Trích dẫn: Dận Chân tựa người trên nhuyễn tháp, Vân Yên khom lưng ngồi xổm xuống cởi cúc áo khoác ngoài trên người Dận Chân, áo giáp dính sát vào người, Vân Yên có thể cảm nhận được hô hấp của chàng nhanh hơn so với bình thường. Vân Yên dừng lại một chút, cởi xong áo tiếp tục cởi xuống dây lưng, ngón tay vừa chạm đến dây lưng, bỗng nhiên bị Dận Chân đè chặt, Vân Yên ngẩng đầu lên nhìn.
Gò má Dận Chân phiếm đỏ, chàng nghiêng đầu nên không nhìn rõ sắc mặt, nói nhỏ:
- Ta muốn tắm rửa, ngươi đi chuẩn bị đi, nước không cần quá nóng.
Vân Yên ngẩn người, lập tức cúi đầu nói vâng. Rồi đứng lên ra ngoài chuẩn bị. Lần này trước khi đi ra ngoài Vân Yên cực kì cẩn thận quan sát xung quanh, chắc chắn không có ai xuất hiện mới yên tâm chạy nhanh tới nhà bạt nhỏ của Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử, bảo mọi người chuẩn bị thùng tắm và nước ấm. Tiểu Thuận Tử đau khổ nói những lần đi săn mùa thu này là những ngày khổ cực nhất, ngày mai vẫn phải tiếp tục nữa. Trên thảo nguyên đâu có thể so được sự thoải mái khi ở nhà, nước nóng ở đây cũng rất quý giá, mọi người vội vàng tất bật chuẩn bị. Một lúc sau thì tất cả đã xong, một vài người nâng thùng gỗ lên chuyển tới nhà bạt lớn, đặt thùng gỗ ở một góc trong phòng ngoài, sau đó đi ra ngoài.
Rèm ở phòng trong và phòng ngoài được kéo xuống, Dận Chân ở bên trong không đi ra, cũng không lên tiếng.
Bước chân của Vân Yên dừng lại, rồi nhẹ nhàng đến gần gọi:
- Tứ gia...
- Ừm…
Bên trong vang lên tiếng trả lời khàn khàn, Vân Yên mới nhẹ nhàng xốc rèm đi vào.
Chàng dựa nửa người vào nhuyễn tháp Vân Yên hay nằm ngủ, dây lưng và quần ngoài đã cởi hết ra, mồ hôi trên gián lấm tấm, hàng lông mi hơn run khiến lòng Vân Yên nhói lên, nhưng nàng nhanh chóng đè tâm trạng mình xuống.
Vân Yên ngồi xổm dưới người chàng, nhẹ nhàng nói
- Tứ gia, nước đã chuẩn bị xong rồi ạ.
Hai mắt Dận Chân vẫn khép, ừ một tiếng, một lát sau hàng lông mi khẽ động mở mắt ra, trong đôi mắt dập dềnh dao động như gợn sóng lan tỏa thành từng vòng tròn, chàng chậm rãi nhổm người dậy, đứng lên đi ra phòng ngoài.
Vân Yên dõi theo bóng lưng chàng biến mất sau tấm rèm, mới xoay người xếp gọn áo khoác ngoài và áo giáp chàng cởi ra, rồi lấy quần áo mặc trong trong hòm để chàng thay sau khi tắm đặt trên nhuyễn tháp. Sau đó cẩn thận trải lại giường chiếu, trải xong suy nghĩ một lúc, rồi đốt hương lấy từ trong hòm để làm đầu óc tỉnh táo hơn, bên tai nghe thấy tiếng nước ở bên phòng ngoài, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh trong mơ hôm qua —— rất nhiều người nằm mơ ngày hôm sau tỉnh lại đều quên hết tất cả, nhưng một lúc nào đó sẽ đột nhiên nhớ lại một vài đoạn vụn vặt. Vân Yên giờ phút này chính là như thế. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Chu Duệ Đình đã lâu không gặp và những kí ức ở đời trước, chiếc điện thoại lạnh như băng, tiếng phụ nữ thở hổn hển, Chu Duệ Đình trong đêm đứng trước đèn giao thông phủ thêm áo khoác cho nàng, có Trắc phúc tấn Lý thị cho Xuân Nhạn một cái bạt tai, nói nàng ta chỉ là một con gái của một gia đình tiện tịch thấp kém, đến tư cách làm nha hoàn thông phòng cũng không có!
Nhìn thấy mà hoảng hốt!
Vân Yên giống như bị kim châm co bả vai lại, trái tim bỗng nhiên cảm nhận được nỗi đau đớn sâu sắc trong từng ngóc ngách. Những đoạn kí ức ngắn ngủi, con người và hình ảnh kiếp trước và kiếp này, lồng vào, chồng chất lên nhau, rồi trộn lẫn vào với nhau một cách quỷ dị. Đau đớn như vậy, giống lúc khi nàng xuyên không, thời khắc khi cơ thể này ngược dòng thời gian. Không biết đã qua bao lâu, cơn đau kì dị này mới từ từ qua đi.
- Vân Yên...
Vân Yên giật mình tỉnh lại, nghe thấy giọng nói Dận Chân truyền ra từ phòng ngoài. Vội vàng hồi phục tinh thần lên tiếng trả lời, nàng mới nhận ra giọng nói của mình hơi khàn khàn.
Vân Yên ngừng lại, biết chàng đã tắm xong. Cúi người cầm quần áo lót trong trên giường rồi xốc rèm ra ngoài, thấy Dận Chân vẫn tựa người vào thành thùng gỗ, nước đã hoàn toàn lạnh. Nhẹ nhàng đặt quần áo xuống.
Tắm rửa xong bước ra ngoài mặc quần áo, Vân Yên thấy sắc đỏ trên gò má chàng không còn. Thầm nghĩ có lẽ chàng đã khát rồi, rồi cung kính bưng nước ấm cho chàng uống, uống xong đặt chiếc cốc ở đầu giường. Hầu hạ chàng lên giường ngủ. Vân Yên mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, đợi cho đến khi nàng nằm trên chiếc giường nhỏ, bên tai cũng truyền đến tiếng hít thở đều đều của Dận Chân, tựa như đã ngủ say. Nàng mới nhận ra hình như mình bị hạ đường huyết, ngay cả lòng bàn tay cũng hơi run lên.
Ngày thứ hai đi săn vẫn như bình thường, Khang Hi vẫn tiếc nuối nói không gặp được gấu. Trong bữa tiệc tối, may mắn ông trời nghe được lời cầu nguyện của Vân Yên, Khang Hi cũng không bồi bổ cho các vị khác, cũng không ban rượu máu hươu đại bổ. Mọi người đều an ổn quay trở về nhà bạt của mình nghỉ ngơi..
Ngày thứ ba, ngày săn bắn cuối cùng, tất cả mọi người đều vui vẻ. Vân Yên cùng với các hạ nhân khác đều ở trong trướng bên cạnh bãi săn chờ chủ tử của mình về.
Hoan Sênh theo sự dặn dò của Thập Tam còn đặc biệt cầm theo da cáo đỏ đã được xử lý xong. Vân Yên nhìn thấy da cáo, không dám dùng tay sờ vào. Nàng quả thật có một vài hiểu biết về loại da này, màu lông thật sự quá đẹp, màu đỏ như lửa rực rỡ chói mắt. Hoàn toàn tinh xảo hoàn hảo. Phối hợp với con người như chàng càng làm tăng thêm khí chất. Có thể nhìn ra Thập Tam cực kì sùng bái vị Tứ ca của cậu chàng, bộ da này thật sự rất hợp với con người ấy.
Bởi vì Vân Yên không biết làm đồ thủ công, nên rất khiêm tốn hỏi Hoan Sênh cách làm khăn quàng cổ như thế nào, đặc biệt hỏi tỉ mỉ cách làm bao tay, thời gian trôi qua nhanh chóng. Mắt thấy phía tây mặt trời đang dần dần lặn xuống, gió từ từ nổi lên báo hiệu thời tiết đang thay đổi. Vân Yên nói muốn trở về nhà bạt lấy áo khoác ngoài sợ Dận Chân lúc quay về sẽ lạnh. Tiểu Xuyên Tử nói cũng về lấy thêm áo cho Thập Tam. Tiểu Thuận Tử cười nói đúng lúc muốn cùng đi với Tiểu Xuyên Tử, những chuyện chạy vặt thế này để y về lấy là được rồi.
Vân Yên và Hoan Sênh sau khi tiễn bọn họ vừa mới bước vào trướng, chợt nghe phía xa xa vang lên tiếng thú gầm mạnh mẽ, khiến người khác sởn gai ốc! Hoan Sênh sợ tới mức thoắt cái bổ nhào vào ngực Vân Yên. Da đầu Vân Yên cũng tê rần, đây là... tiếng gấu?!
Tiếp theo là tiếng hỗn loạn xa gần, phía xa xa một vài tên thị vệ đang chật vật dìu một người đầy máu xông vào trướng. Gã sai vặt, nha đầu xung quanh dường như đều bị dọa sợ, bãi săn lập tức trở nên hỗn loạn.