Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 12: Em đừng quá yêu anh




Nhớ lại lúc trước, Hoài Niệm cảm thấy bất mãn vì Đoàn Hoài Ngạn không tin tưởng hành động của mình.

Cũng cảm thấy khó hiểu khi anh dùng từ "bẩm sinh đa nghi" để miêu tả bản thân.

Ai lại đi nói về mình như thế?

Vậy mà lại có người nói thật.

Vậy mà người đó lại đang ở ngay trước mặt cô.

Anh tên là Đoàn Hoài Ngạn.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến những hành động gần đây của mình, Hoài Niệm thật sự thấy hổ thẹn với danh xưng "người đáng tin cậy". Cô hoàn toàn là một kẻ mặt dày vô liêm sĩ, tráo trở lật lọng.

Còn hành động ghi âm có phần bỉ ổi của Đoàn Hoài Ngạn, khi so sánh với cô, lại trở nên chính trực lạ thường.

Hoài Niệm bỗng chốc mất hết mặt mũi.

Lưng cô từ từ dựa vào ghế phụ, tay đang đẩy Đoàn Hoài Ngạn cũng rụt về, lúng túng kéo dây an toàn cài vào.

Nháo nhào nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng ngoan ngoãn một lần. Chỉ vì không thích tư thế của anh, mà có thể làm ầm ĩ nhiều ngày như thế.

Đoàn Hoài Ngạn đóng cửa xe, trở lại ghế lái, khởi động xe về nhà.

Xe lao vun vút về phía trước, ánh đèn đường sáng tối đan xen, đáy mắt Hoài Niệm cảm xúc chớp động.

Qua một lúc lâu, cô thành khẩn xin lỗi Đoàn Hoài Ngạn: "Là em quên mất, xin lỗi anh."

Giọng Đoàn Hoài Ngạn mang theo chút chế giễu: "Mới hai năm đã quên sạch sẽ rồi."

Thực ra cô luôn là người mềm mỏng không cứng rắn, nghe Đoàn Hoài Ngạn hết lần này đến lần khác trách móc mình, còn bày ra vẻ mặt tính toán chi li như muốn thanh toán nợ nần với cô, cô cũng không muốn nể mặt anh nữa.

"Chẳng lẽ tất cả đều là lỗi của em sao? Đoàn Hoài Ngạn, anh không có lỗi gì sao?"

"Anh luôn cưỡng ép em."

"Két—"

Một cú phanh gấp, lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra một vệt dài.

Do quán tính, cả người Hoài Niệm lao về phía trước, rồi bị dây an toàn kéo ngược lại.

Lồng ngực đau nhói vì bị dây an toàn siết chặt.

Rõ ràng hơn cả cơn đau là giọng nói của Đoàn Hoài Ngạn.

Đoàn Hoài Ngạn: "Cưỡng ép?"

Hoài Niệm: "Không phải sao?"

Đoàn Hoài Ngạn nhếch mép, giọng nói lạnh nhạt: "Nếu anh cưỡng ép em, anh đã hôn em trước mặt bạn cùng phòng của em, nói với họ rằng em là bạn gái của anh; nếu anh ép buộc em, bây giờ trên người em sẽ không còn một mảnh vải nào; nếu anh ép buộc em…"

Anh nín thở, không nói tiếp nữa.

Trong xe kín mít, có thể nghe thấy tiếng thở chậm rãi và nặng nề của anh.

Nhẫn nhịn, kìm chế.

Hoài Niệm nghe mà tim đập thình thịch, cô biết quá rõ những gì Đoàn Hoài Ngạn nói, từng chữ đều là sự thật.

Lông mi cô khẽ run, "Anh không có sao? Ở nhà, anh kéo em vào phòng anh, lúc mẹ anh gõ cửa bên ngoài, anh đang làm gì? Anh đang cởi quần áo của em, dù em cầu xin thế nào, anh cũng không dừng lại."

Đoàn Hoài Ngạn cười lạnh: "Khi em không ở trong phòng anh, mẹ anh gõ cửa tìm anh, anh cũng lười mở."

Hoài Niệm: "Vậy khi em nói mệt, cũng không thấy anh quan tâm đến cảm nhận của em."

Đoàn Hoài Ngạn: "Hôn một cái, em nói mệt. Nắm tay, em sợ người khác nhìn thấy. Ôm em một chút, em lập tức đẩy ra. Anh có nói gì không?"

Hoài Niệm hờn dỗi: "Vì kỹ năng hôn của anh rất tệ."

Đoàn Hoài Ngạn: "Kỹ năng hôn của anh tệ? Lần đầu tiên hôn, em nói gì, em lại quên rồi sao? Anh không ngại giúp em ôn lại một chút - Em nói, Đoàn Hoài Ngạn, cậu đã từng hôn nhiều cô gái rồi phải không? Cậu có vẻ rất thành thạo."

"..." Da đầu Hoài Niệm tê rần, "Anh rảnh rỗi không có việc gì làm mà nhớ những thứ vô dụng này sao?"

"Em đã nói là rảnh rỗi không có việc gì làm còn gì."

"..."

"Hơn nữa, nụ hôn đầu không phải là thứ vô dụng." Yết hầu Đoàn Hoài Ngạn chuyển động, tay anh đang đặt trên vô lăng đưa sang nắm lấy tay Hoài Niệm, các ngón tay lấp đầy khoảng trống giữa các ngón tay cô. Hoài Niệm không dùng chút sức lực nào, không từ chối cũng không đáp lại, cô chỉ ngồi yên.

Đoàn Hoài Ngạn thở dài, dường như muốn kết thúc cuộc cãi vã và chiến tranh lạnh vô nghĩa này.

"Anh có lỗi, nhưng điều anh có thể chịu đựng được chỉ là giữ khoảng cách với em trước mặt người khác."

"Khi không có người ngoài, tại sao anh không thể hôn em?" Đoàn Hoài Ngạn từ từ quay người, giọng nói trở nên nũng nịu, "Bé cưng, em không thể đòi hỏi anh nhiều như vậy, anh chỉ là thích em, muốn gần gũi em hơn thôi."

Nếu Đoàn Hoài Ngạn lớn tiếng chỉ trích Hoài Niệm, chắc chắn Hoài Niệm sẽ tiếp tục cuộc chiến tranh lạnh vô nghĩa này.

Nhưng anh hiểu cô, cũng giống như cô hiểu anh.

Cô đúng là thích mềm không thích cứng.

Trong xe yên tĩnh, thoang thoảng hơi thở ái muội.

Hoài Niệm mím môi, hơi lúng túng nói: "Đừng gọi em như vậy."

Đoàn Hoài Ngạn cười khẽ: "Anh nên gọi em là gì?"

Hoài Niệm chớp mắt, trước mặt, Đoàn Hoài Ngạn vẫn là Đoàn Hoài Ngạn đó, lông mày lạnh nhạt, trên mặt không có nhiều biểu cảm. Tỏa ra khí chất lạnh lùng và xa cách, nhưng khi anh mở miệng, lại là sự dịu dàng trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài.

Cứ hở ra là gọi "bé cưng".

Một lúc, Hoài Niệm không biết nên nói gì, nên chọn im lặng.

Im lặng một lúc, Đoàn Hoài Ngạn nói: "Dạo này anh rất bận, không ngày nào ngủ quá năm tiếng, em còn giận dỗi anh…"

"Em không giận dỗi anh." Hoài Niệm bĩu môi, còn rất đường hoàng, "Em cho anh đủ tự do để bận rộn rồi."

"Được rồi," Đoàn Hoài Ngạn đổi giọng, "Không phải giận dỗi, là lạnh nhạt với anh. Tự mình vui vẻ tự tại, để anh một mình cô đơn lẻ bóng."

Môi Hoài Niệm khẽ động, còn chưa kịp mở miệng, mặt cô đã bị Đoàn Hoài Ngạn nâng lên, tay kia anh giữ gáy cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Đoạn đường này không có đèn đường, xung quanh tối om. Xung quanh cũng không có mấy xe qua lại, yên tĩnh vô cùng.

Đoàn Hoài Ngạn cọ cọ vào chóp mũi cô, hơi thở ấm áp như một chất xúc tác nào đó. Hoài Niệm theo bản năng hé môi, Đoàn Hoài Ngạn khẽ cười, sau đó không chút do dự cắn lên môi cô. Đầu lưỡi nhân cơ hội tách hàm răng cô ra, quấn quýt liếm mút lưỡi cô.

Nụ hôn ướt át, dày đặc, như cơn gió nóng bức của mùa hè. Gió mùa hè báo hiệu cơn mưa sắp đến.

Nụ hôn của Đoàn Hoài Ngạn luôn như vậy, đầy tính chiếm hữu, càn quét hơi thở trong khoang miệng cô, hôn lâu sẽ có cảm giác nghẹt thở.

Anh hôn cũng không bao giờ giữ phép tắc, làm quần áo cô xộc xệch, nhăn nhúm.

Hoài Niệm bị anh ôm chặt trong lòng hôn, dây an toàn siết chặt lồng ngực, trói buộc hơi thở của cô. Chưa đủ, bàn tay Đoàn Hoài Ngạn đang nâng mặt cô luồn vào trong áo, ngay lập tức bao phủ lấy trái tim đang đập thình thịch của cô.

Thật ra, Hoài Niệm mới là người có sự tương phản lớn nhất.

Hồi cấp ba, mọi người trong lớp vẫn hay bàn tán về cô.

Xinh đẹp, thành tích, tính cách đều rất tốt, nên cô rất được yêu thích. Không chỉ được lòng các bạn nữ mà còn thu hút ánh nhìn của các bạn nam. Nội dung bàn tán của đám con trai về cô rất giống nhau.

—— "Một cô gái cực kỳ thuần khiết và ngoan ngoãn."

Vẻ ngoài quá đỗi trong sáng, ngọt ngào khiến phái mạnh không thể nảy sinh bất kỳ ý nghĩ nào khác về cô. Tuy nhiên, chỉ khi tiếp xúc mới biết được.

Chỉ có Đoàn Hoài Ngạn mới biết được, thân hình của Hoài Niệm hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của cô, vô cùng gợi cảm và nóng bỏng. Phần thịt mềm bị dây an toàn siết chặt vô cùng đầy đặn, tay của Đoàn Hoài Ngạn tuy đã được coi là lớn trong số các bạn nam, nhưng cũng chỉ vừa đủ ôm được hai phần ba.

Lớp áo len mỏng manh phủ lên tay anh, ấn vào đường cong nhấp nhô đầy mờ ám, khoái cảm tê dại lan từ kẽ ngón tay anh đến khắp người cô.

Trên đường phố vắng vẻ.

Trong bầu không khí này, Hoài Niệm căng thẳng đến mức các ngón chân co rúm lại.

Cô bỗng nhiên hoảng hốt, tay quờ quạng lung tung, vô tình chạm vào thứ gì đó. Đoàn Hoài Ngạn khẽ rên lên một tiếng.

Hoài Niệm nhíu mày: "Xe của anh là số sàn à?"

Vừa rồi có phải cô đã chạm vào cần số của hộp số sàn không? Cứng và dài quá.

Đoàn Hoài Ngạn phì cười, giọng điệu nhàn nhạt: "Dạo này anh ngủ một mình, đúng là đã thành số sàn rồi."

"..."

Hoài Niệm nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, hơi thở cô nhẹ nhàng, trên mặt vẫn còn chút ửng hồng, đôi mắt ẩn trong bóng tối mang theo vẻ quyến rũ vô thức.

"Anh đừng dừng xe giữa đường lớn nữa, mau lái xe đi."

"Ừ." Đoàn Hoài Ngạn dựa lưng vào ghế, thắt dây an toàn, trước khi khởi động xe, khóe môi anh cong lên một nụ cười nhạt, giọng nói mang theo chút trêu chọc: "Trong xe cũng khá kích thích đấy, hay là hôm nào anh lái xe đến chỗ vắng vẻ nhỉ?"

"..."

"Đổi sang xe to hơn, em thấy sao hả bé cưng?"

Hoài Niệm có lý do để nghi ngờ Đoàn Hoài Ngạn đã bắt đầu tìm kiếm trong đầu những tư thế phù hợp để làm trong xe.

Cô hạ cửa sổ xuống, gió lạnh ập vào, thổi bay phần lớn bầu không khí mờ ám đang dâng lên trong xe. Đôi mắt đang mê man của Hoài Niệm cũng trở nên tỉnh táo.

Cô mặt không cảm xúc: "Không được."

Đoàn Hoài Ngạn: "Được."

Hoài Niệm: "Em không thích."

Đoàn Hoài Ngạn: "Em sẽ thích."

Hoài Niệm tìm cớ: "Trong xe chật lắm."

Đoàn Hoài Ngạn: "Anh đã nói rồi, đổi sang xe to hơn. Thật ra xe này cũng được, không nhất thiết phải ra hàng ghế sau, chúng ta có thể làm trên ghế lái."

"..."

Tóm lại là bằng mọi giá cũng phải làm một trận trong xe. Vậy mà vẫn còn làm bộ làm tịch, ra vẻ lịch sự hỏi ý kiến của cô.

*

Trên đường về, Đoàn Hoài Ngạn lái xe, Hoài Niệm cúi đầu nghịch điện thoại. Trong xe không bật nhạc, vì vậy tiếng gõ phím lách cách của Hoài Niệm càng rõ ràng hơn.

Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn cô, màn hình điện thoại hiển thị giao diện trò chuyện, những ngón tay trắng nõn của Hoài Niệm gõ trên bàn phím, chữ trong khung chat dần dần hiện ra.

Nhận thấy ánh mắt anh đang nhìn mình, Hoài Niệm thắc mắc: "Anh nhìn em làm gì?"

Đèn tín hiệu ở ngã tư phía trước nhấp nháy đếm ngược.

"9."

"8."

"7."

"..."

Thời gian trôi qua từng giây.

Những ngón tay của Đoàn Hoài Ngạn đặt trên vô lăng, gõ theo nhịp độ của con số màu đỏ nhấp nháy.

Anh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, giọng điệu nhàn nhạt và thờ ơ: "Trả lời tin nhắn của người khác thì nhanh thật đấy, hận không thể viết cả một bài văn."

Hoài Niệm ngẩn người, sau đó mới nhận ra anh vẫn đang ấm ức trong lòng. Về việc dạo gần đây, cô không trả lời tin nhắn của anh.

Im lặng vài giây, Hoài Niệm cúi đầu, tiếp tục trả lời tin nhắn.

Cô nhẹ nhàng nói: "Anh toàn nửa đêm gửi cho em một câu "Anh về đến nhà rồi", "Anh đi ngủ đây", lúc đó em đang ngủ thì sao mà trả lời được? Với cả anh muốn em trả lời cái gì? Anh nhắn tin gì mà em có thể trả lời thì em chắc chắn sẽ trả lời, kể cả anh gửi cho em một dấu chấm hỏi, em cũng có thể trả lời."

Đèn xanh bật sáng.

Đoàn Hoài Ngạn đạp ga, "Anh gửi dấu chấm hỏi, em định trả lời cái gì?"

Hoài Niệm: "Trả lời anh một dấu chấm hỏi."

Đoàn Hoài Ngạn: "..."

Không khí ngưng đọng trong chốc lát.

Hoài Niệm dịu dàng nói: "Em đang trả lời tin nhắn của bạn cùng lớp, cậu ấy gặp chút vấn đề trong thí nghiệm, hỏi em nguyên nhân, em đã liệt kê tất cả những nguyên nhân em biết để nói cho cậu ấy."

"Ồ." Đoàn Hoài Ngạn không nói gì thêm, một lúc lâu sau mới thả lỏng khóe môi, cười khẩy một tiếng đầy ẩn ý: "Anh cũng có hỏi em đang nhắn tin với ai đâu, yên tâm, anh chưa đến mức quản nhiều như vậy, em thích nói chuyện với ai là tự do của em, không cần phải báo cáo với anh."

"..."

Lông mi Hoài Niệm khẽ rung.

Từng câu từng chữ của Đoàn Hoài Ngạn đều toả ra ý tứ "Anh hoàn toàn không quan tâm em nhắn tin với ai", "Anh cũng không hề để ý việc em không trả lời tin nhắn của anh", "Anh là người rất rộng lượng và bao dung", "Còn em, Hoài Niệm à…", "Em hơi dính người đấy, nhắn tin với ai cũng phải báo cáo với anh".

Chỉ thiếu nói thẳng ra: "Hửm? Đừng mà, em đừng yêu anh nhiều quá chứ, Hoài Niệm."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang