Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 45: Trói buộc em bên cạnh anh




Hoài Niệm đang dùng khăn tắm lau tóc cho Đoàn Hoài Ngạn chợt khựng lại.

Cùng với lời Đoàn Hoài Ngạn vừa nói, cả trong xe lẫn đầu bên kia điện thoại đều im bặt.

Tóc Đoàn Hoài Ngạn vẫn còn ướt sũng, nước nhỏ giọt dọc theo đuôi tóc, rơi xuống khuỷu tay Hoài Niệm. Giọt nước lạnh lẽo rơi trên làn da trần của cô, như một ngọn lửa thiêu đốt.

Cô rụt tay lại, bờ vai khẽ chùng xuống, nhưng vẫn không nhịn được lấy khăn tắm che mặt anh.

Cùng lúc đó, đầu bên kia vang lên tiếng gầm gừ của Trình Tùng Nguyệt: "Có thể nói chuyện tử tế không? Cứ được vài câu lại lôi chuyện bạn gái ra, làm như chưa từng yêu đương bao giờ ấy, khoe khoang cái gì chứ?"

"Đúng là mối tình đầu mà." Đoàn Hoài Ngạn dùng tay không kéo khăn tắm xuống khỏi mặt, tự lau tóc, vừa lau vừa nói, "Mẹ, nếu mẹ không có việc gì thì đi tìm Hoài Niệm đi, con bận rồi, con đang bận ở bên bạn gái."

Nghe vậy, Trình Tùng Nguyệt nhanh tay lẹ mắt, định cúp máy trước.

Nhưng vẫn thất bại, bởi vì khi Đoàn Hoài Ngạn nói nửa câu sau, ngón tay anh đã đặt sẵn trên nút "Kết thúc cuộc gọi".

Đoàn Hoài Ngạn tiện tay đặt điện thoại sang một bên, ôm Hoài Niệm: "Anh nói sai à?"

Động tác lau tóc của anh có phần thô lỗ, Hoài Niệm im lặng nhận lấy khăn tắm, trầm mặc một lúc rồi nói: "Ghế phụ của anh đâu phải chỉ mình em ngồi, anh nói như thể em nhỏ nhen lắm, không cho ai ngồi ghế phụ của anh vậy."

Đoàn Hoài Ngạn hỏi: "Ngoài em ra còn ai ngồi ghế phụ của anh?"

Hoài Niệm suy nghĩ rồi thốt ra một cái tên không thể chối cãi: "Trì Kính Đình."

Đoàn Hoài Ngạn tặc lưỡi.

Đúng là vậy thật.

...

Hôm nay Đoàn Hoài Ngạn vẫn phải làm việc, ăn sáng xong, Hoài Niệm cùng anh đến công ty một lúc.

Trên đường đi, cô nhớ ra Đoàn Hoài Ngạn còn một chiếc điện thoại công việc, thế là cô lấy ra gọi điện cho Hoài Diễm Quân: "Vâng, con đang gặp bạn ạ, ừm... Đỗ Tuyết Chiêu, mẹ có ấn tượng không? Con dùng điện thoại của cậu ấy gọi cho mẹ, con mang theo tiền mặt rồi, mẹ đừng lo. Tối con về ăn cơm, vâng, con chào mẹ."

Cúp máy, cô liếc mắt thấy ánh nhìn dò xét của Đoàn Hoài Ngạn.

Hoài Niệm bất đắc dĩ: "Đỗ Tuyết Chiêu là con gái, bạn thân nhất của em hồi cấp hai."

Đoàn Hoài Ngạn sờ mũi: "Anh có hỏi cô ấy là trai hay gái đâu."

Hoài Niệm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xoa xoa trán, thấy hơi đau đầu.

Đến công ty, Đoàn Hoài Ngạn không có thời gian chăm sóc cô, Hoài Niệm chơi với robot nhỏ trong văn phòng anh, còn Đoàn Hoài Ngạn thì bận rộn ở phòng nghiên cứu.

Hoài Niệm chơi cả buổi, đến bốn năm giờ chiều, có người đẩy cửa văn phòng.

Cô nhìn qua, không phải Đoàn Hoài Ngạn, mà là Hà Tuấn Huy.

Hà Tuấn Huy nói: "Sếp vẫn còn bận, chắc phải bốn tiếng nữa mới xong, cậu ấy bảo tôi gọi xe đưa cô về nhà."

Hoài Niệm đứng dậy: "Cảm ơn cậu."

Đi ngang qua phòng nghiên cứu, Hoài Niệm liếc nhìn vào trong.

Cách một bức tường kính, không nghe thấy âm thanh bên trong, chỉ thấy Đoàn Hoài Ngạn hơi cúi người ngồi trước bàn làm việc, đeo kính bảo hộ, tay cầm thiết bị, tia lửa điện xẹt ra.

Anh rất tập trung, cũng rất điềm tĩnh, toát ra một sức hút khác lạ.

Hoài Niệm nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Đi thôi."

Về đến nhà, Hoài Niệm tìm điện thoại, định trả lại số tiền Trình Tùng Nguyệt chuyển cho cô.

Cô mở WeChat, bấm vào chuyển khoản, trước khi trả lại, mí mắt cô giật giật.

Hình như là năm trăm.

Nhưng dường như không phải ba chữ số, mà là bốn chữ số.

Đếm kỹ lại.

500?

Không đúng.

Thừa một số "0".

Là 5000.

Không phải chứ.

Nữ sinh đại học nào ra ngoài ăn cơm mà tốn tận năm nghìn chứ?

Chắc là chuyển nhầm rồi?

Nhưng nghĩ lại.

Theo tiêu chuẩn của nhà họ Đoàn thì một bữa ăn năm nghìn hình như cũng bình thường.

Nhưng dù có chuyển nhầm hay không, Hoài Niệm vẫn trả lại số tiền đó.

Trình Tùng Nguyệt không trả lời tin nhắn, danh bạ của bà rất nhiều, tin nhắn cũng rất nhiều. Có lần bà bận không trả lời tin nhắn, nhờ Hoài Niệm trả lời giúp bà, Hoài Niệm thấy tin nhắn chưa đọc lên đến hàng nghìn, nhất thời không biết trả lời tin nhắn nào.

"Phải trả lời từng tin một ạ?"

"Không," Trình Tùng Nguyệt bật cười, bà nói một cái tên, "Cháu tìm người này, trả lời tin nhắn của cô ấy là được. Mẹ thường không trả lời tin nhắn của ai, chỉ khi có việc cần tìm cô ấy mới trả lời."

Hôm nay chắc cũng vậy, nhưng cô đã trả lại tiền rồi, cũng không còn vấn đề gì khác.

-

Hoài Niệm nghỉ ngơi một ngày, hôm sau lại được thầy dạy lái xe đón đi luyện tập.

Vì là kỳ nghỉ hè, hầu hết học viên trong trường đều là sinh viên vừa thi xong. Ngày đầu tiên Hoài Niệm đến, mọi người đều tưởng cô là thí sinh vừa tốt nghiệp, kết quả sau khi biết cô là sinh viên sắp lên năm tư, ba học viên khác trên xe đều ngạc nhiên.

Ba học viên cùng xe với cô đều là nữ, hơn nữa còn là bạn học cấp ba rủ nhau đi học lái xe.

Vì vậy, không khí trên xe rất vui vẻ.

Giờ nghỉ trưa, Hoài Niệm đến cửa hàng nhỏ mua nước, vừa quay người lại, ánh mắt cô chợt sững lại.

Người đối diện cũng đang đi về phía này, trên mặt cũng có chút ngạc nhiên.

Còn cách cô bốn năm mét, Hứa Như Thanh gọi tên cô: “Hoài Niệm, thật trùng hợp."

Hoài Niệm: "Anh Như Thanh."

Hứa Như Thanh: “Đến đây tập lái xe à?”

Hoài Niệm: "Ừm. Còn anh?"

Hứa Như Thanh: "Anh cũng vậy. Chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và trường học, khó khăn lắm mới sắp xếp được thời gian, hôm nay tập thêm chút nữa, ngày mai thi sa hình."

Hoài Niệm khẽ ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Hoài Niệm nói: "Anh Như Thanh, em phải về lại xe rồi."

Hứa Như Thanh: "Ừm."

Chiếc xe cô tập nhanh chóng chạy vòng lại, dừng trước mặt cô.

Hoài Niệm nói: "Em phải lên lại xe rồi."

Hứa Như Thanh: "Ừ, tập cho tốt nhé."

Hoài Niệm cụp mắt, gật đầu đáp lại, rồi quay về xe.

Ba cô gái trên xe đều biết cô có bạn trai, thấy cô đi cùng một anh chàng đẹp trai, liền tò mò hỏi: "Chị ơi, anh chàng đẹp trai đó là bạn trai chị à?"

"Không phải." Hoài Niệm nói, "Là đàn anh ở trường."

"Em còn tưởng anh ấy là bạn trai chị cơ."

"Không phải, bạn trai chị," Hoài Niệm dừng lại một chút, nghiêm túc nói, "còn đẹp trai hơn anh ấy."

Trong nháy mắt, trong xe vang lên tiếng hét chói tai.

Ba cô gái nhao nhao đòi xem ảnh bạn trai Hoài Niệm, Hoài Niệm cảm thấy chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, liền tìm ảnh Đoàn Hoài Ngạn đã lưu trong album ảnh cho họ xem.

Bức ảnh chất lượng kém, hơi mờ, giống như chụp lén.

Chàng trai đứng cạnh xe, mặc đồ đen, dáng người cao ráo mảnh khảnh, vẻ mặt lạnh lùng đến mức gần như không có biểu cảm gì, nhưng ngũ quan thực sự xuất sắc, dù có cảm giác xa cách, vẫn đẹp trai đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

"Đẹp trai thật đấy chị ơi. Hai người quen nhau kiểu gì vậy?"

"Với khuôn mặt này, không vào showbiz thì tiếc quá."

"Nếu anh ấy làm người mẫu nam, chắc chắn là át chủ bài."

"..."

Không khí trong xe vô cùng náo nhiệt, chẳng mấy chốc chủ đề đã bị lái sang hướng khác.

Cả buổi chiều, họ đều trò chuyện rôm rả.

Hoài Niệm không tham gia vào câu chuyện của họ lắm, cô cúi đầu nhắn tin với Đoàn Hoài Ngạn.

Đoàn Hoài Ngạn: [Chiều nay anh không có việc gì, lát nữa đến đón em nhé?]

Hoài Niệm: [Anh tiện đường à?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Em gửi định vị cho anh.]

Hoài Niệm gửi định vị cho anh.

Khoảng nửa phút sau, Đoàn Hoài Ngạn gửi ảnh chụp màn hình định vị, trường dạy lái xe nằm giữa công ty và nhà họ Đoàn.

Đoàn Hoài Ngạn: [Mấy giờ em tan học?]

Hoài Niệm suy nghĩ một chút: [Năm giờ.]

Năm giờ tan học, sau đó thầy dạy lái xe lần lượt đưa học viên về nhà, Hoài Niệm là người cuối cùng. Bởi vì thầy dạy lái xe và chú Lý tài xế nhà họ Đoàn là hai cha con, nên sau khi đưa Hoài Niệm về, tiện thể đón chú Lý về nhà.

Đoàn Hoài Ngạn: [Sắp rồi.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Bé cưng, chắc mười phút nữa anh đến nơi.]

Hoài Niệm: [Vâng, em nói với thầy một tiếng.]

Sau đó, cô lại thấy một loạt tin nhắn của Đoàn Hoài Ngạn, ghép lại thành một câu.

[Em cứ nói là]

[bạn trai em]

[nhớ em quá]

[nên đặc biệt]

[đến đón em]

[đi hẹn hò.]

"..."

Hoài Niệm nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, xác định anh vẫn chưa mặt dày đến mức nói là cô nhớ anh, cô bình tĩnh gõ chữ, học theo cách nói chuyện của anh, trả lời anh.

[Đã nhớ em]

[như vậy]

[sao mấy hôm trước]

[không đến]

Trả lời xong, cô lại thấy hơi trẻ con, nhưng cũng không thu hồi, đã gửi rồi thì không cần thu hồi nữa.

Thoát khỏi khung chat, cô tìm WeChat của thầy dạy lái xe, nhắn tin cho thầy, nói rằng mình sẽ về sớm. Gửi tin nhắn xong, cô ngồi ở ghế sau uống hết chút nước còn lại trong chai. Chẳng mấy chốc, cô lại muốn đi vệ sinh.

Trời âm u, không khí oi bức, như thể sắp có một trận mưa lớn.

Hoài Niệm đi vệ sinh xong, thấy còn vài phút nữa là đến "mười phút" của Đoàn Hoài Ngạn, nên không quay lại xe, mà quay người đi về phía cửa hàng nhỏ. Cô chọn hai cây kem trong tủ lạnh, đóng cửa tủ lại, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện thêm một người.

Hứa Như Thanh hỏi cô: "Sắp về rồi à?"

Hoài Niệm do dự gật đầu: "Còn anh?"

Hứa Như Thanh nói: "Anh cũng sắp về rồi."

Anh liếc nhìn cây kem trong tay cô: "Cái này ngon không?"

"Cũng được." Hoài Niệm nói, "Em thích ăn nho, nên thấy món kem nho này ngon, nhưng người không thích ăn nho có thể sẽ thấy không ngon."

"Vậy anh cũng mua một cây thử xem sao." Hứa Như Thanh mở cửa tủ lạnh, thật không may, hai cây trong tay Hoài Niệm là hai cây cuối cùng.

Hoài Niệm nghĩ dù sao cô mua gì Đoàn Hoài Ngạn cũng ăn cái đó, nên rất hào phóng đưa kem trong tay cho Hứa Như Thanh.

"Cái này cho anh, em lấy cây khác."

Cô lấy một cây kem vị dâu, khi thanh toán, cô cũng trả tiền cho Hứa Như Thanh.

"Cảm ơn." Hứa Như Thanh đưa tay lấy ba lô sau lưng, lấy ra một túi kẹo nho mềm, "Tặng em, anh nhớ hồi nhỏ em rất thích ăn cái này? Nhưng không biết bao nhiêu năm rồi, khẩu vị có thay đổi không."

Hoài Niệm ngạc nhiên trước sự tinh tế của anh, trong khoảnh khắc như trở về thời thơ ấu, cô khẽ nói: "... Không thay đổi. Cảm ơn anh, anh Như Thanh."

Hoài Niệm nhận lấy.

Hứa Như Thanh mỉm cười dịu dàng.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Hoài Niệm xé vỏ kem, đang tìm thùng rác vứt vỏ thì bỗng nhiên có người đứng trước mặt, nhận lấy nắp nhựa trong suốt trong tay cô. Nắp nhựa bị anh nắm trong lòng bàn tay, phát ra tiếng gập giòn tan.

Khi anh đưa tay ra, Hoài Niệm cũng biết là Đoàn Hoài Ngạn.

Lông mi cô khẽ run, ngẩng đầu nhìn anh, nhưng ánh mắt anh lại giao nhau với Hứa Như Thanh.

Hứa Như Thanh lịch sự nói chuyện với Đoàn Hoài Ngạn, "Đến đón Hoài Niệm à?"

Đoàn Hoài Ngạn nhếch môi: "Ừ."

Anh cụp mắt xuống, đáy mắt ẩn chứa tia sáng lạnh lẽo sắc bén: "Đi?"

Nhận ra anh chỉ nói với mình một chữ, lúc này Hoài Niệm đương nhiên chiều theo ý anh, lặng lẽ đi theo Đoàn Hoài Ngạn.

Xe của Đoàn Hoài Ngạn đậu bên đường.

Sau khi lên xe, anh khởi động, vào số, đạp ga, suốt quãng đường không nói một lời.

Như đang kìm nén một luồng khí, một cơn tức giận.

Hoài Niệm mấy lần định mở miệng, đều bị anh ngăn lại: "Đợi xe dừng rồi hãy nói chuyện với anh."

Không khí trong xe ngột ngạt, Hoài Niệm cụp mắt xuống, im lặng không nói.

Điều hòa trong xe lạnh đến thấu xương, trời bên ngoài dần tối, xe dừng lại ngoài sân.

Ánh đèn đường le lói chiếu vào trong xe, xung quanh yên tĩnh, Đoàn Hoài Ngạn phá vỡ sự im lặng chết chóc này.

"Anh sẽ liên hệ người ta đổi trường dạy lái xe cho em."

Lòng Hoài Niệm chợt run lên, cô cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn ngào khó nói, hồi lâu sau, cô mới nói: "Em và Hứa Như Thanh thật sự chỉ là tình cờ gặp mặt, hôm nay anh ấy luyện tập xong sẽ đi thi. Em và anh ấy sẽ không gặp lại nữa."

Giọng nói của Đoàn Hoài Ngạn như bị hơi lạnh thấm vào, "Nghe lời anh đi bé cưng, trường dạy lái xe anh học trước đây khá tốt, cũng gần công ty anh, em cũng có thể ở lại qua đêm bên anh, đỡ phải chạy đi chạy lại xa xôi mỗi ngày."

"Ngày mai sẽ đổi chỗ luyện tập, anh sẽ đưa đón em mỗi ngày."

Động cơ trong xe dừng lại.

Đoàn Hoài Ngạn nhấn nút thắt dây an toàn, nghiêng người, ân cần cởi khóa dây an toàn cho cô.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô, anh cúi người hôn lên khóe môi cô: "Anh đã nói rồi, anh rất ghét người này. Hết lần này tới lần khác đến khiêu khích anh."

"Anh ấy nào có?"

"Anh ta không có sao? Chuyện thẻ sinh viên lần trước, còn cả lần này nữa."

"Chuyện thẻ sinh viên gì?"

Hoài Niệm im lặng một lúc, đôi mắt cô đen láy không chút tạp chất, hơi thở dồn dập, như mây đen bao phủ.

Trên trời vang lên một tiếng sấm, bầu trời âm u cả buổi chiều, bắt đầu mưa lất phất.

"Lần em đi taxi gặp Hứa Như Thanh à?" Tim cô đập thình thịch.

Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn lạnh tanh, "Em nói xem tại sao anh ta nhất định phải đưa thẻ sinh viên cho anh, mà không trả lại cho em? Hai người không có WeChat sao? Anh ya không phải là anh trai tốt của em từ nhỏ sao?"

"Anh có thể đừng nói "anh trai tốt" nữa được không? Giữa em và anh ấy không có gì cả." Hoài Niệm vẫn giữ thái độ ôn hòa.

"Đó là vì bên cạnh em có anh." Đoàn Hoài Ngạn dùng mu bàn tay ấn cằm cô, anh đột ngột dùng sức, tay siết chặt mặt cô, màn dạo đầu nụ hôn dịu dàng ngày nào giờ đây lại mang theo sự lạnh lùng sắc bén, "Em có tin chỉ cần anh không ở bên cạnh em, anh ta sẽ lập tức theo đuổi em không?"

"Anh ấy theo đuổi em, em sẽ đồng ý sao?" Hoài Niệm không hiểu.

Hoài Niệm nhắm mắt lại.

Mặt cô bị anh siết đau, cô đưa tay đẩy anh ra, nhưng bị anh nắm chặt cổ tay, ấn lên cửa kính xe. Cô vùng vẫy, phản kháng, chống cự, Đoàn Hoài Ngạn đột ngột hôn lên môi cô, muốn tách hàm răng cô ra để hôn sâu. Hoài Niệm ưm lên, dùng răng cắn mạnh vào lưỡi anh.

Vị máu tanh lan ra trong khoang miệng.

Nhưng Đoàn Hoài Ngạn như không cảm nhận được, vẫn hôn cô.

Cho đến khi cảm nhận được hơi ẩm lạnh trên má.

Đoàn Hoài Ngạn dừng lại, anh lùi ra, trán chạm trán, nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của cô.

Vành mắt anh cũng đỏ lên, "Bé cưng, em không thể đối xử với anh như vậy. Không thể vừa không có anh ở bên, em đã nói chuyện với đàn ông khác."

"Em và anh ấy chỉ nói chuyện bình thường thôi." Hoài Niệm không kìm được nước mắt, cảm xúc cũng sụp đổ trong giây lát.

"Đoàn Hoài Ngạn, anh muốn em ra nước ngoài học lên cao," nước mắt làm ướt hàng mi, cô không nhịn được nữa, cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi này, "hay là muốn trói em bên cạnh anh?"

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang