…Bảy giờ sáng hôm sau, hai người đang ngủ thì nghe có tiếng gõ cửa, giọng của quản gia truyền qua lỗ nhỏ trên cửa vọng vào:“Cậu chủ, đừng ngủ nữa, bà chủ gọi cậu xuống nhà có việc.”Giao Giao nghe gọi liền lập tức mở mắt, thứ ập vào mắt cô đầu tiên lồng ngực to và cứng rắn của Gia Nguyên, chưa hết hoang mang thì cậu bỗng nhiên ôm siết cô lại, một tay để trên lưng, tay kia lại sờ mông cô.
Có chút kinh hãi, cô liền đẩy cậu tránh ra xa.
Bị cô làm cho tỉnh giấc, cậu khó chịu mở mắt nhìn cô, tình cờ thấy được vẻ mặt kị thị của cô ngay trước mặt, Gia Nguyên không hề vui vẻ, cậu ngồi dậy dụi mắt rồi bỗng đánh cô nhẹ một cái vào vai giống như đứa con nít hờn dỗi:“Chị tránh né gì hả? Bao nhiêu năm chị không chê mà bây giờ lại dám chê là sao?”Giao Giao hơi bất ngờ trước cử chỉ đó của cậu, cô định ngồi dậy nhưng đột nhiên chân rất đau nhức không cử động được.Gia Nguyên nhanh chóng nhìn thấy sắc mặt kì lạ của cô, cậu có chút lo lắng, hỏi:“Chị sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?”Giao Giao ngắm mắt cảm nhận vị trí đang đau nhất rồi biết đó là ở đùi mình, cô vội vén chăn lên nhìn vào đùi, một vết bầm xanh lộ rõ khiến cả cô và Gia Nguyên đều kinh hãi.
Cô không cần nghĩ cũng biết là do cái đánh của cậu tối qua, còn cậu thì đang cố gắng nhớ lại tối qua mình đã dùng bao nhiêu lực để đánh, nhìn sơ bộ vết bầm thì chắc lúc bị đánh đã rất đau.
Cậu lập tức nhận ra lỗi sai của mình, miệng thì không muốn xin lỗi nhưng lòng đã rất biết lỗi, cậu vội đứng dậy lấy chai dầu xanh đem tới thoe lên vết bầm cho cô….Lát sau họ cùng nhau đi xuống nhà, bấy giờ chân cô đi không nổi nữa nên phải nhờ Gia Nguyên dìu xuống, trong lòng cô chỉ hận không thể đánh chết cậu để trả mối thù này.
Cô đau ê ẩm cả người sau chuyện tối qua thì đã đành, sáng hôm nay vừa đi xuống nhà cùng Gia Nguyên đi ăn sáng, cậu ta thấy có lỗi nên kéo ghế để cho cô ngồi ghế cạnh mình, bình thường cậu ta thích thị uy chỉ để cô đứng mà thôi.
Giao Giao mừng thầm vì được cái ghế ngồi, nhưng ngồi xuống chưa kịp nóng chỗ thì từ đâu ra một bàn tay thô bạo tán vào đầu cô một cú như trời giáng, cô ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì tiếng của bà Khánh quát thẳng vào mặt cô như tát nước:“Tối qua Gia Nguyên uống say nó ngủ lâu là phải, còn cô không say mà vẫn ngủ lâu vậy sao? Có phải ngủ nướng trốn việc không?”Giao Giao lặng thinh ôm đầu coi như nhận tội để bớt thêm chuyện nhưng miệng vẫn đang lẩm bẩm chửi bà ta.
Nhìn cô bị đối xử tệ như thế, vậy mà trong mắt Gia Nguyên dường như nó không là gì cả, cậu chỉ liếc nhìn một cái rồi quay lại dùng bữa sáng, chẳng một câu bênh vực hay một ánh mắt bất bình gì.
Thái độ của con người đối với cuộc sống ra sau đều có một lý do đằng sau nó, Gia Nguyên từ nhỏ đã sống trong sự đùm bọc, che chở hết mực từ gia đình và tận hưởng sự giàu có khó ai sánh bằng, cậu luôn được dạy phải thị uy với kẻ dưới, phải khiến người ta sợ hãi thì họ mới tôn trọng mình.Trong đôi mắt non nớt ngày bé, cậu chứng kiến rất nhiều cảnh người hầu hạ trong nhà bị đánh, dần dần cậu cũng cảm thấy nó rất bình thường và nó hình thành cho cậu một tư duy, miễn là người đó có vẫn chưa có thân phận gì trong nhà thì người đó mãi là người hầu hạ, ai cho họ cái ăn cái mặc thì sẽ có quyền đánh mắng họ.
Giao Giao ở trong trường hợp này khác hơn một chút, cậu nghĩ cô là vợ tương lai của mình nên cô phải có trách nhiệm nghe lời bà nội vì theo quan niệm của cậu bà là người lớn nhất, cho nên bà có đánh cô thì cậu cũng sẽ không cản.
Có thể nói chính thái độ này của cậu đã khiến cho Giao Giao có chết cũng không tin cậu thật sự dành tình yêu cho mình.
Sau khi đánh Giao Giao, bà Khánh thay đổi một trăm tám mươi độ quay sang nói chuyện với Gia Nguyên một cách cực kỳ yêu chiều:“Gia Nguyên, tối qua có chuyện gì làm con phiền lòng sao? Nói bà nghe đi.”Gia Nguyên dừng đũa, cậu im lặng suy nghĩ gì đó rồi quay người nghiêm túc nhìn bà Khánh:“Con muốn chị Giao gã cho con, bà làm ngay đi.”Bà Khánh vừa nghe thấy gương mặt lập tức nghiêm nghị:“Bà nói sẽ cho con kết hôn với nó bao giờ?”Gia Nguyên liền bỏ đũa xuống, thái độ như sắp nóng giận:“Bà nói gì thế? Không phải bà nói chị Giao sau này là vợ của con sao?”Bà Khánh thở mạnh một cái, liếc mắt nhìn sang Giao Giao rồi lắc đầu nhìn lại cậu“Bà đem nó về đây là để nó trả nợ, nó có nghĩa vụ như một người vợ nhưng để chính thức làm con dâu của nhà này thì không được.
Con cứ chơi với nó cho thỏa thích đi, sinh càng nhiều con cái càng tốt, khi nào tới lúc lấy vợ bà sẽ sắp xếp người môn đăng hộ đối cho con.”Những câu nói của bà Khánh lúc này là lần đầu tiên Gia Nguyên được nghe, trong lòng cậu phẫn nộ còn trong lòng Giao Giao thì là chuyện thường.
Gia Nguyên bị những lời của bà Khánh làm cho tức giận, cậu ném quơ đôi đũa trên bàn xuống sàn, đứng bật dậy:“Bà đùa với tôi đó à? Từ trước tới giờ bà nói với tôi cái gì? Bà nói bà sẽ để chị ấy làm vợ tôi, bây giờ bà nói không là thế nào đây? Có phải coi tôi là trò đùa không? Nếu không cho tôi lấy thì tôi không sinh cháu cho bà nữa, con của tôi chỉ có thể do duy nhất mình chị ấy sinh ra mà thôi!”Giao Giao nghe cậu nói vậy liền lén chề môi khinh bỉ, thầm nghĩ: “Cái phúc phận sinh con cho cậu tôi gánh không nổi, đem cho ai thì cho đi.”Trước sự tức giận của Gia Nguyên, người bà chiều cháu này liền dùng cách nhẫn nhìn chiều theo ý cháu mình nhưng trong lòng cũng không thay đổi ý định, bà ta khéo léo lựa lời đáp lại:“Ấy, con đừng nóng, để bà giải thích.Đáng lý nó cũng có cơ hội làm dâu nhà này nhưng nó là đứa láo sượt khó dạy, nó biết còn nợ nhà ta mà vẫn tìm người tình bên ngoài, nó biết rõ nhiệm vụ của nó là gì mà khi con đã lớn nó vẫn không đồng ý phục vụ con.
Con thương nó nên con không trách nó, bà thương con nên bà cũng bỏ qua cho nó.
Bây giờ nó học đại học 4 năm rồi, tiền bạc cũng đổ ra cho nó theo ý còn, mà nó ngày trước đi lại thoải mái, đêm cũng như ngày ai biết nó đã ăn nằm với bao nhiêu thằng đàn ông bên ngoài, bà để nó làm vợ con thì thiệt cho con quá rồi.”Gia Nguyên nghe xong liền tỏ ánh mắt lưỡng lự nhìn cô, nhìn ánh mắt đó cô đoán ra cậu cũng không tin cô, cô cũng chán cảnh này rồi nên cũng không đoái hoài giải thích thêm phiền, chỉ ngồi khoanh tay tỏ thái độ ung dung như đang nghe kịch hay.
Trong lúc nhìn cô dường như cậu đã nghĩ thông được gì đó, cậu điềm tĩnh lại hít thở sâu rồi không ngần ngại đem suy nghĩ của mình cho bà Khánh biết:“Con không cần biết chị ấy đã làm chuyện có lỗi với con hay chưa, con không quan tâm đến mấy thứ đó.
Thời đại này đã rất tiến bộ rồi, con chỉ cần bây giờ chị ấy sau khi lấy con thì một lòng một dạ bên con, những thứ khác không cần tới.”Giao Giao rất bất ngờ sau khi nghe những lời cậu nói, lòng cô liền đặt ra một dấu chấm hỏi: “Là nói thật hay nói điêu đây?”Bà Khánh thấy thái độ của cậu kiên quyết như vậy cũng không muốn chọc cậu tức giận thêm, bà ta mỉm cười:“Nếu con đã quyết định vậy thì bà sẽ theo con, bà thương con nhất mà.”“Thật sao? Bà không phản đối nữa hả?”“Thật, bà luôn chiều theo con mà.”Gia Nguyên nghe vậy liền ngây thơ tin là lời nói thật, cậu vui mừng đi tới ôm lấy bà rồi còn quay sang nhìn Giao Giao với ánh mắt hi vọng.
Giao Giao đã quá quen với chiêu dỗ cháu này của bà Khánh nên chỉ biết lắc đầu cười và đoán chắc trong lòng bà ta sẽ nói chuyện riêng với mình.Sau cuộc nói chuyện, Gia Nguyên rời nhà đi đâu đó, cô tiễn cậu ra xe xong thì vào nhà.
Vừa vào nhà, cô lại gặp bà Khánh, dự đoán của cô đã không sai, bà Khánh đã đi đến trước mặt cô không hề nói nhiều lời, chỉ nhấn mạnh chắc nịt:“Tôi cho cô ba tháng nữa, cô phải có thai cho tôi, nhưng cô cũng đừng mong có thai rồi sẽ được làm cô chủ trong căn nhà này.
Cô và Gia Nguyên sẽ chỉ đăng ký kết hôn giả để làm vừa lòng nó.
Nếu như sinh con trai thì thôi, còn nếu như là con gái thì phải sinh gấp thêm một đứa cháu trai cho tôi ngay trong năm đó.
Hai năm nữa Gia Nguyên phải chính thức lấy vợ, còn cô thì gói đồ rời khỏi nơi đây coi như chúng ta hết nợ.”Giao Giao đã nghe rõ ý đồ của bà ta cô biết số phận mình cũng chỉ khổ tới đó là chừng, cô cười nhạt nhìn bà ta:“Gấp quá làm sao sinh đây? Tôi đâu phải cái máy? Nếu mà sợ tôi sinh con gái thì sao không thụ tinh nhân tạo chọn giống cho chắc, bắt tôi đẻ hoài có mệt không?! Mà bà cũng vô lý, sinh trai hay gái là do Gia Nguyên, không được theo ý thì bà trách cậu ta ấy mắc mớ gì lôi tôi ra đẻ tiếp?”“Cô dừng có nhiều lời.
Nhà họ tăng bốn đời sinh toàn con trai, tôi tin chắc Gia Nguyên sẽ có con trai, nói với cô như vậy là để dự phòng tình huống xấu thôi.
Cô thừa biết một đứa con nối dõi có ý nghĩa thế nào với địa vị và quyền lực của Gia Nguyên sau này mà, nó là cháu đích tôn, người ta đều đổ dồn mắt vào nhìn nó, vì thế cô tuyệt đối không được sinh con gái.”“Hứ! Để coi cháu bà tới đâu.
Tôi nói cho bà biết, cháu bà tối quan hì hục mà không tìm được đường vào đó, tôi vừa mừng vừa thấy chán cho cậu ta.
Tướng tá vạm vỡ như vậy chỉ giỏi đánh người thôi chứ không biết có sinh con được không nói gì đến trai hay gái, biết đâu vài năm nữa cậu ta lại giống cha mình…ha ha ha ha”Giọng cười của Giao Giao lúc đó vang vọng khiến bà Khánh cũng chẳng biết nói gì, dường như cô đã nói đúng điểm yếu của bà ta rồi.
Cô bước chân đi xa bà ta ra một chút liền quay đầu nhìn lại cười khinh…Từ ngày đầu vào nhà này thì cô đã biết đối tượng kết hôn của Gia Nguyên là con gái của đối tác lớn của họ AI, Gia Nguyên thường gọi người đó là chú Tấn.
Nhiều năm trước tập đoàn gặp trục trặc người này đã ra tay giúp đỡ, bà Khánh vì muốn giữ hòa khí và trả ơn họ nên đã sắp đặt cuộc hôn nhân cho đôi trẻ nhằm níu chân người này tiếp tục giúp đỡ cho tập đoàn nhà mình.
Năm mà cuộc hôn nhân này được sắp đặt Gia Nguyên chỉ mới chào đời còn cô bé mãi bốn năm sau mới được sinh ra.
Nhưng mà có một chuyện đáng nói, cô bé được sắp xếp gả cho Gia Nguyên khi sinh ra không may bị mắc chứng thiểu năng và tim bẩm sinh, cho đến năm nay chỉ vừa tròn mười sáu tuổi.
Ngày ấy vì tập đoàn mà bà Khánh đưa ra quyết định đó, lại không ngờ nó ảnh hướng đến tương lai hạnh phúc của Gia Nguyên, bà ta rất muốn chối bỏ nhưng lại không thể bỏ chữ tính, bỏ người từng nâng đỡ tập đoàn.
Thế nên bà ta đành ngậm ngùi chấp nhận đứa cháu dâu này, nhưng bà ta không chấp nhận con cháu đời sau sinh ra từ một người mẹ thiểu năng.
Vì thế mà Giao Giao bây giờ có mặt ở đây.
Cô là để sinh con trước cho Gia Nguyên, sinh đủ ý họ rồi thì sau này cô gái thiểu năng kia có sinh con cũng sẽ không có cơ hội làm người thừa kế vì con cả mới là người có quyền thừa kế.
Từ trước đến giờ người biết được chuyện này chỉ có chú Kính và ông bà Khánh biết, cô cũng chỉ là nghe lén mới biết được, còn Gia Nguyên thì tuyệt nhiên chưa từng nghe qua cho nên cậu chẳng biết gì.
Chỉ hai năm nữa là Gia Nguyên có vợ, cô đoán mình vẫn sẽ không rời đi được như bà Khánh nói, Gia Nguyên tuyệt đối sẽ không cho cô đi, thế nào cô cũng bị biến thành người tình của cậu.
Càng nghĩ mà cô càng thấy chán mà thán:“Đời bạc bẽo quá!”.