Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 30: Cưới trước yêu sau




Hoài Niệm thấy câu hỏi của Đoàn Hoài Ngạn thật kỳ quặc.

"Em thích kiểu dịu dàng khi nào chứ?"

"Không phải chính em nói sao?" Đoàn Hoài Ngạn đứng thẳng người, âm cuối như móc câu, gợi lại những ký ức xa xôi, lời nói ngắn gọn, "Hôm lễ trưởng thành ở trường cấp ba, quên rồi à?"

"Hôm lễ trưởng thành?" Hoài Niệm nhíu mày, cố gắng lục tìm ký ức về ngày hôm đó trong đầu.

Trong ấn tượng, cô chỉ nhớ mình luống cuống, trả lời anh một cách qua loa.

Nghĩ đến câu anh vừa hỏi - "Bây giờ em vẫn thích kiểu dịu dàng sao?".

Trong lòng Hoài Niệm dấy lên dự cảm chẳng lành: "Chẳng lẽ em đã nói em thích kiểu con trai dịu dàng sao?"

Đường quai hàm sắc nét của Đoàn Hoài Ngạn hơi nhếch lên, vẻ mặt như đã cho ra câu trả lời.

"..."

"Lúc đó em nói bừa đấy." Hoài Niệm giải thích.

Khoảng cách quá gần, Hoài Niệm có thể nhìn rõ mí mắt mỏng manh có tia máu của anh.

Bất chợt, mí mắt anh khẽ nhướng lên, vẽ thành một đường cong như đang mỉa mai.

Đoàn Hoài Ngạn nhấn mạnh từng chữ một: "Nói bừa?"

Hoài Niệm không hiểu tại sao Đoàn Hoài Ngạn lại phản ứng mạnh như vậy, dù sao người như Đoàn Hoài Ngạn cũng chẳng liên quan gì đến từ "dịu dàng", cho dù anh có gọi "bé cưng" thì Hoài Niệm cũng không thấy anh dịu dàng chút nào.

Hơn nữa.

Hoài Niệm nghiêm túc nói: "Em không thích kiểu dịu dàng."

Nghe vậy, thần kinh căng thẳng của Đoàn Hoài Ngạn mới thả lỏng: "Không thích?"

Hoài Niệm "ừm" một tiếng, "Hơn nữa, thích kiểu nào thì quan trọng sao? Bây giờ em đã có bạn trai rồi, đâu thể chỉ vì anh không phải kiểu em thích mà em chia tay với anh chứ?"

"Em dám chia tay với anh thử xem." Giọng điệu Đoàn Hoài Ngạn rất tùy ý và bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh này giống như biển sâu trước cơn bão.

Hoài Niệm bĩu môi, đưa tay đẩy Đoàn Hoài Ngạn: "Đi thôi, đừng đứng ở cầu thang nữa."

Lúc này sắp đến giờ học tiết thứ hai đại cương của buổi chiều.

Không có nhiều người đến tòa nhà thực hành học, nhưng vẫn có một số, có người xuống cầu thang, sau khi chú ý đến hai người họ, đều nhìn với ánh mắt tò mò.

Đoàn Hoài Ngạn là người nổi tiếng của trường.

Hoài Niệm là người nổi tiếng của khoa Y.

Hai người vốn không liên quan gì đến nhau đột nhiên xuất hiện cùng nhau nên thu hút rất nhiều sự chú ý.

Hoài Niệm cũng không trốn tránh, ngược lại còn thoải mái đón nhận những ánh mắt dò xét, nhoẻn miệng cười.

Cười xong, khi không còn ai, cô cúi đầu, lầm bầm: "Xong rồi, em không dám tưởng tượng diễn đàn trường sẽ bàn tán về em như thế nào nữa? Anh nói xem, "Hoài Niệm khoa Y từ chối hotboy khoa Kinh tế Thương Cảnh Trạch, lý do lại là...", tiêu đề này thế nào?"

Đoàn Hoài Ngạn không ngờ cô còn có tâm trạng để trêu chọc bản thân, giọng điệu lạnh lùng: "Xét theo thứ tự trước sau, anh là người đến trước."

Tiêu đề này được đặt ra, cứ như thể Thương Cảnh Trạch theo đuổi Hoài Niệm trước, Đoàn Hoài Ngạn chen ngang sau vậy.

"..." Hoài Niệm không ngờ điểm anh chú ý cũng giống mình, hơi ngạc nhiên, "Anh không lo lắng sao?"

"Lo lắng gì chứ?" Cả người Đoàn Hoài Ngạn toát lên vẻ khinh thường, anh liếc nhìn Hoài Niệm, thấy vẻ mặt lo lắng của cô, liền nói, "Sẽ không có bài đăng nào bàn tán về em đâu, yên tâm."

Hoài Niệm bất chợt nhớ đến bài đăng của Thương Cảnh Trạch trước đây, cô hỏi: "Bài đăng của Thương Cảnh Trạch thật sự là do anh sai người xóa sao?"

Đoàn Hoài Ngạn: "Cậu ta tự xóa."

Hoài Niệm ngẩng đầu: "Em cứ tưởng là anh tìm người xóa."

Đoàn Hoài Ngạn: "Anh tìm Thương Cảnh Trạch, bảo cậu ta tự tìm người đăng bài xóa đi."

Hoài Niệm sững người: "Cậu ta thật sự đồng ý với anh sao?"

Dù sao trước đây Hoài Niệm rất phiền muộn về sự tồn tại của bài đăng này. Cô đã tìm Thương Cảnh Trạch, nói chuyện rất hòa nhã, nhưng anh ta chỉ thờ ơ cười: "Là cậu bị theo đuổi mà, có gì phải phiền muộn chứ? Mọi người đều đang xem trò cười của mình, mình còn không vội nữa là."

Lúc đó Hoài Niệm rất khó chịu với cậu ta, lấy danh nghĩa thích cô, làm những việc khiến cô rất phiền lòng.

"Ừ." Đoàn Hoài Ngạn nói, "Nói vài câu với cậu ta là được."

"..." Hoài Niệm hỏi anh, "Không phải đe dọa sao?"

Hai người đến bên cạnh chiếc xe của Đoàn Hoài Ngạn đậu bên đường, Đoàn Hoài Ngạn mở cửa ghế phụ. Anh mặc đồ đen toàn thân, khí chất quanh người lạnh lùng, sắc bén, nhưng ánh mắt nhìn Hoài Niệm lại như ánh nắng yếu ớt đầu xuân phủ lên một tầng dịu dàng nhạt nhòa, nụ cười rất nhẹ, giọng nói chậm rãi: "Bé cưng, em thật sự rất hiểu anh."

Hoài Niệm vừa ngồi vào xe vừa hỏi anh: "Anh đe dọa cậu ta cái gì?"

"Không có gì." Đoàn Hoài Ngạn khịt mũi, "Lười nhắc đến cậu ta."

Hoài Niệm chớp mắt.

Chợt nhận ra, Đoàn Hoài Ngạn đang thay đổi.

Trước đây anh luôn nói - "Anh không thích nói chuyện về cậu ta với em", "Càng không thích nghe thấy tên cậu ta từ miệng em".

Tuy rằng thái độ hiện tại vẫn không tốt lắm, nhưng so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều.

-

Gần đến giờ ăn tối.

Hai người quanh năm suốt tháng không nấu nướng...

Đối diện khu chung cư là khu thương mại, trung tâm mua sắm, phố đi bộ, siêu thị cái gì cũng có. Đoàn Hoài Ngạn đỗ xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của khu chung cư, sau đó hai người đi bộ sang đối diện tìm nhà hàng ăn cơm.

Tầng ba, tầng bốn của trung tâm mua sắm chủ yếu là nhà hàng, rất nhiều nhân viên đứng bên ngoài cửa hàng, đang phát thực đơn của cửa hàng.

Hoài Niệm nhận lấy một tờ, cô liếc nhìn bảng hiệu bên ngoài cửa hàng: "Cháo nồi đất, hay là chúng ta ăn cái này nhé?"

Đoàn Hoài Ngạn không có ý kiến.

Ngồi xuống gọi món, đợi thức ăn lên.

Đoàn Hoài Ngạn hỏi cô: "Người ở trong phòng học vừa nãy, là sao vậy?"

Hoài Niệm biết không thể trốn tránh chuyện này, thành thật khai báo: "Ông anh quen biết lúc nhỏ khi ở chỗ bố em."

"Họ hàng à?"

"Không có quan hệ huyết thống, chỉ là sống chung một khu thôi.” Ký ức của Hoài Niệm hơi mơ hồ, chỉ nhớ được những đoạn rời rạc, "Hình như bố anh ấy là cấp dưới của bố em."

Đoàn Hoài Ngạn hỏi: "Hai người rất thân thiết à?"

Hoài Niệm lắc đầu: "Em không liên lạc với bất kỳ ai bên cạnh bố em."

Nghe vậy, trong mắt Đoàn Hoài Ngạn không có cảm xúc gì, "Vậy sao em lại kết bạn WeChat với anh ta?"

"Bây giờ anh ấy là giáo viên của em." Hoài Niệm cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, "Đã nhiều năm không gặp rồi, không ngờ anh ấy lại đang học tiến sĩ ở Nam Đại."

"Học tiến sĩ? Anh ta bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hơn em vài tuổi, quên rồi." Hoài Niệm mơ màng.

Thấy cô ra vẻ thật sự không hiểu rõ đối phương lắm, Đoàn Hoài Ngạn không hỏi thêm nữa.

Ăn tối xong, hai người lại đi bộ về khu chung cư.

Đi ngang qua trạm chuyển phát nhanh, Hoài Niệm nhớ ra mình có một kiện hàng: "Em đi lấy đồ chuyển phát nhanh."

Kiện hàng là sách Hoài Niệm mua từ nước ngoài, hơn hai mươi cuốn, rất nặng, ngày thường ngay cả đũa cũng có người đưa tận tay, cậu chủ Đoàn hôm nay lại hạ mình cầm giúp cô một thùng sách.

Hoài Niệm càng nhìn cảnh tượng này càng thấy kỳ quái.

Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn cô: "Hay là em tự bê đi?"

Hoài Niệm nghiêm túc đưa tay về phía anh: "Hay để em tự bê đi."

"Hoài Niệm." Đoàn Hoài Ngạn gọi tên cô rất trịnh trọng, "Anh là ông chủ của em, hay là bạn trai của em?"

"..."

Ý ngoài lời là, cậu chủ Đoàn là cậu chủ Đoàn, Đoàn Hoài Ngạn là bạn trai có thể để em sai bảo.

Hoài Niệm ngượng ngùng rụt tay lại.

Đang lúc ngại ngùng thì đột nhiên có thêm một người. Đạp xe đạp, dừng lại ở cổng khu chung cư.

Hoài Niệm dừng bước, Đoàn Hoài Ngạn bên cạnh nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng.

Cách nhau khoảng bảy tám mét, Hứa Như Thanh ngồi trên xe đạp, chống một chân xuống đất, nghiêng đầu nhìn về phía họ. Cổng khu chung cư đang mở, nhưng anh ta vẫn không vào, mà vẫy tay với Hoài Niệm: "Trùng hợp thật, lại gặp nhau rồi."

Hoài Niệm: "... Trùng hợp thật."

Đồng hồ trên tay Hứa Như Thanh kêu tích tắc, "Bảy giờ tối nay anh có một cuộc họp, không nói nữa, anh đi họp đây."

Nói xong, anh ta đạp bàn đạp, trong chớp mắt, chiếc xe đạp đã đi vào khu chung cư.

Trong khoảnh khắc lóe lên, Hoài Niệm nhớ lại một cảnh tượng.

Năm ngoái, sau khi cô và Đoàn Hoài Ngạn cãi nhau, kết thúc chiến tranh lạnh vào một buổi tối, cô đã gặp một chàng trai ở cửa hàng tiện lợi bên ngoài khu chung cư, mua cùng loại đồ ăn vặt với cô. Ấn tượng của cô về chàng trai đó là rất quen thuộc.

Hóa ra cảm giác quen thuộc này là vì anh ta là Hứa Như Thanh.

Có lẽ suy nghĩ của cô quá rõ ràng, hàng mi Đoàn Hoài Ngạn khép hờ, trong khe hở ánh lên vẻ không kiên nhẫn.

Đoàn Hoài Ngạn: "Đang nghĩ gì vậy?"

Hoài Niệm do dự hồi lâu, suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định kể chuyện hôm đó cho Đoàn Hoài Ngạn nghe. Cô mô tả ngắn gọn cảnh hôm đó, sau khi nói xong liền hỏi Đoàn Hoài Ngạn: "Anh còn nhớ không?"

Đoàn Hoài Ngạn: "Không nhớ."

Hoài Niệm: "Vậy…"

Đoàn Hoài Ngạn lại sửa lời: "Nhớ."

Hoài Niệm: "?"

Vừa đúng lúc vào thang máy, trong thang máy chỉ có hai người họ, không gian kín mít dường như có thể nghe thấy tiếng vọng.

Khóe miệng Đoàn Hoài Ngạn nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo, chậm rãi nói: "Anh nhớ, hôm đó anh mua rất nhiều hộp."

"..."

"Cũng rất nhiều vị."

"..."

"Nhưng mà chúng ta đều là người lớn rồi, ông anh đó của em chắc không bảo thủ như vậy chứ?"

"..."

Trong ấn tượng, Hứa Như Thanh luôn là người anh trai chu hàng xóm đáo dịu dàng.

Sau khi Hứa Tấn Bằng tái hôn, ông nhanh chóng có đứa con thứ hai, hai vợ chồng dồn hết sự quan tâm vào hai đứa con của họ. Hoài Niệm thường xuyên bị lơ là, tan học quên đón cô về nhà là chuyện thường xuyên xảy ra.

Là Hứa Như Thanh, Hứa Như Thanh luôn đợi ở phía sau lớp học của cô, cùng cô về nhà.

Lúc đó, Hoài Niệm thật sự coi Hứa Như Thanh như anh trai.

Tình trạng này kéo dài cho đến khi Hứa Như Thanh học cấp hai, không lâu sau Hoài Niệm được Hoài Diễm Quân đưa đến Nam Thành.

Thật ra nếu nghĩ kỹ về tình hình hôm đó, giống như anh trai tận mắt chứng kiến em gái yêu đương, vậy cũng thôi đi, lại còn trơ mắt nhìn em gái và bạn trai mua một túi lớn bao cao su.

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Hoài Niệm rối bời.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, mím môi, thản nhiên nói: "Anh ấy chắc không phải là người quá bảo thủ. Dù sao hôm nay gặp anh, anh ấy cũng không đánh anh một cái, cũng không hỏi anh có biết hai chữ tiết chế viết như thế nào không."

"..."

-

Hôm nay là thứ Năm, cô chỉ ngủ lại chỗ Đoàn Hoài Ngạn một đêm, sáng sớm hôm sau cùng Đoàn Hoài Ngạn về trường.

Sáng thứ Sáu cô học kín cả buổi, các bạn cùng phòng đã giúp cô mang sách đến, sau khi gặp cô liền vẫy tay, ra hiệu cho cô ngồi qua đó.

Hàng thứ ba, trước sau trái phải đều có người.

Hình ảnh hôm qua cô và Đoàn Hoài Ngạn xuất hiện cùng nhau ở tòa nhà thực hành, đã có những lời bàn tán xôn xao. Có người vỗ vai Hoài Niệm, hỏi: "Hôm qua là sao vậy, cậu và Đoàn Hoài Ngạn...?"

Hoài Niệm mím môi, câu "Anh ấy là bạn trai tớ" còn chưa kịp nói ra.

Hứa Phù bên cạnh đã lên tiếng trước, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa chút kiêu ngạo: "Cũng không có gì, chỉ là Đoàn Hoài Ngạn không chỉ đẹp trai mà mắt nhìn cũng rất tốt, dạo này đang theo đuổi Hoài Niệm nhà tớ, người từ đầu đến chân đều toát lên vẻ hoàn mỹ."

"..."

Đúng lúc chuông vào lớp vang lên, Hoài Niệm và Hứa Phù quay người lại ngồi ngay ngắn.

Hoài Niệm ôm trán, nhỏ giọng nói chuyện với cô ấy: "Cậu nói gì vậy?"

Hứa Phù lười biếng nói: "Chẳng phải mọi người trong trường đều tưởng cậu ấy độc thân sao? Đột nhiên xuất hiện tin hai người yêu nhau, kỳ lạ lắm. Tớ nói cậu ấy đang theo đuổi cậu trước, sau đó cậu thuận theo tự nhiên giới thiệu với mọi người cậu ấy là bạn trai cậu. Chiêu này của tớ gọi là thuận nước đẩy thuyền, thế nào, lợi hại không?"

"Nhưng anh ấy cũng chưa từng theo đuổi tớ."

"Chẳng lẽ lại nói là cậu theo đuổi cậu ấy sao?" Hứa Phù không vui, "Tớ là người nhà của cậu, chắc chắn phải đứng về phía cậu. Mà giữa hai người không có quá trình theo đuổi sao? Vậy hai người đến với nhau như thế nào? Cưới trước yêu sau à?"

"..." Hoài Niệm khó mà mở miệng nói về quá trình hai người đến với nhau, lấp liếm chuyển chủ đề, "Vào lớp rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa."

Mấy ngày sau, Hứa Phù như cố ý trêu chọc Hoài Niệm, hễ có thời gian là lại hỏi cô và Đoàn Hoài Ngạn rốt cuộc là đến với nhau như thế nào.

Hoài Niệm từ chỗ trốn tránh ban đầu, đến sau này, mượn lời Hứa Phù nói: "Hai bọn tớ vẫn chưa yêu nhau, anh ấy đang theo đuổi tớ."

Hứa Phù cười không ngừng: "Đoàn Hoài Ngạn có biết cậu ấy từ bạn trai biến thành người theo đuổi không?"

Hoài Niệm không cười nổi, cô chỉ nghĩ lần sau nếu còn có bạn học hỏi cô và Đoàn Hoài Ngạn là quan hệ gì, cô sẽ trực tiếp nói với đối phương rằng họ đang hẹn hò.

Đang hẹn hò rất nghiêm túc.

Chẳng mấy chốc lại đến thứ Năm.

Tiết thực hành chiều thứ Năm, vì có thêm anh giáo viên đẹp trai nên mọi người đều trở nên mong chờ tiết thực hành hơn.

Ngay cả chỗ ngồi hàng đầu tiên cũng có người ngồi.

Hoài Niệm và các bạn cùng phòng đến hơi muộn, tự giác đi đến chỗ ngồi trống phía sau.

Hứa Phù hỏi cô: "Cậu nói xem hôm nay Đoàn Hoài Ngạn nhà cậu còn đến nữa không?"

Hoài Niệm nói: "Mười giờ sáng anh ấy mới ngủ, cậu nói xem anh ấy có đến không?"

Hứa Phù sững người: "Cậu ấy làm gì mà ngủ muộn vậy?"

Hoài Niệm nói: "Bận việc ở phòng thí nghiệm."

Hứa Phù cảm thán: "Cặp đôi các cậu, người nào người nấy đều chăm chỉ."

Trong phòng thí nghiệm tiếng xì xào bàn tán không ngớt, cho đến khi giáo viên vào lớp, tuyên bố bắt đầu học, mọi người mới yên tĩnh lại.

Mọi người thay quần áo, đeo găng tay, cầm dụng cụ.

Trước khi giải phẫu, nói lời cảm ơn với đối tượng giải phẫu: "Vất vả rồi."

Cảm ơn xong, tiêm không khí vào cơ thể nó, giết chết nó.

Trong phòng thí nghiệm thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hét và tiếng kêu than, còn có tiếng reo hò tự hào khi hoàn thành một số bước.

...

Thời gian trôi qua, tiết thực hành kết thúc.

Hứa Như Thanh nói: "Lớp trưởng xin nghỉ rồi, lớp các em ai là cán sự lớp? Theo tôi đến văn phòng lấy tài liệu."

Có người nói: "Đàn anh, lớp chúng em không có cán sự lớp, mọi việc đều do lớp trưởng làm, lớp trưởng không có mặt thì hội trưởng làm."

Hứa Như Thanh lần đầu tiên gặp lớp học lộn xộn như vậy, bật cười: "Hội trưởng là ai?"

Giọng nói vừa dứt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hoài Niệm.

Hoài Niệm yếu ớt giơ tay: "Hội trưởng ở đây ạ."

Hứa Như Thanh nhìn thấy Hoài Niệm thì sững người, sau đó mỉm cười: "Được, vậy hội trưởng theo tôi đến văn phòng một chuyến."

Văn phòng nghiên cứu sinh tiến sĩ ngay trong tòa nhà này.

Hoài Niệm nói với các bạn cùng phòng: "Các cậu đợi tớ nhé."

Hứa Phù đột nhiên nhướng mày, ánh mắt dừng lại ở một chỗ nào đó, nói đầy ẩn ý: "Có lẽ chúng tớ không đợi cậu được rồi."

"Cậu tự nhìn đi…" Hứa Phù hất cằm về phía cửa lớn sau lưng Hoài Niệm.

Hoài Niệm nửa tin nửa ngờ quay đầu lại, nhìn về phía cửa lớn phòng thí nghiệm.

Đoàn Hoài Ngạn, người mà cô đã một tuần không gặp, lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô.

Hình ảnh quen thuộc, người quen thuộc.

Anh như vừa từ một dịp trang trọng nào đó bước ra, trên người vẫn mặc bộ vest vừa vặn, tôn lên dáng người cao ráo. Toát ra khí chất vừa trưởng thành vừa trẻ trung, vừa cao quý vừa lạnh lùng.

Hoài Niệm đang ngồi, phía trước có rất nhiều người đứng, nên Đoàn Hoài Ngạn không nhìn thấy cô ngay từ đầu.

Hứa Như Thanh nhìn Đoàn Hoài Ngạn, "Đến tìm Hoài Niệm sao?"

Ánh mắt chạm nhau.

Trong mắt Đoàn Hoài Ngạn ánh lên vẻ lạnh nhạt.

Trong không khí tràn ngập địch ý không tên.

Mặc dù Hoài Niệm không biết tại sao bầu không khí giữa hai người lại căng thẳng như vậy, nhưng cô quá hiểu Đoàn Hoài Ngạn rồi, anh nhìn người đàn ông nào cũng như nhìn tình địch.

Cô không nhịn được lên tiếng: "Đàn anh, em còn có việc, không thể đi lấy tài liệu ở văn phòng cùng anh được rồi, bạn cùng phòng em đi lấy, được không ạ?"

Vừa nói, cô vừa đẩy Hứa Phù bên cạnh.

Hứa Phù lập tức đứng dậy: "Đàn anh, lớp trưởng và hội trưởng đều không có mặt, em là trưởng phòng ký túc xá, trưởng phòng ký túc xá đi lấy tài liệu, anh thấy được không?"

Lời vừa nói ra, mọi người đều cười.

Hứa Như Thanh cũng cười: "Được chứ."

Hoài Niệm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cầm đồ đạc của mình, đi qua nửa phòng thí nghiệm, đến trước mặt Đoàn Hoài Ngạn.

Trong đám đông phía sau, đột nhiên vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ, nghi hoặc: "Đoàn Hoài Ngạn đang theo đuổi Hoài Niệm thật sao?"

"..."

Một câu hỏi bất ngờ, lại đúng vào lúc này.

Hoài Niệm sững sờ, đang phân vân không biết nên giải thích với Đoàn Hoài Ngạn tại sao bạn học lại hỏi như vậy trước, hay là nói rõ quan hệ giữa hai người với mọi người trước, đang do dự thì thấy Đoàn Hoài Ngạn trước mặt cúi đầu xuống, ánh mắt dừng lại trên người cô.

Anh chậm rãi cười một tiếng, môi mỏng khẽ mở: "Ừ, đúng là tôi đang theo đuổi cô ấy. Đây không phải sao, vừa nghe cô ấy tan học liền vội vàng chạy đến hẹn hò với cô ấy, sợ cô ấy bị người đàn ông khác cướp mất."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang