Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 54: Bây giờ anh đang theo đuổi em




Trong khoảnh khắc, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn.

Hơi thở nam tính phả vào mặt cô. Bao trùm lấy cô.

Ánh sáng lướt qua đôi mắt sắc bén của anh, đuôi mắt hơi rũ xuống, ánh mắt anh ánh lên nụ cười nhàn nhạt mà lười biếng. Có chút dịu dàng, cũng có chút khiêm tốn, so với cảm giác áp bức mạnh mẽ, sự xâm chiếm ẩn giấu dưới vẻ ngoài dịu dàng lại khó nhận ra và khó cưỡng lại hơn.

Ánh mắt Hoài Niệm cuối cùng dừng lại trên môi anh.

Đôi môi mỏng, màu môi nhạt, cảm giác... rất mềm mại, rất dễ khiến người ta động lòng.

Môi cô bỗng nhiên nóng ran, tim đập nhanh.

"Buổi tối văn phòng không có ai." Hoài Niệm kiểm soát cảm xúc, giọng điệu bình tĩnh, cô chỉ vào ly Americano nóng trên tay Đoàn Hoài Ngạn, "Hơn nữa, không phải anh muốn đi thăm Trì Kính Đình sao?"

"Không có ai cũng được." Đoàn Hoài Ngạn nói, "Anh đến đó ngồi một lát."

"..." Hoài Niệm nhìn anh, "Nhưng em phải thay đồ, rồi mới đi xem tình hình của Trì Kính Đình."

Cô đến văn phòng là để thay áo blouse trắng. Ngoài ra, cũng không còn việc gì khác.

Đoàn Hoài Ngạn tiện thể nói: "Anh đi cùng em."

Hoài Niệm còn muốn nói gì đó.

Lại nghe anh nói: "Trời tối rồi, anh sợ em xảy ra chuyện."

"..."

Em có thể xảy ra chuyện gì ở bệnh viện chứ!

Hoài Niệm kiềm chế kích động muốn phản bác, mím môi nói: "Vậy đi thôi."

Đã gần tám giờ tối, hành lang khu nội trú không có ai, quầy y tá cũng chỉ có một y tá ngồi trước máy tính, "Bực mình quá, cái hệ thống chết tiệt này lại bị đơ rồi."

Lúc Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn đi qua, cô ấy đang bận vật lộn với máy tính, không còn tâm trí để ý đến ai.

Trực đêm thường sẽ sắp xếp hai bác sĩ, nhưng không có nghĩa là cả hai bác sĩ đều ở trong văn phòng. Hoài Niệm mở cửa văn phòng, bên trong không có một bóng người.

Văn phòng bác sĩ cũng giống như văn phòng của nhân viên văn phòng, một cái bàn, một máy tính.

Áo blouse trắng của Hoài Niệm treo trên lưng ghế, đã cuối tháng Ba, thời tiết dần ấm lên, cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Khoác áo blouse trắng lên người.

"Xong rồi, đi thôi."

Hoài Niệm vừa quay người lại, liền thấy Đoàn Hoài Ngạn đang đứng trước bảng giới thiệu của văn phòng.

Trên bảng giới thiệu có ảnh, chức danh và tên của tất cả thành viên trong khoa.

Đoàn Hoài Ngạn thản nhiên nói: "Chỉ có mình em là bác sĩ nữ."

"Mỗi lần họp đào tạo đều có người hỏi em, tại sao em lại chọn khoa chỉnh hình." Hoài Niệm cười nhạt, "Vì phẫu thuật khoa chỉnh hình rất tốn sức, đừng nói là bác sĩ, ngay cả y tá, khoa của bọn em cũng sẽ ưu tiên chọn y tá nam."

"Cũng không phải phân biệt giới tính, vì công việc này thật sự rất mệt. Có lần, bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân nặng một trăm ký, em phải giữ chân anh ta để phẫu thuật suốt năm tiếng đồng hồ." Hoài Niệm vẫn cười rất thoải mái, "Ca phẫu thuật đó xong, em thật sự rất mệt, nhưng cũng rất có cảm giác thành tựu."

Đoàn Hoài Ngạn nhìn cô, nghe cô nói tiếp: "Mặc dù em ở khoa chỉnh hình, nhưng thầy hướng dẫn của em là chuyên gia phẫu thuật nội soi khớp, em cũng nghiên cứu về lĩnh vực này. Phẫu thuật nội soi khớp... không quá tốn sức. Nói thật thì không có ca phẫu thuật nào là không tốn sức cả."

Đoàn Hoài Ngạn cụp mắt, biểu cảm trên mặt không thay đổi nhiều, rất lạnh nhạt, cũng rất bình tĩnh, giống như mặt biển sâu không chút gợn sóng.

Họ vừa nói chuyện vừa đi đến thang máy, lên tầng tám.

Trì Kính Đình đang nằm chán chường trong phòng bệnh, thấy có người đẩy cửa vào, anh ta nghiêng đầu nhìn xem là ai.

Thấy là Đoàn Hoài Ngạn, anh ta giật mình.

Sau khi nhìn thấy Hoài Niệm bên cạnh anh, sự kinh ngạc đó biến mất.

Nhưng Trì Kính Đình vẫn rất cảm động: "Cậu tốt với tôi quá, cứ cách vài hôm lại đến thăm tôi. Ở nước ngoài lâu như vậy, cậu cũng coi như biết thế nào là tình bạn rồi, bạn nằm viện sẽ đến thăm, chứ không phải như tên khốn Trần Cương Sách đó, đến giờ mới gọi cho tôi một cuộc. Cuộc gọi đó, cậu ta chỉ nói với tôi một câu: "Tôi khui chai rượu đắt nhất của cậu rồi", cậu ta thật sự không phải người!"

Hoài Niệm đến kiểm tra tình hình hồi phục của Trì Kính Đình, đợi Trì Kính Đình nói xong, Hoài Niệm không nhịn được nói chen vào: "Thực ra cậu có thể xuất viện dưỡng bệnh rồi."

"Tôi có thể sao?" Khi hỏi câu này, Trì Kính Đình không nhìn bác sĩ điều trị của mình, mà nhìn Đoàn Hoài Ngạn.

Ánh mắt đó rất thẳng thắn: Cậu cua được rồi hả? Cua được rồi thì tôi xuất viện.

Đối diện với khuôn mặt không cảm xúc của Đoàn Hoài Ngạn, Trì Kính Đình nhận được câu trả lời: Chưa cua được.

Trì Kính Đình rất khinh bỉ anh, nhưng lại rất có tinh thần hy sinh.

Anh ta nghiêm túc trả lời Hoài Niệm: "Tâm trạng tôi không tốt, muốn nằm viện thêm vài hôm."

Bệnh nhân phòng VIP, tình huống này không thuộc dạng lãng phí tài nguyên y tế, bệnh viện chỉ mong sao có thêm bệnh nhân như anh ta.

Như nhớ ra điều gì đó, Trì Kính Đình quay sang Đoàn Hoài Ngạn: "Ban ngày tôi nhận được điện thoại của mẹ cậu, bà ấy hỏi cậu về nhà lúc nào? Không phải, cậu về nước đến giờ, vẫn chưa về nhà lần nào sao?"

Hoài Niệm hơi ngạc nhiên, vô thức nhìn Đoàn Hoài Ngạn.

Sau khi bị Trì Kính Đình nhắc nhở, Đoàn Hoài Ngạn cũng nhắc nhở Trì Kính Đình, "Hôm qua tôi đi tiếp khách gặp bố cậu, ông ấy nói tháng sau cậu sẽ gặp vị hôn thê?"

“Đệch.” Trì Kính Đình bừng tỉnh, "Tôi quên mất chuyện này."

"..."

“Vị hôn thê của cậu?" Hoài Niệm ngạc nhiên hơn, “Bao nhiêu năm không gặp, cậu đã đính hôn rồi sao?”

“Tôi có vị hôn thê từ lúc năm tuổi rồi.” Trì Kính Đình nói giọng lấc cấc, vừa nói vừa tìm kiếm xung quanh, "Không được, tôi phải bảo thợ cắt tóc đến cắt tóc cho mình. Tóc tôi dài quá rồi, hay là ngày mai tôi ra ngoài một chuyến nhỉ? Ở bệnh viện chán quá, này Đoàn Hoài Ngạn, mai cậu đưa tôi đi cắt tóc đi."

Đoàn Hoài Ngạn: "Không rảnh."

Trì Kính Đình: "Ngày mai Chủ Nhật, cậu đâu có đi làm."

Đoàn Hoài Ngạn nói: "Tôi về nhà."

Trì Kính Đình càm ràm: "Vậy bây giờ cậu đi cắt tóc cùng tôi đi."

Đoàn Hoài Ngạn nhìn Hoài Niệm: "Cậu ta có thể rời bệnh viện không?"

Bất ngờ bị gọi tên, Hoài Niệm im lặng: "Nếu bác sĩ điều trị đồng ý, cậu ấy có thể ra ngoài một lúc."

Nghe vậy, Trì Kính Đình nói: "Vậy được rồi, bây giờ đi cắt tóc luôn."

Hoài Niệm nhìn Đoàn Hoài Ngạn: "Vậy, hai người đi đường cẩn thận."

Đoàn Hoài Ngạn hất cằm về phía cô: "Em về làm việc đi."

Hoài Niệm gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh trước.

Trì Kính Đình tạm thời xuất viện, tuy chỉ ra ngoài vài tiếng, nhưng không thể chịu được việc giấu đi vẻ ngoài đẹp trai của mình trong bộ đồ bệnh nhân xộc xệch. Sau khi Hoài Niệm đi, anh ta xuống giường thay quần áo.

Thay đồ xong, liếc mắt thấy trên bàn trà có một túi giấy đựng đồ uống, anh ta lại gần nhìn kỹ, kinh ngạc phát hiện người bạn thân lại chu đáo mang đồ uống đến cho mình.

"Hy vọng lần này không phải Americano đá." Trì Kính Đình vẫn còn sợ hãi, lấy đồ uống ra, anh ta tối sầm mặt mũi, nổi giận, "Cậu bị bệnh à, trên đời này thứ còn khó uống hơn Americano đá chính là Americano nóng!"

"Cậu không uống nóng?" Đoàn Hoài Ngạn cúi đầu xem điện thoại, sự quan tâm của anh rất hời hợt, "Vậy lần sau tôi mang đá cho cậu."

"Cậu có nghe tôi nói không vậy?" Thấy anh chăm chú nhìn điện thoại, Trì Kính Đình tức giận, "Trong điện thoại có gái đẹp à? Mắt cậu rơi vào trong điện thoại rồi! Tôi sẽ nói với Hoài Niệm là cậu lén cô ấy ngắm gái hở hang!"

Nói xong, Trì Kính Đình dòm ngó, định tìm bằng chứng Đoàn Hoài Ngạn ngoại tình, nhưng Đoàn Hoài Ngạn khóa luôn màn hình.

"Bị bệnh à?" Đoàn Hoài Ngạn mất kiên nhẫn, "Còn nói linh tinh nữa thì tôi không dẫn cậu đi cắt tóc đâu."

"Không phải, vừa nãy cậu xem gì vậy? Hình như tôi thấy váy liền thân?" Khóe miệng Trì Kính Đình giật giật, lo lắng nói: "Cậu có sở thích mặc đồ nữ từ khi nào vậy?"

"..." Khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của Đoàn Hoài Ngạn lập tức đen sì, "Vừa hay đang ở bệnh viện, mai cậu đi khám não đi."

-

Chiều hôm sau, Đoàn Hoài Ngạn về nhà ăn cơm trưa.

Trước khi về nước, Trình Tùng Nguyệt đã long trọng tuyên bố sẽ đến sân bay đón anh. May mà Đoàn Ngật Hành đã ngăn bà lại.

Sau khi về nước, Trình Tùng Nguyệt cũng dăm ba hôm gọi điện một lần, lúc đầu vẫn dịu dàng: "Con trai, khi nào thì con về nhà vậy? Đã một năm rồi con không về nhà, mẹ cũng một năm rồi không được gặp con, mẹ rất nhớ con." Sau đó chuyển thành: "Có ai cả ngày không về nhà giống con không hả? Con quên mất mình có một người mẹ xinh đẹp và người cha giàu có rồi sao?"

Cuối cùng nổi trận lôi đình, trở thành những lời mỉa mai châm chọc.

—— "Không biết còn tưởng con yêu đương rồi sống chung với bạn gái rồi đấy. À, xin lỗi, mẹ quên mất, con bị đá nhiều năm rồi, thật sự xin lỗi nhé."

"..."

Đoàn Hoài Ngạn không nghe ra dù chỉ một chút thành ý nào trong lời nói của mẹ.

Trên đường về nhà, Đoàn Hoài Ngạn lại nhận được điện thoại của Trình Tùng Nguyệt: "Hôm nay con thật sự về nhà, đúng không?"

Đoàn Hoài Ngạn: "Vâng."

Trình Tùng Nguyệt: "Vậy mẹ sẽ nấu một bữa ngon cho con."

Nghe vậy, tay cầm vô lăng của Đoàn Hoài Ngạn muốn rẽ trái quay đầu.

May mà đầu dây bên kia vang lên giọng Đoàn Ngật Hành: "Nếu em xuống bếp, con trai em có thể cả đời này sẽ không về nhà nữa."

Trình Tùng Nguyệt im lặng vài giây, nói với giọng không tự tin: "Tay nghề nấu nướng của em cũng không tệ đến vậy chứ?"

Đoàn Ngật Hành không trả lời bà, hoặc là đã trả lời, chỉ là không để Đoàn Hoài Ngạn nghe thấy. Tiếp đó, giọng nói của Đoàn Ngật Hành truyền đến đầu dây bên kia rất rõ ràng: "Còn bao lâu nữa thì đến?"

Đoàn Hoài Ngạn đạp ga, ước lượng thời gian, "Nửa tiếng."

Cách cửa nhà một đoạn, anh nhìn thấy Đoàn Ngật Hành đang đứng ở cửa.

Đoàn Ngật Hành cũng phát hiện ra xe của anh, nghiêng người về phía anh.

Đoàn Hoài Ngạn dừng xe trước mặt Đoàn Ngật Hành, xuống xe, "Bố."

Đoàn Ngật Hành nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó cười: "Sao qua một năm mà không thay đổi gì hết vậy?"

"Có thể thay đổi gì chứ?" Đoàn Hoài Ngạn hờ hững nói, "Mẹ đâu?"

"Đang trang điểm, nói là muốn gặp con với trạng thái xinh đẹp nhất."

"..."

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, Đoàn Hoài Ngạn mới nói: "Bố, bố nói đi, tìm con có chuyện gì?"

Nếu không có chuyện gì quan trọng, Đoàn Ngật Hành tuyệt đối sẽ không tránh mặt Trình Tùng Nguyệt, đứng ở cửa đợi Đoàn Hoài Ngạn.

Đoàn Ngật Hành cũng đi thẳng vào vấn đề, hỏi anh: "Về nước lâu như vậy rồi, đã gặp con bé chưa?"

Chữ "con bé" trong lời nói không chỉ đích danh, cũng không rõ ràng, nhưng Đoàn Hoài Ngạn biết, người Đoàn Ngật Hành hỏi là Hoài Niệm. Đoàn Hoài Ngạn ừ một tiếng, dừng lại vài giây, rồi lại không nhịn được nhấn mạnh: "Gặp mấy lần rồi."

Câu "Vẫn còn thích sao" đã ra đến miệng, nhìn thấy bộ dạng này của anh, Đoàn Ngật Hành dừng lại.

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Đoàn Ngật Hành đổi câu hỏi: "Làm lành khi nào vậy?"

Đoàn Hoài Ngạn đột nhiên im lặng.

Bầu không khí như đông cứng lại.

Không biết qua bao lâu, Đoàn Ngật Hành nghe thấy Đoàn Hoài Ngạn nói: "Có lần, sau khi con chia tay với con bé không lâu, không phải mẹ nói muốn giới thiệu đối tượng cho con sao? Sau đó, mẹ nói không yên tâm về con, thế là tìm mẹ cô ấy nói chuyện. Nói chuyện một hồi, con nghe thấy mẹ nói muốn giới thiệu bạn trai cho cô ấy, hỏi mẹ cô ấy muốn con rể như thế nào."

Đúng là mẹ ruột, đẩy Hoài Niệm ra xa.

Lúc đó Đoàn Hoài Ngạn suýt nữa không nhịn được, muốn đến trước mặt hai bà mẹ hét lên: "Cô ấy thích kiểu người như con."

Nhưng anh đã nhịn xuống.

"Hửm?"

"Con không nhớ rõ câu trả lời cụ thể của mẹ cô ấy, nhưng con nghe rõ một từ," nói đến đây, Đoàn Hoài Ngạn nhìn Đoàn Ngật Hành, giọng anh rất bình tĩnh, thuật lại từ đó, "Môn đăng hộ đối."

Nghe vậy, vẻ mặt Đoàn Ngật Hành không chút ngạc nhiên, "Hoài Ngạn, bố không cho rằng mẹ con bé nói sai. Đặc biệt là gia đình như chúng ta, ngay cả bạn bè con cũng sẽ chọn những người có gia cảnh tương đương, huống chi là chọn bạn đời kết hôn?"

"Lúc đó con nghe thấy, cũng không tức giận, con chỉ thấy hối hận."

"Hối hận điều gì?"

"Hối hận vì mình đã không suy nghĩ nhiều như vậy."

Xung quanh không có vật che chắn, cả người Đoàn Hoài Ngạn được ánh nắng bao phủ, nhưng làn da anh không hề ấm áp, mà là màu trắng bệnh tật không chút huyết sắc. Không hiểu sao lại có cảm giác tiều tụy thất bại.

"Trước đây con nghĩ, chỉ cần con thích là được, con cũng cho rằng, con có rất nhiều cách để giữ cô ấy bên cạnh mình."

Nhưng sự tham lam ngày càng lớn, thứ anh muốn dần trở nên nhiều hơn.

Ban đầu, anh chỉ muốn có được sự yêu thích của cô.

Có được sự yêu thích, anh lại muốn có được tình yêu của cô.

Sau khi được yêu.

Anh muốn có tương lai với cô.

Một ngày không đủ.

Một tháng không đủ.

Một năm cũng quá ngắn.

Anh muốn ở bên cô cả đời.

"Sau đó con mới nhận ra, điều bố nói với con… phải tính toán nhiều hơn." Đoàn Hoài Ngạn nói, "Trước đây con luôn nghĩ đến việc dùng mẹ cô ấy để uy hiếp cô ấy, chưa từng nghĩ nếu mẹ cô ấy thật sự biết chuyện con và cô ấy yêu nhau thì sẽ phản ứng như thế nào?"

"Nghỉ việc, bắt cô ấy chia tay với con, không bao giờ gặp lại." Nếu lúc đó không chia tay, bị Hoài Diễm Quân biết chuyện của hai người, chắc chắn sẽ là kết cục này.

Nhìn đứa con trai trước kia ngang ngược, không coi ai ra gì, bây giờ lại bắt đầu thận trọng suy nghĩ mọi việc, vẻ mặt Đoàn Ngật Hành có chút tán thưởng.

Nhưng sự trưởng thành của một người không thể nhìn vào góc độ họ nhìn nhận sự việc, mà còn phải nhìn vào cách họ giải quyết sự việc.

Đoàn Ngật Hành chậm rãi hỏi anh: "Vậy bây giờ con có suy nghĩ gì?"

"Giống như bố đã nói trước đây." Đoàn Hoài Ngạn nói, "Đi một bước phải nghĩ mười bước. Con muốn hẹn hò với cô ấy, muốn kết hôn với cô ấy, vậy con phải giải quyết hết mọi trở ngại. Nếu không, tất cả đều là nói suông."

Đoàn Ngật Hành nhìn anh với ánh mắt tán thưởng, ông vỗ vai Đoàn Hoài Ngạn, cảm thán: "Tốt lắm, chín chắn hơn trước rồi."

Vừa lúc hai người nói chuyện xong, từ tầng hai vang lên giọng Trình Tùng Nguyệt: "Oa, con trai của mẹ về rồi!"

"Con trai, một năm không gặp, con có thấy mẹ lại xinh đẹp hơn không?"

Dưới áp lực của bố, Đoàn Hoài Ngạn miễn cưỡng thốt ra một chữ: "Vâng."



Ăn cơm trưa xong, Đoàn Hoài Ngạn không hề nán lại, cầm chìa khoá xe rồi đi.

Trình Tùng Nguyệt cũng không tỏ vẻ bất mãn vì anh chỉ ở lại một thời gian ngắn, bởi vì trong lúc ăn cơm, Trình Tùng Nguyệt đã nhận được mấy cuộc điện thoại, đều là từ bạn bè của bà, rủ bà đi mua sắm, tham gia tiệc tùng.

Sau khi rời khỏi nhà họ Đoàn, Đoàn Hoài Ngạn không về chỗ ở của mình, mà lái xe hơn một tiếng đến một trung tâm thương mại.

Theo chỉ dẫn trên mạng, Đoàn Hoài Ngạn tìm đúng cửa hàng quần áo nữ.

Nói chính xác là một cửa hàng đồ lót.

Thương hiệu này có nguồn gốc từ London, Anh, ở trong nước chỉ có một cửa hàng, vừa hay ở Nam Thành.

Sau khi vào cửa hàng, Đoàn Hoài Ngạn mua một chiếc váy ngủ phù hợp với Hoài Niệm theo kích cỡ trong ký ức.

Anh vào cửa hàng và thanh toán rời đi, trước sau chỉ mất chưa đến mười phút.

Lúc ra ngoài, hai tay xách đầy túi đồ.

-

Cùng lúc đó, Hoài Niệm vừa tan làm.

Ca đêm vốn dĩ tan làm lúc tám giờ sáng, nhưng sáu giờ sáng, xe cấp cứu đưa đến năm bệnh nhân, Hoài Niệm buộc phải thay áo blouse trắng bằng bộ đồ phẫu thuật màu xanh lá cây, vào phòng mổ.

Phẫu thuật xong ra ngoài, lại phải xử lý thủ tục xuất viện cho hai bệnh nhân, bận rộn xong xuôi, đã là hai giờ chiều.

Hoài Niệm về đến nhà, mở tủ quần áo định lấy đồ ngủ, thì nhìn thấy chiếc váy ngủ duy nhất treo trong tủ.

Chính là chiếc váy Hứa Phù tặng.

Cô chưa từng mặc, bao nhiêu năm rồi không vứt đi, chủ yếu là vì chất liệu váy rất tốt, chắc là khá đắt. Nên vẫn luôn không nỡ vứt.

Chỉ là cô không ngờ, cái váy ngủ này lại đắt đến vậy, đắt hơn cả tiền thuê nhà một tháng của cô.

Hoài Niệm đưa tay lướt qua chiếc váy ngủ đó, lấy bộ đồ ngủ dài tay quen thuộc của mình.

Sau đó, cô đóng cửa tủ, nhốt bộ váy ngủ ren gợi cảm kia vào trong bóng tối.

Tắm rửa xong, cô lên giường ngủ.

Để phòng trường hợp bệnh viện có việc tìm, cô không tắt chuông điện thoại.

Nhưng giấc ngủ này của cô lại đặc biệt yên tĩnh, điện thoại cũng không hề rung lên.

Tỉnh dậy đã gần mười giờ tối.

Hoài Niệm nằm trên giường chơi điện thoại một lúc, mới miễn cưỡng xuống giường.

Cô gãi đầu, đánh răng, định xuống lầu ăn mì.

Chỗ Hoài Niệm ở nằm giữa khu nhà, quán ăn vặt và nhà hàng đều nằm ở phía ngoài, cô đi một lúc, từ yên tĩnh bước vào nơi ồn ào náo nhiệt, lúc đi qua quán thịt nướng, cô mua hai xiên thịt bò. Cô vừa ăn thịt bò vừa đi vào quán mì thường xuyên ghé, gọi một bát mì thịt sợi tàu hủ ky.

Cô ăn rất chậm, dù làm việc trong môi trường bệnh viện với nhịp độ nhanh, bận rộn đến mức chỉ có thể tranh thủ ăn cơm, nhưng cô vẫn ăn rất chậm rãi.

Ăn mì xong, cô lại đi dạo siêu thị bên cạnh một lúc, mua chút đồ ăn, rồi mới thong thả đi về nhà.

Gần đến toà nhà, cô nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ mà quen thuộc, nhưng không dám nhận, luôn cảm thấy giờ này rồi, anh sẽ không xuất hiện ở đây.

Đi thêm vài bước, đối phương cũng đi về phía cô.

Lần này, Hoài Niệm nhìn rõ: "Đoàn Hoài Ngạn, sao anh lại ở đây?"

Cô vội vàng lấy điện thoại ra, thấy trong điện thoại không có tin nhắn của anh, "Anh đến, sao không nhắn tin cho em?"

"Sợ em đang ngủ." Đoàn Hoài Ngạn nói.

"..." Hoài Niệm chớp mắt, "Vậy anh đứng đây đợi nãy giờ sao?"

"Ừ."

"Vậy nếu anh không gặp em ở đây thì sao?"

Đoàn Hoài Ngạn cong môi cười, tiếng cười khe khẽ, vì đứng gần, hơi thở như phả vào mặt cô.

"Anh vừa đến, định gọi cho em thì thấy em rồi."

"Ồ." Hoài Niệm im lặng hai giây, cảm thấy hai người cứ đứng ở ngoài như vậy cũng không nên, cô hỏi, "Anh có muốn lên nhà ngồi một lát không?"

Vừa dứt lời, Đoàn Hoài Ngạn nhướng mày, ánh mắt khó hiểu, anh hắng giọng, làm ra vẻ đoan chính, nói: "Hoài Niệm, em phải hiểu rõ, bây giờ anh đang theo đuổi em."

Hoài Niệm ngẩng đầu lên, hơi ngơ ngác: "Hả?"

"Anh chỉ muốn theo đuổi em, không muốn tỏ tình với em, càng không muốn em đồng ý."

"..." Hoài Niệm càng hoang mang hơn.

"Vì vậy," ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn tối sầm lại, yết hầu chuyển động, nói rõ từng chữ, "em đừng hòng…"

"Lừa anh về nhà em."

"Sau đó, cởi đồ anh ra."

"Chiếm hữu thân thể trẻ trung cường tráng hoàn hảo của anh."

"..."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang