Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 23: Âm hồn bất tán




Hậu trường có rất nhiều người biểu diễn và nhân viên.

Xung quanh người đến người đi.

Mặc dù Hoài Niệm đã thừa nhận hai người là người yêu, cũng đã hứa rằng nếu chuyện hai người yêu nhau bị lộ ra ngoài thì cô sẽ không phản bác mà sẽ thừa nhận. Nhưng lúc này Hoài Niệm không có ý định tiến lên, làm bất kỳ hành động thân mật nào với Đoàn Hoài Ngạn.

Huống chi, trước khi Đoàn Hoài Ngạn nhắn tin cho cô, chủ đề cô trò chuyện với nam MC chính là Đoàn Hoài Ngạn.

MC là trưởng ban chủ nhiệm MC của hội sinh viên, lại còn là sinh viên khoa Y, Hoài Niệm đương nhiên quen biết anh ta.

MC tên là Hà Dương, người như tên gọi, cao ráo như cây bạch dương, ngũ quan sâu sắc, có chút lai tây, giọng nói mang theo âm rung trầm thấp: “Cậu nói sao có người lại đẹp trai đến vậy được nhỉ?”

Hoài Niệm khó hiểu nhìn anh ta: “Ai vậy?”

Hà Dương nói: “Đoàn Hoài Ngạn đấy, cậu chưa thấy cậu ấy mặc vest đâu, đẹp trai đến mức tôi cũng thấy tự ti. Đôi chân dài miên man đó, vòng eo đó, từ đó gọi là gì nhỉ?”

“Từ gì?”

“Tôi nhớ ra rồi! Eo con kiến!” Hà Dương đột nhiên tỉnh ngộ.

“…” Hoài Niệm lần đầu tiên nghe thấy từ này, không biết nói gì.

“Haiz, cậu nói sao ông trời lại bất công như vậy? Cho cậu ấy bố mẹ giàu có thì thôi đi, cho cậu ấy chiều cao và vóc dáng hoàn hảo như vậy cũng thôi đi, lại còn cho cậu ấy một khuôn mặt đẹp trai đến mức người người ghen tị.” Hà Dương bất bình.

Hoài Niệm cười: “Ai cũng có khuyết điểm mà.”

Hà Dương: “Xin hỏi khuyết điểm của Đoàn Hoài Ngạn là gì?”

Hoài Niệm suy nghĩ một chút: “Tính tình không tốt?”

“Cũng không nói được, dù sao tôi cũng không nói chuyện nhiều với cậu ấy.” Hà Dương thuận miệng hỏi, “Sao cậu biết cậu ấy tính tình không tốt, chẳng lẽ cậu đã giao lưu sâu sắc với cậu ấy rồi?”

“…”

Hoài Niệm lập tức im lặng.

“Nhưng mà Đoàn Hoài Ngạn vậy mà không có bạn gái, điều này tôi không ngờ tới.” Hà Dương đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không chú ý đến sự khác thường của Hoài Niệm, lẩm bẩm, “Không phải người ta nói mười anh đẹp trai thì chín anh đào hoa sao?”

“Có lẽ cậu ấy là một trong mười người còn lại.”

“Người còn lại là kẻ đào hoa đóng giả đàn ông tốt.” Hà Dương nói, “Loại đó đáng sợ nhất, cứ mở miệng ra là ‘bé cưng’ nhưng thực ra chỉ muốn lừa cậu lên giường. Bạn học Hoài Niệm, cậu phải tránh xa loại đàn ông đó ra.”

Cổ họng Hoài Niệm khô khốc, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, chuyển chủ đề: “Cậu cũng là trai đẹp mà, vậy cậu là loại trai đẹp nào?”

“Tôi là loại trai đẹp cần đến miếng lót giày.” Hà Dương rất biết nói đùa.

Hoài Niệm ngẩn người, không nhịn được cười.

Chỉ xét khuôn mặt, Hà Dương rất đẹp trai. Nhưng anh ta không cao, chỉ có một mét bảy, vì vậy mỗi lần lên sân khấu dẫn chương trình, trong giày da đều có lót giày rất dày.

Tin nhắn của Đoàn Hoài Ngạn gửi đến điện thoại của Hoài Niệm đúng vào lúc này.

Hoài Niệm thở dài, cô đúng là không thể nói chuyện với đàn ông khác.

Mới nói vài câu đã bị anh phát hiện.

Cô nghi ngờ anh đã cài camera theo dõi trên người cô.

Nhưng cô cũng không cảm thấy Đoàn Hoài Ngạn khó chịu, nguyên nhân chủ yếu là do cô.

Vừa rồi từ xa, cô đã nhìn thấy anh ngồi giữa một đám lãnh đạo, vẻ mặt không kiên nhẫn đang kìm nén.

Hoài Niệm gõ phím: [Lúc nói chuyện với anh] em cũng cười.

Vài chữ còn lại chưa gõ xong, trên giao diện trò chuyện lại xuất hiện thêm vài tin nhắn.

[Ra đây.]

[Chỉ năm phút thôi.]

[Anh còn phải ngồi xem cái đêm hội chào đón tân sinh viên chết tiệt này với mấy ông già.]

Trong tầm mắt, Đoàn Hoài Ngạn xoay người, sải bước rời đi.

Hà Dương bên cạnh cảm thán: “Ngay cả bóng lưng cũng đẹp trai như vậy sao anh bạn?”

“…”

Thấy ba MC khác đang đi về phía này, Hoài Niệm thuận thế tìm cớ rời đi.

Bước chân vẫn theo bản năng đi theo hướng Đoàn Hoài Ngạn rời đi. Hai bóng người, một trước một sau, lắc lư trong biển người, hoàn toàn không ai liên tưởng đến việc hai người có liên quan đến nhau.

Đoàn Hoài Ngạn cao ráo, Hoài Niệm len lỏi trong đám đông, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh.

Cô đi theo anh ra cửa phụ.

Không cần hỏi nhiều, cô đã nhìn thấy chiếc xe của Đoàn Hoài Ngạn đang đỗ bên đường cạnh cửa phụ.

Vừa lên xe, Hoài Niệm đã bị Đoàn Hoài Ngạn ôm vào lòng.

Cô bị dọa sợ hết hồn: “Anh thả em xuống, bên ngoài toàn người là người!”

Đoàn Hoài Ngạn nắm lấy tay cô, “Trong xe dán phim cách nhiệt rồi.”

Hoài Niệm: “Em không muốn ở đây.”

Đoàn Hoài Ngạn nhướn mày, thong thả cười, dáng vẻ này trông không hề giống đang khó chịu, ngược lại giống như đang rất vui vẻ: “Không muốn ở đây làm gì? Anh đâu có định làm gì? Hay là em muốn làm gì anh?”

“…”

Lông mi Hoài Niệm cụp xuống, ánh mắt vừa vặn rơi vào cổ anh bị cà vạt siết chặt.

“Sao lại mặc vest?” Cô chuyển chủ đề.

“Đẹp trai không?” Đoàn Hoài Ngạn không trả lời mà hỏi ngược lại, “Người đàn ông của em đẹp trai không?”

“Vừa rồi em và Hà Dương đang nói chuyện về anh,” Hoài Niệm khẽ mở mắt, cố gắng làm mờ trọng tâm, “Hà Dương nói anh rất đẹp trai.”

“Sau đó em cười rất vui vẻ?”

“…”

“Có phải trong lòng rất tự hào, muốn phụ họa một câu: Người đàn ông của tôi chắc chắn đẹp trai.”

“…”

Câu này rất quen thuộc, dường như đã nghe thấy ở đâu rồi.

Trong đầu Hoài Niệm hiện lên một hình ảnh.

- - Trong video đó, Đoàn Hoài Ngạn nhìn thẳng vào camera, với dáng vẻ kiêu ngạo, nói từng chữ một: “Bạn gái của tôi, đương nhiên là xinh đẹp.”

Hơi giống với câu “Người đàn ông của tôi chắc chắn đẹp trai” của anh.

Hoài Niệm không biết nói gì, đành im lặng, cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở cổ anh. Ánh sáng mờ ảo, cổ Đoàn Hoài Ngạn trắng nõn, yết hầu nhô lên, chuyển động lên xuống. Cà vạt lại siết chặt cổ anh, giữa những nhịp thở có chút cảm giác phóng túng cấm dục.

“Đến một mình à?” Đoàn Hoài Ngạn lên tiếng hỏi cô.

Hoài Niệm: “Ừm.”

Đoàn Hoài Ngạn: “Bạn cùng phòng đâu?”

Hoài Niệm: “Đi đón giao thừa hết rồi.”

Đoàn Hoài Ngạn: “Vậy ở lại đón giao thừa với anh nhé?”

Hoài Niệm lập tức từ chối: “Không muốn.”

“Không phải nói muốn dỗ anh sao?” Vì Hoài Niệm đang ngồi trên đùi anh, lòng bàn tay anh ôm lấy vòng ba tròn trịa của cô, chậm rãi xoa nắn, thong thả nói, “Em phải dỗ anh vui vẻ mới được.”

Nghe vậy, Hoài Niệm cảm thấy thật nực cười: “Em không hề nói muốn dỗ anh.”

Đoàn Hoài Ngạn: “Em đã ra ngoài với anh rồi.”

Hoài Niệm rất bất lực, ngước mắt nhìn anh, “Em thấy bây giờ anh cũng không giống như đang khó chịu.”

Đoàn Hoài Ngạn nhướn mày, trong xe mờ tối, đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt có cảm xúc kìm nén, cảm xúc đó mang đến cảm giác ngột ngạt.

“Vì em đang trong lòng anh nên anh có thể nhịn một chút.”

“…”

“Nhưng không phải lúc nào anh cũng nhịn được, giống như em không thể luôn ở bên anh.”

“…”

Anh cụp mắt xuống, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.

Hoài Niệm bị hơi nóng phả vào ngứa ngáy, cô lùi ra sau một chút thì bị anh phát hiện. Sau đó, gáy cô bị anh giữ chặt, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, anh không thể chấp nhận việc cô rời xa anh, thế nên anh dùng cách của mình để cô đến gần anh.

Cho dù cách này mang theo ý nghĩa vô cùng cưỡng ép.

Đoàn Hoài Ngạn: “Xe anh cứ đỗ ở đây, khi nào em lên xe, khi đó anh mới đi.”

Lông mi Hoài Niệm khẽ run.

Giây tiếp theo, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống mí mắt phải của cô.

Trong xe yên tĩnh, vang lên giọng nói của Đoàn Hoài Ngạn, dịu dàng vô cùng: “Năm phút rồi, bé cưng, anh phải đi rồi, lát nữa chúng ta gặp nhau.”

Giống như một người bạn trai rất kiên nhẫn.

Giống như rất tôn trọng ý kiến của cô.

Đoàn Hoài Ngạn xuống xe trước, không lâu sau, Hoài Niệm xuống xe.

Cô đến vừa lúc đêm hội chào đón tân sinh viên bắt đầu, MC lên sân khấu dẫn chương trình.

Cô đứng ở khoảng trống bên cửa phụ, xung quanh có rất nhiều sinh viên đeo thẻ nhân viên.

Các tiết mục biểu diễn của sinh viên hầu hết đều na ná nhau, ca múa xen lẫn tiểu phẩm hài.

Hoài Niệm đã xem đêm hội chào đón tân sinh viên hai năm rồi, đây là năm thứ ba, đã không còn cảm giác mới mẻ nữa. Ánh mắt cô không nhìn theo đèn sân khấu, mà nhìn về phía hàng ghế đầu của khán đài giống như nhiều người khác.

Bên cạnh có người đang bàn tán: “Người đàn ông ngồi hàng đầu tiên kia là ai vậy? Người mặc vest ấy, trẻ mà đẹp trai quá.”

“Đoàn Hoài Ngạn mà cậu cũng không biết? Nam đại tuyệt sát đấy.”

“Biết thì biết, nhưng không ngờ cậu ta lại đẹp trai như vậy.”

“Tôi nghe nói dự án cánh tay robot của cậu ta có rất nhiều công ty muốn đầu tư vào cổ phần, cả công ty chân tay giả rất nổi tiếng trong nước cũng đã mời chào cậu ta, cậu ta mới năm ba đại học thôi mà đã có thể nhận được offer với mức lương hàng triệu tệ mỗi năm rồi.”

“Lương hàng triệu tệ mỗi năm thì sao, người ta thèm vào. Cậu ta là cậu ấm mà, chiếc đồng hồ trên tay cũng đã vài triệu tệ rồi.”

“Không sợ người giàu, chỉ sợ người vừa giàu vừa nỗ lực.”

“Haiz, sao khoảng cách giữa người với người lại lớn như vậy chứ?”

Hoài Niệm cúi đầu, cô đứng bên cửa phụ, thỉnh thoảng có người ra vào, khi cửa mở ra, gió lạnh bên ngoài ùa vào.

Lại một trận gió lạnh thổi qua.

Cô vùi mặt vào khăn quàng cổ, nhận ra đây là khăn quàng cổ của Đoàn Hoài Ngạn thì lập tức ngẩng đầu lên lại, lúc ngẩng đầu cảm thấy mí mắt hơi ngứa, đưa tay lên gãi mí mắt phải, tay đang chạm vào mí mắt bỗng dừng lại.

- - Phiền thật, vừa rồi Đoàn Hoài Ngạn đã hôn bên mắt này.

Sao chỗ nào cũng là anh vậy?

Cô không nhịn được oán trách: Anh đúng là âm hồn bất tán.

-

Đêm hội chào đón tân sinh viên bắt đầu lúc bảy giờ, kết thúc vào khoảng chín giờ.

Sau khi kết thúc, các sinh viên dọn dẹp hội trường. Hoài Niệm không có việc gì làm, bèn cùng mọi người dọn dẹp.

Khoảng nửa tiếng sau, mọi người làm việc xong, vừa khéo là ngày giao thừa nên mọi người rủ nhau tìm một nơi để ăn khuya đón giao thừa, coi như là một nghi thức của ngày lễ.

Hoài Niệm rời khỏi hội trường cùng họ, từ chối lời mời của họ: “Tôi có hẹn với bạn đón giao thừa rồi.”

“Hay là gọi bạn cậu đến cùng đi? Đông người cho vui.”

“Thôi,” Hoài Niệm cười, “Mọi người đi đón giao thừa đi.”

“Được, vậy cậu đi đường cẩn thận nhé.”

“Mọi người cũng vậy.”

Hoài Niệm đi ra khỏi cửa chính hội trường cùng họ, ra cửa chính rẽ phải là một loạt các địa điểm ăn uống giải trí dành cho sinh viên. Rẽ trái là cửa phụ của hội trường.

Xung quanh vắng lặng, tuyết phủ đầy mặt đất, rất yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Bên đường chỉ có một chiếc xe đang đỗ.

Hoài Niệm chậm rãi đi tới, dù là ghế phụ hay ghế sau cũng đều để lại bóng ma trong lòng cô.

Do dự một lúc, cô mở cửa ghế phụ, ngồi vào trong.

Đoàn Hoài Ngạn đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, vẻ mặt hiếm khi thoáng vẻ lạnh lùng. Hoài Niệm chưa từng thấy anh như vậy bao giờ, cũng không khỏi căng thẳng.

“Ừ, bây giờ tôi qua đó.”

Nói xong, anh cúp máy.

Hoài Niệm: “Anh có việc bận sao?”

“Phòng thí nghiệm có chút việc.” Đoàn Hoài Ngạn nói, “Anh đưa em về nhà, hay là đưa em về ký túc xá?”

“…”

Hoài Niệm không nói gì.

Đoàn Hoài Ngạn liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, quan sát xem phía sau có xe nào không.

Ánh mắt liếc sang Hoài Niệm ở ghế phụ, nửa khuôn mặt cô vùi trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo như mắt nai. Vừa rồi dính tuyết, đôi mắt ướt át, ánh mắt thoáng lơ đãng.

Đoàn Hoài Ngạn tưởng cô không nghe thấy nên nhắc lại lần nữa.

“… Vậy còn anh?” Hoài Niệm hỏi anh, “Anh đi đâu?”

“Phòng thí nghiệm của trường.”

“Ồ.” Cô đáp nhỏ, nhưng cũng không nói rốt cuộc muốn đi đâu.

Tuyết bên ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, đèn đường bên đường tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo, bông tuyết nhẹ nhàng bay trong không trung.

Hoài Niệm hình như nói gì đó, Đoàn Hoài Ngạn không nghe rõ: “Gì cơ?”

“Em nói…”

“Em nói…”

Hoài Niệm mím môi, nói rất nhanh một câu.

Lần này, Đoàn Hoài Ngạn nghe rõ rồi.

Cô nói: “Không phải muốn em đón giao thừa với anh sao? Anh để em về một mình là sao?”

Người đối diện rõ ràng cứng đờ.

Khoảng ba giây, hoặc là ba phút, Đoàn Hoài Ngạn cũng không rõ nữa, anh hiếm khi có những khoảnh khắc bối rối như vậy. Thời gian trở nên dài đằng đẵng, lại trở nên vô cùng ngắn ngủi, thời gian khi có Hoài Niệm, tốc độ trôi qua do cô quyết định.

Đoàn Hoài Ngạn đưa tay, nới lỏng cà vạt đã siết chặt cả buổi tối.

Yết hầu anh chuyển động lên xuống, bật ra một tiếng cười trầm thấp: “Bé cưng, em đúng là đang dỗ anh.”

Đôi mắt Hoài Niệm cụp xuống, ánh mắt khẽ lóe lên, cô liếm môi, nói một cách khô khan: “Em chỉ là giữ lời hứa thôi.”

Cô dừng lại rồi nhấn mạnh, “Anh đừng nghĩ nhiều.”

“Ừ, anh làm chứng, em đúng là người rất coi trọng chữ tín.” Đoàn Hoài Ngạn nhếch mép nở một nụ cười, giọng điệu lười biếng, kéo dài âm cuối, “Vậy thì anh xin… cảm ơn bạn gái đã cùng anh đón giao thừa ở phòng thí nghiệm.”



Đây là lần đầu tiên Hoài Niệm đến phòng thí nghiệm của Đoàn Hoài Ngạn.

Đội ngũ nghiên cứu và phát triển tay máy do Đoàn Hoài Ngạn thành lập năm nhất đại học, trường cấp kinh phí thì không nói làm gì, bản thân Đoàn Hoài Ngạn cũng không biết đã đầu tư bao nhiêu tiền vào đó. Hoài Niệm đi theo anh, dù không cố ý dò hỏi, cũng không thể tránh khỏi nghe được một vài tin tức.

Phòng thí nghiệm rộng khoảng ba phòng học, khắp nơi đều là thiết bị, dụng cụ kim loại lộn xộn.

Trong phòng thí nghiệm có sáu chiếc bàn lớn, trên mỗi chiếc bàn đều có một bàn tay máy. Bàn tay máy được cấu tạo từ sợi carbon cường độ cao và hợp kim titan, mang đậm phong cách cyberpunk.

Hoài Niệm nhìn đến mức không thể rời mắt, “Giống như đang xem phim khoa học viễn tưởng, khiến em nhớ đến Iron Man.”

Đoàn Hoài Ngạn: “Nó không thể có nhiều chức năng như Iron Man, bàn tay này chỉ có thể hoàn thành những công việc hàng ngày.”

Hoài Niệm chớp mắt: “Cao cấp hơn Tiểu Mỹ sao?”

Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn cô, ánh mắt đó chỉ khi nhìn cô mới mang theo sự dịu dàng giải thích, nếu bây giờ đổi lại là người khác đứng trước mặt anh, ánh mắt anh nhìn người đó nhất định là ánh mắt nhìn kẻ ngốc, lộ rõ vẻ khinh thường, hơn nữa còn lười để ý.

“Tiểu Mỹ và cái này không thể so sánh được.”

“Bàn tay này có thể thay thế tay của con người không?”

“Có thể thực hiện những hành động đơn giản như cầm nắm đồ vật thì không có vấn đề gì, lực nắm của nó đạt 40kg, cầm đồ vật nặng cũng không thành vấn đề.”

“40kg?”

Hoài Niệm ngạc nhiên, có chút hưng phấn, kéo áo Đoàn Hoài Ngạn: “Em có thể chạm vào nó không?”

“Được.” Đoàn Hoài Ngạn nói, “Em có thể bắt tay với nó.”

“Thật sao?”

“Ừ.”

“Nó sẽ không bẻ gãy tay em chứ?”

“Yên tâm, sẽ không đâu.”

Để Hoài Niệm giao tiếp với nó, Đoàn Hoài Ngạn lấy điện thoại ra, mở nguồn.

Nguồn vừa được bật, cánh tay robot phát ra tiếng “xèo xèo” của dòng điện.

Đoàn Hoài Ngạn điều khiển từ xa, phát ra lệnh bắt tay.

Cánh tay robot đặt trên giá đỡ xoay hướng, sau đó, năm ngón tay từ từ mở ra.

Hoài Niệm bán tín bán nghi đưa tay về phía nó, ngón tay luồn vào kẽ ngón tay của nó.

Sau đó.

Năm ngón tay nắm chặt.

Mắt Hoài Niệm lập tức mở to, vô cùng ngạc nhiên: “Có thể bắt tay thật này.”

Trong mắt Đoàn Hoài Ngạn ánh lên ý cười: “Kích động đến vậy sao?”

Hoài Niệm: “Thần kỳ quá.”

Đoàn Hoài Ngạn: “Người làm ra nó -- bạn trai của em, còn thần kỳ hơn đúng không?”

“…”

Câu này Hoài Niệm không biết trả lời thế nào.

Trong lúc im lặng, có người đi tới.

Người đến vẻ mặt mệt mỏi, đeo một cặp kính gọng đen, đôi mắt sau cặp kính trũng sâu, có quầng thâm rõ rệt. Vì không có thời gian nghỉ ngơi, càng không có thời gian chăm chút ngoại hình, nên mặt đầy râu ria lởm chởm.

“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi nói cho cậu biết --” Anh ta dừng lại, chú ý đến cô gái bên cạnh Đoàn Hoài Ngạn, ngẩn người vài giây, cuối cùng cũng phản ứng lại, “Đây là bạn gái của cậu sao?”

Đoàn Hoài Ngạn ừ một tiếng, cũng không giới thiệu hai người với nhau, mà đưa tay chỉ về một hướng, nói với Hoài Niệm: “Đó là văn phòng của anh, em qua đó ngồi đi. Tối nay có thể anh hơi bận, không có thời gian chăm sóc em.”

“Em đâu phải trẻ con mà cần anh chăm sóc.” Hoài Niệm lẩm bẩm, giọng rất nhỏ, gần như tự nói với chính mình, cô gật đầu với người đối diện, coi như chào hỏi, “Anh cứ bận việc của anh đi, không cần quan tâm đến em.”

Nói xong, Hoài Niệm đi về phía văn phòng của Đoàn Hoài Ngạn.

Văn phòng của Đoàn Hoài Ngạn được ngăn cách bằng tường kính, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong.

So với môi trường lộn xộn bên ngoài, văn phòng riêng của anh rất sạch sẽ, gọn gàng, mang đậm phong cách của Đoàn Hoài Ngạn.

Trong văn phòng có một tủ kính trưng bày, Hoài Niệm dừng lại, ánh mắt lướt qua.

… Toàn bộ đều là cúp mà Đoàn Hoài Ngạn đạt được trong thời gian đại học.

Khi cô đang xem cúp, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Hoài Niệm tưởng là Đoàn Hoài Ngạn, quay đầu lại nhìn, bất ngờ bắt gặp một đôi mắt xa lạ.

Là sinh viên vừa nói chuyện với Đoàn Hoài Ngạn.

Hai người lần đầu gặp mặt, ở cùng một nơi, khó tránh khỏi ngại ngùng.

Họ nhìn nhau cười, ý cười nhạt nhẽo.

Người kia nói: “Tôi để quên điện thoại ở đây, lấy điện thoại xong tôi sẽ về ký túc xá.”

Hoài Niệm nhẹ giọng: “Ừm.”

Đợi người kia lấy điện thoại xong, Hoài Niệm như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên hỏi anh ta: “Bạn ơi, tôi có thể hỏi cậu một việc được không?”

“Việc gì?” Người kia gãi đầu, khó hiểu nhìn Hoài Niệm.

Hoài Niệm nhớ đến câu “Đây là bạn gái của cậu sao?” mà anh ta vừa nói, trong lời nói không có quá nhiều ngạc nhiên, như thể so với việc ngạc nhiên vì Đoàn Hoài Ngạn có bạn gái thì anh ta càng giống như chợt hiểu ra, hóa ra bạn gái của Đoàn Hoài Ngạn trông như thế này.

Cô do dự một chút, hỏi: “Hình như cậu đã biết chuyện Đoàn Hoài Ngạn có bạn gái từ lâu rồi.”

“Mọi người trong nhóm nghiên cứu và phát triển của chúng tôi đều biết.” Người kia đẩy kính, cười, “Có lúc Đoàn Hoài Ngạn gửi tin nhắn thoại cho bạn gái, giọng điệu ngọt ngào đến mức không chịu nổi, khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày, như hai người khác hẳn.”

“…” Hoài Niệm ngẩn ra, “Đều… biết sao?”

“Đúng vậy.”

Hoài Niệm nghiêm túc hỏi: “Mọi người biết khi nào?”

“Hình như là sau khi thành lập đội nghiên cứu phát triển tay máy không lâu thì phải?”

“Vậy chẳng phải là ngay sau khi khai giảng năm nhất sao?”

“Hình như vậy.”

Vậy là, ngay từ khi nhập học năm nhất, những người bên cạnh Đoàn Hoài Ngạn đều biết chuyện anh đang hẹn hò sao?

Ngoại trừ Hoài Niệm.

Ngoại trừ Hoài Niệm với tư cách là bạn gái anh.

Hoài Niệm hít một hơi thật sâu.

Cho nên ngay từ đầu, Đoàn Hoài Ngạn đã hẹn hò với cô rồi sao?

Giải thích về việc tại sao đổi tên nam chính.

Nam chính đã xuất hiện trong các tác phẩm khác với tên là Đoàn Ứng Hoài, lúc đó tôi thực sự rất thích cái tên này, nhưng sau đó phát hiện ra rất nhiều nam chính trên Tấn Giang đều tên là Ứng Hoài, vì vậy đã đổi tên thành Đoàn Hoài Ngạn. Còn về lý do tại sao lại là Đoàn Hoài Ngạn.

Bởi vì… huai an (Hoài Ngạn) và huai nian (Hoài Niệm), chỉ khác nhau ở một chữ "ni" (你 - em).

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang