Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát

Chương 55: Chương 55




Mười hai giờ trưa. Sương mù dày đặc bao phủ tòa nhà Minh Đình.

Tại văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị.

Lộ Chinh cùng bố anh và người đại diện một công ty vừa quyết định gia nhập dự án đầu tư lớn nhất từ trước đến nay của Minh Đình sẽ được khởi động trong thời gian tới đã họp bàn nhiều tiếng đồng hồ. Lúc này, có người gõ cửa đi vào. Lộ Chinh nhướng mắt, là thư ký của anh.

Người thư ký đứng yên một chỗ, hơi cúi đầu và cất giọng cung kính: “Chủ tịch, Lệ tổng, Lộ tổng.”

Sau khi chào hỏi xong, anh ta đi đến bên cạnh Lộ Chinh, cúi thấp người nói nhỏ vào tai anh: “Viêm tiểu thư vừa gọi điện, nói muốn gặp Lộ Tổng. Tôi mời cô ấy khoảng một rưỡi tới đây.”

Lộ Chinh nhìn đồng hồ, gật đầu, biểu thị đồng ý. Vừa đưa mắt đi chỗ khác, anh liền bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của bố anh. Nhưng Lộ Minh Đình nhanh chóng thu hồi ánh mắt, Lộ Chinh cũng không để ý. Khoảng một giờ hai mươi phút, cuộc họp giữa ba người kết thúc. Lộ Chinh thay bố anh đưa Lệ Tổng xuống dưới lầu. Sau đó anh quay về văn phòng của mình. Xem lại thời gian, cô chắc sắp tới nơi…

Một giờ ba mươi…

Một giờ ba mươi lăm….

Một giờ bốn mươi…

Lộ Chinh ngồi yên một chỗ, liên tục nhìn đồng hồ. Anh còn bận việc khác, cần phải rời công ty lúc hai giờ. Nhìn thời gian mỗi giây mỗi phút qua đi, Lộ Chinh nghiến răng, quay người lấy điện thoại. Anh vừa chuẩn bị bấm số, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Người thư ký đứng ở cửa, sắc mặt hơi do dự, như có điều muốn nói: “Lộ Tổng…”

Lộ Chinh nhíu mày: “Chuyện gì?”

“Viêm tiểu thư… có khả năng không tới đây.”

Lộ Chinh cao giọng: “Tôi hỏi anh câu nào anh mới trả lời câu đó? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lúc này, người thư ký mới đi vào phòng, cầm máy tính bảng đưa cho Lộ Chinh. “Vừa rồi các tờ báo lớn đều đăng một loạt tin tức tương tự…”

Lộ Chinh cầm máy tính bảng xem một lượt, sắc mặt ngày càng khó coi.

Ngón tay anh lướt nhẹ trên màn hình. Hầu hết các bài báo đều đăng tải nội dung: “Đối với động thái bất thường của Từ thị trên thị trường chứng khoán thời gian gần đây, một nhân vật biết rõ nội tình tiết lộ, đó là hành động thu mua và phản thu mua của tập đoàn Lệ Bạc và Từ thị tạo thành. Trong ngày hôm nay, cổ phiếu của Từ thị lại một lần nữa rớt giá nghiêm trọng. Nhân vật nói trên cho biết, đó là do cô Viêm Lương, con gái Từ Tấn Phu, đã thất bại thảm hại trong chiến dịch phản thu mua, nguồn vốn đứt đoạn, tổn thất dự kiến vượt qua con số một phẩy năm tỷ đô la…”

Lộ Chinh không cần xem tiếp, lập tức lấy áo vest ở thành ghế, sải bước dài ra ngoài. Vừa đi, anh vừa dặn dò thư ký: “Chuẩn bị xe cho tôi!”

Người thư ký định thần, vội vàng đi theo, giúp anh cầm áp khoác ngoài trên giá. Chưa đuổi kịp đến nơi, người thư ký thấy Lộ Chinh đột nhiên đứng sững trước cửa thang máy.

Nguyên nhân khiến Lộ Chinh kinh ngạc là sự xuất hiện của Giang Thế Quân bên cạnh người thư ký thứ nhất của Lộ Minh Đình trong thang máy.

Tầng trên cùng của tòa nhà Minh Đình chỉ có hai văn phòng, một là văn phòng chủ tịch của bố Lộ Chinh, hai là văn phòng tổng giám đốc của anh. Mà Giang tổng rõ ràng không phải là khách của Lộ Chinh.

Trong lúc anh ngẩn người, người thư ký thứ nhất đột nhiên mở miệng: “Lộ Tổng đi ra ngoài sao?”

Lộ Chinh nhanh chóng che giấu tâm trạng. “Đúng, tôi có chút việc gấp.”

Lúc này Lộ Chinh và Giang Thế Quân hơi gật đầu thay lời chào hỏi. Lộ Chinh đứng tránh sang một bên nhường lối cho bọn họ ra khỏi thang máy. Khi anh bước vào thang máy, chuẩn bị bấm nút, thư ký thứ nhất nói: “Lộ Tổng, Chủ tịch gọi anh cùng đến văn phòng.”

Trước khi Lộ Chinh từ chối, thư ký thứ nhất đã quay sang dặn dò thư ký của Lộ Chinh: “Đây là ý của Chủ tịch, anh hãy đi hoãn hết lịch làm việc của Lộ Tổng.”

Lộ Chinh đành phải đi theo bọn họ tới văn phòng chủ tịch. Thư ký thứ nhất đứng bên ngoài, đóng cửa lại.

Vừa vào phòng, Giang Thế Quân lập tức chào hỏi Lộ Minh Đình, lúc này đứng dậy nghênh đón. “Lão Lộ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Lộ Chinh sa sầm mặt, vô thức quan sát phản ứng của bố anh, chỉ thấy Lộ Minh Đình cười vui vẻ. “Quán ăn Thừa Đức mà hôm nọ Giang Tổng hẹn tôi và phu nhân cùng tới dùng bữa khó đặt chỗ quá. Chắc hôm nào phải mượn tên tuổi của anh để đi ăn một bữa mới được!”

Một dự cảm tồi tệ dâng lên trong lòng Lộ Chinh, nhưng anh cố kìm nén nỗi bất an, bình thản nghe Giang Thế Quân đáp lời: “Nhà hàng đó nổi tiếng khó đặt chỗ. Quan chức hay người có tiền vẫn phải hẹn trước như thường. May mà tháng trước tôi đã đặt một bàn, đến lúc đó anh phải nể mặt đấy nhé!”

Lộ Chinh trầm mặc lắng nghe, trong lòng không khỏi cảm thán, Giang Thế Quân đúng là con cáo già.

Trong lúc anh thầm cười khổ, câu nói tiếp theo của Giang Thế Quân dường như bộc lộ nội tình thật sự: “Ban đầu cũng là thằng nhỏ Úc Nam nói cho tôi biết phu nhân của anh là người Thừa Đức, tôi mới chợt nhớ ra nhà hàng đó.”

Lộ Minh Đình không tiếc lời khen ngợi Tưởng Úc Nam: “Nhắc đến Tưởng Úc Nam, tôi lại nhớ tới môn cờ tướng, lúc nào hẹn cậu ta ra ngoài chơi với ông già này một ván. Bây giờ rất hiếm người trẻ tuổi chơi cờ giỏi như cậu ta…”

Tưởng… Úc… Nam…

Lộ Chinh như đoán ra mọi chuyện qua ba từ này, hoặc là… sự thật nào đó.

Giang Thế Quân và Lộ Minh Đình vui vẻ trò chuyện như hai người bạn già lâu ngày không gặp. Lộ Chinh liếc nhìn đồng hồ để bàn cách chỗ anh không xa, tâm tư anh sớm đã không còn ở nơi này. Đúng lúc này, giọng nói của Giang Thế Quân kéo anh về thực tại. “Hôm nay tôi đến đây là muốn bàn việc nghiêm túc. Chắc anh cũng đã nghe tin cổ phiếu Từ thị rớt giá rồi.”

Trong lòng Lộ Chinh thấp thỏm không yên, nhưng anh đành giả bộ thản nhiên nhìn Giang Thế Quân. Ông ta liếc anh một cái với hàm ý sâu xa rồi nói tiếp: “Việc chúng tôi thu mua Từ thị đã ngã ngũ. Tới đây, ngành mỹ phẩm trong nước sẽ có biến động lớn. Nửa đầu năm nay, Từ thị đều có quầy mỹ phẩm đặt tại Minh Đình Square ở các thành phố lớn trong cả nước. Tôi hy vọng sau khi nhãn hiệu của Từ thị bị dỡ bỏ, chỗ trống đó sẽ do sản phẩm của Lệ Bạc chúng tôi thay thế.”

Đến lúc này, Lộ Chinh không thể ngồi yên, anh đứng dậy nói: “Con có việc gấp. Hai người cứ nói chuyện đi. Con đi ra ngoài một lúc.”

Nó xong, anh liền bỏ đi.

Lộ Minh Đình dõi theo bóng con trai, không kêu anh đứng lại ngay. Ông ta lặng lẽ quan sát bước chân Lộ Chinh ban đầu đi chậm một cách kiềm nén, sau đó nhanh dần và cuối cùng dừng lại để mở cửa.

Vào giây phút đó, Lộ Minh Đình mới mở miệng, giọng nói thất vọng vô cùng: “Lộ Chinh, từ trước đến nay anh luôn công tư phân minh, sao bây giờ lại không biết giữ chừng mực chỉ vì một người đàn bà?”

Lộ Chinh đứng ngây như phỗng.

Trong khi đó, ở sau lưng anh, Giang Thế Quân ngồi vắt chân, nhếch miệng cười, bổ sung một câu: “Còn là người đàn bà đã có chồng?”

Giọng nói của ông ta không to không nhỏ, đủ để hai bố con họ Lộ nghe thấy rõ ràng.

Lộ Chinh hít một hơi sâu, quay người. Anh coi như Giang Thế Quân không tồn tại, chỉ lãnh đạm nói một câu: “Bố, chuyện này bố đừng can thiệp…”

Thái độ bình tĩnh của anh dường như chọc giận Lộ Minh Đình. Ông ta cất cao giọng, vang vọng cả văn phòng rộng lớn: “Nếu anh bước ra khỏi căn phòng này nửa bước, tôi sẽ thu hồi chức vụ CEO của anh, xem anh làm thế nào để giúp con bé đó!”

Chỉ sau một đêm, toàn thế giới đều biết Từ gia bị ép đến đường cùng. Trên thương trường, kẻ yếu vĩnh viễn không phải để thương hại, mà để chà đạp…

Viêm Lương không thể đến công ty, không thể về căn hộ của cô, càng không thể bén mảng đến nhà lớn, bởi vì nơi nào cũng có phóng viên rình rập, với họ, chỉ cần chụp một tấm ảnh với bộ dạng sa sút của cô cũng là thu hoạch lớn.

Viêm Lương cùng một trợ lý ở trong khách sạn. Bây giờ đã là nửa đêm, cô trợ lý lướt qua các tin tức rồi tắt ti vi, cất giọng bực tức: “Nhân vật biết rõ nội tình gì chứ? Chắc chắn là Giang Thế Quân tiết lộ tin tức cho báo chí. Giậu đổ bìm leo, bây giờ mọi người đều tránh xa Từ thị, ngân hàng đòi nợ, bạn bè không dám ra tay giúp đỡ. Giang Thế Quân định thừa dịp này ép chết Từ gia đây mà.”

Nghe cô trợ lý nói vậy, Viêm Lương nhếch miệng cười. Tất cả đều là lỗi của Giang Thế Quân sao? Trong lòng Viêm Lương có đáp án rõ ràng: cao thủ thật sự ẩn nấp trong bóng tối, làm mọi chuyện xấu xa nhưng không hề bị nguyền rủa.

Đêm nay lại mất ngủ.

Cố vấn tài chính của Từ gia gửi thông báo: đến sáng sớm hôm nay, Từ gia mắc nợ một phẩy năm tỷ đô la. Giống con số mà tin tức đã đưa. Đến chuyện cô bị tổn thất bao nhiêu, anh đều có thể tính toán…

Viêm Lương ngồi thẫn thờ trên giường một lúc. Sau đó cô với tay lấy điện thoại, nhắn tin. Cô viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, khó khăn lắm mới thành một câu: “Mẹ, nếu con nói, con muốn bán tất cả bất động sản đứng tên con để lấy tiền đối phó với Lệ Bạc, liệu mẹ có…”, nhưng cuối cùng cô vẫn nhắm mắt, xóa tin nhắn.

Chỉ nhắm mắt vài giây, Viêm Lương đột nhiên mở mắt, cầm điện thoại. Động tác của cô vô cùng gấp gáp, như thể nếu cho mình thời gian suy nghĩ dù chỉ một giây, cô sẽ hối hận.

Viêm Lương bấm dãy số di động đã thuộc làu.

Lúc này đã là ba giờ sáng, nhưng điện thoại mới đổ hai hồi chuông, đối phương đã bắt máy, tựa hồ anh đang đợi cuộc điện thoại của cô.

Viêm Lương đưa mắt về phía cô trợ lý đang ngủ say ở giường bên cạnh, nói: “Tưởng Úc Nam…” Trong phòng dường như chỉ có hơi thở tuyệt vọng của Viêm Lương. “Chúng ta gặp nhau đi!”