Nửa Đời Thanh Tình

Chương 162: Lời trong lòng khó nói




Bạch Ca dựa đầu vào cánh tay mình ngủ say, khi tỉnh lại đã thấy trên người được đắp áo choàng tự lúc nào. Nàng ngồi dậy nhìn, là Dận Tự. Nàng ngẩng đầu nhìn cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn vẫn khép kín giữa phòng, yên lặng thu áo choàng lại, sau đó liếc mắt nhìn đồng hồ nước, còn một khắc nữa là đến giờ Tý.

Lò sưởi trong phòng cháy rừng rực, bên ngoài lạnh đến thấu xương. Bạch Ca chà xát hai tay vào nhau, vừa mới kéo cửa ra, hai gò má liền cảm thấy từng đợt khí lạnh ban đêm ùa đến, lạnh đến mức màng nhĩ hơi đau, cũng may là nàng mặc y phục đủ ấm. Nàng hơi lắc mình đi đến gõ cửa phòng của Tiểu Nữu Tử và Tiểu Khấu Tử ở sát vách, thấy cả hai đều đang ngủ gà ngủ gật, nàng bèn nhẹ giọng dặn dò bọn họ vài câu rồi đem đồ cúng tế đã chuẩn bị cẩn thận theo Bát gia đi ra phía sau.

Tiểu Nữu Tử và Tiểu Khấu Tử rất lễ phép với nàng, nhất là Tiểu Nữu Tử, tuy cùng là nô tài hầu hạ bên người Bát gia, nhưng y đối với nàng cực kì tốt, không một chút xa lánh hay lên mặt. Từ khi nàng đến sống trong Hòa Xuân Viên ở kinh thành, thuốc nàng uống hàng ngày đều là do y đi lấy, không ngại mưa gió.

Trở về phòng, Bạch Ca cầm áo choàng ở trên giường lên đi tới trước cánh cửa, nhẹ nhàng gõ gõ, gọi: 

-        Bát gia.

Trong phòng rất nhanh có tiếng trả lời, chỉ chốc lát sau Dận Tự mở cửa đi ra. Bạch Ca định khoác thêm áo choàng cho hắn. Dận Tự nhìn nàng vài giây, thấy trên trán nàng có một vết đỏ do cánh tay nàng áp lên lúc ngủ say, nhưng vì mải buộc dây áo choàng cho hắn nên nàng không hề hay biết.

Tay trái của hắn không biết đã nâng lên tự bao giờ, đang muốn chạm vào nàng thì chợt hồi hồn lại, nắm chặt tay lại, cuối cùng im lặng chậm rãi hạ tay xuống.

Có vài người đi đến, lão thái giám gác đêm đã cầm đèn lồng đứng chờ ngoài cửa phòng. Trong đêm tối giơ tay không thấy bàn tay, vài người yên lặng bước qua cây cầu cong đi vào khu lăng mộ. Ánh lửa trong chiếc lư đồng vẫn không ngừng cháy, Dận Tự đứng trước lư, phóng tầm mắt đến những cái bảo đỉnh trong hậu viện tối om. Ánh mắt hắn dừng lại rất lâu ở chiếc bảo đỉnh bên phải thứ hai từ dưới lên, cứ thế đứng trong gió rét một lúc lâu mới quay vào Hưởng điện.

Ngọn đèn dầu trong đại sảnh Hưởng điện sáng rực thâu đêm suốt sáng, hương khói lượn lờ, bầu không khí trang nghiêm. Trình tự của những bài vị thờ cúng dựa theo cấp bậc của phi tần, ở giữa là địa vị cao nhất, những địa vị còn lại lần lượt xếp ở hai bên. Đặt trước bài vị của Lương phi là Ôn Hi quý phi Nữu Hỗ Lộc thị. Tuệ phi Bác Nhĩ Tễ Cát Đặc thị và Bình phi Hách Xá Lý thị cũng đều đã mất, bài vị của Lương phi Vệ thị được yên lặng đặt bên bài vị của Bình phi.

Mỗi ngày, trước những bài vị trên bàn thờ làm bằng gỗ cây tử đằng đều được bày đồ cúng. Ngày nào Bạch Ca và Tiểu Nữu Tử cũng thay đồ cúng mới trước bài vị của Lương phi, nàng nhẹ nhàng cẩn thận sắp xếp đồ cúng rồi bày lên bàn thờ, bỏ đồ cúng và giấy tiền vàng bạc vào chậu đồng rồi nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh hắn, sau đó lui ra.

Dận Tự cởi áo choàng lặng lẽ đi tới đốt ba nén hương, hắn quỳ gối trên tấm đệm cói màu vàng rực rỡ bái đại lễ, lúc ngẩng đầu lên liền cúi đầu khẽ gọi một tiếng:

-        Ngạch nương…

Không được thờ cúng long trọng, không được hoàng đế tưởng nhớ truy phong, không một ai nhớ đến xương cốt hồng nhan.

Nửa đêm, thanh âm khẽ gọi vang vọng trong đại điện không khỏi khiến người ta rơi lệ.

Chớp mắt, Lương phi đã ra đi được ba năm. Không có ai nhớ đến bà, chỉ có con trai của bà nhớ bà.

Bạch Ca và Tiểu Nữu Tử, Tiểu Khấu Tử đứng ở rất xa cửa điện. Để lại một mình Dận Tự quỳ gối nói chuyện trước linh vị. Hắn vừa thấp giọng nói vừa gấp tiền vàng vào trong chậu đốt, bóng lưng cô tịch vẫn luôn nhã nhặn ôn hòa trở nên cô tịch.

Lúc đốt nhang đèn trong đồ cúng, từ đầu đến cuối Dận Tự vẫn yên lặng gấp giấy tiền vàng, không biết đã nói với Lương phi đến đâu, hắn chợt nghiêng người liếc nhìn về phía Bạch Ca.

Bạch Ca hơi ngẩn người, yên lặng chậm rãi đi tới phía trước, sau đó từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.

Dận Tự không nói gì, trong bóng tối ánh mắt hắn tràn ngập đau thương sâu sắc, lặng lẽ lan tỏa đến từng góc của tòa đại điện.

Bạch Ca yên lặng nhìn động tác của Dận Tự rồi cũng ngồi xổm bên cạnh hắn bắt chước gẩp theo, từng cái từng cái một, nàng gẩp rất chăm chú, gọn gàng ngăn nắp để đồ cúng vào trong chậu. Dận Tự ngước mắt nhìn gò má trầm tĩnh của nàng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy an toàn lạ kì, từng giây từng phút trôi qua trên chiếc đồng hồ nước, nhang đèn được thay mấy lần, ánh lửa trong chậu đốt vẫn không ngừng cháy, dường như làm cho cung điện càng thêm ấm áp.

Dận Tự đứng trước vòng hoa bia mộ trong bảo đỉnh của Lương phi rất lâu, đến giữa trưa vẫn không chịu rời đi. Rõ ràng hắn không hề khóc, nhưng Bạch Ca vẫn có thể nghe được tiếng khóc tận sâu trong đáy lòng của hắn.

Chính vào ngày này xảy ra một chuyện khiến lòng người tan nát, bọn họ không quan tâm đến dọn dẹp, cả đêm rời Cảnh Lăng chạy đến hành cung suối nước nóng.

Nguyên là bởi Dận Tự không thể vào hành tại (1) thỉnh an, nên hắn bèn nhờ thái giám dâng lên cho Khang Hi hai con chim ưng giống quý hiếm. Nhưng lúc Khang Hi muốn điều khiển hai con chim ưng ở trước hàng trăm con mắt đang chăm chú dõi theo, thì chuyện đại nghịch bất đạo xảy ra, vẻ mặt của hai con chim ưng mệt mỏi thoi thóp. Điều này khiến cho Khang Hy vô cùng tức giận, ông cho rằng Dận Tự nguyền rủa mình, lúc này liền triệu các hoàng tử đến, công khai trách cứ Dận Tự.

-        Bát a ca do tiện phụ Tân Giả Khố sinh ra, từ nhỏ đã có dã tâm âm hiểm. Ai cũng biết rằng, nghe lời người xem tướng Trương Minh Đức, y tìm người mưu sát Nhị a ca. Y sát hại Nhị a ca được tất cũng hại trẫm được. Trẫm trước đây bị bệnh, các đại thần đều tiến cử Bát a ca khiến trẫm vô cùng bất đắc dĩ, lại không thể sắc lập lại Dận Nhưng, vô cùng phiền muộn trong mấy năm. Nhưng sau đó Dận Tự lại bắt đầu có ý đồ kết nạp những loạn thần tặc tử làm bộ hạ, bí mật làm việc gian,  nay trẫm đã già, năm tháng cũng không còn nhiều, cho đến khi chết, y từng được người khác tiến cử, ai dám tranh giành? Ai dám đảm bảo không xảy ra chuyện gì.”

Lúc bọn họ chạy đến hành tại suối nước nóng, Cửu a ca Dận Đường lòng đã nóng như lửa đốt, cơn giận của Khang Hi vẫn chưa tiêu tan nên không chịu gặp Dận Tự, Dận Tự không thể làm gì khác hơn là tạm ngồi chờ ở bên ngoài hành tại.

Cửu a ca Dận Đường nhìn thấy Bạch Ca sắc mặt không bình thường, nhíu mày khép cửa phòng lại, nói:

-         “Tứ ca đang ở đây.”

Dận Tự trầm mặc, nhắm mắt lại nói: 

-        Thời gian cấp bách, ta không yên tâm để thị vệ đưa nàng về Cự Xuân Viên.

Dận Đường thở ra một hơi, nói: 

-        Lần này… đệ hoài nghi tám chín phần là…

Dận Tự dựa vào ghế uể oải nhắm mắt lại, hơi mỉm cười nói: 

-        Lòng của Hoàng a mã, ai cũng bất lực. Ở trong lòng ông ấy, từ trước đến giờ ta luôn là con trai của tiện phụ Tân Giả Khố.

Dận Đường xoay người lại, nhìn hắn chăm chăm, đau đớn nói: 

-        Bát ca!

Không đến hai ngày sau, Khang Hi truyền thánh dụ:

-         Từ nay trẫm và Dận Tự, phụ tử ân đoạn nghĩa tuyệt.

Sau khi Khang Hi tuyên bố ân đoạn nghĩa tuyệt, suốt mấy ngày trời đông giá rét Dận Tự đều không ngủ, lại phải chịu đả kích nghiêm trọng như vậy, nên sau khi trở về Cự Xuân Viên thì đổ bệnh, nhưng không kêu than nửa lời.

Hòa Xuân Viên là khu hoa viên mà Dận Tự được ban thưởng nằm ở ngoại ô phía Tây, cách rất gần Thải Hà Viên, đương nhiên cũng không xa Viên Minh Viên. Từ khi Bạch Ca về kinh thì đã vào đây làm việc.

Bạch Ca đi tới nhẹ nhàng khép cửa thư phòng lại, đặt ngón tay lên miệng làm dấu suỵt rồi dùng khẩu hình nói với Tiểu Nữu Tử:

-        Ngủ rồi.

Tiểu Nữu Tử gật đầu, có chút lo lắng. Bạch Ca cúi đầu khoanh tay đi vào hành lang, trở lại gian phòng nhỏ của mình cách đấy không xa nấu thuốc.

Dận Tự ít khi về Bát phủ, ngoại trừ Cửu a ca Dận Đường, Thập a ca Dận Nga thỉnh thoảng đến, còn lại rất ít khi thấy bóng người.

Tết âm lịch năm nay, Dận Tự mang theo Tiểu Nữu Tử và Tiểu Khấu Tử xuất môn vào cung. Tuyết lớn rơi đầy trời, Bạch Ca cùng đám hạ nhận trong Hòa Xuân Viên ngồi vây quanh trong phòng hạ nhân nấu ăn mừng năm mới.

Bạch Ca cùng những nha hoàn khác cắt chữ Phúc bằng giấy đỏ dán lên cửa, cùng thị vệ đốt pháo, trong tuyết rất khó đốt nên pháo chỉ nổ mấy lần, trong Hòa Xuân Viên lâu rồi mới vui cười như vậy.

Đồ ăn không tinh xảo, người cũng không tôn quý nhưng bầu không khí ăn mừng năm mới lại vô cùng náo nhiệt.

Một bàn người đang ăn vui vẻ, Bạch Ca cũng vui cười ngồi cùng bàn với Tiểu Nha làm việc nặng, cầm bát ăn cơm, nàng ăn một miếng cơm, mắt nhìn Tiểu Nha, thấy nàng ấy ngây người, thì nhìn theo ánh mắt của nàng ấy…

Đứng ở cửa chính là Bát gia Dận Tự.

Tuyết lớn bay tán loạn sau lưng hắn giống như lông ngỗng, tuyết từ trên mũ đông và áo choàng của hắn rơi xuống, mà không ai ra mở cửa. Đứng trước sự náo nhiệt ở cửa phòng hạ nhân, trông hắn có vẻ vô cùng cô tịch.

Dần dần cả phòng cũng phát hiện, trong nháy mắt tất cả mọi người đều yên lặng. Trong khoảnh khắc này không ai biết phải nên làm gì.

Sắc trời thế này, đáng lẽ hắn vẫn chưa về. Trong khi hoàng cung và phủ bối lặc đang ca múa vui mừng thì hắn lại đứng ở đây. Cả người kiệt sức, toàn thân giá lạnh, mà không ai biết.

Bạch Ca yên lặng đặt bát xuống bàn, đứng lên, đi đến trước mặt hắn, phủi tuyết trắng đọng trên bả vai. Đám hạ nhân đồng thanh hô Bát gia, rồi cùng nhau đứng lên thỉnh an hắn.

Bạch Ca nhẹ giọng nói: 

-        Bát gia đã dùng cơm tối chưa?

Dận Tự nhìn nàng không nói gì, đôi môi tái nhợt, hai gò má trắng bệch như sứ. Giống như một cảnh quay chậm, hắn cứ lảo đảo lùi về phía sau, Bạch Ca sợ hãi đưa tay kéo hắn lại, xung quanh đồng loạt hô lên “Bát gia”, may mắn Tiểu Nữu Tử và Tiểu Khấu Tử ở phía sau đỡ lấy người hắn, khung cảnh trở nên hỗn loạn.

Dận Tự bị bệnh, hắn bị thương hàn còn thêm viêm phổi rất nghiêm trọng,.

Vào những ngày đông giá rét, bệnh tình lại càng nguy cấp hơn, nhiều lần đại phu dặn dò phải chăm sóc vô cùng cẩn thận, Dận Tự không muốn cho người trong phủ biết chuyện này, nên không về phủ. Đám sợ nhân sợ viêm phổi lây nhiễm nên càng lo lắng hơn. Bạch Ca và Tiểu Nữu Tử ngày đêm chăm sóc hắn, đặt một cái giường nhỏ bên ngoài thư phòng, thay phiên trực đêm.

Hắn rất yên tĩnh, đôi mắt trong suốt giống như biết nói, có lúc sẽ dựa người vào đầu giường mân mê cái hà bao cũ kĩ rất lâu. Mỗi khi Bạch Ca đến cho hắn uống thuốc, hắn chưa bao giờ than đắng, như trong miệng không hề cảm thấy cay đắng vậy, càng lúc càng khiến nàng cảm thấy chua xót trong lòng.

Ngày hai mươi chín tháng giêng, Khang Hy nói Dận Tự: “Phẩm hạnh thấp hèn, những chỗ cần đi lười biếng không đi.” Tạm cắt bổng lộc cơm gạo, quyền lực của hắn và các quan dưới quyền.

Tất cả những đả kích và biến cố dồn dập ập tới, tuyên cáo Bát gia Dận Tự hoàn toàn thất sủng.

Nếu như nói lúc này Dận Tự đã mất đi thế giới của mình, nhưng chí ít hắn vẫn giành được một thứ cuối cùng.

- HẾT

(1)        hành tại: chỗ ở tạm thời của vua lúc xuất hành.