sự bị Đoàn Hoài Ngạn dụ dỗ rồi.

Haiz.

Hoài Niệm lại bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, có phải mình quá chủ động rồi không?

Phiền muộn hồi lâu, cho đến khi họp, Hoài Niệm vẫn còn đang rối rắm chuyện này.

Nội dung cuộc họp là về việc thăng chức, giáo sư hướng dẫn của Hoài Niệm, cũng là trưởng khoa chỉnh hình sắp được thăng chức làm viện phó, đàn anh Tăng Hội Bác cũng sẽ từ phó khoa lên làm trưởng khoa.

Cuộc họp kết thúc, mọi người trở về vị trí của mình.

Hoài Niệm bị Triệu Phong gọi vào văn phòng nói chuyện hồi lâu, giữa chừng đàn anh Tăng Hội Bác đi vào, hai người lại nói với cô rất nhiều chuyện. Nói chuyện một hồi, đã đến giờ ăn trưa.

Triệu Phong: "Ra ngoài ăn đi, tôi biết một nhà hàng rất ngon, đưa hai người đi ăn."

Ông nói tên nhà hàng, Hoài Niệm đã từng nghe nói, là nhà hàng chuyên về hải sản.

Hoài Niệm nhớ đến Đoàn Hoài Ngạn ở nhà, nhất thời không nói gì.

Thấy cô im lặng, Triệu Phong liếc nhìn cô: "Sao vậy? Không muốn à?"

Hoài Niệm vội vàng nói: "Không có."

Tuy nhiên, ba người vừa ra khỏi văn phòng, Tăng Hội Bác nhận được điện thoại, bệnh nhân ở phòng bệnh VIP gặp vấn đề, cần anh ta đến xem. Tăng Hội Bác vừa đi, Hoài Niệm hỏi Triệu Phong: "Vẫn ăn chứ ạ?"

"Lúc họp em cứ lơ đãng," Triệu Phong nhíu mày, "Thầy chưa bao giờ thấy em như vậy."

"..." Hoài Niệm cúi đầu, "Nội dung cuộc họp em đều nghe rất kỹ."

"Một lúc làm hai việc, thầy còn phải khen em sao?"

"..." Hoài Niệm lập tức im lặng.

"Nói thầy nghe xem," Triệu Phong như nghĩ đến điều gì, hỏi cô, "Có phải em đang yêu đương không?"

Hoài Niệm không giỏi nói dối, đặc biệt là đối mặt với người thầy tốt với cô như vậy, cô gật đầu, nghiêm túc nói: "Vâng, em đang yêu đương."

Triệu Phong khựng lại, giữa trán thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, ông nhanh chóng phẩy tay: "Thôi thôi thôi, không ép em ăn cơm nữa, đi hẹn hò với bạn trai đi."

Hoài Niệm cười: "Cảm ơn thầy."

Văn phòng của Triệu Phong và văn phòng của cô không cùng một tòa nhà, Hoài Niệm trở về văn phòng của mình, lấy "tang vật" trong tủ đựng đồ, ung dung bước về nhà.

Trên đường đi, Hoài Niệm bồn chồn lo lắng, suy nghĩ xem nên giấu túi "tang vật" này ở góc khuất nào trong nhà. Lúc mua thì sướng, mua xong thì lo lắng.

Đúng vậy.

Hoài Niệm hối hận rồi.

Ban đầu cô thấy đi đi lại lại quá phiền phức, nên mới để Đoàn Hoài Ngạn ngủ lại nhà cô. Nhưng mang túi bao cao su này về nhà lại có vẻ như cô có mưu đồ, những lời nói trước đó đều là cái cớ, chỉ để che giấu việc cô muốn chiếm hữu thân thể hoàn hảo, trẻ trung cường tráng của anh.

Cô không chỉ là một kẻ háo sắc, mà còn là một người phụ nữ vô cùng giả tạo, ngụy trang dục vọng của mình một cách đường hoàng.

Về đến nhà, Hoài Niệm đang tìm chỗ cất đồ thì lại nhận được điện thoại của khoa, bảo cô gửi ảnh chứng minh thư qua.

Hoài Niệm: "Cần gấp không?"

"Tốt nhất là gửi ngay bây giờ, cần dùng để làm thủ tục phê duyệt."

Cô thở dài, bất lực nói: "Vâng."

Cúp máy, Hoài Niệm lại thở dài.

Lý do cô thở dài rất đơn giản, mấy tối trước cô viết tài liệu cần chứng minh thư, cô ôm máy tính ngồi trên đầu giường, sau khi dùng xong chứng minh thư liền tiện tay vứt đi. Nếu cô nhớ không nhầm, chứng minh thư hẳn là ở cạnh gối của cô.

Hoài Niệm tiện tay đặt túi xách sang một bên, sau đó, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng ngủ.

Mở cửa.

Một bên giường của cô dựa vào tường, Đoàn Hoài Ngạn vừa hay nằm ở vị trí bên trong, mắt cô rất tốt, liếc mắt một cái đã thấy chứng minh thư của cô cạnh gối Đoàn Hoài Ngạn.

Hoài Niệm nín thở, nhẹ nhàng bò lên giường.

Cô di chuyển rất chậm, một tay chống đỡ cơ thể, nằm sấp trên người Đoàn Hoài Ngạn, từ từ đưa tay ra phía bên kia.

Trên cổ có hơi thở ấm áp quen thuộc.

Khoảng cách gần trong gang tấc, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, cơ thể Hoài Niệm vô thức cứng đờ. Cô cúi đầu nhìn Đoàn Hoài Ngạn, thấy khuôn mặt anh đang ngủ say, ít lạnh lùng hơn, trông dịu dàng dễ gần hơn. Làn da anh trắng bệch, đôi môi đỏ mọng tự nhiên.

Tâm trí Hoài Niệm dao động.

Trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói của Hứa Phù khi nhận xét về Đoàn Hoài Ngạn - "Chỉ cần dựa vào khuôn mặt đó cũng có thể kiếm tiền rồi."

Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, trong bầu không khí ngột ngạt và yên tĩnh, bốn chữ đột nhiên hiện lên trong đầu cô, và cô cũng buột miệng nói ra bốn chữ đó: "Trai bao hoàn lương."

Cùng lúc đó, trong phòng vang lên giọng nói trong trẻo của Đoàn Hoài Ngạn, không hề có chút buồn ngủ nào: "Ai là trai bao?"

Ngay sau đó.

Hoài Niệm thấy đôi mắt đang nhắm nghiền của Đoàn Hoài Ngạn đột nhiên mở ra.

Hơi thở của cô ngừng lại trong khoảnh khắc đó.

Thế giới dường như cũng dừng lại theo.

Chỉ có Đoàn Hoài Ngạn là đang chuyển động.

Vẻ mặt Đoàn Hoài Ngạn không hề có chút buồn ngủ nào, anh khẽ nheo mắt, hỏi bằng giọng điệu chất vấn: "Trai bao mà em nói, không phải là anh chứ?"

"Sao, sao anh lại tỉnh rồi?" Giọng Hoài Niệm vẫn khá bình tĩnh.

"Nếu anh không tỉnh, em định làm gì anh?" Đoàn Hoài Ngạn hơi nhướng cằm, ánh mắt mờ ám, "Hèn gì bảo anh khóa cửa cẩn thận."

"Em đến lấy chứng minh thư, chứng minh thư của em để cạnh gối mà!" Để chứng minh sự trong sạch của mình, Hoài Niệm nhìn vào bên trong đầu giường, bàn tay định lấy chứng minh thư chỉ vào cạnh gối.

Sau đó.

Chỉ vào khoảng không.

Đoàn Hoài Ngạn nhìn theo, trêu chọc: "Chứng minh thư? Đâu?"

Hoài Niệm: "Không phải, vừa rồi còn ở đây mà!"

Đoàn Hoài Ngạn nhìn cô chăm chú, hơi thở trầm xuống: "Muốn chiếm hữu anh, cần phải tìm nhiều lý do như vậy sao?"

"Em không có." Hoài Niệm đau đầu không thôi, vẫn muốn biện minh, eo cô bỗng nhiên nặng trĩu, cô đang quỳ sấp, tư thế không vững, trọng lượng trên eo ngay lập tức kéo toàn thân cô ngã xuống người Đoàn Hoài Ngạn.

Hoài Niệm tưởng rằng với trọng lượng này, cô sẽ đập vào đâu đó.

Tuy nhiên, Đoàn Hoài Ngạn ôm eo cô, đột nhiên dùng sức.

Trong chớp mắt.

Vị trí của hai người hoán đổi cho nhau.

Hoài Niệm bị Đoàn Hoài Ngạn đè xuống dưới thân.

"Cả giường đều là mùi hương của em," ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn từ khuôn mặt cô trượt xuống, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt tràn đầy dục vọng, hơi thở anh cũng rất nóng, "Đầu óc anh toàn là em, không ngủ được."

Cả người Hoài Niệm như bị anh thiêu đốt, cổ họng khô khốc, tim đập loạn nhịp.

Cô còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Đoàn Hoài Ngạn cúi đầu hôn xuống.

Khác với những nụ hôn dịu dàng sau khi gặp lại, nụ hôn này mang theo sự chiếm hữu quen thuộc, từng chút từng chút cướp đoạt hơi thở trong khoang miệng Hoài Niệm, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô, liếm mút liên tục, cảm giác ngột ngạt gần như bao trùm lấy Hoài Niệm.

Hôm nay Hoài Niệm mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi, bên trong là áo hai dây có đệm ngực. Cách ăn mặc rất đơn giản, trông rất thanh khiết.

Nhưng Đoàn Hoài Ngạn dễ dàng nhuốm màu dục vọng lên vẻ thanh khiết này.

Anh dễ dàng cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người cô, sau đó, hình ảnh hiện ra là thân hình hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt trong sáng của cô, rất gợi cảm.

Đoàn Hoài Ngạn hít sâu một hơi.

Tuyệt vời.

Sao cô lại cứ đúng gu của anh thế này?

Chỗ nào anh cũng thích.

Thích đến chết đi được.

Cô bị hôn đến mức thiếu oxy, tầm mắt mờ mịt, khoái cảm trên cơ thể lấn át lý trí của não bộ.

Đoàn Hoài Ngạn hoàn toàn đè lên người cô, kìm nén dục vọng, kiềm chế, nhưng lại muốn phóng túng.

Sự tồn tại của anh xung quanh cô quá mãnh liệt, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến cô vô thức rụt rè.

Tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên thật không đúng lúc.

Cũng chính âm thanh này đã đánh thức chút lý trí còn sót lại của Hoài Niệm.

Cô bị anh hôn đến mức khó thở, khó khăn đẩy vai anh ra, "Điện thoại."

Đoàn Hoài Ngạn ôm eo cô, để cô áp sát vào mình, chỉ cần áp sát như vậy, không hề dịu dàng. Hơi thở anh rất nặng nề, ánh mắt nóng bỏng, "Đừng nghe máy."

"Điện thoại công việc." Hoài Niệm hít sâu một hơi, tay luống cuống mò mẫm trên giường, tìm thấy điện thoại, nhấn nút nghe, "A lô."

Đoàn Hoài Ngạn dường như rất quan tâm đến cô, liền rời khỏi người cô.

Hoài Niệm định ngồi dậy nói chuyện điện thoại, nhưng ngay sau đó, mắt cô mở to, cắn chặt môi, không để mình phát ra tiếng động nào.

Đoàn Hoài Ngạn cúi đầu xuống, đầu lưỡi chậm rãi đảo quanh, nhẹ nhàng, dịu dàng, động tác tỉ mỉ.

Đã lâu không trải qua chuyện này, Hoài Niệm có chút thỏa mãn, cũng có chút kích thích, nhưng nhiều hơn là…

Không đủ.

Muốn nhiều hơn nữa.

Cơ thể dần dần trống rỗng, muốn đầu lưỡi anh đi sâu hơn nữa.

Đầu dây bên kia, người của khoa vẫn đang thúc giục cô: "Bác sĩ Hoài, cô tìm thấy ảnh chứng minh thư chưa?"

"Chứng minh thư sao?" Hoài Niệm cắn chặt răng, chống khuỷu tay nâng nửa người trên lên, mắt cô ngân ngấn nước, ánh mắt khát khao nhìn Đoàn Hoài Ngạn, dùng khẩu hình cầu xin anh: Đủ rồi.

Đoàn Hoài Ngạn chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt lạnh lùng, đuôi mắt hơi nhếch lên, vẻ mặt trêu chọc và kiêu ngạo.

Anh dường như rất nghe lời, cô bảo dừng, anh liền dừng lại.

Anh dần dần ngước mắt lên, nửa khuôn mặt dưới cũng hiện ra trong tầm mắt Hoài Niệm.

Khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo, đôi mắt tràn đầy dục vọng, khóe môi còn vương chút chất lỏng trong suốt, hình ảnh vừa gợi cảm vừa khiêu gợi.

Hơi thở Hoài Niệm ngừng lại trong giây lát.

Trong điện thoại vẫn còn tiếng nói, hỏi cô: "Bác sĩ Hoài?"

Hình ảnh trước mắt mang đến cú sốc quá mạnh, ngực Hoài Niệm phập phồng.

Đoàn Hoài Ngạn đứng dậy tiến lên, giật lấy điện thoại trên tay Hoài Niệm, nhấn nút kết thúc cuộc gọi.

"Gửi ảnh chứng minh thư cho ai?" Anh cũng hít sâu một hơi, Hoài Niệm phát hiện chứng minh thư lại xuất hiện trong tay Đoàn Hoài Ngạn một cách khó hiểu, cô khàn giọng hỏi, "Anh cố tình giấu chứng minh thư của em đi phải không?"

"Không có giấu." Đoàn Hoài Ngạn mở camera điện thoại, vừa chụp ảnh chứng minh thư vừa nói với Hoài Niệm, "Bé cưng ngay cả ảnh thẻ cũng đẹp như vậy, nhìn mà anh cứng cả người rồi."

"..." Hoài Niệm không chịu nổi khi nghe anh nói những lời này, cô hít mũi, nói bằng giọng mũi: "Đưa điện thoại cho em, em gửi ảnh qua."

Đoàn Hoài Ngạn ừ một tiếng.

Lúc Hoài Niệm gửi tin nhắn, Đoàn Hoài Ngạn ôm cô vào lòng.

Anh hôn lên cổ và khóe môi cô liên tục, như thể đang giải khát.

Chỉ bị hôn như vậy thôi, tay Hoài Niệm đang nhắn tin cũng hơi run, cô nhỏ giọng: "Anh đừng làm phiền em."

"Chỉ là hôn em thôi, anh cũng không làm gì quá đáng." Đoàn Hoài Ngạn nuốt nước bọt, giọng khàn khàn, "Bé cưng, người em toàn mồ hôi, thơm quá, muốn hôn quá."

"..."

Anh đang nói gì vậy?

Cuối cùng cũng gửi tin nhắn xong, Hoài Niệm ném điện thoại đi, cũng muốn ném anh đi: "Em phải ra ngoài."

"Không cho." Đoàn Hoài Ngạn kiên quyết nói, cởi cúc áo sau lưng cô, tay anh vòng qua chiếc lưng trần mảnh mai của cô, ôm chặt cô vào lòng, ngón tay vuốt ve cô, hơi thở cô gấp gáp, hơi thở anh nóng bỏng, "Em ra ngoài rồi anh biết làm sao?"

Cảm giác bị vuốt ve bất ngờ mang đến khoái cảm khó tả.

Hoài Niệm cụp mi xuống, nhìn thấy chóp mũi anh còn ướt át, hốc mắt đỏ hoe vì dục vọng, cô nhắm mắt lại, thở dài: "Em ra ngoài lấy đồ rồi về ngay."

"Có thứ gì nhất định phải ra ngoài lấy ngay bây giờ sao?" Giọng anh rất trầm, kéo tay cô chạm vào mình.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng đến đáng sợ, Hoài Niệm luôn cảm thấy nó lớn hơn trước, cô không dám nhìn, quay mặt đi, "Em đi lấy…"

Ba chữ đó kiểu gì cũng không nói ra được.

Hoài Niệm lắp bắp: "Em đi lấy, lấy, quần áo cho nó."

Trong phòng, tiếng thở dốc hỗn loạn.

Đoàn Hoài Ngạn và Hoài Niệm nhìn nhau.

Hoài Niệm không chịu nổi ánh mắt của anh, cổ họng khô khốc, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Anh buông em ra trước đã."

"Không buông." Đoàn Hoài Ngạn không những không buông tay, còn ôm cô xuống giường, vừa đi ra ngoài vừa cố ý cọ xát vào cô. Vùng kín không chút ngăn cách, như đầm lầy sương mù trong rừng sâu, cảm giác ẩm ướt và ấm áp, nhấn chìm lẫn nhau.

Sợ mình ngã xuống, Hoài Niệm theo bản năng ôm lấy cổ Đoàn Hoài Ngạn.

Cả đường ra khỏi phòng ngủ.

Hoài Niệm liếc mắt nhìn thấy chiếc túi xách đặt trên bàn ăn.

Giọng cô rất nhỏ nhẹ, trong mắt cũng có vẻ quyến rũ khác lạ: "Trong túi."

Đoàn Hoài Ngạn đi đến bàn ăn, đặt Hoài Niệm lên bàn.

Bàn ăn được làm bằng đá, mặt bàn lạnh lẽo. Hoài Niệm ngồi lên, cả người rùng mình, "Lạnh..."

Ngay sau đó, đối diện với ánh mắt như cười như không của Đoàn Hoài Ngạn, anh chậm rãi nói: "Mua nhiều như vậy cùng một lúc? Bé cưng, em thật sự coi anh là trai bao à?"

"..."

"Trai bao? Cũng được."

"..."

Đoàn Hoài Ngạn xé vỏ bao cao su, từ từ đeo vào, sau đó, anh đứng trước mặt cô, tay ôm gáy cô, ép đầu cô dựa vào mình, anh cúi người hôn lên môi cô. Anh ngậm môi cô một lúc, hơi rời ra một chút, khẽ hỏi: "Trai bao này đúng là đã hoàn lương rồi."

Hoài Niệm xấu hổ đến mức cả người đỏ bừng, tại sao cô lại nói ra bốn chữ "trai bao hoàn lương" chứ?

"Sau này chỉ phục vụ em thôi." Đoàn Hoài Ngạn di chuyển chậm rãi và dịu dàng, lại chạm vào cô một lần nữa, cảm giác tầng tầng lớp lớp mang đến sự bao bọc chặt chẽ, cảm giác giống như trước đây, thậm chí còn sướng hơn, "Không thoải mái thì phải nói."

Yết hầu anh chuyển động, Hoài Niệm dựa vào vai anh, nhìn thấy gân xanh trên cổ anh căng lên vì căng thẳng, hình ảnh vừa kiềm chế vừa phóng túng.

Hoài Niệm thở hổn hển, không ngừng run rẩy trên bàn ăn, cổ họng cô rất khô, liếm môi, đột nhiên ngẩng đầu lên, đầu lưỡi liếm qua yết hầu Đoàn Hoài Ngạn.

Anh khựng lại trong giây lát.

Hoài Niệm ngơ ngác hỏi: "Sao anh lại dừng lại?"

"Bé cưng," Đoàn Hoài Ngạn cụp mắt xuống, con ngươi đen như mực, giọng khàn khàn, "Chúng ta làm cả ngày hôm nay luôn được không?"

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang