Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 20: Thấy mạo muội thì đừng hỏi




Video vừa hết, ký túc xá vang lên tiếng chìa khóa xoay.

Hoài Niệm đang ngồi quay mặt về phía cửa ký túc, nhìn theo hướng đó, liền thấy Hứa Phù mở cửa bước vào.

Trên tay Hứa Phù xách theo lỉnh kỉnh đồ đạc, cũng chẳng buồn đặt xuống, lập tức chạy đến bên giường Hoài Niệm. Ký túc xá trường được thiết kế giường tầng, Hứa Phù ngẩng đầu nhìn Hoài Niệm: "Cậu xem video rồi chứ? Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cậu có bạn trai từ bao giờ, mà bạn trai lại còn là Đoàn Hoài Ngạn nữa?"

Câu hỏi dồn dập, Hoài Niệm hỏi ngược lại cô ấy: "Tớ nên trả lời câu nào trước đây?"

Hứa Phù ngẩn người, sau đó không nhịn được cười: "Hay là cậu xuống giường rửa mặt trước đi?"

Hoài Niệm gật đầu, đặt điện thoại xuống, leo xuống giường rửa mặt.

Rửa mặt xong, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, cô trở lại chỗ ngồi, vừa ăn bánh dứa Hứa Phù mua về, vừa nhanh chóng suy nghĩ, câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu là: "Cậu tìm hai video đó ở đâu ra vậy?"

"Người quay video đó là bạn của bạn trai mình." Hứa Phù như đoán được nỗi lo lắng trong lòng cô, an ủi, "Yên tâm đi, video đó chỉ có người trong nhóm của họ xem thôi, mọi người đều nể mặt Đoàn Hoài Ngạn, không dám lan truyền."

"... Ồ." Hoài Niệm mấp máy môi, im lặng một lúc, như đang suy nghĩ, lại như chỉ đơn giản là im lặng, ánh mắt lơ đãng.

Thấy cô như vậy, Hứa Phù thầm thở dài trong lòng, "Nếu cậu không muốn nói thì đừng nói."

Hoài Niệm: "Không phải, chỉ là tớ hơi khó mở lời."

Hứa Phù: "Khó mở lời cái gì?"

Hoài Niệm quay sang nhìn cô ấy, nghiến răng, như đã quyết tâm, vẻ mặt như sắp chịu chết: "Tớ chính là hồ ly tinh mà các cậu nói, bị Đoàn Hoài Ngạn mê mẩn đó."

"..." Hứa Phù ngẩn ra, "Sao cậu còn nhớ chuyện này? Mọi người chỉ nói đùa thôi mà."

"Tớ thấy các cậu nói cũng khá hợp lý." Hoài Niệm thành thật đánh giá, nhưng lại khó hiểu, "Tớ trông giống hồ ly tinh chỗ nào chứ?"

Hứa Phù cười, không hề nghiêm túc trêu chọc cô: "Nếu che mặt cậu lại, thì vóc dáng của cậu đúng là rất hồ ly tinh."

Hoài Niệm đanh mặt, "Không muốn nói chuyện với cậu nữa, cậu nói chuyện dung tục quá."

Hứa Phù nghiêm nghị nói: "Rõ ràng là vóc dáng của cậu dung tục, tớ chỉ nói sự thật thôi. Lúc nãy tớ về ký túc, cậu mặc đồ ngủ trông thật gợi cảm."

Cũng không trách Hứa Phù nói như vậy.

Vì vóc dáng của Hoài Niệm và khuôn mặt của cô hoàn toàn không cùng một kiểu.

Ngày thường mặc quần áo thì không thấy rõ, nhưng khi về ký túc xá, tắm rửa xong thay đồ ngủ, vóc dáng liền lộ rõ. Đặc biệt là đồ ngủ mùa hè, mỏng manh mát mẻ, càng làm nổi bật vóc dáng quyến rũ của Hoài Niệm. Làn da trắng nõn của cô lại càng tôn lên vóc dáng nóng bỏng, phong tình vạn chủng, cử chỉ điệu bộ đều toát lên vẻ quyến rũ.

"Nói cậu là hồ ly tinh, thật ra cũng không quá đáng." Hứa Phù như nghĩ đến điều gì, tò mò hỏi cô, "Đoàn Hoài Ngạn yêu đương như thế nào? Cũng giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng khó chịu đó khi ở bên cậu sao?"

"..."

"Không phải tớ nói chứ, trông cậu ta đúng là đẹp trai, nhưng lại cho người ta cảm giác rất khó gần."

"Ừ," Hoài Niệm đồng tình, "Anh ấy đúng là rất khó gần."

"..."

"Yêu đương cũng khó gần sao?"

"Ừ, tính tình anh ấy rất xấu." Hoài Niệm cong môi.

Hứa Phù cười: "Nhưng tớ thấy cậu ta rất thích cậu."

Hoài Niệm theo bản năng phản bác: "Làm gì có."

Hứa Phù: "Trong video đó, cậu ta nói - bị cậu làm cho chết mê chết mệt."

"..."

Mặc dù Đoàn Hoài Ngạn thường xuyên nói những lời ong bướm, nhưng Hoài Niệm luôn cảm thấy anh nói như vậy chỉ để dụ dỗ cô lên giường. Đôi khi, để thỏa mãn sở thích kỳ quặc của anh, những lời sến súa còn nhiều hơn nữa.

Nhưng đó đều là chuyện riêng tư, khi có người khác ở bên cạnh, Đoàn Hoài Ngạn là kiểu người lười đến mức chẳng buồn giả vờ, ít nói đến đáng thương.

Nhưng Đoàn Hoài Ngạn trong video, đặc biệt là Đoàn Hoài Ngạn ở cuối video, thật sự hơi...

Hoàn toàn khác với bình thường.

Nói nhiều.

Hơn nữa.

"Bị làm cho chết mê chết mệt."

Hoài Niệm nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Rõ ràng là lời Đoàn Hoài Ngạn nói, nhưng cuối cùng, người xấu hổ lại là Hoài Niệm.

"..."

Im lặng một lát.

Hoài Niệm cân nhắc từ ngữ, thành thật khai báo: "Thật ra tớ cũng mới biết hôm qua, tớ và anh ấy vậy mà lại đang yêu nhau. Trước đây tớ luôn nghĩ bọn tớ chỉ là, chỉ là..." Cô dừng lại.

Cô không nói nên lời.

Cũng lúc này, cô tự hỏi bản thân.

Trước đây cô và Đoàn Hoài Ngạn rốt cuộc là quan hệ gì?

Đúng lúc này, điện thoại của cả hai đồng thời vang lên tiếng "ting ting".

Hoài Niệm lơ đãng cầm điện thoại lên, là nhóm chat ký túc xá.

Chu Vũ Đồng: [Ôi trời ơi, bài đăng trên diễn đàn đã biến mất rồi.]

Hứa Phù: [Bài đăng nào?]

Chu Vũ Đồng: [Bài đăng về Thương Cảnh Trạch và Hoài Niệm ấy.]

Hoài Niệm đặt điện thoại xuống, nhìn Hứa Phù.

Hứa Phù: "Hay là hỏi bạn trai cậu xem sao?"

Hoài Niệm theo bản năng mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Đoàn Hoài Ngạn. Vừa mở khóa màn hình, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, "Sao cậu cứ ‘bạn trai cậu’ nghe thuận miệng thế?"

"..." Hoài Niệm định nói lại thôi, một lúc sau mới ấp úng nói, "Thôi được, anh ấy là... " Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, cô khó khăn lắm mới nói ra ba chữ đó, "bạn trai tớ."

Hoài Niệm không ngờ chuyện này lại nối tiếp chuyện kia, như sấm sét liên hồi, khiến cô choáng váng.

Hoài Niệm thật sự chóng mặt, cô nghĩ có lẽ mình vẫn còn đang ốm.

"Hắt xì--"

Cơ thể lập tức có phản ứng, cô hắt hơi một cái.

Hoài Niệm mở gói thuốc cảm trên bàn, uống với nước ấm, sau đó mới mở khung chat với Đoàn Hoài Ngạn.

Cô chậm rãi gõ chữ: [Bài đăng trên diễn đàn trường] gõ được một nửa, lại bị cô xóa từng chữ một.

Nghĩ một lúc, cô hỏi anh: [Tối qua sau khi đưa em về trường, anh đã đi đâu?]

Cô vẫn còn nhớ, tối qua trên đường lái xe về trường, anh đã nhận một cuộc điện thoại.

Trì Kính Đình gọi cho anh, chắc là gọi anh đến quán bar.

Trì Kính Đình là một công tử bột điển hình, ăn chơi trác táng đủ cả. Nhưng anh ta không thuộc kiểu lêu lổng, sau khi tốt nghiệp cấp ba liền đầu tư, khởi nghiệp đủ kiểu, mặc dù trải qua nhiều lần thất bại, nhưng cũng thành công không ít. Ví dụ như quán bar anh ta mở, giờ đã trở thành một trong những quán bar nổi tiếng ở Nam Thành.

Tin nhắn gửi đi, Đoàn Hoài Ngạn không trả lời ngay.

Hoài Niệm nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện, dần dần thất thần.

Có lẽ vì video hôm nay xem được, có lẽ vì câu hỏi của Hứa Phù - Đoàn Hoài Ngạn yêu đương như thế nào?

Hoài Niệm nhớ đến một chuyện hồi cấp ba.

Năm lớp 12, ngoài các môn chính, môn phụ duy nhất còn lại trong thời khóa biểu là môn thể dục.

Mỗi tuần hai tiết thể dục, còn thường xuyên bị các giáo viên bộ môn khác tranh giành. Hồi lớp 10, lớp 11, các giáo viên tranh giành tiết học còn tìm đủ mọi lý do, nào là giáo viên thể dục bị ốm, giáo viên thể dục đi công tác, kết quả lại thấy giáo viên thể dục đang chơi bóng rổ trên sân một cách khỏe mạnh. Đến lớp 12, các giáo viên tranh giành tiết học cũng chẳng buồn bịa lý do nữa, thẳng thừng nói: "Tôi cho giáo viên thể dục của các em nghỉ phép."

Lần đó là vào giữa tháng Mười hai.

Hiếm khi không có giáo viên nào tranh giành tiết học, có thể yên tâm lên lớp thể dục một lần.

Giờ thể dục của lớp 12 là hoạt động tự do, lại vì bên ngoài có bão tuyết, nên mọi người đều ở trong nhà thi đấu.

Các bạn nam đang chơi bóng, các bạn nữ túm tụm lại trò chuyện.

Sau đó, Trì Kính Đình đột nhiên chạy đến, nhét cho Hoài Niệm một cái thẻ học sinh: "Cậu mua giúp bọn mình vài chai nước nhé, Hoài Niệm."

Lúc đó, Trì Kính Đình và Hoài Niệm đã khá thân thiết.

Hoài Niệm không cảm thấy hành động này là vô lý, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường. Hơn nữa, nói một cách công bằng, Trì Kính Đình đối xử với Hoài Niệm khá tốt.

Hoài Niệm nhận lấy thẻ học sinh mà Trì Kính Đình đưa, thẻ học sinh có hai mặt, mặt trước in tên, ảnh và lớp của học sinh sở hữu thẻ.

"Cụ thể cần mua mấy chai vậy?"

"Tùy cậu xách được bao nhiêu, nhưng ít nhất mười chai."

"Được."

"À, đừng chỉ mua nước, mua thêm ít đồ uống gì đó."

"... Được."

"Đừng quên mua cho cậu nữa đấy." Trì Kính Đình nhấn mạnh, lại nhấn mạnh, "Nếu cậu không mua đồ uống cho cậu, mình sẽ chết không nhắm mắt."

"..."

Căn tin trường cách nhà thi đấu một đoạn, bên ngoài quá lạnh, Hoài Niệm không rủ bạn học thân thiết nào đi cùng.

Cô tự mình đi qua đó, chọn đại một ít nước tăng lực và nước lọc bỏ vào túi mua hàng, sau đó nhớ đến câu nói sau cùng của Trì Kính Đình, bật cười, liền lấy thêm một cốc sữa chua cho mình. Đến khi thanh toán quẹt thẻ, cô mới nhìn rõ mặt trước của thẻ học sinh.

Khuôn mặt thiếu niên tinh xảo, nhưng lại không có biểu cảm gì.

... Là thẻ học sinh của Đoàn Hoài Ngạn.

Thanh toán xong, Hoài Niệm xách túi đồ uống quay trở lại nhà thi đấu.

Hệ thống sưởi trong nhà thi đấu bật rất mạnh, các thiếu niên chạy nhảy chơi bóng đều đã cởi bỏ bộ đồng phục học sinh dày cộm quê mùa, lộ ra quần áo bên trong.

Nhà thi đấu chỉ có một sân bóng, có khá nhiều lớp học cùng giờ thể dục, vì vậy, số lượng người được vào sân chơi bóng có hạn.

Khi Hoài Niệm đến, nhóm của Trì Kính Đình đang nghỉ ngơi bên ngoài sân.

Thấy Hoài Niệm, Trì Kính Đình ghét bỏ đẩy người bên cạnh ra, nhường chỗ cho Hoài Niệm, nhiệt tình chào hỏi: "Lại đây, lại đây, Hoài Niệm, ngồi đây, ngồi đây."

Hoài Niệm không đỡ được, đành phải ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, cô mới phát hiện, đối diện mình - dưới giá bóng rổ, Đoàn Hoài Ngạn đang ngồi đó. Anh mặc một chiếc áo hoodie đen không mũ, hai tay đặt trên đầu gối, toát lên vẻ nhiệt huyết của tuổi trẻ, phả vào mặt cô.

Hoài Niệm cụp mắt, đưa túi mua hàng cho Trì Kính Đình.

Trì Kính Đình hỏi cô: "Cậu mua cho cậu chưa?"

"Rồi." Hoài Niệm nói, "Cốc sữa chua đó..."

Trì Kính Đình lấy cốc sữa chua cho cô, sau đó chia đồ uống còn lại cho các bạn học.

Thật ra Hoài Niệm muốn đi, nhưng bị Trì Kính Đình giữ lại: "Đừng vội đi chứ, đều là bạn học cả, nói chuyện một lát đi."

"..."

Nhưng thật ra cũng không đến lượt cô nói chuyện, một đám con trai bọn họ trò chuyện rất sôi nổi.

Cô vừa uống sữa chua vừa chán nản, bỗng nhiên nghe thấy có người trách móc Đoàn Hoài Ngạn: "Đoàn Hoài Ngạn, vừa nãy cậu chơi bóng mạnh tay quá đấy, không thể nào dịu dàng với tôi một chút sao? Nhường tôi một quả?"

Mọi người xung quanh đều cười, đặc biệt là Trì Kính Đình, cười như sấm: "Nghĩ gì thế, Đoàn Hoài Ngạn dịu dàng với cậu? Cậu đâu phải bạn gái cậu ấy, tại sao cậu ấy phải dịu dàng với cậu. Bạn tôi cả đời này chẳng liên quan gì đến từ "dịu dàng"."

Người kia không phục: "Tôi không tin cậu ấy yêu đương mà vẫn giữ cái vẻ mặt lạnh lùng khó gần đó."

Trì Kính Đình vuốt cằm, nhìn Đoàn Hoài Ngạn với vẻ tán đồng, sau đó chất vấn linh hồn: "Này bạn, tôi mạo muội hỏi một câu nhé."

Đoàn Hoài Ngạn: "Thấy mạo muội thì đừng hỏi."

"..."

"..."

Xung quanh lại một tràng cười vang.

Hoài Niệm cũng không nhịn được, cúi đầu mỉm cười.

Trì Kính Đình cũng cười, cứ tiếp tục hỏi: "Nếu cậu yêu đương, cậu sẽ trở nên dịu dàng không?"

Tiếng cười im bặt, mọi người xung quanh dường như đều đang chờ câu trả lời của anh.

Tiếng bóng nảy từ xa vọng lại, Hoài Niệm ngẩng đầu, cùng mọi người nhìn về phía Đoàn Hoài Ngạn.

Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn như có như không lướt qua khuôn mặt Hoài Niệm, chỉ trong nháy mắt, rồi lại rời đi.

Anh ngửa cổ ra sau, khuôn mặt sau khi vận động phủ một lớp mồ hôi mỏng, trông càng thêm lạnh lùng mệt mỏi, lại có chút khinh thường.

"Không. Tại sao tôi phải thay đổi bản thân vì một người khác?"

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang