Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 27






….Kế hoạch thất bại chẳng những khiến cô bị phạt giam lỏng mà còn khiến Gia Nguyên trở nên lạnh lùng không còn tin vào cô nữa.

Sáng hôm sau, Giao Giao tỉnh lại trong một căn phòng bị khóa hết cửa sổ và cửa ra vào, trên trần nhà lại có camera.

Lúc đầu cô rất kinh ngạc không biết chuyện gì xảy ra nhưng sau khi nhớ lại chuyện tối qua, cô đoán ra mình đang bị nhốt.

Biết rằng Gia Nguyên sẽ không tha cho mình vì lần này thế mà cô vẫn rất ung dung không sợ gì cả, giống như sống chết chẳng còn quan trọng nữa.

Suốt một ngày bị nhốt trong đó, Giao Giao ngồi trên giường vừa nghĩ đến kế hoạch tiếp theo vừa đợi Gia Nguyên tới tìm.

Chiều tối, Gia Nguyên đi học trở về liền lập tức đến tìm cô, trên trán cậu lúc này đang dán một miếng băng vết thương, đoán rằng vết thương tối qua cũng khá là nặng.

Khi cậu mở cửa phòng ra, thứ đầu tiên ập vào mắt là cô im lặng ngồi trên giường, trong lòng cậu lại không hề vui, vì cậu nhìn ra ánh mắt lạnh nhạt đó của cô.

Cậu bước chân đi vào, gương mặt có chút buồn bã, trầm giọng hỏi:“Chị không đòi ra ngoài sao?”Giao Giao lạnh nhạt quay mặt đi:“Muốn đánh thì đánh đi.

Tối qua không bắt cậu vào tù được là tôi tính sai, tôi không thèm tính với các người nữa.

Cho tôi chết để tôi được giải thoát đi.”Nghe những lời đó, tim cậu đau nhói, cơn giận dữ cũng không khó chịu bằng cơn đau vì tình.


Cậu cố tỏ ra điềm nhiên, cười đáp lại:“Chị chết rồi thì ai sẽ trả nợ đây? Chuyên tối qua em thật không ngờ chị dám làm đến mức đó.

Suy cho cùng cũng vì em mà ra, chắc do em không đủ trưởng thành, không đủ tin cậy để chị dành hết mọi thứ cho em.

Em thật sự đã rất giận chị, nhưng hơn hết chị biết em yêu chị đến nhường nào mà phải không? Chỉ cần chị chịu hối lỗi em sẽ bỏ qua tất cả, chúng ta quay về như ngày xưa…”Giao Giao quả quyết:“Tôi không có lỗi gì cả! Cậu đừng cố níu kéo tình cảm để được như ngày xưa nữa, thời gian qua rồi không có gì là không thay đổi cả! Từ trước tới giờ tôi ở trong cái nhà này không bao giờ dành tình cảm thật sự cho cậu, từng giây từng phút tôi làm chỉ là để sống yên mà thôi.

Cậu kêu tôi bỏ qua tất cả để giống như ngày xưa…ngày xưa tôi toàn là giả dối, cho dù có sau này, sau này rồi sau này nữa, ngày nào tôi còn ở bên cạnh cậu trong cái nhà này thì đều là tình cảm giả dối.

Tôi ghét cậu, ghét đến mức muốn giết cậu, đáng lẽ cha tôi tên tông chết cậu trong lần đó đi, để tôi bây giờ không phải chịu khổ sống không ra gì thế này!”“Sống với em chị khổ lắm sao? Nếu không nhờ em chị bây giờ phải sống đầu đường xó chợ cùng người mẹ cờ bạc và một đống nợ tiền bồi thường.”“Tôi thà là vậy.”“Chị chắc chứ? Chị nghĩ không nhờ em chị có được ngày hôm nay không? Chị sẽ được đi học ư? Sẽ được ngủ trong chăn ấm nệm êm ư? Mọi thứ nhà này cho chị đều là tốt đều mà chị coi nó là gông cùm sao?”“Đúng vậy, tôi không cần những thứ này.”Càng nói, Gia Nguyên càng khó kìm chế bản thân, cậu nhăn mặt nhíu mài, tay chỉ về phía cô:“Chị không muốn những thứ này bởi vì chị muốn sống nghèo khổ không có miếng ăn hơn phải không? Thằng Nguyên này cho chị tất cả, tiền tài, tình yêu, gia đình, danh vọng chị không muốn, chị lại đi muốn cái thằng quét rác thuê, vô học.

Bây giờ chị tiếc thương cho hắn nên quay sang đâm sau lưng em, muốn em vào tù chứ gì? Em không cho chị toại nguyện đâu! Nếu đã muốn nghèo đói, thiếu ăn, thiếu mặc thì em cho chị vừa lòng.

Từ nay về sau sẽ không có đồ ăn hay nước gì cả, càng không có chăn ấm nệm êm, để em coi chị sống thế nào!”Dứt lời, cậu đi nhanh ra khỏi phòng rồi hét lớn gọi người, người giúp việc ở dưới nhà nghe tiếng liền vôi chạy lên xem, cậu liền nói:“Bắt chị ta nhốt vào nhà kho ở sân sau, canh chừng cẩn thận cho tôi, chị ta có nói gì cũng không cho, dù là một giọt nước cũng không được phép đem đến.”…Sau đó không lâu, Giao Giao thật sự bị đưa đến nhà kho ngoài vườn bằng tôn cũ bỏ lâu không dùng, lúc này cô vẫn còn cứng cõi lắm, trong ánh mắt đầy sự kiên quyết không phục.

Trong nhà kho rất ầm thấp, dưới sàn toàn bụi bẩn còn có mùi xác chuộc chết, cô vừa vào đã có mấy con chuột đến chào mừng.

Buổi tối hôm đó cô đói bụng, bên ngoài trời mưa lâm râm làm cho không khí trong kho rất ẩm và lạnh, cô ngồi co rút trong một góc tường, cả người lạnh tanh, bộ quần áo mỏng manh chẳng thể giữ ấm được chút gì.

Đêm đầu tiên trôi qua, cô mệt nên ngủ gụt thế là mặc kệ dơ bẩn vẫn ngủ rất ngon, chỉ có Gia Nguyên nằm trong chăn ấm mà lại khóc ướt nhòa cả gối ngủ.


Sáng hôm sau cậu đến nhà kho thăm dò nhưng chỉ thấy cô ngồi vẽ tay trên lớp bụi dưới sàn, cậu đành ngậm ngùi đi về.

Xem ra nhốt cô cậu chẳng vui vẻ gì, nhưng cậu lại muốn cho cô nhận ra giá trị của cậu nên quyết tâm không mềm lòng lần này…Trong suốt những ngày sau đó, đêm nào cậu cũng mất ngủ vì nhớ cô nên sáng thường ra nhìn cô qua khe hở trên vách nhà kho rồi mới chịu đi học.

Sau hơn ba ngày, không biết bằng một cách thần kì nào mà Giao Giao vẫn sống rất ổn, nhịn ăn ba ngày còn có thể chứ nhịn uống ba ngày mà cô vẫn không hề hấn đúng thật là rất có vấn đề.

Chuyện còn chưa nguôi, Gia Nguyên coi lại điện thoại của cô thì phát hiện ra rất nhiều hình ảnh tình tứ của cô cùng những người đàn ông khác, trước nay vì tin tưởng mà cậu chỉ hỏi hoa loa và xem cuộc gọi, tin nhắn chứ chẳng bao giờ động tới dữ liêu hình ảnh của cô cả.

Gia Nguyên cảm thấy rất tức giận, cậu tức tối ném vỡ nát điện thoại rồi cho tập hợp tất cả người làm trong nhà lại giáo huấn họ một lượt, rồi cho người bịt hết tất cả kẻ hở trên vách nhà kho lại khiến nhà kho tràn ngập trong bóng tối.Đêm đó Giao Giao khát nước, cô không thể luồn tay qua khe hở hứng sương trên lá cây để uống nữa rồi, cách sinh tồn trong ba ngày qua bây giờ trở nên vô dụng.

Bởi vì bị bịt kính lại hết nên không có gió lùa vào như trước, không khí bên trong rất ẩm và nóng.

Bấy giờ Giao Giao đã cảm giác được sự sợ hãi trong cái ngộp ngạt, mong sau trời mau sáng sẽ không còn cảm giác đó nữa.

Thế nhưng khi trời dần sáng, bên trong nhà kho chẳng những không có ánh sáng mà khi nắng lên mái tôn càng bị đun nóng khiến cô bị sốc nhiệt và ngất đi nhưng chẳng ai phát hiện cả…Từ sau khi ngất xỉu lần đầu, sức khỏe cô không còn chịu được nữa, cô sốt gián đoạn, cả người xanh xao vừa đói vừa khát nhưng vẫn ráng trụ tiếp nhưng tình hình thật sự không ổn.

Cô trụ ngày đầu, ngày hai, sang đêm thứ ba cô vì quá khát mà đã liếm nước bốc hơi ẩm trên tôn, đến sáng thì cô sốc cao đến bất tỉnh.


Sáng hôm đó Gia Nguyên đi xuống tìm cô, nhìn qua khe cửa hé nhỏ xíu cậu thấy cô nằm yên bên trong, biết có chuyện chẳng lành cậu lập tức gọi người đến mở cửa.

Khi cô được đem ra cả người đầy bụi bẩn, môi khô rát, sắc mặt trắng bệt như người chết.

Gia Nguyên lúc này mới hoảng hốt biết mình đã làm sai, nổi hoảng sợ cùng với một chút kinh hoàng hiện rõ trong mắt cậu, miệng cậu lại chằng nói được lời nào.

Ngay sau đó Giao Giao được đưa đến bệnh viện cấp cứu, cô bị viêm phổi, mất nướcvà suy nhược cơ thể phải truyền dịch và ở lại bệnh viện chữa trị.

Từ lúc đó Gia Nguyên như người mất hồn, cậu ngồi ngoài phòng chờ cấp cứu rồi đến ngồi cạnh cô trong phòng hồi sức tích cực vẫn luôn giữ một vẻ mặt thất thần không nói gì cả.

Giao Giao hôn mê suốt hai ngày không tỉnh, Gia Nguyên cả người đờ đẩn như người mất hồn, gương mặt vốn đã tiều tụy hẳn đi từ hồi nhốt cô trong nhà kho nhưng nay càng trong thảm hơn, cậu cũng không đi học nữa mà ở suốt bên cô, bộ râu trên hàm chỉ mới hai ngày không cạo đã mọc ra lỏm chỏm, đôi mắt cũng thâm quầng nhìn tội nghiệp đến đáng thương.Đến ngày thứ ba trong bệnh viên Giao Giao cuối cùng đã tỉnh lại, nhưng khi nhìn thấy cậu cô lại ngoảnh mặt đi không ngó đến.

Lúc này cậu chẳng còn biết làm gì ngoài việc im lặng.

Sau khi tỉnh lại cô đã từ chối để Gia Nguyên chăm sóc mà thay vào đó là muốn tự mình lo cho mình.

Gia Nguyên biết tính của cô nên sắp xếp cho cô một y tá nữ nhưng cô vẫn không đồng ý.

Một mình cô gắng sức tự ăn tự uống không nhờ ai cả, ý chí và lòng tự tôn cao của cô đã đánh ại Gia Nguyên hoàn toàn, cậu bây giờ nhìn cô vừa nể phục lại vừa đau lòng… Ăn được, tình hình sức khỏe của cô càng lúc càng tốt, mọi thứ đều ổn chỉ có mỗi phổi là không ổn bởi vì lúc nhỏ bị bỏ ngoài trời lạnh sớm nên phổi cô đã bị nhiễm lạnh nhiều và rất yếu, bây giờ lại tiếp tục bị viêm phổi nên tình hình không dễ chữa trị hoàn toàn.

Sau một tuần ở bệnh viện bác sĩ lại yêu cầu ở lại một tháng để theo dõi bệnh phổi nhưng cô quyết không chịu một mực muốn xuất viện tự mình thuê khách sạn ở, Gia Nguyên từ đầu tới cuối không nói gì chỉ đứng nhìn cô từ xa, thậm chí còn tránh để cô gặp mặt mình.

Chuyện cô muốn tự thuê khách sạn truyền đến tai bà Khánh qua lời cô y tá, bà ta tỏ về không hài lòng, buổi trưa hôm đó liền đến tìm Giao Giao nói chuyện.


Bằng một thái độ cao ngạo, bà ta hỏi cô:“Cô muốn xuất viện xong sẽ tự thuê khách sạn ở nhà?”Giao Giao ngồi trên giường, không ngần ngại đáp:“Đúng, có gì không?”Bà Khánh lúc này liền cho tay vào túi xách lấy ra một xấp hồ sơ ném lên người cô:“Coi cho kĩ, đây là hợp đồng của tôi và mẹ cô, trong đó đã ghi rõ là cô sẽ là người làm của nhà họ Tăng cả đời nếu như không trả được tiền mà nhà cô nợ.

Cô bây giờ muốn ở khách sạn riêng chính là không phục vụ cho nhà họ Tăng nữa, cô đã vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường hợp đồng.”Giao cầm tập hồ sơ trên tay mà mặt thì hoang mang, xem ra cô còn chẳng biết tới sự có mặt của hợp đồng này, cô liền hỏi bà Khánh:“Hợp đồng này ký lúc nào vậy? Tôi nhớ mẹ tôi đâu có ký cái này.”“Không phải mẹ cô thì là ai ký? Trước khi giao cô cho tôi, mẹ cô còn lấy của tôi một khoản bảo rằng là tiền đảm bảo sẽ không bao giờ tìm lại cô.

Từ thời khắc mẹ cô kí hợp đồng thì cô đã bị bán cho bà họ Tăng rồi, cô của bây giờ quá sung sướng nên quên mất thân phận rồi có phải vậy không? Đi mà tìm Gia Nguyên làm lành với nó, tôi mà thấy cô làm cháu tôi buồn một lần nào nữa tôi sẽ tìm mẹ cô bắt cô ta trả giá thay cô đó.”Mặt Giao Giao ngơ ngác rồi sau đó mắt cô rưng rưng bỏ lời của bà Khánh qua một bên mà tháo tập hồ sơ ra xem.

Xem xong rồi cô mới biết hợp đồng bán cô là có thật, nước mắt cô khóc chảy thành hai hàng dài.

Từ trước đến giờ chẳng khi nào cô nghĩ mình đến nhà họ Tăng là do bị bán cả, cô chỉ nghĩ mình đang hi sinh để giúp mẹ và mẹ cũng rất biết ơn, mẹ luôn ở nhà mong ngóng cô trở về, nhưng không ngờ bà ta đã thẳng tay bán cô đi luôn rồi, vậy thì bây giờ cô còn lý lẽ gì khẳng định giá trị bản thân đây? Cô đã bị bán đi với giá tiền đó, một món hàng không hơn không kém.

Trong lúc cô còn chưa biết phải đối diện với sự thật đó ra sau thì bà Khánh lại nói tiếp:“Gia Nguyên nó không vui, cô phải có trách nhiệm làm nó vui.

Cô không làm tức là vi phạm hợp đồng, đừng cố tỏ ra mình giá trị nữa, cô cũng chỉ là một món hàng mà nhà họ Tăng dễ dàng dùng điều kiện để trao đổi, hạ lòng tự tôn xuống, ngoan ngoãn làm tốt công việc của mình, sớm sinh quý tử cho nhà họ Tăng.”Nói rồi bà ta giật lại hợp đồng rồi bỏ ra khỏi phòng, Giao Giao ở lại hụt hẫng ánh mắt mơ màn tràn ngập nước mắt, cô không chịu nổi nữa mà bật khóc lớn, tim cô đau đớn ngập tràn, thầm trách: “Tại sao? Tại sao mẹ lại lừa còn? Ông trời ơi, tôi sinh ra để làm gì vậy hả? Cho tôi chết dưới đám bùn cho rồi!”Từ lúc bà Khánh vào phòng cô cho đến lúc cô khóc lớn Gia Nguyên đều nghe và thấy rất rõ.

Nhìn cô đau khổ cậu lại không đành lòng, lúc này cậu lấy hết can đảm bước đến trước mặt cô.

Giao Giao nhìn thấy cậu thì càng uất hận ném gối vào người cậu, mắng:“Đồ khốn, cậu mau đi ra khỏi đây! Tôi không cần cậu thương hại! Đừng lại gần tôi!”Gia Nguyện thật sự rất đau lòng, cậu sắp khộng kìm được nước mắt nữa rồi, đôi môi cậu run run, khẽ nói:“Chuyện đã vậy rồi chị cũng nên học cách chấp nhận đi, dù gì em cũng không đối xử tệ bạc với chị.Cứ coi như bình thường sống vui vẻ với nhau là được rồi.”Nghe đến đây, Giao Giao bỗng nhiên im lặng không khóc lớn nữa thay vào đó là co người gục măt trên đầu gối của mình, đôi mắt mở to vừa suy nghĩ vừa rơi nước mắt.

Gia Nguyên không đành lòng bèn bước đến bên cạnh cô thử chạm vào vai cô an ủi, may mà lúc này cô không còn đẩy cậu ra nữa.

Thấy thế cậu đánh liều ngồi xuống giường dang bờ vai rộng ôm cô vào lòng thế mà cô cũng không phản kháng, chấp nhận dựa vào lòng cậu nhưng đôi mắt cô tựa như người vô hồn mang trong đầu nổi buồn chồng chất..