Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 70: Làm nũng




Hoài Niệm không ngờ tới.

Cô cứ nghĩ Hoài Diễm Quân vẫn tiếp tục làm việc ở nhà họ Đoàn.

Một là vì bà đã quen với sự an nhàn mà công việc này mang lại;

Hai là vì Hoài Niệm đã chia tay với Đoàn Hoài Ngạn, không còn liên quan gì nữa.

Vì vậy, bà không cần phải nghỉ việc.

Nhưng Hoài Niệm không ngờ Đoàn Hoài Ngạn đã bí mật tìm gặp Hoài Diễm Quân.

Vì vậy.

Vì vậy mới có chuyện sau này.

Hoài Niệm đang mải miết làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, đột nhiên nhận được điện thoại của Hoài Diễm Quân.

Bà nói bà mang theo vài bộ quần áo, hiện đang ở dưới ký túc xá của cô.

Phòng thí nghiệm cách ký túc xá một đoạn, Hoài Niệm vội vàng tìm Cảnh Duyệt, mượn chìa khóa xe máy điện của cô ấy, chạy xe về ký túc xá.

Đến dưới ký túc xá, Hoài Niệm dừng xe, đi đến trước mặt Hoài Diễm Quân.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây mà không nói trước với con?"

Hoài Diễm Quân cười: "Hôm nay mẹ đi dạo phố, mua cho con vài bộ quần áo, nhớ ra trường con gần đây, tiện thể mang qua cho con luôn."

Hoài Niệm không hề nghi ngờ.

Cô mang quần áo về ký túc xá, trong ký túc xá chỉ có một mình cô.

Hoài Diễm Quân hỏi cô: "Các bạn cùng phòng của con đâu?"

Hoài Niệm: "Có một bạn đi du học trao đổi, hai bạn còn lại đang làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm."

Hoài Diễm Quân nghĩ đến dáng vẻ vội vàng chạy đến gặp bà của cô, nói: "Vừa rồi con cũng đang làm thí nghiệm sao?"

Hoài Niệm khẽ gật đầu: "Vâng."

Hoài Diễm Quân nói: "Mẹ làm phiền con rồi."

"Không có, chúng con cũng có thời gian nghỉ ngơi, lúc mẹ gọi điện cho con, con đang chơi điện thoại." Hoài Niệm rót một cốc nước ấm cho Hoài Diễm Quân, nói dối mà không đổi sắc mặt.

"Vậy thì tốt."

Nói xong, hai người im lặng.

Từ khi Hoài Diễm Quân biết chuyện của Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn, giữa hai mẹ con đã có một bầu không khí ngượng ngùng.

Rất khó nói rõ, cũng rất khó hóa giải.

Hoài Diễm Quân nhận lấy cốc nước Hoài Niệm đưa, tay vô tình chạm vào bàn di chuột của máy tính xách tay, màn hình máy tính sáng lên, đập vào mắt là một dòng chữ in đậm màu đen.

Đơn xin học tập trao đổi trong và ngoài nước của sinh viên Đại học Nam Thành.

Hoài Niệm nhìn vẻ mặt của Hoài Diễm Quân, vội vàng nói: "Đây là chương trình trao đổi sinh viên do nhà trường tài trợ, không cần con bỏ tiền."

Hoài Diễm Quân thổi hơi nóng bốc lên từ cốc nước, nhấp một ngụm nước ấm: "Nếu con muốn đi du học trao đổi, mẹ ủng hộ con, chuyện tiền bạc con không cần phải lo lắng, mấy năm nay mẹ làm việc cũng tiết kiệm được một khoản kha khá."

Như hoàn toàn không ngờ Hoài Diễm Quân lại nói ra những lời này, Hoài Niệm hơi cứng người.

Một lúc sau, Hoài Niệm nói: "Con không định đi du học nữa."

Hoài Diễm Quân: "Tại sao?"

"Giáo sư hướng dẫn con là chuyên gia hàng đầu trong ngành chỉnh hình ở trong nước, học tập theo ông ấy, con sẽ học được nhiều thứ hơn là đi du học ở nước ngoài. Hơn nữa, du học không đơn giản như vậy, xung quanh đều là người nước ngoài, con phải giao tiếp với họ bằng tiếng nước ngoài, con phải hòa nhập vào vòng tròn xã giao mới, con phải thích nghi với cuộc sống mới." Nói đến đây, Hoài Niệm tự giễu cười, "Mẹ, mẹ cũng biết tay nghề nấu nướng của con, rất tệ."

Mấy năm nay Hoài Niệm luôn bận rộn học tập, không có thời gian học nấu ăn, cũng không có cơ hội học nấu ăn.

Cũng không có ai nói với cô rằng, cô phải học nấu ăn.

Hoài Niệm mỉm cười, giọng điệu thoải mái: "Giáo viên hướng dẫn cũng đã nói với con rất nhiều, sinh viên trao đổi chỉ có hai năm, không học được nhiều thứ đâu. Nếu con có thể học tập chăm chỉ theo giáo sư, với năng lực của con, nhất định có thể vào Bệnh viện trực thuộc Đại học Nam Thành số 1. Bệnh viện có suất đi học ở nước ngoài, đợi đi làm rồi lại đi du học ở Harvard. Con thấy lời khuyên của giáo viên hướng dẫn rất hay, nên con quyết định không đi du học nữa."

Hoài Diễm Quân im lặng vài giây, "Dù con quyết định thế nào, mẹ cũng ủng hộ con."

Hoài Niệm mỉm cười, không trả lời gì thêm.

Hoài Diễm Quân nói: "Bây giờ con còn trẻ, phải tập trung vào bản thân."

Hoài Niệm gật đầu.

Hoài Diễm Quân nói: "Trước đây mẹ không thấy việc học quan trọng, nên học xong cấp hai đã đi làm."

Hoài Niệm không hiểu tại sao bà lại đột nhiên chuyển chủ đề.

Hoài Diễm Quân nhìn chằm chằm Hoài Niệm, nói: "Con có biết điều mẹ hối hận nhất là gì không?"

"... Kết hôn với bố con?"

"Không phải, mẹ không hối hận." Hoài Diễm Quân nói, "Đã từng yêu hết mình, không có gì phải hối hận."

"..."

"Mẹ hối hận vì không có sự nghiệp của riêng mình, hối hận vì sau khi ly hôn với bố con, mẹ không có chỗ ở, nên không thể mang con theo." Hoài Diễm Quân đưa tay ra, vỗ nhẹ, nhưng cũng rất mạnh lên vai Hoài Niệm.

Người Hoài Niệm cứng đờ, cô không ngờ lý do Hoài Diễm Quân quyết định từ bỏ quyền nuôi con lại là vì điều này.

Ngôi nhà nhỏ ở nông thôn mà họ đang ở hiện tại là nhà của anh trai Hoài Diễm Quân, tức là cậu của Hoài Niệm. Sau đó, cậu bị bệnh qua đời, mợ tái giá, ngôi nhà này không có ai ở, Hoài Niệm và mẹ mới chuyển đến ở.

Hoài Niệm nói chuyện hơi khó khăn: "Mẹ, con…"

"Mua một căn nhà đi." Hoài Diễm Quân đứng dậy, đặt cốc nước trên tay xuống bàn, "Con không thể giống như mẹ, không có chỗ ở cố định, phải dựa vào sự bố thí của người khác."

Hoài Diễm Quân thẳng vào Hoài Niệm: "Con người phải tự tìm cho mình một con đường lui."

-

Hoài Niệm biết rõ, dù Hoài Niệm yêu ai, Hoài Diễm Quân cũng sẽ nói với cô những lời tương tự.

Hoài Niệm ngồi trên ghế, ngước nhìn Hoài Diễm Quân, vẻ mặt phức tạp, cô mím chặt môi, kéo tâm trạng của mình ra khỏi tin tức Đoàn Hoài Ngạn đã gặp Hoài Diễm Quân.

Cô mím chặt môi, nói lắp bắp: "Mẹ không đồng ý, nhưng mẹ cũng không phản đối."

"Niệm Niệm," Hoài Diễm Quân thở dài, "Mẹ không biết phải đối mặt với bà chủ như thế nào."

Trình Tùng Nguyệt thật sự rất tốt với Hoài Diễm Quân, bà không hề có chút kiêu căng nào, đối xử với Hoài Diễm Quân cũng không khác gì những người bạn thân thiết của bà.

Giá như Hoài Diễm Quân thật sự là bạn thân của Trình Tùng Nguyệt thì tốt biết mấy.

Đáng tiếc không phải.

Bà là người giúp việc được Trình Tùng Nguyệt thuê.

Giả sử Trình Tùng Nguyệt là tổng giám đốc công ty, Hoài Diễm Quân là nhân viên cấp dưới của bà, con gái của Hoài Diễm Quân yêu đương với con trai của Trình Tùng Nguyệt, cũng sẽ bị người ta nói là trèo cao.

Trong đầu Hoài Diễm Quân liền nhớ đến câu nói của Đoàn Hoài Ngạn,

"Dù sau này cháu và Hoài Niệm có quay lại với nhau hay không, đó cũng là chuyện của hai đứa cháu, không liên quan đến bố mẹ, gia đình hai bên."

Đoàn Hoài Ngạn dùng cách này để nhấn mạnh, tha thiết hy vọng Hoài Diễm Quân đừng quá bận tâm đến hoàn cảnh gia đình chênh lệch của hai bên.

Nhìn Hoài Niệm trước mặt, vẻ mặt cứng đầu.

Giống hệt như lúc trước khẩn cầu bà, để cô ở lại bên cạnh anh.

Hoài Diễm Quân bất lực nói: "Con rất thích cậu ta, vậy còn cậu ta thì sao? Cậu ta còn thích con không?"

Suy nghĩ một chút, Hoài Niệm nghiêm túc đưa ra câu trả lời: "Con đã nói với anh ấy rồi, nếu cả nhà đều phản đối, thì hai đứa con sẽ lén lút yêu đương."

"..." Hoài Diễm Quân giận quá hóa cười, "Hai đứa sắp ba mươi tuổi rồi, sao còn có thể có suy nghĩ trẻ con như vậy?"

"Cũng không còn cách nào khác." Hoài Niệm lẩm bẩm, "Con thật sự rất thích anh ấy, dù cả thế giới có khuyên can, con vẫn sẽ thích anh ấy."

Nghe vậy, tim Hoài Diễm Quân như bị bóp nghẹt.

Thời trẻ bà cũng từng nói những lời tương tự.

Vẻ mặt bà hơi mất tự nhiên, trong mắt thoáng qua một tia u ám, chuyển chủ đề: "Trong máy giặt còn vài bộ quần áo đang giặt, ước chừng chắc cũng sắp xong rồi, mẹ đi phơi quần áo."

"Vâng." Sau khi nói chuyện với Hoài Diễm Quân xong, tảng đá trong lòng Hoài Niệm đỡ dỡ xuống, cô nhặt một quả dâu tây cho vào miệng.

"À đúng rồi, tối nay con ngủ lại đây nhé?" Hoài Diễm Quân đi được một nửa, lại quay đầu lại.

"Dạ, ngày mai con cũng được nghỉ."

"Được, vừa hay mẹ đã mua đồ ăn rồi, lát nữa mẹ sẽ nấu cho con một bàn đồ ăn ngon."

"Cảm ơn mẹ."

Lúc Hoài Diễm Quân đi phơi quần áo, Hoài Niệm vừa ăn dâu tây vừa lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Đoàn Hoài Ngạn.

Hoài Niệm: [Anh đang bận à?]

Khoảng năm phút sau, Đoàn Hoài Ngạn mới trả lời: [Vừa mới họp xong.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Em nhớ anh à?]

Chưa đợi Hoài Niệm trả lời, trên màn hình, tin nhắn của Đoàn Hoài Ngạn liên tiếp hiện lên.

Đoàn Hoài Ngạn: [Anh rất nhớ em, bé cưng.]

Dán mắt vào giao diện trò chuyện, khóe miệng Hoài Niệm cong lên.

Hoài Niệm hỏi anh: [Mai anh đi làm không?]

Mai là thứ Bảy, rất nhiều công ty ở Nam Thành đều thực hiện chế độ nghỉ một ngày, Hoài Niệm không biết công ty của Đoàn Hoài Ngạn nghỉ một ngày hay hai ngày. Nói đến đây, cô vẫn chưa biết công ty của Đoàn Hoài Ngạn tên là gì, vị trí cụ thể ở đâu. Ngay cả công việc của anh, cô cũng là nghe được từ miệng Trình Tùng Nguyệt hôm đó, anh vẫn làm tay giả thông minh.

Như rất bất mãn với câu hỏi này của cô, Đoàn Hoài Ngạn liên tiếp gửi đến ba tin nhắn thoại.

Đoàn Hoài Ngạn: "Thứ Bảy tại sao phải đi làm?"

Đoàn Hoài Ngạn: "Thứ Bảy là ngày để hẹn hò."

Đoàn Hoài Ngạn: "Đương nhiên, thứ Hai, thứ Ba, thứ Tư, thứ Năm, thứ Sáu, Chủ nhật cũng đều là ngày để yêu đương."

Hoài Niệm: "..."

Cô cảm thấy mình thật lắm mồm.

Im lặng hồi lâu, không nhận được hồi âm, Đoàn Hoài Ngạn lại gửi đến một tin nhắn. Giọng điệu lười biếng, vô cùng vô sỉ: "Mau nói em nhớ anh, muốn gặp anh, muốn hôn anh, hận không thể gặp anh ngay bây giờ."

"..." Rốt cuộc là ai đang nghĩ đến những chuyện này?

Vài giây sau, Hoài Niệm gõ chữ, gõ được bốn chữ, lại cảm thấy nhắn tin quá qua loa.

Vì vậy, cô nhấn giữ nút ghi âm, nói từng chữ một: "Em nhớ anh."

Đoàn Hoài Ngạn: [Được.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Nhịn một chút.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Người đàn ông của em đang đi làm.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Em làm nũng cái gì.]

Hoài Niệm hơi bất ngờ trước nội dung trả lời của anh, cô nghe lại tin nhắn thoại, tự hỏi bản thân, giọng điệu này của cô là đang làm nũng sao? Cô chỉ nói một câu, cô nhớ anh, sao lại thành làm nũng?

Mà nếu thật sự là làm nũng.

Rõ ràng là Đoàn Hoài Ngạn làm nũng trước.

Đúng không?

Hoài Niệm cảm thấy dù mình gửi nội dung gì thì cũng sẽ bị anh cố tình hiểu sai, cô dứt khoát tự nói những gì mình muốn nói, những gì Đoàn Hoài Ngạn gửi đến, cô đều giả vờ như không thấy.

Hoài Niệm: [Buổi sáng ngày mai em có thể đến tìm anh.]

Hoài Niệm: [Khoảng mười giờ anh dậy được không? Em đến chỗ anh mất một khoảng thời gian.]

Hoài Niệm: [Chung cư nhà anh cho người ngoài vào không? Đến lúc đó anh ra đón em được không?]

Gửi xong hàng loạt tin nhắn này, Hoài Niệm nghĩ ngợi một chút, lại bổ sung thêm một câu cuối cùng.

Hoài Niệm: [Bạn trai?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Còn làm nũng nữa.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Nhưng bạn trai của em, thật sự rất thích chiêu này của em.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Mai anh đến đón em.]

Hoài Niệm cứ nghĩ anh đồng ý đón cô ở cổng chung cư nhà anh ngày mai, vì vậy cô thoát khỏi giao diện trò chuyện, mở ứng dụng bản đồ, nhập địa chỉ chung cư hiện tại của Đoàn Hoài Ngạn, tìm kiếm lộ trình đến nhà anh.

Đi xe buýt chuyển sang tàu điện ngầm, khoảng một tiếng là đến.

Khá nhanh.

...

Hoài Niệm trực 24 tiếng liên tục hai ngày, phòng nghỉ của bệnh viện điều kiện đơn sơ, cộng thêm việc ban đêm thường xuyên có bệnh nhân bấm chuông tìm bác sĩ, vì vậy cô không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Ăn tối xong, Hoài Niệm đi tắm.

Nằm trên giường, cô tháo đồng hồ đeo tay, nhìn thời gian, chưa đến bảy giờ rưỡi, nhưng cô đã buồn ngủ không chịu được. Ngáp một cái, rồi lăn ra ngủ.

Giấc ngủ này đặc biệt ngon.

Sáng hôm sau, Hoài Niệm tỉnh dậy lúc sáu giờ rưỡi.

Sau khi thức dậy, Hoài Niệm rửa mặt qua loa, thấy Hoài Diễm Quân vẫn chưa dậy, cô cầm điện thoại, định ra tiệm bánh gần đó mua đồ ăn sáng.

Vừa ra khỏi nhà không xa, Hoài Niệm như cảm nhận được điều gì đó, liếc nhìn ra đường.

Chỉ một cái liếc mắt.

Ánh mắt cô liền dừng lại.

Trên đường có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu, thân xe dài, đường nét xe mượt mà, toát lên vẻ sang trọng.

Đặc biệt lạc lõng giữa khung cảnh nông thôn giản dị.

Người trong xe dường như cũng nhận ra ánh mắt của cô, cửa xe bên ghế lái mở ra.

Hoài Niệm nhìn Đoàn Hoài Ngạn đang đi về phía mình, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được rút ngắn, sau đó, anh dừng lại trước mặt cô.

"Chào buổi sáng, bé cưng."

"..."

"Sao không nói gì?" Giọng Đoàn Hoài Ngạn hơi khàn, hàng mi cụp xuống nhìn cô chăm chú, cười nói, "Không phải đang mơ đâu, đây là sự thật, bạn trai em sợ em mơ thấy anh không ở bên cạnh, em sẽ khóc, nên đã cố tình dậy sớm, để chứng minh với em, anh không tệ như người đàn ông trong mơ của em, bỏ rơi em một mình."

Hoài Niệm chú ý đến quầng thâm mệt mỏi dưới mắt anh, trong mắt anh cũng có tia máu.

Hoài Niệm hỏi anh: "Đến khi nào vậy?"

Đoàn Hoài Ngạn nói: "Không lâu."

Cổ họng Hoài Niệm khô khốc, môi mím chặt: "Rốt cuộc là đến khi nào?"

Đoàn Hoài Ngạn nhìn chằm chằm cô, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh dịu giọng, "Đừng giận, bé cưng, bây giờ nóng tính thật đấy, chuyện nhỏ như vậy mà cũng giận sao?"

"Em không giận," Hoài Niệm ngẩng đầu nhìn anh, "Anh đến từ tối qua đúng không?"

"Không phải." Đoàn Hoài Ngạn bật cười, "Thật sự không phải, ba giờ sáng anh mới tan làm. Nghĩ đến dù sao buổi sáng cũng phải đến đón em, nên dứt khoát lái xe đến đây luôn."

Hoài Niệm hơi khựng lại: "Ý em là, bảo anh đón em ở cổng chung cư."

Đoàn Hoài Ngạn: "Ừ, nhưng ý anh là, đến nhà em đón em."

Ánh mắt Hoài Niệm dừng lại trên khuôn mặt anh, cô im lặng không nói gì.

Đột nhiên, cô đưa tay ôm lấy Đoàn Hoài Ngạn.

Một cái ôm bất ngờ, Đoàn Hoài Ngạn đỡ lấy Hoài Niệm, lảo đảo lùi về sau một bước.

Anh ung dung nói, giọng điệu cà lơ phất phơ: "Cảm động đến vậy sao?"

"Em rất nhớ anh." Hoài Niệm áp mặt vào ngực Đoàn Hoài Ngạn, cô cọ cọ, nói nghiêm túc.

"Sao lại làm nũng rồi?" Đoàn Hoài Ngạn nuốt nước bọt, "Mới dạy hôm qua, hôm nay đã học được rồi?"

"Không phải hôm qua."

"Hửm?"

Hoài Niệm cụp mắt xuống, giọng nói rất nhỏ, có chút oán trách: "Trước đây, là anh dạy em."

Đoàn Hoài Ngạn: "Anh dạy em cái gì?"

"Anh nói khi mệt mỏi," Hoài Niệm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, vài giây sau, Hoài Niệm chậm rãi lặp lại những gì anh đã từng dạy cô, cách anh yêu cô, "em nên ôm anh."

"Sau đó."

"Nói với anh."

"Em rất nhớ anh."

Như vậy, anh sẽ cảm thấy, dù mệt mỏi cũng đáng.

Sẽ cảm thấy, mối tình này không phải chỉ có một mình anh đang hi sinh.

Không phải anh đơn phương yêu em.

Em cũng yêu anh.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang