Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 63: Sao không mặc váy ngủ?




Đoàn Hoài Ngạn vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, lông mày hơi nhướng lên, ý cười trong mắt đông cứng.

Đây là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, trong lòng Hoài Niệm rất hồi hộp, nhất là phản ứng của Đoàn Hoài Ngạn khiến cô không thể nào đoán được.

"Tuy anh đang theo đuổi em, nhưng em nghĩ, nếu cho anh chút ngọt ngào thì anh sẽ theo đuổi hăng hái hơn." Hoài Niệm cố tỏ ra bình tĩnh tìm lý do cho mình, lại rất lịch sự hỏi anh, "Nếu anh thấy em làm hơi quá, em có thể xin lỗi anh."

Đoàn Hoài Ngạn như hoàn hồn lại, anh bước lên một bước, che khuất ánh sáng chiếu xuống hàng mi cô.

Tầm nhìn tối đi, cô thấy vẻ mặt anh cũng tối sầm lại, ánh mắt sâu thẳm.

Anh nói: "Anh không chấp nhận lời xin lỗi qua loa, không có thành ý."

Hoài Niệm lập tức bất an, cô lắp bắp hỏi: "Anh muốn em xin lỗi anh thế nào?"

"Như vậy."

"Như nào?"

Hoài Niệm ngẩng đầu lên, lần lượt nhìn thấy yết hầu nổi bật, đường quai hàm sắc nét và đôi môi mỏng của anh. Vừa nhìn rõ môi anh, môi cô đã bị anh hôn lên.

Nụ hôn của Đoàn Hoài Ngạn rất dịu dàng, nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, từng chút một nuốt lấy hơi thở tràn ra từ kẽ răng cô.

Không biết từ lúc nào, tay Đoàn Hoài Ngạn đã đưa lên, đỡ lấy gáy và sau đầu cô, nụ hôn của anh vẫn dịu dàng, nhưng động tác trên tay lại mang theo sự mạnh mẽ không thể chối từ.

Hoài Niệm không hề lùi bước, cô mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt đen láy của Đoàn Hoài Ngạn.

Cả hai đều tỉnh táo.

Cả hai đều chìm đắm.

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng thở dồn dập dần vang lên, lưỡi anh cạy môi cô ra, anh luồn vào khoang miệng cô, tiếng thở hổn hển và tiếng nước hôn hòa quyện vào nhau, dục vọng lên men trong khoang miệng, sau đó lan ra khắp cơ thể.

Nụ hôn này dịu dàng hơn những nụ hôn trước, nhưng Hoài Niệm vẫn bị hôn đến mềm nhũn người, lông mi cô khẽ run, từ khe hở nhỏ giữa mí mắt, cô nhìn thấy dục vọng trong mắt Đoàn Hoài Ngạn.

Anh như muốn kéo cô cùng rơi vào vực sâu của dục vọng.

Không biết đã bao lâu.

Đoàn Hoài Ngạn lùi ra, hôn nhẹ lên cánh môi dưới của cô, anh không rút ra hoàn toàn, hơi thở nóng bỏng cuồn cuộn giữa môi hai người.

Giọng anh khàn khàn: "Bé cưng, anh rất thích em chủ động."

Giọng Hoài Niệm run rẩy: "Đừng gọi em như vậy."

"Khi có người khác, anh sẽ không gọi em như vậy." Anh lại hôn nhẹ lên môi cô, tiếng thở càng nặng nề, như những cảm xúc bị kìm nén cuối cùng cũng được giải phóng, "Khi không có ai, anh chỉ muốn gọi em như vậy."

Hoài Niệm khép hờ mắt, trong mắt có vẻ quyến rũ mà cô không hề hay biết, cô không nói gì về lời của Đoàn Hoài Ngạn.

Đoàn Hoài Ngạn ôm cô, cô vùi đầu vào ngực anh, hai người giữ nguyên tư thế này rất lâu.

Đèn ở sảnh vào nhà đã tắt từ lâu, ánh đèn thành phố lấp lánh bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, điểm xuyết cho màn đêm mờ ảo trong phòng.

Đợi đến khi hơi thở của cả hai đều trở lại bình thường, Đoàn Hoài Ngạn xoa đầu cô: "Bé cưng, đợi anh tắm xong, rồi ôm em tiếp được không?" Giọng điệu dịu dàng, anh từ tốn bổ sung, "Hay là em vào phòng tắm tắm cùng anh? Yên tâm, anh nhất định sẽ hầu hạ em chu đáo."

"..."

Nghe vậy, Hoài Niệm lặng lẽ rời khỏi vòng tay anh, cô quay mặt đi, đẩy anh: "Anh bị đổ rượu vào người, bây giờ chắc toàn thân khó chịu lắm, mau đi tắm đi."

Đoàn Hoài Ngạn hỏi: "Còn em? Có muốn tắm không?"

Hoài Niệm do dự một lúc, thẳng thắn nói: "Nếu không tắm cùng anh, thì thật ra em rất muốn tắm một cái.”

"..." Đoàn Hoài Ngạn bực quá hóa cười.

Hoài Niệm nghiêm túc nói: "Nếu tắm cùng nhau, thì phần ngọt ngào dành cho anh tối nay hơi nhiều."

"Được, chúng ta cứ từ từ." Đoàn Hoài Ngạn tỏ ra rất dễ nói chuyện, kéo dài âm cuối, nhấn mạnh từng chữ, nói từng câu từng chữ, "Lần sau, hãy, tắm, cùng, nhau."

Vừa dứt lời, Đoàn Hoài Ngạn ấn công tắc đèn trên tường.

Căn phòng bỗng sáng lên.

Hoài Niệm nhìn rõ cách bài trí trong phòng, mang đậm phong cách của Đoàn Hoài Ngạn. Phòng khách rộng rãi, tông màu tối, đồ nội thất chủ yếu là màu đen và xám. Sạch sẽ như nhà mẫu, không có chút hơi ấm nào.

Đoàn Hoài Ngạn buông tay đang đặt bên hông xuống, tự nhiên nắm lấy tay cô, dẫn cô đến phòng thay đồ.

"Nhà anh có đồ ngủ nữ sao?" Câu đầu tiên Hoài Niệm hỏi sau khi bị anh kéo vào phòng thay đồ là câu này.

Sau đó, cô được nhét vào tay một chiếc túi mua sắm.

Logo của thương hiệu được in bên ngoài túi mua sắm, trông rất quen thuộc.

Hoài Niệm chợt nhớ ra, đây là thương hiệu của chiếc váy ngủ mà Hứa Phù và Đoàn Hoài Ngạn đã tặng cô.

Cô ôm chiếc túi mua sắm trong tay như ôm một quả bom hẹn giờ, trước khi quả bom phát nổ, cô không kìm được sự tò mò, giọng điệu vẫn khá bình tĩnh, hỏi Đoàn Hoài Ngạn: "Tại sao anh lại để váy ngủ nữ ở nhà?"

"Lần trước mua cho em," Đoàn Hoài Ngạn dựa vào tủ, nói như thật như đùa, "Mua nhiều quá, không mang hết về được một lần, nên để ở chỗ anh."

Hoài Niệm: "Em còn tưởng…"

Cô nói một tràng rất dài, giọng rất nhỏ, Đoàn Hoài Ngạn không nghe rõ, nhướng mày: "Chính là như em tưởng đấy.”

Hoài Niệm: "?"

Cô cạn lời: "Anh nghe em nói gì sao?"

Đoàn Hoài Ngạn: "Không nghe thấy."

"Vậy mà anh còn…"

"Tóm lại chắc chắn không phải lời gì tốt đẹp."

"..."

Hoài Niệm mím môi, "Anh cũng khá tự biết mình đấy."

"Vậy nên bé cưng à," Đoàn Hoài Ngạn đưa tay kéo cô vào lòng, ánh mắt trìu mến, giọng nói trầm thấp mang theo sự mê hoặc, "Em nghĩ tại sao anh lại để đồ ngủ của em ở nhà?"

Suy nghĩ một lát, Hoài Niệm vẫn thành thật nói: "Em nghĩ, anh luôn muốn đưa em về nhà qua đêm."

"Bé cưng thông minh quá, đoán phát đúng ngay." Đoàn Hoài Ngạn cúi người hôn lên môi cô, "Anh thật sự rất muốn mỗi ngày thức dậy, mở mắt ra là có thể nhìn thấy em."

Hoài Niệm khựng lại, vô thức liếm môi.

Đột nhiên, Đoàn Hoài Ngạn buông vòng tay đang ôm cô ra, anh nói: "Anh thật sự phải đi tắm rồi."

Hoài Niệm gật đầu.

Đoàn Hoài Ngạn lấy quần áo để thay, đi đến cửa phòng thay đồ, rồi lại quay lại trước mặt Hoài Niệm.

Hoài Niệm nhìn thấy hết hành động của anh, cô chớp mắt, nhìn anh với vẻ khó hiểu.

"Trước đây anh không hề nghĩ đến việc đưa em về nhà qua đêm." Anh đưa tay lên xoa đầu cô, khuôn mặt lạnh lùng, thần thái rất thoải mái, khóe mắt hơi cụp xuống, ánh lên chút ý cười, "Đồ ngủ thật sự là mua nhiều quá, anh định hôm nào đó tìm cớ đưa đồ, rồi lại tìm em. Dù sao cũng không phải bạn gái, không thể lấy lý do "nhớ em" để quang minh chính đại gặp em."

Đã khác rồi.

Hoài Niệm nghĩ, anh thật sự đã khác rồi.

Vẫn bá đạo như vậy, nhưng đã biết chừng mực hơn.

...

Đoàn Hoài Ngạn vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, Hoài Niệm đặt túi mua sắm trong tay về chỗ cũ.

Hôn, cô dám.

Nhưng mặc đồ ngủ gợi cảm và ở cùng Đoàn Hoài Ngạn trong một căn phòng, Hoài Niệm thật sự không dám.

Cô lấy một chiếc áo phông ngắn tay và một chiếc quần có dây rút của Đoàn Hoài Ngạn làm đồ ngủ.

Đoàn Hoài Ngạn chỉ cho cô phòng tắm dành cho khách, Hoài Niệm ôm quần áo đi vào.

Khi cô tắm xong, Đoàn Hoài Ngạn vẫn chưa tắm xong, trên bàn trà có chai nước khoáng chưa mở, Hoài Niệm lấy một chai.

Ở trong một môi trường xa lạ, Hoài Niệm nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối nay, tất cả mọi chuyện đều nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng cô không hề hoảng sợ hay bối rối. Như thể, đây là những gì cô nên trải qua.

Trong căn phòng yên tĩnh, Hoài Niệm không biết Đoàn Hoài Ngạn sẽ ra ngoài khi nào, cũng không biết sau khi anh ra ngoài, hai người sẽ xảy ra chuyện gì.

Càng nghĩ, đầu óc cô càng rối loạn, tai cô vô cớ đỏ bừng.

Để chuyển hướng sự chú ý của mình, Hoài Niệm lấy điện thoại ra, mở khóa, thấy không có tin nhắn công việc.

Không có tin nhắn công việc, nhưng lại có vài tin nhắn chưa đọc, tất cả đều đến từ Hứa Phù.

Hứa Phù: [Chuyện gì vậy?]

Hứa Phù: [Sao cậu lại động tay?]

Hoài Niệm khó hiểu: [Tớ động tay lúc nào?]

Cô cùng lắm chỉ động miệng thôi, nhưng Hứa Phù cũng đâu có lắp camera ở nhà Đoàn Hoài Ngạn, làm sao thấy cô chủ động hôn Đoàn Hoài Ngạn được!

Hứa Phù trả lời rất nhanh: [Không phải cậu hắt rượu vào người anh ta sao? Này, cậu thấy chưa, sau khi Đoàn Hoài Ngạn bị đổ rượu vào người, cơ lưng ẩn hiện, đúng là màn cám dỗ ướt át hoàn hảo!]

Hoài Niệm chớp mắt: [... Tớ không thấy.]

Hoài Niệm giải thích: [Tớ không hắt rượu vào anh ấy, là vô tình đổ vào người anh ấy thôi.]

Hứa Phù: [Nhưng tớ thấy anh ta đưa cậu đi, anh ta đưa cậu đi đâu?]

Hoài Niệm thành thật trả lời: [Nhà anh ấy.]

Hứa Phù: [?]

Hứa Phù: [Tớ phải báo cảnh sát!!!!]

Hoài Niệm cau mày, rất khó xử: [Đừng mà, cảnh sát đến, sẽ bắt tớ đấy.]

Hứa Phù: [Là anh ta dụ dỗ con gái nhà lành.]

Hoài Niệm càng xấu hổ hơn: [Là tớ chủ động đến nhà anh ấy.]

Nếu cảnh sát đến, chắc cô sẽ bị bắt vì tội đột nhập vào nhà để cướp… sắc. Nghĩ đến đây, Hoài Niệm thở dài, trước đây cô không như vậy.

Hứa Phù: [Tớ và Trì Kính Đình sắp đính hôn rồi, bọn tớ còn chưa sống thử.]

Hứa Phù: [Cậu thì hay rồi, dây dưa với anh ta, còn dây dưa đến tận nhà anh ta.]

Hứa Phù: [Trước đây tớ đánh giá thấp cậu rồi.]

Hoài Niệm cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, khó khăn gõ chữ: [Tớ và anh ấy không ngủ chung phòng.]

Hứa Phù: [Cậu nghĩ tớ có tin không?]

Hoài Niệm: [Cậu phải tin.]

Hứa Phù: [Cậu đã hai mươi bảy tuổi rồi, không phải mười bảy tuổi.]

Hứa Phù: [Tớ chỉ nói một câu, đừng để xảy ra chuyện.]

Mặt Hoài Niệm đầy dấu chấm hỏi.

Như biết cô không hiểu ý mình, Hứa Phù nói thẳng, nhấn mạnh: [Nhớ dùng biện pháp an toàn! Hiểu chưa!]

Hoài Niệm: "..."

Cô đặt điện thoại xuống, mở nắp chai nước khoáng, uống gần nửa chai.

Cô thật sự không hề nghĩ đến chuyện đó, dù sao hai người bây giờ vẫn không danh chính ngôn thuận. Nhưng nghĩ lại, trước đây, trước khi cô thừa nhận mình đang hẹn hò với Đoàn Hoài Ngạn, hai người họ thật sự đã làm rất nhiều chuyện không danh chính ngôn thuận.

Bỗng nhiên, Hoài Niệm cảm thấy mối quan hệ giữa hai người rất rắc rối.

Đang suy nghĩ, căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng "cạch" mở cửa.

Tim Hoài Niệm đột nhiên đập mạnh, cơ thể cô ngay lập tức căng cứng.

Đoàn Hoài Ngạn xuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt cô vẫn không được tự nhiên, khóe miệng nở nụ cười gượng gạo, cứng nhắc tìm chủ đề để nói: "Sao anh tắm lâu vậy?"

Tóc Đoàn Hoài Ngạn vừa gội xong vẫn còn ẩm ướt, tóc mái rũ xuống, làm nổi bật đôi đồng tử đen láy.

Khóe miệng anh nở nụ cười lười biếng: "Em nói xem?"

"..."

Hoài Niệm im lặng, không dám hỏi lại.

Đoàn Hoài Ngạn cũng lấy chai nước khoáng trên bàn trà, vừa mở nắp chai vừa nhìn Hoài Niệm, chú ý đến việc cô không mặc váy ngủ anh mua mà là quần áo của anh, Đoàn Hoài Ngạn cũng hỏi: "Sao không mặc váy ngủ?"

Hoài Niệm chậm rãi liếc nhìn anh, đáp lại anh bằng ba chữ y hệt: "Anh nói xem?"

Im lặng một lúc.

Hoài Niệm quấn ngón tay vào dây rút của quần, cô nói: "Phòng ngủ cho khách ở đâu? Muộn rồi, em muốn ngủ."

Đoàn Hoài Ngạn chỉ về một hướng.

Hoài Niệm: "Vậy em đi ngủ nhé?"

Đoàn Hoài Ngạn nói: "Đi đi."

Hoài Niệm đứng dậy, cô quan sát tình hình trước mắt.

Rẽ trái, phải đi vòng qua bàn trà mới ra được, rẽ phải, chắc chắn phải đi qua chỗ Đoàn Hoài Ngạn. Hoài Niệm dứt khoát rẽ trái, cố tình tránh Đoàn Hoài Ngạn.

Bên tai vang lên một tiếng cười rất ngắn.

Hoài Niệm đỏ mặt, giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía phòng ngủ cho khách.

Cuối cùng cũng đến phòng ngủ cho khách, cô đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, thở phào nhẹ nhõm.

Cô tìm công tắc đèn của phòng ngủ cho khách, "tách" một tiếng, bật sáng căn phòng tối om. Hoài Niệm ngạc nhiên phát hiện, phòng ngủ cho khách nhà Đoàn Hoài Ngạn còn lớn hơn cả căn hộ một phòng ngủ mà cô đang thuê.

Đột nhiên, Hoài Niệm nhớ đến lời Trì Kính Đình nói, Đoàn Hoài Ngạn đã mua đứt căn hộ lớn này.

Haiz.

Hoài Niệm nằm trên giường, trở mình.

Mấy năm nay anh sống tốt thật đấy.

Cô lại trở mình.

Cô đã cố gắng như vậy rồi, nhưng dường như vẫn không thể đuổi kịp anh.

Hoài Niệm trằn trọc trên giường, cô lạ giường khó ngủ, mơ màng ngủ được một lúc, cô đành chấp nhận ngồi dậy.

Cô không buồn ngủ lắm, định chơi điện thoại một lúc, kết quả tìm một lượt không thấy điện thoại của mình đâu.

Cô chợt nhớ ra, mình vội vàng đến đây, đã để quên điện thoại ở phòng khách.

Thế là, cô xuống giường, mang dép ra khỏi phòng ngủ cho khách.

Đèn phòng khách vẫn sáng, Hoài Niệm hơi do dự. Cô bước lên vài bước, thấy Đoàn Hoài Ngạn đang ngồi trên ghế sofa, máy tính đặt trên đùi, anh đeo kính, gõ bàn phím.

Trong căn phòng tối mịch, chỉ có đèn sàn bên cạnh anh sáng lên, anh cúi đầu, vẻ mặt tập trung và lạnh lùng, toát lên vẻ lạnh lùng không thể xâm phạm.

Trong lòng Hoài Niệm dâng lên một cảm xúc khó tả, bị cô cố gắng kìm nén.

Hoài Niệm cúi đầu nhìn đồng hồ.

Hơn hai giờ sáng.

Anh vẫn đang làm việc.

Một mình.

Cô nhớ đến hồi cấp ba, có người hỏi Trì Kính Đình: "Đoàn Hoài Ngạn ít nói như vậy, lại không thèm để ý đến cậu, sao cậu còn suốt ngày bám lấy cậu ta tự rước lấy nhục?"

Hoài Niệm vẫn còn nhớ câu trả lời của Trì Kính Đình.

Trì Kính Đình nói: "Cậu ấy quanh năm suốt tháng đều ở một mình, cô đơn lắm. Cậu ấy chỉ là ngoài miệng không thừa nhận thôi, thực ra, cậu ấy rất muốn có một đám người vây quanh mình suốt ngày nói chuyện ríu rít. Tôi nói cho cậu biết, Đoàn Hoài Ngạn trông thì lạnh lùng khó gần, nhưng thực ra rất dễ chung sống, cậu nói vài câu quan tâm với cậu ấy, cậu ấy sẽ lập tức một lòng một dạ với cậu cả đời."

Câu trả lời của Trì Kính Đình rất tùy tiện, không hề nghiêm túc, đến nỗi người hỏi còn tưởng Trì Kính Đình đang đùa.

Nhưng Hoài Niệm nhớ.

Cô nhớ đến tận bây giờ.

Ban đêm sẽ phóng đại cảm xúc vô hạn, rất nhiều cảm xúc ẩn giấu trong góc khuất của trái tim, lần lượt trỗi dậy. Hoài Niệm đột nhiên có một  xung động, một xung động rất mãnh liệt.

Cô muốn ôm Đoàn Hoài Ngạn.

Cô không muốn anh ở một mình.

Cô cảm thấy anh không nên cô đơn.

Cô không muốn anh một lòng một dạ với mình.

Cô chỉ muốn ở bên cạnh anh.

Chỉ là muốn, để anh bớt cô đơn, chỉ vậy thôi.

Trong lồng ngực, cảm xúc dâng trào mãnh liệt, thúc giục hành động của cô.

Cô từng bước tiến lên, đi đến trước mặt Đoàn Hoài Ngạn.

Đoàn Hoài Ngạn đang tập trung làm việc, khóe mắt bỗng liếc thấy Hoài Niệm, anh vội vàng đặt máy tính xuống, "Sao vẫn chưa ngủ? Có phải gặp ác mộng…"

Chưa nói xong, Hoài Niệm dừng lại trước mặt anh, quỳ xuống bên cạnh hai chân anh, chống tay lên ghế sofa.

Sau đó.

Hoài Niệm giang tay, ôm lấy Đoàn Hoài Ngạn.

Đoàn Hoài Ngạn chỉ do dự một giây, một giây sau, anh cũng đưa tay ôm lấy Hoài Niệm.

Ở tư thế này, Hoài Niệm vùi đầu vào cổ Đoàn Hoài Ngạn, là tư thế ôm đầy sự dựa dẫm và tìm kiếm cảm giác an toàn. Mặt Đoàn Hoài Ngạn đối diện với đầu cô, anh cọ cọ vào tóc cô, khẽ cười một tiếng: "Sao vậy?"

"Em gặp ác mộng." Giọng Hoài Niệm rất nhỏ.

"Mơ đều là giả, đừng sợ."

Hoài Niệm núp trong góc khuất tầm mắt của anh chớp mắt, cô dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, giọng nói run run: "Em biết mơ là giả."

Đoàn Hoài Ngạn: "Vậy sao còn sợ như thế?"

Nghe vậy, tay Hoài Niệm ôm cổ Đoàn Hoài Ngạn siết chặt hơn, lực rất mạnh. Khác với lực ôm của anh khi sợ cô chạy trốn, cái ôm của cô khiến Đoàn Hoài Ngạn có cảm giác may mắn mất rồi lại được.

Trong lòng Hoài Niệm dâng lên một cảm giác chua xót khó kìm nén, cô cụp mắt xuống, trong đầu óc hỗn độn chỉ có một suy nghĩ.

Cũng chỉ có một câu nói.

Trong không gian vang lên tiếng sột soạt, chân Hoài Niệm chống trên ghế sofa hình như chạm vào thứ gì đó.

Đèn sàn bên cạnh ghế sofa đột nhiên tắt.

Cả không gian chìm trong bóng tối.

Đèn thành phố bên ngoài cửa sổ cũng đã tắt từ lâu, chỉ có ánh trăng chiếu sáng hình dáng hai người đang ôm chặt lấy nhau.

Đoàn Hoài Ngạn đưa tay định bật đèn lên, nhưng đúng lúc này, anh nghe thấy Hoài Niệm nói.

"Em mơ thấy anh không ở bên cạnh em." Cô nói, "Mấy năm nay, em luôn gặp ác mộng này."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang