Cửa hông bên cạnh bức tường phía sau là nơi để cho hạ nhân ra vào nên không mấy ai để ý. Vân Yên hơi căng thẳng, nhưng vẫn cắn môi nhẹ nhàng gõ cửa. Lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi, gõ ba cái liên tiếp, không ai đáp lại. Nàng lại dùng thêm lực, tiếp tục gõ thêm mười cái nhưng vẫn không có ai trả lời. Vân Yên đổ mồ hôi, trong lòng lại suy nghĩ, chẳng lẽ phải đến cửa trước thông báo tìm người, hay là bỏ cuộc? Không, nàng nhất định phải gặp được hai người ấy.
Trong lúc đầu óc Vân Yên vẫn còn đang rối rắm, phía bên kia cánh cửa bỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, giọng nói khàn khàn không kiềm chế nổi bình tĩnh cất lên:
- Ai? Không biết rằng sau giờ Dậu sẽ khóa cửa sao?
Hóa ra là Bích Nguyệt.
- Chị Bích Nguyệt!
Vân Yên vội vàng kêu lên khe khẽ,
- Em là Vân Yên.. Chị Bích Nguyệt!
Người phía sau cửa dường như sửng sốt một hồi lâu, sau đó Vân Yên nghe thấy tiếng chốt cửa được vội vã mở ra, nơi tĩnh mịch vắng vẻ bỗng nhiên vang lên tiếng động. Bích Nguyệt mặc bộ quần áo bằng vải thô đứng trước cửa, mở to đôi mắt nhìn Vân Yên, chiếc cằm nàng ấy nhọn hoắt, còn đôi môi thì trắng bệch khô nứt.
Trái tim Vân Yên nhói đau, nàng thoắt cái nhào đến ôm chầm lấy Bích Nguyệt.
- Phúc Nhi đâu?
Bích Nguyệt nghẹn ngào nói:
- Cô nhận được khăn rồi sao?
Vân Yên gật đầu, đôi mắt cay xè:
- Mau đưa em đến đó.
Bích Nguyệt nâng ống tay áo lên lau mắt, đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu “xuỵt” với Vân Yên, chân tay nhẹ nhàng đóng cửa hông lại, rồi xoay người bước đến một cái cây to. Trong bóng cây loang lổ, bóng hình hai người dần trở nên mơ hồ.
Vân Yên theo sau Bích Nguyệt đi qua hàng cây đến một nơi quen thuộc, đây cũng chính là nhà ấm trồng hoa của Bát phủ. Bích Nguyệt và Phúc Nhi là nha hoàn làm việc nặng thấp kém nhất nên ở trong căn phòng bên cạnh nhà ấm.
Vân Yên cùng Bích Nguyệt chậm rãi đến gần, bên trong song cửa sổ của căn phòng nhỏ bé vẫn còn một ngọn nến lập lòe ảm đạm, trong tim nàng bỗng nhiên nhói đau.
Bích Nguyệt tiến lên nhẹ nhàng đẩy một nửa cánh cửa nhỏ đã cũ ra, cánh cửa kêu lên một tiếng kẽo kẹt yếu ớt, căn phòng trong bóng tối hiện lên rõ ràng hơn, bên trong được đặt hai chiếc giường song song với nhau, đây cũng là hình ảnh của phòng dành cho hạ nhân rất quen thuộc với Vân Yên. Một cô gái trắng bệch đau yếu nằm trên một chiếc giường, mái tóc nàng ấy rối tung, trên khuôn mặt tái nhợt còn hơi ửng đỏ do bệnh tật. Phúc Nhi nằm trên giường không ngừng ho sù sụ.
- Phúc Nhi -- cô xem ai tới...
Bích Nguyệt vội che miệng đi tới dìu nàng dậy.
Vân Yên đứng sau lưng Bích Nguyệt, hai hàng nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Phúc Nhi vốn là cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh nhưng sao bây giờ lại thành thế này. Lúc nói chuyện với Tiểu Khấu Tử, trong đầu nàng còn hiện lên dáng vẻ của Bích Nguyệt năm ấy khi đưa hoa mã đề đến, còn lúc này đây nàng đang hoài nghi y có nói thật hay không, nhưng trong giờ phút này, nàng thật sự rất đau đớn. May mắn, may mắn rằng nàng đã đến đây!
Phúc Nhi cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Vân Yên đứng trong căn phòng mờ tối, chợt ngẩn người. Cho đến khi Vân Yên lao đến, khom người xuống ôm chặt cánh tay nàng:
- Chị Phúc Nhi!
Ba người cùng ôm nhau khóc, nhưng không dám khóc lớn tiếng, chỉ cắn môi nức nở nghẹn ngào. Một lát sau, Vân Yên quyết đoán đưa tay lau nước mắt, rồi rút khăn ra cẩn thận lau nước mắt cho Phúc Nhi, quan sát sắc mặt nàng, mở miệng nói:
- Bị bệnh bao lâu rồi? Đã khám đại phu chưa?
Sắc mặt của Phúc Nhi rất thê lương, gật đầu rồi lại lắc đầu. Bích Nguyệt cũng đưa tay lên lau mắt, nói:
- Bị bênh cũng đã lâu rồi, bắt đầu từ mùa đông năm ngoái, đến đầu xuân năm nay thì quản gia gọi đại phu đến khám cho hạ nhân trong phủ, đại phu nói là bệnh thương hàn lâu ngày chuyển thành ho, chứng bệnh giống như là ho lao, sợ rằng sẽ khó chữa.
- Không, thương hàn hay ho đều có thể chữa khỏi!
Vân Yên nghe xong mở to mắt, nàng kiên định nắm chặt tay hai người. Rồi nàng nhẹ nhàng buông tay Bích Nguyệt xuống, lấy mấy tấm ngân phiếu được cất đến nóng rực trong ngực ra. Vân Yên cầm một ít đặt vào trong tay Bích Nguyệt, còn lại thì nhét vào tay Phúc Nhi.
- Đây là một ít tiền mấy năm nay em làm nha hoàn trong Tứ phủ tiết kiệm được, tổng cộng là ba trăm lượng, các chị mau cầm đi. Chị Bích Nguyệt, ngày mai chị ra ngoài mua một ít đồ bổ dưỡng về bồi bổ cơ thể, còn nữa, mời đại phu giỏi nhất đến chẩn bệnh bốc thuốc, nếu như trong phủ cần đút lót thì hãy đút lót quản gia, xin ông ta ngầm đồng ý cho phép đại phu vào phủ xem bệnh cho Phúc Nhi. Bệnh này chắc chắn sẽ chữa khỏi được, mọi người hãy tin tưởng em!
Môi Phúc Nhi hơi mấp máy, không nói gì, nước mắt tràn mi rồi lại vội vàng dùng tay lau.
- Vân Yên...
Bích Nguyệt kéo tay Vân Yên, vành mắt đỏ hoe gật đầu với nàng,
- Tôi nhớ rồi, cô cứ yên tâm.
Ba người lại ôm nhau ấm áp nói chuyện vài câu, phúc Phúc Nhi vẫn luôn cầm tay Vân Yên, Vân Yên lấy chiếc khăn thêu chữ Phúc trong ngực ra, cẩn thận đặt vào trong tay Phúc Nhi, sau đó nhẹ nhàng chỉnh sửa lại mái tóc rối bù của nàng.
Vân Yên dặn dò Bích Nguyệt phải chú ý sức khỏe, nếu có việc gì thì nhờ người báo tin tới. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài, trong lòng thầm thủ phải quay về phủ thôi, muộn thêm một chút nữa e rằng không ổn mất.
Trong mắt Bích Nguyệt và Phúc Nhi đều bịn rịn không nỡ nhưng vẫn phải cáo biệt. Bích Nguyệt đứng lên tiễn Vân Yên ra ngoài, Vân Yên đi đến cửa quay đầu lại nhìn Phúc Nhi, cuối cùng nàng vẫy tay quay đầu đi ra ngoài, Phúc Nhi vịn trên mép giường, ánh mắt vẫn cứ dõi theo nàng cho đến khi bóng lưng biến mất sau cánh cửa.
Vầng trăng sáng nổi bật trên bầu trời đêm, côn trùng dưới tán cây kêu lên bản nhạc sầu bi.
Vân Yến để mặc cho Bích Nguyệt kéo tay mình đến cái cây to vừa nãy. Nàng đang định mở miệng thì nhìn thấy... một thân hình cao lớn đứng bên cạnh cửa hông.
Cả thế giới đều yên tĩnh.
Người đó từ từ quay đầu lại, ánh mắt nàng cũng đông cứng, ánh trăng chiếu sáng gò má của hắn, khuôn mặt giống như ngôi sao, khuôn mặt Vân Yên cuối cùng cũng trắng bệch.
Yến tiệc tối nay còn có gánh hát diễn kịch, tính thời gian thì chắc chắn không thể kết thúc nhanh như vậy được. Nhưng tại sao Dận Tự lại xuất hiện ở đây?Không biết Dận Chân đã quay trở về Tứ Nghi Đường hay chưa? Vân Yên không quan tâm nỗi sợ hãi của mình với Dận Chân, trong lòng nàng bây giờ là nỗi lo lắng xâm chiếm.
Bàn tay chầm chậm buông ra, Bích Nguyệt đứng bên cạnh hành lễ, tiếng thỉnh an còn chưa thoát khỏi miệng đã bị hắn xua tay cắt đứt. Khuôn mặt trắng bệch của Bích Nguyệt dưới ánh trăng vô cùng rõ ràng, nàng thấy Vân Yên thờ ơ cũng không dám quay đầu lại nhìn Vân Yên, nhưng đâu biết sắc mặt Vân Yên cũng đã tái nhợt.
Dận Tự đưa tay ra hiệu, Bích Nguyệt nhìn Vân Yên, Vân Yên quay đầu lại nhìn Bích Nguyệt, nhàn nhạt nói:
- Hãy chăm sóc tốt cho chị ấy.
Nước mắt Bích Nguyệt đã trào khỏi hốc mắt, mới che miệng cúi đầu lùi xuống.
Hắn nhẹ nhàng bước vài bước về phía trước, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh, trên hai gò má được bao phủ bởi một quầng sáng mỏng. Đôi môi dịu dàng, khiến dây dàn trong tim run rẩy.
- Vân Yên, đã lâu không gặp.
Cách một bức tường, nhưng trái tim nàng đã bay trở về Tứ Nghi Đường. Huyệt thái dương đập thình thịch, nàng không biết rốt cuộc đêm nay hắn muốn làm gì, nàng càng không biết làm thế nào để có thể rút lui an toàn. Càng lúc càng sợ hãi, nhưng nàng mạnh mẽ buộc chính mình phải tỉnh táo lại.
Khóe miệng Vân Yên hơi nhếch lên:
- Bát gia, ngài mau quên quá, một canh giờ trước nô tì vẫn còn bưng trà cho ngài.
Dận Tự cũng mỉm cười, chậm rãi dựa người vào cái cây phía sau, vô cùng tự nhiên ôm nàng vào ngực, dường như rất thoải mái, không hề có cảnh giác nào với bốn bề xung quanh.
Trái tim Vân Yên co rút lại, nét mặt sợ hãi, cơ thể được bao phủ bởi ánh trăng và dưới bóng cây loang lổ. Trốn cũng không thoát, xin cũng không tha, vậy còn có thể làm thế nào?
- Không, nàng nhầm rồi. Ta hoàn toàn không nhìn xem ai là người dâng trà, bởi vì ta biết nếu ta nhìn nàng, ta sẽ khiến Lão Tứ -
Trong giọng điệu dịu dàng của hắn mang theo cả sự đối địch như nước với lửa.
Vân Yên cảm thấy sự nhẫn nại trong lòng mình đã đến cực hạn, mũi chân rất muốn di chuyển. Lòng còn chưa động, nhưng người đã rơi vào gông cùm của hắn.
Nàng không biết làm thế nào mà hắn ở đây, nhưng nàng không lạ gì sự sắc bén và ngoan độc của hắn. Hơn nữa, đây cũng không phải là lần đầu tiên Dận Tự ôm Vân Yên, nhiều năm trước đây ở bãi săn, ngay trước mặt đám sói, Dận Tự cũng ôm chặt nàng như vậy.
Cái ôm tiếp theo là nhiều năm sau ngày ấy, không phải là gặp lại, mà chính là lâu ngày không gặp. Một người thì thở dài, còn một người sắc mặt cắt không còn một giọt máu, khác nhau một trời một vực.
Trong trí nhớ của Vân Yên vẫn còn đọng lại kí ức về cuộc chiến với sói ngày hôm ấy, Khi ấy nàng cảm nhận được sự giao hòa giữa ấm áp vững chãi và lạnh lùng vô tình trong lồng ngực hắn. Còn bây giờ trong lồng ngực hắn chỉ còn lại sự run rẩy.
Dận Tự nhẹ nhàng ngửi mùi hương thoang thoảng trên mái tóc Vân Yên, là hương hoa ngọc lan trộn lẫn với mùi đàn hương rất nhạt. Sườn mặt hắn dịu dàng cọ lên vành tai Vân Yên, tựa cằm mình lên bả vai nàng, ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của nàng, nhắm mắt khẽ khàng thở dài.
- Tại sao, tại sao mỗi khi nàng trong ngực ta đều run rẩy.
Sự ấm áp đã lâu không thấy, thời gian trôi qua đã nhiều năm, nàng cuối cùng cũng quay trở về lồng ngực hắn
Dưới ánh trăng rực rỡ lung linh, Dận Tự nở nụ cười. Tâm tình hắn dường như rất tốt, nhẹ nhàng cọ vào trán nàng.
- Nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không?
Vân Yên cắn môi, cơ thể cứng đờ trong lồng ngực vững chãi rộng lớn của hắn, giống như con chim nhỏ bị giữ chặt đôi cánh, cố gắng không để mình hoảng loạn giãy dụa. Vân Yên không nghe thấy rốt cuộc hắn đang hỏi cái gì, cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, hắn có mục đích gì. Lần đầu tiên nàng gặp Dận Tự ư? Không thể nói ra được, đây quả là một câu hỏi khó có thể trả lời.
- Bát gia, phải làm thế nào ngài mới bằng lòng thả nô tì đi.
Giọng nói nàng vẫn bình thản nhưng kìm nén.
Dận Tự lại mỉm cười.
- Nàng không sợ ta giữ nàng lại, không cho nàng bước qua cánh cửa này sao?
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi mềm mại của nàng, giống như đang phác họa lại hình dáng lông mi nàng.
Hàng mi Vân Yên cứng đờ, nàng khẽ lắc đầu, mỉm cười nhợt nhạt.
- Nô tỳ không sợ, trước khi ra ngoài nô tì đã để lại một tin nhắn ở Tứ Nghi Đường, nếu Tứ gia về Tứ Nghi Đường mà nô tì chưa trở về, đương nhiên sẽ biết
nô tỳ ở đây.
Ngón tay Dận Tự khựng lại, giữ chặt khuôn mặt nàng.
- Nàng sẽ không làm thế.
Sắc mặt Vân Yên tái nhợt, bình tĩnh nói,
- Ngài biết nô tỳ sẽ làm, ngài thấy khi gặp ngài nô tỳ ngạc nhiên lắm sao?
Dận Tự khép hờ mi, theo thói quen hơi nhếch khóe môi, không nhìn ra hắn đang nghĩ gì, ngón tay hắn trượt tới bả vai bên trái của nàng.
- Đúng, là ta quá hiểu nàng, dù thế nào nàng vẫn sẽ tới. Nhưng nàng không biết, ta rất ghen tị.
Hăn ngừng lại một lát:
- Ái Tân Giác La Dận Tự ta sao có thể gặp nàng trong hoàn cảnh thế này ——
Hắn dừng lại, dường như đang lựa từ để nói.
- Như thế này —— đã là để lại mặt mũi cho kẻ không biết xấu hổ như tiện nô rồi.
Vân Yên lạnh nhạt tiếp lời, giống như người nàng đang nói đến không phải là mình. Nhưng trong nháy mắt Dận Tự biến sắc, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, trong ánh mắt có một sự đau khổ bị kìm nén.
- Câm mồm! Ai dám nói nàng như vậy?
Dận Tự giữ chặt bả vai Vân Yên, các ngón tay trắng bệch do dùng sức và sự ngoan độc trong ánh mắt hiện lên rõ ràng dưới ánh trăng.
Vết thương cũ trên ngực trái âm ỉ đau, nàng khẽ rên lên một tiếng, Dận Tự vội vàng thả lỏng tay mình, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương. Hắn chợt nhớ bên ngực trái nàng còn vết thương cũ bị kiếm đâm khi cứu Thập Tam A Ca Dận Tường.
- Là ngài.
Vân Yên quay đầu đi, khóe môi hơi nhếch lên.
- Bát gia, ngoài miệng ngài chưa nói, nhưng hành động đã nói lên tất cả.
Vân Yên nâng mắt lên nhìn hắn:
- Cũng chỉ vì Vân Yên là một nha hoàn tiện tịch thấp kém nhất, cho nên ngài có thể giữ tôi ở đây, không một câu giải thích đã ôm lấy tôi, lại còn nói sẽ không thả tôi về. Nhưng nếu như tôi là thiên kim tiểu thư con nhà vương hầu đại thần thì sao, ngài sẽ làm thế ư?
Sắc mặt Dận Tự trong thoáng chốc trở nên âm u, từng câu nói của Vân Yên vô tình đã đánh trúng nơi đau nhất của hắn. Có rất ít người có thể làm tổn thương đến người cứng đầu cứng cổ như Dận Tường, nhưng cô gái nhỏ bé gầy gò này lại làm được. Vốn chỉ là vô tình, nhưng lại đánh trúng chỗ đau.
Tay Dận Chân chậm rãi xoa nhẹ bả vai nàng, Nét mặt mông lung mơ hồ.
- Còn đau không?
Vân Yên không hề cử động, sắc mặt tái nhợt cau mày.
- Ta biết nàng sẽ không tin, nhưng có một ngày, ta sẽ chứng minh cho nàng thấy.
Giọng nói của hắn khàn khàn nhưng lạnh lùng.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên ấn đường nàng, trong đó còn có cả sự trân trọng khiến lòng người sợ hãi. Vân Yên giật mình, Dận Tự từ từ nở nụ cười, chậm rãi buông tay ra.
- Đi đi, nhân lúc ta còn chưa thay đổi ý định.
Vân Yên sững sờ, cơ thể vừa mới được thả tự do lập tức xoay người lại mở cửa, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, thì phía sau có một giọng nói khàn khàn cất lên:
- Về hai người họ, nàng yên tâm.
Chốt cửa được kéo ra tạo thành kẽo kẹt, trong đầu Vân Yên kinh động. Dường như sợ hắn sẽ đổi ý, nàng chạy như bay ra ngoài, chỉ để lại một câu:
- Cám ơn.