Nửa Đời Thanh Tình

Chương 118: Sống chết có nhau




Khi Dận Chân vén khăn trùm đầu lên, chàng cẩn thận từ tốn giống như cuộc đời trăn trở mười năm qua của họ.

Chàng cởi cúc áo trên cổ áo giá y của Vân Yên, năm ngón tay của hai người từ đầu đến cuối vẫn luôn đan chặt vào nhau, ánh mắt và môi lưỡi cận kề.

Chàng hôn từng tấc da tấc thịt, từng vết sẹo sâu nông trên cơ thể nàng, nhẹ nhàng gọi tên nàng một tiếng.

Nàng nằm trên chiếc giường hỉ mềm mại, dưới vòm ngực rộng lớn của chàng, ngửa đầu chăm chú nhìn khuôn mặt chàng.

Vì chàng, nàng trút bỏ mọi thứ quần áo trên người, mái tóc đen xõa tung trên gối, nhẹ nhàng thở gấp đầy gợi tình giữa nụ hôn trằn trọc và cái vuốt ve âu yếm của chàng.

Vì chàng, nàng mở rộng cơ thể mình, cánh tay quấn vào nhau, gọi lại tên chàng khi chàng gọi nàng.

Phật Hoan Hỉ, khởi nguồn tình dục. Lửa hồng chiếu rọi, sống chết có nhau.

Khi vật nóng bỏng to lớn cứng rắn của Dận Chân đi vào, cả hai đều cùng run lên.

Ánh mắt của họ chưa từng rời khỏi nhau, cho đến khi hai bên hoàn toàn giao hòa.

Tình yêu và đau đớn, không gì có thể hơn được. Nhưng tình yêu và tình dục, nó có thể nổ tung.

Đôi mắt đẫm lệ của Vân Yên vẫn luôn chăm chú nhìn Dận Chân không rời, môi lưỡi hòa hợp gắn chặt.

Vật ấy to lớn nóng bỏng chiếm hữu nàng, đợt sau mạnh mẽ hơn đợt trước, giờ phút này ngôn ngữ đã không còn cần thiết.

Cũng giống như lời thề bằng máu tươi, bữa tiệc thịnh soạn này chỉ thuộc về hai người họ.

Khi tình dục lên tới đỉnh, nước mắt nàng rơi xuống như mưa, khẽ chớp mắt nhìn chàng, trái tim và hơi thở đều dừng lại để dành cho nhau.

Dấu ấn giống như ý Phật bị phong ấn trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông này không biết đã biến mất tự lúc nào, trong người chàng bây giờ chỉ còn lại con mãnh thú đang gầm gừ đã phá đất chui ra, nét gợi cảm trên khuôn mặt chàng giống như chuỗi hạt bồ đề tràn đầy ánh sáng rực rỡ, khắp người chàng đều đang tỏa ra sức quyến rũ vô hạn có thể chinh phục tât cả.

Không có người phụ nữ nào có thể chống cự lại sức quyến rũ vô hạn, sự đau đớn và điên cuồng hơn nữa mà chàng mang lại.

Họ tan chảy hòa vào nhau như thành một người, không gì có thể chia tách nổi. Bên dưới người chàng, bên trên người nàng.

Tóc mai bên tai cọ sát vào nhau, cơ thể hòa hợp gắn khít., da thịt cận kề, trái tim chung nhịp đập.

Khi Dận Chân lật người Vân Yên làm từ phía sau, mười ngón tay chàng vẫn đan chặt với nàng, không ngừng hôn nàng, khiến nàng khóc kêu lên thành tiếng.

Có một loại phụ nữ, chỉ sống vì tình yêu.

Đôi mắt Vân Yên nửa đóng nửa mở khi hoan ái, giống như con sóng dập dềnh, từ hai gò má cho đến bầu ngực đã ửng đỏ, tiếng hít thở dồn dập lặp đi lặp lại.

Nàng đẹp đến động lòng.

Như có thể đảo điên chúng sinh.

Dận Chân chỉ thoáng nhìn qua, nhưng đã lạc mất linh hồn, điên cuồng vì nàng.

Yêu đến cực hạn, yêu không điểm cuối

Đêm dài đằng đẵng, hiềm nỗi ngắn ngủi.

Vân Yên thút thít rên rỉ từng tiếng, ý thức đã dần mơ hồ, trong mỗi cơn đau nhạy cảm được con sóng xô đến đánh thức.

Dận Chân ở sâu trong cơ thể nàng trằn trọc đến sáng. Trong cơn điên cuồng của chàng, Vân Yên đã không thể chống đỡ nổi.

Chàng hết lần này đến lần khác bảo nàng gọi tên mình, gọi tướng công.

Chàng hổn hển mạnh mẽ nói bên tai nàng, giọng đầy quyến rũ:

- Chỉ cần gọi sai thành Tứ gia, thì thêm một lần.

Khi trời hửng sáng, chàng vẫn ở sâu trong nàng, nàng khóc xin tha, từng cơn co rút không khống chế được ập đến khiến chàng càng chạy nước rút nhanh hơn, điên cuồng hơn.

Trong mật thất không phân biệt được ban ngày hay đêm đen, nàng cứ thiếp đi rồi lại tỉnh lại, đau đớn và vui sướng không ngừng giao tranh với nhau, không cách nào kiềm chế được tiếng rên khe khẽ và tiếng khóc thút thít lặp đi lặp lại, chỉ quẩn quẩn quanh quanh trong địa ngục không ranh giới và thiên đường trôi lơ lửng.

Dù trong bất cứ thời khắc nào, chàng vẫn luôn ôm chặt nàng, giống như không sao rời khỏi cơ thể nàng được.

Hai người không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ban ngày và ban đêm luân phiên đã làm bao nhiêu lần.

Chàng chưa bao giờ cảm thấy đủ, nhưng nàng đã không thể chịu đựng nổi. Thiếp đi rồi tỉnh lại, không có điểm cuối.

Trong tấm màn rộng lớn, chăn gối lộn xộn trở thành biển lửa của tình yêu. Vân Yên không nhớ chàng đã dùng bao nhiêu tư thế khác nhau, cơ thể yếu ớt để mặc chàng ôm, hoặc nỉ non ôm lấy chàng. Mỗi khi nàng mơ màng thiếp đi, cứ nghĩ rằng là lần cuối cùng, nhưng khi tỉnh lại luôn bị một nụ hôn chiếm giữ.

Những điều chàng muốn, những điều chàng cho, đều là những điều tốt nhất.

Trong màn trướng, chàng là đế vương, hoàn toàn xứng đáng để có thể chi phối tất cả, có được tất cả.

Lần lên đỉnh cuối cùng, chàng run lên ôm chặt cặp đùi trắng mịn gác trên eo mình, khẽ gầm lên, năm ngón tay bấu chặt, Vân Yên cũng khóc, sức chịu đựng đã đến cực hạn, cuối cùng nàng ngất lịm đi.

Bên trong tấm màn màu đỏ rực là khung cảnh ướt át, mùi hương hoan ái lan tỏa không tan trong bầu không khí, đệm giường và tấm chăn bằng gấm rộng lớn lộn xộn, trên đó điểm xuyết một vài vết máu đỏ tươi.

Vân Yên ngủ rất lâu, trong giấc mơ đều có hình bóng chàng, đâu đâu cũng thấy, từ đầu đến cuối hai người luôn nắm chặt tay nhau.

Chàng ôm chặt đưa nàng vào biển cả mênh mông, không hề sợ hãi, nước biển dần trở nên ấm hơn, xung quanh như có một đôi tay ấm áp ôm lấy nàng. Nhưng nước biển càng ngày càng nóng, càng ngày càng chân thực...

Vân Yên bỗng nhiên mở choàng mắt, chỉ thấy trước mắt là vòm ngực rộng lớn trần trụi đầy gợi cảm. Nước nóng dập dờn, chầm chậm chảy qua đỉnh hoa màu đỏ tươi đang dựng đứng, một bàn tay lớn đang từ tốn xoa nhẹ bầu ngực mềm mại trắng ngần, nhìn vô cùng ướt át kích thích.

Cơ thể giật mình hơi run lên, cổ họng hít mạnh một hơi.

Trong bụng trống rỗng, chưa có thứ gì nhét vào. Cả người đều đau như rời ra thành từng khúc, chân lại càng đau đến run rẩy. Trong đầu nhớ lại khung cảnh nóng bỏng và điên cuồng trong đêm động phòng, ngay lập tức cả người đều đỏ rần.

- Tỉnh rồi à?

Đôi tay Dận Chân khựng lại, cúi đầu nhìn nàng, đôi môi tới gần.

Vân Yên chạm tới ánh mắt chàng, nét mặt đanh lại, mở miệng ra thì phát hiện giọng mình đã khản đặc, nói cũng không thành tiếng.

- Chàng...

Vì khóc quá nhiều nên giọng nói khàn khàn, mang theo cả hơi thở khi bị “yêu” rất nhiều lần, càng khiến nàng đỏ mặt hơn.

- Xấu hổ ư.

Dận Chân trêu chọc thì thầm bên tai nàng, đi cùng là nụ hôn yêu thương, giọng nói cũng trầm thấp hơi khàn.

Vân Yên vùi đầu không nói gì, nơi da thịt cận kề có thể cảm nhận được sự gần gũi nóng bỏng, bàn tay đặt trên bờ eo gầy gò nhưng săn chắc của chàng không dám cử động.

Yết hầu Dận Chân trượt một cái, bàn tay xoa nắn đã bắt đầu càn rỡ hơn. Vân Yên sợ hãi gấp gáp đẩy chàng ra, trong nháy mắt nhớ tới một việc vô cùng quan trọng.

- Bây giờ là lúc nào rồi? Chàng không lên triều sao?

Dận Chân thấp giọng cười, bàn tay từ cánh tay trắng như tuyết của nàng sờ xuống dưới:

- Cô ngốc, đợi nàng nhớ ra thì đã là bốn ngày rồi.

Vân Yên không để ý đến tay chàng, hoàn toàn kinh hãi. Đôi mắt mở to không thể tin nổi:

- Bốn ngày?

Dận Chân cười nhẹ, ừ một tiếng, trầm thấp và quyến rũ. Bàn tay to lớn đã trượt vào nắm lấy cặp mông mềm mại của nàng trong làn nước.

Vân Yên nhạy cảm kêu lên một tiếng, đẩy chàng ra, nhưng bị chàng đè lên, dùng bắp đùi to lớn rắn chắc của mình tách đầu gối yếu ớt của nàng ra.

- Không... Sao chàng không lên... A!

Dận Chân hôn lên chóp mũi nàng, cắn răng nói:

- Bởi vì, chồng nàng cần, đóng cửa nghỉ ngơi!

Vân Yên bị đè lên vách thùng tắm, bắt đầu rên rỉ đứt quãng:

- Không... đau quá... quá...

Dận Chân si mê nhìn khuôn mặt nàng, hôn lên môi lưỡi nàng, gầm nhẹ một tiếng thấp đục, cơ thể vì nhẫn nhịn mà hơi run lên. Bàn tay ở trong nước cũng buông ra, tình dục đến không kiềm chế nổi, nhưng vẫn vuốt ve vỗ về.

- Quá sao cơ?

- ...Ưm...

Nước nóng chầm chậm tràn ra, may ở trong nước, khi Vân Yên dần dần có thể tiếp nhận được chàng, Dận Chân đã không kiềm chế được nữa, mạnh mẽ đi vào như lửa cháy lan ra đồng cỏ. Vân Yên không chịu được ngẩng đầu nức nở, được chàng dùng nụ hôn chặn lại, đôi mày thanh tú cau lại không biết khóc hay rên rỉ. Bọt nước càng ngày càng to bắn ra tung tóe, nước chảy khắp căn phòng, cảnh tượng bừa bãi lộn xộn.

Càng kịch liệt, càng thân mật.

Luôn luôn bên nhau, khó chia khó cắt. Sống chết có nhau, tâm hồn cùng nát.

Khi Vân Yên được Dận Chân bế trở lại chiếc giường với tấm màn màu vàng trong phòng ngủ, thì nàng đã ngất xỉu.

Khi tỉnh lại nàng nhận ra mình đang nằm trong tấm màn màu vàng trong phòng ngủ của chàng, được một đôi tay ôm chặt vào ngực, bên tai là nhịp tim ổn định và mạnh mẽ, hơi thở đều đều, có vẻ chàng đang ngủ say.

Cả người đau giống như không phải là của mình, bụng đói trống rỗng. Nàng không dám hít thở mạnh, chậm rãi nhẹ nhàng mới có thể ngước đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của chàng.

Hàng mi dài, dày, cong tạo thành một cái bóng trên gò má, khuôn mặt yên tĩnh và thoải mái tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hình như chàng đang mơ gì đó. Nét mặt không còn lạnh lùng và ung dung như thường ngày, thay vào đó là sạch sẽ và tuấn tú ngời ngời. Đôi môi rất đẹp hơi hé ra, gợi cảm đến mức khiến người nhìn không thể kiềm chế được mà muốn hôn lên, nhưng lại sợ chàng thức giấc càn rỡ lại.

Vân Yên chăm chú nhìn chàng, trong đầu vụt qua vô số những hình ảnh đã từng khắc sâu trước đây. Tai họa trong ngày thành hôn ở Bát phủ, tất cả những điều chàng nói, tất cả những gì chàng làm, nàng cảm thấy chiếc nhẫn trên ngón tay trái chân thực hơn bao giờ hết.

Nước mắt, im lặng rơi xuống. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, bình thản vùi người trong lòng chàng.