Thư nhà đến do đích phúc tấn Na Lạp Thị tự tay viết, nội dung ngắn gọn, lọt vào mắt là mấy con chữ khiến người xem giật nảy mình —— Hoằng Huy sinh bệnh nặng!
Sắc mặt Dận Chân lập tức trở nên nặng nề. Nhiều năm bên cạnh chàng, đối với mỗi biểu cảm dù là nhỏ nhất của Dận Chân Vân Yên đã quá quen thuộc, thấy thần sắc chàng trong lòng không khỏi sợ hãi, một dự cảm không tốt dâng lên tự tận đáy lòng, nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chàng.
Dận Chân có phần trầm mặc, sau đó gấp thư lại đưa cho Vân Yên cất đi. Chàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt tràn đầy lo lắng của Vân Yên, quyết đoán đứng dậy, giọng nói trầm thấp ——
- Hoằng Huy bị bệnh nặng, thu dọn hai bộ quần áo, chờ ta gặp xong hoàng thượng sẽ về nhà ngay trong đêm.
Vân Yên nghe xong mở to hai mắt, trong lòng đau xót, vô cùng hoảng loạn! Rõ ràng trước khi đi, thằng bé đã khỏe lại không làm sao cả! Cậu nhóc còn cười hì hì nháy đôi mắt to tròn nói nàng trở về sớm, nhóc sẽ rất nhớ nàng. Dáng vẻ của cậu bé, lời nói của cậu bé như vẫn còn trước mắt nàng. Trong đầu Vân Yên ong ong, trong lòng ngực vọng lại tiếng tim đập thình thịch.
Tiếng Dận Chân đóng cửa khiến Vân Yên giật mình tỉnh lại, nàng không còn thời gian suy nghĩ vội vàng lấy hai bộ quần áo của Dận Chân trong hành lý bọc lại cẩn thận. Không đến một lúc đã nghe thấy bên ngoài có tiếng ngựa hí, Dận Chân đã quay về chọn hai thị vệ chuẩn bị cưỡi ngựa về trước, sắp xếp hai thị vệ khác đưa Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử cùng với hành lí còn lại ngồi xe ngựa đi sau.
Vân Yên đã sắp xếp xong bọc hành lí đơn giản nhẹ nhàng, chỉ có hai bộ quần áo cùng với một ít nước và lương khô. Dận Chân đẩy cửa đi vào, Vân Yên chạy nhanh đến. Dận Chân vội vàng nhận bọc hành lí rồi bước nhanh ra ngoài. Vân Yên cắn môi, trong lòng hận không thể mọc ra đôi cánh để có thể bay về kinh thành, nhưng trong giờ này phút này, thật sự mọc thêm cánh cũng không bay nổi. Nàng cầm bọc hành lý giống như đang nắm trong tay cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không dám buông tay, đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
- Tứ gia, nô tài biết cưỡi ngựa.
Dận Chân đi tới trước con tuấn mã quay đầu lại nhìn nàng, Vân Yên đang quỳ trước người chàng, trong bóng đêm cây đuốc chiếu rọi khuôn mặt nhỏ bé đã tái nhợt tràn đầy đau đớn, trong đôi mắt chứa đựng sự khẩn cầu và kiên quyết.
- Ta không nói sẽ không đưa ngươi về.
Sắc mặt Dận Chân lạnh lùng khom người kéo Vân Yên lên,
- Nhưng ngươi không thể cưỡi ngựa một mình.
Vân Yên sửng sốt, dường như còn chưa kịp phản ứng, cơ thể bị bay lên không trung rồi được ôm đặt trở lại yên ngựa ——
Vân Yên một lần nữa được ngồi trên lưng Truy Vân, hai tay khẽ run nắm chặt yên ngựa phía trước, lỗ mũi Truy Vân thở phì phò tựa hồ đang chào hỏi. Dận Chân cài bọc hành lý đơn giản dưới yên ngựa, đạp bàn đạp rồi lập tức xoay người ngồi phía sau Vân Yên, động tác dứt khoát mà đẹp mắt. Chàng vòng tay qua người Vân Yên rồi kéo cương ngựa, cơ thể nho nhỏ của Vân Yên được chàng ôm chặt trong ngực.
- Ngồi vững vào.
Chàng giơ tay trái ra hiệu với thị vệ sau lưng, hai chân thúc vào bụng ngựa, Truy Vân lập tức giơ hai chân lao ra, thị vệ sau lưng cũng cưỡi ngựa chạy theo, nhanh chóng biến mất trong màn đêm ——
Ba con tuấn mã phi nước đại trong đêm, một thị vệ cầm đuốc cưỡi ngựa phía trước mở đường, thị vệ còn lại cũng cầm đuốc cưỡi ngựa đi sau cùng. Truy Vân dường như có thể cảm nhận được sự nóng lòng muốn về nhà của hai người trên lưng mình, lực ở chân càng nhanh chóng mãnh liệt đến lạ thường.
Vân Yên ngồi trước người Dận Chân nắm chặt yên ngựa, tốc độ ngựa phi như điên, những cơn gió mạnh lướt qua trước mặt ép nàng phải tựa vào lồng ngực Dận Chân. Đường ban đêm gập ghềnh, những người không quen cưỡi ngựa lồng ngực sẽ nôn nao khó chịu, càng không nói tới một cô gái yếu ớt mỏng manh. Nàng cắn chặt môi, không phát ra tiếng động, chỉ sợ sẽ liên lụy đến tốc độ của Dận Chân.
Cũng may kĩ thuật của người cưỡi Truy Vân rất tốt, Dận Chân kéo dây cương lại hai tay vòng qua eo Vân Yên, ôm cả người nàng vào, mặc dù tốc độ vẫn như vậy nhưng khi gặp đường đêm gập ghềnh sẽ giảm bớt nghiêng ngả, cũng không để nàng bị ngã ngựa.
Không biết đã chạy bao lâu, màn đêm đen kịt không thấy được năm ngón tay, càng không thấy được điểm cuối cùng. Bàn tay Vân Yên vịn trên yên ngựa, cơ hồ chỉ cần thả tay ra là cơ thể lả đi, Dận Chân vội vàng một tay cầm cương, đưa tay trái ra ôm chặt eo giữ nàng ngồi thẳng, ôm nàng trong ngực mình
- Quay người lại, ôm chặt ta.
Vân Yên không còn chút sức lực nào cắn môi lắc đầu.
- Tứ gia, nô tài vẫn có thể, không cần để ý tới nô tài.
Vội vàng nắm chặt lại yên ngựa, dùng hết sức ổn định lại cơ thể.
Chạy tới khi mặt trời lấp ló nơi phía chân trời, gót sắt phá vỡ màn đêm bủa vây.
Vân Yên nhìn sắc trời tảng sáng trong lòng bồn chồn, hi vọng nhìn thấy tiểu Hoằng Huy ngày càng gần thêm một bước. Cậu nhóc không được có việc gì, nhất định không thể có.
Trời sáng tới trạm dịch Tuân Hóa, Dận Chân ôm Vân Yên xuống ngựa, sai thị vệ dắt ba con ngựa đi ăn cỏ uống trước, bản thân cũng uống nước ăn tạm ít cơm. Vân Yên chỉ uống một chút nước, dạ dày khó có thể chứa thêm một thứ gì khác.
Dận Chân thấy sắc mặt Vân Yên tái nhợt, lấy hà bao vẫn mang theo người xuống, nhét một miếng vào trong miệng, rồi cầm một miếng đặt dưới miệng Vân Yên, nhét vào.
- Ngậm đi.
Vân Yên giật mình, vừa ngậm vào miệng đã cảm thấy vị sâm cay nồng, hóa ra là một miếng nhân sâm.
Dận Chân khép hờ mắt lại:
- Nghỉ tạm một lúc rồi tiếp tục đi, ngươi vẫn ổn chứ?
Vân Yên vội vàng ngẩng đầu mở to hai mắt, giống như một con thú nhỏ sợ bị bỏ rơi, trong giọng nói mang theo sự hoảng sợ run rẩy.
- Tứ gia, nô tài quả thật còn có thể, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy tới Tứ gia.
Dận Chân thấy thần sắc của Vân Yên, không khỏi nhắm mắt gật đầu.
- Ta chưa bao giờ nói muốn vứt bỏ ngươi.
Đợi sau khi ngựa được uống nước no cỏ trở về, bốn người nghỉ tạm một lúc rồi đứng dậy lên ngựa tiếp tục đi. Lần này Dận Chân ôm Vân Yên ngồi nghiêng, bảo nàng ôm chặt lấy eo mình, như vậy sẽ dùng ít sức hơn nhiều.
Vân Yên tựa người vào ngực Dận Chân, bám chặt vào vạt áo sau của chàng, không còn quan tâm ngày thường mình trốn tránh cơ thể chàng thế nào, tâm trí Vân Yên chỉ hi vọng Truy Vân có thể chạy nhanh hơn một chút nữa. Người đàn ông này vững chắc như bàn thạch, cho dù ngồi trên yên ngựa nhỏ bé, nhưng cũng có thể khiến cho trái tim Vân Yên lúc này đang sợ hãi đau đớn xen lẫn bối rối của có nơi an ủi.
Giờ khắc này, trong lòng hai người trên lưng ngựa, chỉ có hai chữ Hoằng Huy.
Từ lúc trời hửng sáng đến khi màn đêm buông xuống, bọn họ cuối cùng cũng tới trạm dịch ngoại ô trọng trấn Kế Huyện, cách kinh thành rất gần. Phi nước đại một ngày một đêm khiến thể lực cả ngựa và thị vệ sắp không chống đỡ nổi, nhưng Dận Chân vẫn mạnh mẽ trụ vững, Vân Yên cũng vậy. Hai người không ai mở miệng muốn nghỉ ngơi một đêm.
Khi trong trạm dịch cho ngựa uống nước, từ một phương khác trong bóng đêm bỗng vang lên tiếng vó ngựa càng ngày càng rõ ràng. Dận Chân đứng dậy đi ra ngoài, thấy một người đưa tin từ trên ngựa xuống chạy như điên quỳ xuống trình báo: Thư khẩn từ Tứ phủ!
Dận Chân vội vàng xé phong thư, nhấc chân vào phòng xem. Vân Yên đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dận Chân, tim đập thình thịch, trong đầu đều trống rỗng. Hai thị vệ ở ngoài sảnh cũng đứng lên, hai mặt nhìn nhau, bầu không khí bỗng chốc ngừng lại.
Vân Yên ngẩng mạnh đầu lên, dứt khoát nhấc chân đi vào trong phòng, vừa mới đến cửa đã nghe thấy tiếng “rầm” cực lớn! Vân Yên giật mình bả vai rung đông, ánh nến chiếu rọi trên cửa phòng bỗng chốc vụt tắt ——
Yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng động.
Vân Yên không biết mình đã mang theo tâm trạng thế nào khi đẩy cánh cửa này ra, dấu hiệu báo trước này ép nàng không thở nổi.
Trong phòng bao trùm bởi bóng đêm, trong đêm tối ở ngoại ô, đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón, chỉ có ánh trăng lờ mờ xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ.
Vân Yên chậm rãi dựa vào phương hướng của hơi thở, từng bước một đi đến, mỗi lần rút ngắn khoảng cách giống như đang đến gần đáp án đáng sợ nhất, đau đớn như đang đi trên mũi dao.
Trong bóng tối Dận Chân ngồi trên giường cúi thấp đầu, hai tay đặt trên gối nắm chặt lại thành quyền, sự bi thương đau đớn từ người chàng dường như xộc thẳng vào từng giác quan của Vân Yên.
Vân Yên dừng lại trước mặt chàng, không cách nào mở miệng ra, nước mắt trong hốc mắt đã tuôn trào, theo gò má rơi xuống tí tách.
Trong màn đêm như vậy, đến cả tiếng nước mắt rơi trên mu bàn tay Dận Chân cũng trở nên rõ ràng, khiến con người sực tỉnh.
Dận Chân ngẩng đầu ôm chặt eo Vân Yên, vùi gò má mình vào lòng nàng thật sâu.
Giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt quần áo mỏng manh của Vân Yên, đốt nóng lồng ngực nàng, một giọt rồi lại một giọt, càng lúc càng nóng, xâm nhập vào trái tim nàng.
Vân Yên cảm nhận rõ ràng được giọt nước mắt này, nước mắt của Dận Chân. Trái tim quặn đau không cách nào hít thở nổi, thắt chặt lại. Mặc chàng ôm mình, nóng rẫy, nàng đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu chàng. Tựa hồ giờ phút này chỉ còn lại nhau.
Giọt nước mắt này thật đau đớn, không những không ảnh hưởng đến khí chất của người đàn ông này, ngược lại càng làm cho chàng trở nên chân thật, khiến trái tim người khác vỡ tan.
Trong đêm khuya, Vân Yên mở mắt nhìn giọt lệ cho tới lúc hửng sáng, ôm chặt Dận Chân, cuối cùng nhận ra chàng dần dần trầm tĩnh lại. Nhẹ nhàng dìu chàng nằm xuống, quả thật chàng đã quá mệt mỏi.
Vân Yên vừa hơi cử động, Dận Chân càng vùi sâu gò má mình, bàn tay đặt trên lưng nàng càng siết chặt lại, trong đêm tối yên tĩnh vang nên tiếng nói đã khàn khàn.
- Đừng đi.
Giọng điệu như vậy, giống hệt như một đứa trẻ.
Vân Yên nghẹn ngào nhẹ nhàng xoa đầu chàng, nói:
- Không đi.
Chỉ có thể ôm đầu chàng vào lòng, nhẹ nhàng dựa vào cánh tay đang khóa chặt bên eo mình từ từ nằm xuống. Chỉ là ôm nhau, chia sẻ nhiệt độ cơ thể và hơi thở cho nhau.
Đêm dài dằng dặc trôi qua, nỗi đau đớn quá rõ ràng, ngay cả từng giây từng phút đi qua cũng giống như đang lăng trì. Nếu như không có nhau vậy thì đáng sợ đến cỡ nào?
Quá mệt mỏi quá đau thương. sau một ngày một đêm họ phi ngựa thần tốc, đứng ở nơi ngoại ô hoang vu lại nhận được tin dữ!
Đêm tối, là thời khắc tốt nhất, cũng là thời khắc đau đớn nhất khi những con thú bị thương tự liếm láp vết thương.
Vân Yên ôm Dận Chân ngủ trong căn phòng nhỏ ở ngoại ô, hơi thở chàng trong lòng nàng chân thật đến vậy, nỗi đau vượt qua ba trăm năm lại giống như một giấc mộng!
Vân Yên nửa mê nửa tỉnh, trong đầu bỗng vụt qua những mảnh nhỏ vỡ vụn ——
Hoằng Huy nháy đôi mắt to tròn nói Vân Yên là con chim nhỏ, đôi mắt Hoằng Huy phiếm đỏ nói chờ Hoằng Huy lớn lên sẽ lấy tỷ làm vợ! Hoằng Huy cười rạng rỡ trên đu dây nói chờ Hoằng Huy lớn lên sẽ đẩy đu cho Thập Tam thúc... Đau đớn, cả cơ thể đều đau đớn, xâm nhập vào từng ngón tay kẽ chân, mỗi một tế bào mỗi một sợi tóc. Không, đây không phải là thật. Hoằng Huy, một đứa bé tốt như vậy, hẳn phải có một tương lai tươi đẹp, sao lại đột ngột chết đi? Ông trời à, sao ông nhẫn tâm như vậy?
Dận Chân trong lòng nàng cũng ngủ không yên, chàng thường xuyên đột ngột ngẩng đầu lên nhìn nàng nói:
- Vân Yên.
Vân Yên hốt hoảng đưa tay xoa tai chàng, ừm một tiếng, chàng lại áp chặt gò má vào lòng nàng, cánh tay cũng siết chặt lại, dường như muốn hòa tan Vân Yên vào cơ thể mình.
Cứ lặp đi lặp lại, đau khổ giãy dụa, trằn trọc khi thấy được bình minh.
Dây cột tóc của Vân Yên đã được tháo ra, mái tóc dài rối tung trên giường. Một nửa xõa trước ngực, rơi xuống gò má anh tuấn của Dận Chân.
Thân hình gầy nhỏ của nàng ôm thân hình cao lớn của Dận Chân, đẹp nhưng khiến người khác phải đau xót
Trời tảng sáng, ánh mặt trời cuối cùng cũng rọi vào, rơi xuống cơ thể hai người trên giường đang dựa sát vào nhau.