Nửa Đời Quen Thuộc

Chương 51




Nhắc tới thị lực của Lệ Hành, lúc cảnh đội tập huấn, Hạ Tri Dư có tới đoàn 532 để giảng giải kiến thức về súng ống cho các đội viên tham gia tập huấn. Ngày đó sau khi Lệ Hành biểu diễn môn bắn xa 800 thước, Hạ Hoằng Huân cũng đã từng hỏi một vấn đề giống như vậy. Bởi vì với thành tích bắn xa của Lệ Hành, Hạ Hoằng Huân thật sự nhìn không ra thị lực của anh có vấn đề gì. Mà lúc đầu khi Lệ Hành được điều về đoàn 532, lão thủ trưởng từng nói với anh ở trong điện thoại là khi Lệ Hành tham gia nhiệm vụ đã bị thương, dẫn đến việc thị lực có chút giảm xuống.

Thị lực của mắt mà giảm xuống thì đối với một tay bắn tỉa mà nói là điểm chí mạng, nhất là một tay bắn tỉa có biệt danh là 'Phán Quan'.

Ai cũng biết hạng mục về khoa mắt lúc ghi danh vào trường quân đội, thì thị lực phải đạt được quy định nghiêm chỉnh. Ví dụ như kỹ thuật, chuyên ngành chỉ huy, bộ đội đặc chủng và bộ đội thường nói chung, yêu cầu về thị lực cũng khác nhau. Mà với tư cách là một tay bắn tỉa, yêu cầu trúng mục tiêu phải chính xác trăm phần trăm, thị lực của hai mắt phải trên 2.0.

Vốn thị lực mắt của Lệ Hành vô cùng tốt, nhưng bởi vì sau đó trong một lần tham gia nhiệm vụ có một viên đạn bay xẹt qua gò má của anh, cách mắt quá gần, nên võng mạc đã bị thương, nên thị lực mắt của anh mới không đạt yêu cầu của một tay súng bắn tỉa nữa. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân anh không thích hợp tiếp tục ở lại bộ đội đặc chủng. Cũng là lần bị thương sau đó, có một khoảng thời gian Lệ Hành đã không đụng tới súng.

Khoảng thời gian khi đi lính trong đội đặc chủng, Lệ Hành chỉ dùng đúng một khẩu súng, đối với tính năng của súng Lệ Hành còn thấy quen thuộc hơn là đối với người yêu của mình, Hạ Hi. Khi trải qua nhiều năm huấn luyện, anh và súng đã hoà làm một. Mặc dù khi đó vẫn chưa cầm súng, nhưng tay thì lại thường giả vờ làm động tác cầm súng, thậm chí trong vô thức làm ra động tác nhẹ cong ngón trỏ, động tác bóp cò. Thế mới nói đó chính là bệnh nghề nghiệp.

Sau này các phần trên cơ thể của Lệ Hành dần hồi phục, dưới tính huống người bên ngoài không biết, anh bắt đầu huấn luyện lại. Cho tới nay, thân là Tham mưu trưởng mỗi ngày Lệ Hành huấn luyện với cường độ bằng đoàn 532, chính xác mà nói mạnh hơn đợt huấn luyện của các bộ binh thường khác. Ví dụ như mỗi ngày anh phải mang theo 20 kg chạy 5000 thước, huấn luyện bắn bia trong vòng một tiếng, hơn nữa nếu có thời gian, anh sẽ kiên trì mỗi tuần tiến hành một trận hành quân việt dã.

Có câu nói rằng, "Tham gia quân ngũ mới biết rằng xương cốt của bản thân có cứng hay không, tham gia quân ngũ thì mới biết cái gì là hèn nhát và anh hùng." Người khác nhìn vào có thể sẽ cảm thấy Lệ Hành đã bị bộ đội đặc chủng huấn luyện tới điên rồi, bản thân cứ tìm khổ. Kỳ thật nếu không phải cách sống như vậy, với cường độ như vậy, anh đã không được như bây giờ. Nếu anh nghỉ một ngày, anh lại không thấy quen, cảm thấy không được tốt.

Cũng từ lúc đó, mỗi lần Lệ Hành cầm súng lên, không chỉ tập luyện tầm nhìn khi bắn, mà còn dùng trái tim tính toán tốc độ di chuyển của mục tiêu. Bởi vì tim đập ảnh hưởng tới độ chính xác khi bắn. Mỗi lần Lệ Hành nắm chặt khẩu súng--lúc đó tim đập hai lần sẽ tính là một giây.

Nhớ đến thời gian cảnh đội tập huấn, khi tiến hành giả trang nằm vùng***đó chính là thân thủ nhỏ của anh. Đối với thành tích sáng tạo không thể tưởng tượng được của anh, những đội viên khác tham huấn đều phục sát đất, nhưng lúc đó bọn họ lại không hề biết Lệ Hành chỉ phát huy bình thường mà thôi. Khi mới vừa đánh nhau với Dạ Diệc, Lệ Hành không chỉ tiến hành bắn đi hai tay súng tỉa của đội đặc chủng, mà còn hành động kéo súng cực nhanh, lấy đạn nhét vào trong súng, cả quá trình anh làm chỉ có hai giây, trên cơ bản nó không phù hợp với quy luật khoa học tự nhiên.

Đây không chỉ là vấn đề về tốc độ, mà còn là sự khiêu chiến độ chính xác của môn xạ kích. Phải biết rằng Lệ Hành chạy trốn so với người thường đặc biệt nhanh hơn, mà vừa thay đạn xong lại nhanh chóng bắn, hoàn toàn ở dưới tình huống không hề nhắm mà vẫn bắn trúng mục tiêu, trình độ động tác khó cỡ nào có nghĩ cũng biết.

Cho nên nói không phải thị lực của Lệ Hành khôi phục, mà đơn giản là khi anh bắn anh không hề dùng mắt để phán đoán vị trí của mục tiêu, mà là dùng tâm để tìm. Cái này gọi là mắt và tim phối hợp với nhau, đây mới chính là cảnh giới của anh. Đương nhiên sau lưng sự phối hợp của tim và mắt là sự trả giá tâm sức không hề nhỏ, không phải tự mình trải qua thì không có quyền lên tiếng.

Lệ Hành sẽ không nói những chuyện này cho Dạ Diệc nghe, ánh mắt nhìn ra phương xa, anh nói, "Bác sĩ nói không có khả năng hồi phục." Dưới tình huống lúc đó, mắt không bị moi ra đã là hạnh phúc lớn rồi. Anh sớm đã tiếp nhận sự thật.

Thị lực không đạt tiêu chuẩn của súng bắn tỉa, mà độ bắn chính xác vẫn vượt qua yêu cầu.

Danh hiệu 'Phán Quan', Lệ Hành hoàn toàn xứng đáng.

Dạ Diệc không phục nhưng cũng không thể không thừa nhận, anh đã bị ăn.

Bị đội bắn tỉa khoá chặt, Dạ Diệc đã 'bỏ mình' lui về sau diễn tập, không còn cách nào chỉ huy nữa. Ngồi trên thảm cỏ, ánh mắt nhìn theo chiến hoả ở Bạch Thành, anh nói với giọng điệu nửa thương cảm nửa xúc động, "Trận hôm nay chính là trận đầu tiên tôi thất bại trong 15 năm kiếp sống quân nhân."

Lệ Hành đứng ở bên cạnh, tuỳ ý để mồ hôi trên trán chảy xuống, anh không nói chuyện.

Hai tay súng bắn tỉa của quân hồng vẫn phải tham gia chiến đấu, ở trong rừng rậm, cũng chỉ có mỗi Lệ Hành và Dạ Diệc ngồi cạnh nhau.

Trong tai nghe đầu tiên truyền đến thanh âm bọn An Cơ yểm trợ cho Hình Khắc Luỹ chiếm được bãi đất 355, anh báo cáo với quan chỉ huy, "Đại đội đặc chủng tham gia vào tiểu đội 'Thiết quân'*, đang bắt đầu hệ thống tấn công."

*Đội quân thép, đội quân thiện chiến.

Tiếp theo là giọng nói trầm thấp và lạnh nhạt của Hách Nghĩa Thành, anh ra lệnh, "Thiết quân? Hách Nghĩa Thành tôi chưa từng lĩnh giáo qua! Ăn tươi nó cho tôi!"

Tiếng nói trầm thấp và chất phát của Hình Khắc Luỹ đáp lại, "Dạ rõ!"

Ở phương xa, tiếng súng liên tục vang lên, chấn động toàn bộ chiến trường.

Cho đến khi một quả đạn đỏ báo hiệu diễn tập đã kết thúc bắn lên, trụ sở huấn luyện rốt cuộc khôi phục lại bộ dạng yên tĩnh.

Im lặng bị Dạ Diệc đánh vỡ, nằm ngửa mặt lên thảm cỏ, anh nhắc tới một vấn đề không hề liên quan tới lần diễn tập này, "Tri Dư có chỗ nào không tốt, tại sao anh lại không chấp nhận cô ấy?"

Lệ Hành nghiêng người, vẻ mặt bình tĩnh hỏi lại, "Vậy anh cảm thấy Hạ Hi có chỗ nào không tốt? Dựa vào cái gì mà tôi nhất định phải bỏ cô ấy để chọn người khác?"

Tốt hay không tốt, từ trước đến nay vẫn không thể lấy nó ra làm tiêu chuẩn so sánh tình yêu.

Một vấn đề không có đáp án thì không nên tiếp tục kéo dài.

Dạ Diệc cũng không nói.

Trận đối kháng kết thúc. Bộ phận đạo diễn phải quyết định kết quả, cũng không ngoài ý muốn, tiêu diệt tất cả đội quân của đội đặc chủng, và cuối cùng đã khống chế được Bạch Thành, chính là đội hồng của đoàn 532 và đội xanh thắng!

Đột nhiên nghe thấy tiếng reo hò vang lên trên sân huấn luyện, Lệ Hành bình tĩnh cười.

Đột nhiên anh muốn gọi điện cho Hạ Hi.

Mới chỉ vang lên một tiếng đã có người bắt máy, giọng nói mềm mại và ngọt ngào của Hạ Hi truyền vào trong tai, Lệ Hành nghe được giọng nói gấp gáp gọi tên anh của cô, "A Hành."

Không hiểu sao trong nháy mắt tim đã mềm nhũn ra.

Lệ Hành cong môi, giọng điệu bất giác cũng mềm theo, anh hỏi, "Vai còn đau không?"

Nhưng nghe được không phải câu trả lời đau hoặc không đau, mà lại là tiếng khóc đang được kiềm nén của Hạ Hi.

Cô ở đầu bên kia đột nhiên khóc không thành tiếng.

Lúc này tại sao nước mắt của cô rơi, làm sao Lệ Hành lại không hiểu.

Trái tim mềm mại nổi lên chút vị chát, anh dịu dàng dỗ cô, "Cô bé ngốc, anh gọi điện là muốn báo tin vui. Đã tốt rồi, đừng khóc nữa, ngoan đi em. Em không khóc thì anh sẽ kể cho em nghe chuyện ở đây, là chuyện tốt đó, có muốn nghe không?" Dù trên mặt biểu hiện bình tĩnh, nhưng đâu dễ mà đánh bại được Dạ Diệc nên Lệ Hành cảm thấy rất hưng phấn. Tháo xuống bộ mặt thận trọng, anh muốn kể cho Hạ Hi nghe.

Nhưng Hạ Hi lại đối với cái gọi là chuyện tốt của anh mắt điếc tai ngơ, chẳng qua chỉ cúi đầu nghẹn ngào kêu, "A Hành..."

Lệ Hành dùng giọng nói kiên định trả lời, "Anh ở đây." Thấy cô khóc rất thương tâm, anh cũng thấy rất đau lòng, lại dỗ cô, "Ở nhà thôi, đừng có ra ngoài chạy loạn có biết chưa? Lần này biểu hiện rất tốt, đã nói khen em rồi đó..."

Ở bên này, Lệ Hành đã rút ra khỏi chiến trường để dỗ Hạ Hi, còn ở bên kia, hai quân hồng và xanh đang bắt đầu quét dọn chiến trường.

Thấy Dạ Diệc, mặt Hạ Hoằng Huân không che giấu nỗi ý cười, anh có chút đắc ý hỏi, "Đội trưởng Dạ sao rồi, anh có ý kiến gì với đội của chúng tôi hay không?" Hạ Hoằng Huân vừa thăng chức từ đội trưởng lên thượng tá nên quân hàm của anh với Dạ Diệc là bằng nhau, bây giờ anh cũng không cần phải chào người nào đó nữa.

Không thể nói là anh không có giận, nên sắc mặt của Dạ Diệc cũng tự nhiên không được tốt. Nhìn chằm chằm quân hàm của Hạ Hoằng Huân, anh không cam lòng nói, "Xương của đoàn 532 ngày càng cứng, quả thật gặm không được tốt lắm."

Dạ Diệc nói rất đúng, xương của đoàn 532 thật sự rất cứng. Thanh cương đao này cũng không phải là lưỡi đao ở trong tay Hạ Hoằng Huân và Lệ Hành. Lúc bọn họ đang trong thời gian nhận nhiệm vụ, hễ trong lúc diễn tập mà đụng đội của bọn họ, thì đã thấy không may mắn rồi. Cho nên nói Hách Nghĩa Thành cũng không có gì phải buồn, dù nói thế nào Hạ Hoằng Huân và Lệ Hành đều là cấp dưới của anh, cho dù có chút khó bảo, có khi còn đối với 'trưởng bối' là anh có chút 'bất kính', nhưng suy cho cùng cũng đã giành lại thể diện cho anh. Vậy thì nhận thôi.

Vốn hai quân hồng và xanh rất bề bộn, không có làm tiệc chúc mừng, nhưng hôm nay lại náo nhiệt như vậy vì đánh bại được đội đặc chủng, Ninh An Lỗi liền đề nghị nên để anh em vui vẻ một phen. Sau khi thương lượng với Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân rộng rãi nói, "Mọi người trong đoàn 532 cứ tập hợp lại chơi, tiền cứ tính lên đầu tôi."

Tham mưu trưởng Hách cười mắng, "Phá sản ba lần cũng chưa chắc đã đủ!"

Sau đó Ninh An Lỗi liền nhanh chóng gọi điện đặt tiệc cho đoàn, còn Hách Nghĩa Thành thì sau khi chờ nhóm sĩ quan rồi cùng nhau trở về đoàn 532.

Khi hai chiếc xe việt dã chạy vào sân của quân khu, Hạ Hoằng Huân và Lệ Hành bước xuống trước. Sau đó có hai bóng dáng chạy nhanh tới nhào vào lòng bọn họ.

Sự nhiệt tình của hai cô gái doạ cho hai người đàn ông trải qua chiến trường phải hoảng sợ. Khi đầu Hạ Hi dựa vào ngực Lệ Hành, Lệ Hành phục hồi lại tinh thần thì liền đùa cô, "Tiểu Thất của anh thật là nhiệt tình. Đợi lát nữa anh sẽ ôm em, giờ trên người của anh bẩn chết đi được." Lời nói vang lên anh lại càng ôm cô chặt hơn.

Ôm cô vợ nhỏ của mình, Hạ Hoằng Huân nhìn Hách Nghĩa Thành cười, "Thấy chưa, cuối cùng thì cũng là vợ của tôi, anh muốn cũng chẳng được."

Mục Khả giơ tay đánh anh, sau đó nhảy tới trước mặt Hách Nghĩa Thành ôm tay của anh, "Cậu nhỏ ơi, cậu xem ai tới kìa."

Theo ánh mắt của cô nhìn qua, Hách Nghĩa Thành nhìn thấy Hạ Nhã Ngôn xuất hiện ở bên hành lang. Sau đó cũng không ngoài ý muốn, trong nháy mắt sắc mặt của người nào đó trầm xuống, mây đen bay đầy đầu.

Ban đầu Hạ Nhã Ngôn muốn tới đoàn 532 để đổi thuốc cho Hạ Hi, kết quả lại nghe Mục Khả nói bọn họ liên kết lại với nhau đánh bại đội đặc chủng nên muốn đi ăn mừng, nên cô mới ở đây chờ Hách Nghĩa Thành. Ngoại trừ cô còn có một vị khách không mời mà tới. Bởi vì lo lắng vết thương của Hạ Hi, Mễ Kha đeo bám Mục Nham dai dẳng nói muốn tới đây, nên mới một mình một người chạy tới đây nhìn Hạ Hi. Nên bốn cô gái đều tụ tập lại nhà của Hạ Hoằng Huân.

Hình Khắc Luỹ xuống xe, thấy nhóm thủ trưởng đều có vợ đón chào, cảm xúc nói, "A ôi, gia đình trờ ạ, làm cho một người cô đơn như tôi chịu sao nổi." Ánh mắt lại ngoài ý muốn dừng trên mặt của Mễ Kha, anh mĩm cười, "Nhóc con, nếu em không phản đối, hai ta kết làm một cặp có được không?"

Ánh mắt hồn nhiên và rụt rè, Mễ Kha khẽ đáp lại anh hai chữ, "Lưu manh!"