Tiếng hít thở trong phòng nhẹ nhàng, Vân Yên cuộn tròn người nằm trong góc dưới chân giường bọn họ, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Các khớp xương đều đau âm ỉ, đầu vang lên ong ong, cổ họng cũng đau muốn ho khan, nhưng lại sợ sẽ quấy rầy đến giấc ngủ của Dận Chân và Dận Tường nên cố gắng nén lại.
Đang lúc mơ mơ màng màng thì nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau.
Vân Yên giật mình hoảng sợ tỉnh lại, vội vàng đứng lên, muốn gọi Dận Chân dậy, nhưng đôi môi nàng đã bị đôi tay to lớn che lại —— hơi thở quen thuộc phả đến, Dận Chân ngồi bên giường, ánh sáng trong đôi mắt ẩn hiện trong đêm tối. Chàng khẽ “xuỵt” một tiếng, Vân Yên sau bàn tay chàng gật đầu. Dận Tường nằm bên cạnh đã tỉnh dậy từ lâu, ánh mắt sắc bén nhoài người ra cửa sổ quan sát tình tình.
Cậu ta nhìn thấy có người bất ngờ tấn công phòng của hai thị vệ và Tiểu Xuyên Tử cách vách.
Lông mày Dận Tường nhíu một cái muốn mặc quần áo xông ra, Dận Chân đưa tay giữ cậu ta lại, thấp giọng giao phó một câu:
- Đừng để lộ thân phận.
Dận Tường gật đầu kéo cửa ra ngoài.
Vân Yên vẫn đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng lưng của Dận Tường, trong lòng vô cùng lo lắng. Mặc dù biết võ công Dận Tường rất tốt, nhưng phép vua thua lệ làng (1), Vân Yên vẫn bồn chồn không yên.
Dận Chân từ trên giường đứng dậy, kéo cổ tay nàng. Vân Yên vội vàng xoay người lại giúp chàng mặc quần áo đi tất giày.
Tiếng đánh nhau phòng bên cạnh dần dần biến mất, Dận Tường đẩy cửa vào. Đang định mở miệng nói chuyện —— bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét ầm ĩ vang lên ở ngoài viện, một đám người xông vào trong sân, cây đuốc bập bùng chiếu sáng màn đêm.
Tên cầm đầu giữ chặt ông lão tóc bạc trắng, gã chỉ tay vào Tiểu Xuyên Tử và hai thị vệ, liên tục chất vấn ông.
Dận Chân nâng mắt lên, con ngươi sâu thẳm toát ra sự sắc bén, đứng lên. Dận Tường quan sát tình hình, lao ra trước một bước.
Vân Yên theo sau lưng Dận Chân bước ra ngoài sân, tên cầm đầu râu quai nón cao lớn thô kệch, vô cùng hung dữ tra hỏi ông lão tại sao lại cho người lạ có mang theo binh khí qua đêm, có phải có mưu đồ làm loạn hay không. Ông lão run rẩy giải thích chỉ là thương nhân qua đường ở nhờ một đêm mà thôi, thì bàn tay của tên cầm đầu chuẩn bị giáng xuống, Dận Tường xông lên bắt lấy cánh tay gã, gã liền đẩy ông lão ra! Dận Tường còn chưa kịp mở miệng gã đã đánh tới! Chiêu nào chiêu nấy đều hung tàn, không phải là một tên trói gà không chặt.
Ông lão bị đẩy ra lảo đảo ngã trên mặt đất, Vân Yên nhìn thấy vội vàng lao lên đỡ ông.
Gã cầm đầu hét to ra lệnh tóm lấy bọn họ! Một đám phía sau ỷ đông cậy mạnh ào ào ra tay! Tiểu Xuyên Tử và hai thị vệ cũng ở trong đó. Ngay cả Dận Chân cũng tham gia cuộc ẩu đả, cục diện thoáng cái hỗn loạn ngoài tầm kiểm soát!
Vân Yên dìu ông lão trốn vào một góc. Nàng đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Dận Chân khi múa kiếm trong Tứ Nghi Đường, chưa bao giờ biết rằng khi chàng đánh nhau thật sự, hóa ra cũng mang theo sự tàn nhẫn như thế này.
Những cây đuốc ngổn ngang, tiếng gào rú trong cuộc ẩu đả, tiếng va chạm của đao kiếm, lóe lên trong bóng đêm nhìn vô cùng dữ tợn, nàng hoảng sợ không mở nổi miệng.
Võ công của Dận Tường Dận Chân cùng với các thị vệ tuy rằng rất cao, nhưng hai quyền khó địch lại được với bốn tay, đối mặt với mười mấy kẻ địch bao vây xung quanh không dễ dàng chút nào, hơn nữa những tên này đều có võ công quyền cước. Mà Tiểu Xuyên Tử đứng trong đám người còn cần người khác bảo vệ thì mới giữ được mạng sống.
Đôi mắt Vân Yên nhìn cuộc chiến gần trong gang tấc, không ngừng run rẩy. Ông lão hình như ngã bị thương, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, Vân Yên cúi đầu muốn dìu ông lão đứng lên, đưa ông vào căn phòng an toàn, nếu như bọn họ lúc này mà bị thương, thì lại càng gây thêm nguy hiểm cho chiến cuộc. Ông lão không đứng dậy nổi, Vân Yên dùng hết sức mình kéo ông lên ——
Hai người đang đánh nhau bỗng nhiên xông tới, thoắt cái đẩy ngã Vân Yên ra!
Vân Yên ngã nhoài xuống đất, đầu bị đập mạnh hai mắt hoa lên, đầu gối và khuỷu tay đau rát, bởi vì trên người có vết thương cũ nên lại càng đau hơn. Sợi tóc rủ xuống che khuất con mắt, mới giật mình phát hiện mũ của mình đã bị đánh bay, tóc tai đã xõa ra một nửa. Mọi người xung quanh vẫn đang đánh nhau kịch liệt, không ai để ý đến nàng.
Vân Yên vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn ông lão bên cạnh có bị thương hay không, dùng hết sức bình sinh đứng lên, nhưng không ngờ mu bàn tay phải bị chân ai đó giẫm phải. Cái giẫm này cực kì mạnh, dường như có thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn. Vân Yên chỉ có thể khẽ kêu một tiếng nghẹn ngào trong cổ họng! Tiếng nghẹn ngào này không mang theo sự thê lương, nhưng vẫn bị người khác nghe thấy.
Trong hỗn loạn Dận Chân vừa cầm kiếm chiến đấu, vừa theo trực giác quay lại nhìn. Cách một đám người chàng nhìn thấy một bóng hình ngã sõng soài trên mặt đất, tóc tai đã rối một nửa, không biết bị thương ở đâu, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác đả thương! Trong lòng không khỏi lo lắng, tình cảm nơi đáy mắt bỗng chốc trở nên sâu đậm, nhanh chóng giải quyết đám người xung quanh rồi tiến lên. Nhưng có người còn gần hơn chàng, nhanh trước một bước.
Dận Tường cách Vân Yên rất gần, cậu ta đánh nhanh với gã cầm đầu vô cùng quyết liệt, nhưng khi ánh mắt chạm tới Vân Yên gần đấy, ra tay càng hung ác hơn, một nhát kiếm chém thẳng vào người gã, máu phun ra.
Vân Yên ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, cổ họng cảm thấy buồn nôn. Chợt được một đôi tay to ôm dìu lên, ngẩng đầu lên thấy là Dận Tường. Đám hỗn loạn phía sau cậu ta vẫn ngoài tầm kiểm soát, gã cầm đầu vừa ấn vào miệng vết thương vừa tấn công tới, hô hấp Vân Yên bỗng ngừng lại! Nàng đẩy Dận Tường ra.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Dận Chân xông lên lấy kiếm đỡ, Dận Tường xoay người đánh cho gã một quyền ——
Vân Yên nhẹ nhõm thở phào một hơi, bỗng cảm thấy có một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, một tên cầm kiếm lao thẳng về phía lưng Dận Chân! Trong nháy mắt, Vân Yên không kịp mở miệng, tâm chưa động, nhưng thân đã động. Nàng không biết đã chạy tới thế nào, lưỡi kiếm sắc bén đã đâm xuyên qua ngực nàng!
Tiếng máu thịt và xương cốt khi bị kiếm đâm thủng nghe rất kỳ diệu, sự đau đớn xuyên thẳng vào các dây thần kinh trong đầu, đến cả chính Vân Yên cũng nghe thấy rõ ràng.
Dận Tường sợ hãi xoay người lại ôm Vân Yên trước khi nàng ngã xuống, một chân đạp thẳng vào kẻ tấn công phía sau, sắc mặt kinh hãi đau đớn trước nay chưa bao giờ có, cậu ta không còn để ý tới bất cứ thứ gì khác
- Vân Yên!
Một tiếng hét trầm khàn xé rách bầu không khí, vô cùng rõ ràng trong đám đông hỗn loạn.
Dận Chân chỉ đứng gần ngay gang tấc, nhưng khi xoay người lại hình ảnh đã thành thế này ——
Một lưỡi kiếm sắc bén nhuốm máu xuyên qua ngực trái Vân Yên, mái tóc dài rối tung của nàng xõa trên vai áo vải thô màu đen, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt nàng không biết đang nhìn ai, cũng có thể đang nhìn vào hư không. Tất cả xung quanh như yên tĩnh trở lại, nàng đau đớn ngã xuống, Dận Tường xoay người ôm chặt lấy nàng, gào thét.
Tất cả trước mắt Vân Yên tối sầm lại, tiếng kêu gào và la hét quen thuộc bên tai trở nên mông lung, nàng đã đi vào một nửa bóng đêm —— thật may mắn, may mắn khi lưỡi kiếm kia đâm vào người mình.
Dận Chân nhìn chằm chằm vào Vân Yên đang nằm trong ngực Dận Tường, trái tim và thần trí đã hoàn toàn vỡ vụn, ngón tay cầm kiếm cũng đang run rẩy, xông lên.
Dận Tường hai mắt đỏ ngầu ôm chặt Vân Yên, gọi tên nàng, Dận Chân xông lên muốn ôm Vân Yên, nhưng Dận Tường làm như không thấy.
Vạt áo Dận Tường đã nhuốm máu, toàn thân tràn đầy hơi thở chết chóc. Một tay lấy lệnh bài bên hông xuống, quát:
- Thập Tam hoàng tử kinh thành Dận Tường ở đây! Ai dám xông lên, tru di cửu tộc!
* * * * *
Vân Yên mơ màng tỉnh lại trong cơn đau, khẽ nâng mí mắt lên, lồng ngực đau như dây thần kinh bị một con dao cùn giày vò, đến cả huyệt thái dương cũng đập mạnh thình thịch.
Mở mắt ra đã thấy khuôn mặt Dận Tường với đôi mắt đỏ ngầu, ngồi bên cạnh cậu ta là Dận Chân đang đau đớn nhìn nàng chằm chằm, dùng sức nắm chặt ngón tay nàng. Nàng từ từ ý thức được mình vẫn đang nằm trong lồng ngực Dận Tường, bên tai hình như có tiếng gió đêm gào thét, sự xóc nảy dưới người khiến nàng nhận ra mình đang ở trong một chiếc xe ngựa thô sơ chạy như điên.
- Vân Yên!
Dận Tường nới lỏng vòng tay của mình, thấy Vân Yên tỉnh lại, giọng nói cậu ta run rẩy khàn khàn. Cậu ta cẩn thận nâng vai phải của nàng lên, thân kiếm vẫn còn cắm trên lồng ngực, tuy đã phong bế vài huyệt đạo của nàng, nhưng máu tươi vẫn từ miệng vết thương chầm chậm chảy xuống, thấm ướt bộ quần áo hầu nam, biến nó thành màu đỏ sậm, thấm cả lên người Dận Tường, xung quanh tràn ngập mùi tanh của máu.
Vân Yên chậm rãi khép mắt lại, mí mắt rất nặng, mệt mỏi bủa vây.
- Đừng ngủ! Vân Yên, cố gắng một chút nữa, sắp đến y quán rồi, đến lúc đó rồi ngủ được không?
Trong mắt Dận Tường tràn ngập đau đớn và hoảng loạn chưa bao giờ thấy, Dận Chân càng nắm chặt ngón tay nàng hơn. Tình hình của Vân Yên rất nguy hiểm, một khi rút kiếm ra chắc chắn sẽ chết.
Vân Yên nghe thấy tiếng Dận Tường nói, cố gắng mở mi mắt ra, ngón tay khẽ nhúc nhích. Nhìn Dận Tường và Dận Chân bên cạnh ——
Đôi mắt Dận Chân trong màn đêm như ẩn như hiện, ánh mắt tan rã, giống như một cái đinh cắm vào tim nàng. Mặc dù không nói chuyện với nhau, nhưng Vân Yên sao có thể không hiểu người này? Bên ngoài chàng càng trầm mặc, thì bên trong càng cuộn trào mãnh liệt, chàng càng yên lặng, thì càng đáng sợ.
Vân Yên cố gắng nhấp môi, một đôi trắng bệch không chút máu. Nàng cũng biết, Dận Tường cũng sợ nàng không chịu được thiếp đi lần nữa, không bao giờ tỉnh lại. Nhưng nàng rất mệt, cả người đã kiệt sức rồi.
- Vân Yên, nói chuyện với ta, đừng ngủ! Nói chuyện với ta đi.
Hai mắt Dận Tường đỏ ửng, ôm chặt vai Vân Yên, giống như một người sắp chết đuối bám chặt vào miếng gỗ đang trôi.
Vân Yên yếu ớt nhếch khóe môi, kiệt sức, khẽ mỉm cười như có như không, ánh mắt cũng rất bình tĩnh.
Đêm rất đen, trên chiếc xe ngựa xóc nảy đang chạy như điên, ánh mắt như vậy lại mang đến cho Dận Chân và Dận Tường một nỗi sợ hãi không tên.
- Đừng... sốt ruột... không... sao.
Giọng nói Vân Yên yếu ớt hơi khàn khàn, nét mặt vẫn rất bình thản, từ từ muốn nhắm mắt lại.
Dận Chân xuất hiện trong tầm mắt, đôi tay lớn lạnh buốt nắm chặt tay nàng, đôi mắt như muốn xuyên thẳng qua khuôn mặt nàng, đưa ngón tay lên run rẩy gạt những sợi tóc mềm mại trên trán. Lời muốn gọi không cách nào thốt ra, chỉ có thể gọi tên nàng.
- Vân Yên!
Tiếng gọi khàn đặc đầy đau đớn, cắt thẳng vào trái tim khiến lòng nàng nhỏ máu.
Trái tim Vân Yên đau xót, chậm rãi mở mắt ra, nàng có thể cảm nhận rõ ràng sinh mệnh mình đang dần dần trôi đi. Nàng nhìn Dận Tường, bỗng nhớ tới một chuyện, sợ mình không còn cơ hội làm điều gì đó cho nha đầu ngốc kia. Nàng chỉ một thân một mình, không có điêu gì phải bận tâm, ngẫm lại cũng chỉ có chuyện này khiến nàng không an lòng.
- Thập Tam gia... nô tỳ... có thể... cầu... cầu xin ngài một... một chuyện không?
Dận Tường thấy Vân Yên mở miệng nói chuyện, vội vàng gật đầu nói, ngươi nói gì ta đều đồng ý!
- Hoan Sanh con bé... là một... nha đầu ngốc... nếu ngài... không thích con bé... thì hãy nói cho nàng biết... chặt đứt ý nghĩ của nàng... Ngài... nếu thích nàng... thì hãy... cho nàng một... danh phận... Toàn tâm... chờ nàng, vĩnh viễn... không... vứt bỏ nàng.
Khó khăn nói xong câu đó, sức lực Vân Yên dường như đã chạm tới điểm cuối cùng, hóa ra, đến giờ phút này, nàng vẫn lo lắng suy nghĩ cho một cô gái cổ đại.
Ánh mắt nàng chuyển tới gò má của Dận Chân bên cạnh, nhưng chỉ khẽ mấp máy khóe môi, ánh mắt xa xăm, như đang mỉm cười, mí mắt đã không cố gắng nổi, cũng không muốn cố gắng nữa.
Dận Tường bỗng nhiên ngẩng đầu thét to với người đánh xe bên ngoài:
- Nhanh lên, nhanh nữa lên!
Dận Chân sốt ruột vung tay lên, cây roi trong tay xé rách không khí vụt về phía người đánh xe, xé rách quần áo của y, vết máu đỏ tươi cùng với tiếng hét thảm thiết đau đớn vang lên.
Tiếng hét bi thảm khiến mí mắt Vân Yên chưa kịp khép lại bỗng nhiên mở ra, nhìn thấy cảnh này, cơn đau trong lồng ngực co thắt lại, lan đến tận chân tay toàn thân, đau đến nỗi mỗi tế bào đều run rẩy.
- Đừng... đừng... đừng đánh ông ấy.
Vân Yên mấp máy khóe môi, di chuyển ánh mắt, nhìn Dận Chân và Dận Tường, trong đôi mắt đã ngấn nước.
- Thật sự... không cần...
Sinh mệnh yếu ớt của Vân Yên khiến nàng nói rất khó khăn, đứt quãng.
Tầm mắt nàng dần dần trở nên mông lung, thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Vân Yên cũng... chỉ là... một nô tài mà thôi.
Ở thời đại này, nô tài là một món hàng không đáng giá nhất, bị đánh, bị ép buộc, bị giẫm đạp, mặc cho người chém giết.
Còn nàng, vận mệnh ông trời sắp xếp cho nàng cũng chỉ là nô tài. Ở đời trước, cho tới bây giờ, nàng không muốn điều gì, cuộc sống cũng khó khăn. Thế gian này tàn nhẫn, nàng biết rất rõ. Không có gì để nàng lưu luyến, cũng không có gì thật sự thuộc về nàng. Lúc nào đi, lúc nào ở, tất cả đều phụ thuộc vào ông trời.
Nhưng, lòng không mang vướng bận, khi tới một mình khi đi cũng một mình. Thật ra không có điều gì quan trọng. Thật ra phải là may mắn mới đúng ——
Thanh kiếm này, cắm trên người nàng, còn hơn là nó vào bất cứ người nào trong số bọn họ.
Dận Chân và Dận Tường đều có kiều thê cùng con trai con gái. Bọn họ là những huynh đệ thân thiết nhất, bọn họ hạnh phúc cỡ nào khi còn có người thân, còn có cuộc sống nhung lụa xa hoa. Có lẽ khi người thân hay con cái của bất cứ người bình thường nào bị thương hay qua đời, sẽ cướp đi hạnh phúc của rất nhiều người. Nhưng chỉ có nàng khi rời đi sẽ không có bất cứ ảnh hưởng nào đến thế gian này.
Như vậy thật tốt, là tốt nhất.
Khuôn mặt Dận Chân và Dận Tường trong tầm mắt nàng bắt đầu mờ đi, nàng khép mi lại, một giọt nước mặt nhạt nhòa lăn dài từ khóe mắt.
Tiếng gào thét và la hét bên tai cùng với ánh mắt bọn họ, dần dần biến mất.
- HẾT CHƯƠNG 76 -
(1) Nguyên văn: 强龙不压地头蛇 – Cường long bất áp địa đầu xà: Một con rồng mạnh mẽ hung hãn đến đâu cũng không chấn áp được một con rắn trên địa bàn của nó.