Nửa Đời Phù Dung, Nửa Đời Sen

Chương 13: Tức giận




Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Hai thủ vệ giơ chuôi đao ngăn lại: “Kỵ phi nương nương thứ tội, thần phụng chỉ làm việc, kính xin nương nương trở về.”

“Được.” Thanh Hoàn cười nói, “Ngày trước cha ta cũng như thế, nhưng ta vẫn chạy ra ngoài, chẳng qua nếu ta đi ra. Nhất định các ngươi sẽ bị ăn đòn, vậy thì thôi đi.”

Nàng quay đầu lại bờ hồ, chống cằm nhàm chán chờ cá mắc câu, yên lặng đến nỗi tiếng lá rơi xuống thềm cũng nghe thấy rõ ràng.

Sinh nhật Nguyên quý nhân còn náo nhiệt vui vẻ hơn cả Tết Trung thu, chúng tỷ muội cùng nhau xem hí kịch, tặng quà cho nhau. Bối phận nàng không cao cho nên mỗi người tặng quà đều phải đáp lễ, hơn nữa còn khen thưởng rất nhiều cung nữ thái giám để thu mua lòng người.

Duy chỉ có thiếu Kỵ phi sống ở lãnh cung. Kỵ phi không đến, nàng không muốn biết. Vốn theo quan hệ trên dưới, dĩ nhiên là Nguyên quý nhân không có tư cách yêu cầu Kỵ phi nể mặt nàng, chỉ là lúc này nếu không có lễ, ngược lại nàng có chút không hiểu chuyện.

Chiều hôm ấy nàng thật sự sai khiến cung nhân cầm một đồ đưa đến Vân Phù Hiên. Bởi vì có rất nhiều thị vệ canh giữ nên không thể tới gần, vì thế cũng k giải quyết được gì.

Buổi tối Huyền Diệp ở Khải Tường Cung bắn mấy đóa pháo hoa. Pháo hoa sáng lạng chói mắt, trôi trên bầu trời cực kì mỹ lệ, ngay cả nơi xa như Vân Phù Hiên cũng nhìn rõ ràng.

Nhữ Văn ngẩng đầu nhìn nơi xa nói: “Nương nương, đến Tết nguyên tiêu chúng ta cũng xin hoàng thượng một bó pháo hoa, thả nó hai canh giờ.”

Thanh Hoàn cười xinh đẹp, vui vẻ nói: “Không biết hoàng thượng có chịu cho chúng ta không.”

“Nhất định có thể á..., trước kia nương nương ở phủ tướng quân, lão gia cũng không cho ngài chơi, nương nương vừa khóc vừa náo cái gì cũng có thể lấy được.”

Nàng cười cười, không hiểu sao trong lòng lại buồn rầu, chỉ là buồn rầu này ngay lập tức bị vứt bỏ.

Thời gian trôi qua một ngày lại một ngày, lá cây cũng đã rụng hết

Có người chờ đợi, có người hào quang tỏa ra bốn phía.

Không ngờ lần gặp mặt sau lại là lúc Thanh Hoàn lén lút đi cửa sau đến Ngự Hoa Viên giải sầu. Không phải nàng muốn làm trái thánh chỉ hoàng đế, chỉ là mỗi ngày sống ở lãnh cung không có người ở, nàng là người hiếu động, có thể nhẫn nại lâu như vậy cũng không dễ dàng rồi.

Nhữ Văn còn may, mỗi ngày cùng mấy cung nữ thái giám chơi đá quả cầu, nhưng nàng không có một chút hứng thú với trò đó, cho nên lại chạy ra.

Nguyên quý nhân vô cùng biết quy củ thỉnh an nàng.

Tay quán tính che bụng nói: “Kỵ phi nương nương vạn phúc kim an.”

Kỵ phi nhìn Nguyên quý nhân một cái, nghiêm chỉnh nói: “Miễn lễ, ngươi đứng lên đi.”

Nguyên quý nhân sau khi đứng dậy nhỏ giọng cùng cung nữ nói câu gì, cung nữ kia lập tức rời đi.

Thanh Hoàn không có ý định cùng Nguyên quý nhân ở cùng một chỗ, dù sao trước đây cũng có vô số kinh nghiệm không vui, lập tức đứng dậy rời đi.

Nguyên quý nhân biểu hiện hết sức thân mật, nở nụ cười, kéo tay nàng nói: “Mặc dù ta địa vị thấp hơn nương nương, nhưng lại lớn tuổi hơn một chút, Kỵ phi nương nương không ngại ta gọi ngài là muội muội chứ.”

Thanh Hoàn vô cùng không thích người khác kéo nàng, lập tức tránh thoát.

“Tùy ngươi.”

Nàng lớn lên trong gia tộc có truyền thống võ thuật, sức tay so Nguyên quý nhân lớn hơn, động tác như thế khiến nụ cười đoan trang của Nguyên quý nhân biến mất.

“Muội muội xa cách như vậy chẳng nhẽ do chuyện vài ngày trước. Đó chỉ là hiểu lầm, muội muội không cần nhớ trong lòng, về sau tỷ tỷ có chuyện gì còn phải thỉnh giáo muội muội chỉ điểm đấy.”

Thanh Hoàn ngơ ngác nhìn nàng, chân mày nhíu chặt: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Muội muội ngàn vạn không hiểu lầm, chỉ là lâu chút ngày không thấy muội muội, muốn nói nhiều hơn mấy câu thôi.”

Nàng đối với Nguyên quý nhân không hề có chút thiện cảm, cho tới bây giờ cũng chưa có, có lẽ bởi vì một người đàn ông, chính là không muốn cùng nàng ta nói chuyện.

Nguyên quý nhân lấy lễ phẩm thị nữ mang đến hôm qua, đưa cho nàng: “Mặc dù mới gặp muội muội hai lần còn chưa quen nên hôm nay tạm thời đưa phần lễ này lấy chút tình cảm của muội muội, về sau đều là tỷ muội nhà mình, đừng lạnh nhạt như trước nữa nhé.”

Thanh Hoàn mở hộp ra, bên trong là một chiếc tram cài tóc vô cùng tinh sảo.

Nàng lấy ra thưởng thức một phen, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Thật là đẹp.”

Có lẽ là do môi trường lớn lên, từ nhỏ cao quý còn được mọi người sủng ái, tuy có ghen tỵ nhưng đáy lòng rất hiền lành, người khác cho nàng đồ, hơn nữa nhìn dáng vẻ quý giá như vậy, mình cũng không nên có địch ý.

Nguyên quý nhân cười nói: “Muội muội nếu là thích hãy nhận lấy, không vui trước đây cũng không nên để ở trong lòng.”

Lúc này Thanh Hoàn mới chính thức ngẩng đầu quan sát nàng một phen. Làn da trắng nõn, mắt như làn thu thủy, đôi môi đỏ tươi, trên đời này còn có người đẹp như vậy sao. Trong lòng hơi căng thẳng, thu hồi vẻ lạnh lùng trước đây, gật đầu một cái rồi rời đi.

Không đi được hai bước thì Vân tần từ bên kia đi tới. Đã lâu Vân tần không gặp vị hoàng phi trong lãnh cung này, lập tức khom người thỉnh an.

Cứ như vậy lại bị ép buộc ở chung một chỗ nói thêm vài lời.

Lúc đầu Thanh Hoàn mắc bệnh, không đi tuyển tú nên bị loại ra khỏi danh sách, chưa bao muốn vào cung làm hoàng phi. dien]dan[le]quy]don] Ai biết lại đột nhiên được vào cung một bước dài, lễ nghi cũng không học được, sau đó lại ở trong lãnh cung một thời gian dài, không ai tương giao, không được học mà cũng chả buồn học.

Đối đãi một đám phi tử trang điểm lộng lẫy căn bản không có bất kỳ lực chống đỡ nào.

Vân tần nhìn thấy cây trâm trong tay nàng, vô cùng hâm mộ nói: “Nguyên muội muội hào phóng như vậy, cây trâm này là hoàng thượng ban cho muội, tỷ tỷ có lẽ không có phúc có được vật như này rồi.”

“Tỷ tỷ lại trêu ta, lần trước hoàng thượng tặng cho tỷ vũ phường dạ minh châu. Đó cũng là bảo bối hiếm thấy trên đời đấy.”

Vân tần đỡ tay nàng, từ từ đi về phía trước: “Chúng ta cũng không cần khoe khoang nhiều, Kỵ phi nương nương chức cao, hoàng thượng tự nhiên ban thưởng nhiều bảo bối quý giá hơn, chúng ta lại ở nói chuyện này ở đây thật đáng bị chê cười.”

Thanh Hoàn đi một bên cũng không trả lời, sau lưng người khác có một nhóm cung nữ thái giám phục vụ, chỉ mình nàng lẻ loi một thân một mình.

Nàng chuẩn bị rời đi, bởi vì tình hình này rất dễ khiến nàng bộ lộ cảm xúc giấu trong lòng, cảm xúc này đã tích lũy vài chục năm, bởi vì hắn biến mất, cũng có thể vì hắn mà mở ra, đúng lúc đi tới Thạch Cảnh đài thì nhìn thấy hoàng thượng ở đây.

Hoàng thượng?

Lúc nàng ngẩng đầu, liếc mắt liền nhìn thấy hắn.

Mấy nữ nhân đang nói cái gì đó cùng hắn, có vẻ rất vui. Mọi người đều tới, có lẽ Quế tần cũng nghe thấy hoàng thượng ở chỗ này nên mới đến.

Huyền Diệp ánh mắt dời đi nhìn thấy nàng lập tức đứng dậy đi tới, bước đi thật nhanh. Người khác đều cho rằng hoàng thượng đến đỡ Nguyên quý nhân, chỉ là cặp mắt kia nhìn chằm chằm Thanh Hoàn không dời.

Trực tiếp coi thường mọi người bên cạnh, đi tới bên người nàng, đưa tay níu tay của nàng kéo tới chỗ khác. Mấy vị phi tần lễ phép cũng bỏ mặc.

“Ai cho nàng ra ngoài?”

Thanh Hoàn nhìn vẻ mặt tức giận bừng bừng của hắn, trong lòng hồi hộp sợ hãi, cực kỳ thành thật nhỏ giọng trả lời:“Ta từ cửa sau ra ngoài.”

Huyền Diệp lớn tiếng nói: “Thái hậu phạt nàng cấm túc không được ra khỏi cửa! Ra cửa chính là cãi ý chỉ, muốn ăn đòn phải không!”

Thanh Hoàn có chút kinh hoảng không biết làm sao, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Hắn vẫn nhất quyết không tha: “Trẫm hứa với nàng ba tháng gặp một lần, ban đầu nàng tự mình đồng ý, hôm nay làm trái với cam kết, muốn chịu phạt như thế nào?”

Có lẽ Thanh Hoàn bị dọa sợ, quỳ trên mặt đất không nói lời nào.

Im lặng trong chốc lát, hắn lạnh lùng nói: “Thanh Hoàn, trẫm vô cùng thất vọng, nếu như nàng không muốn ở chỗ này, hiện tại trẫm sẽ cho nàng xuất cung, tuyệt đối không ngăn cản.”

Cuối cùng, nước mắt của Thanh Hoàn cũng tuôn ra như vỡ đê.

Cúi đầu, cố gắng nín khóc, Thanh Hoàn nói: “Về sau ta sẽ không ra ngoài nữa, hoàng thượng bớt giận.”

Số lần nàng gọi hắn là hoàng thượng không nhiều, bởi vì có thể bị lộ dưới ánh mặt trời nên cơ hội càng thêm ít. Nàng làm sao có thể không biết lễ nghi, trong hoàng tộc, lễ tiết là quan trọng nhất, nhưng chuyện tình cảm sao có thể trộn lẫn những thứ này?

Hắn hoàn toàn biết nàng yếu ớt nhất ở điểm nào, có ít thứ khẽ đụng liền đau, chỉ có đau mới có thể nhớ lâu.

Huyền Diệp bắt lấy cánh tay Thanh Hoàn, ngay lập tức ánh mắt sắc bén nhìn ngay thấy đồ vật trong tay nàng, nhanh chóng hiểu chuyện gì xảy ra. Đoạt lấy cái hộp chứa cây trâm, ném vào tay Tề Đức Thuận ở phía xa.

Trong lòng không đành lòng phát giận lần nữa, Huyền Diệp lấy hơi nói: “Làm chức hoàng phi của nàng cho tốt thì muốn cái gì trẫm đều có thể cho. Lấy mấy thứ đồ của người khác làm gì?! Đi về suy nghĩ lại, viết một lá thư nhận lỗi, ít ngày nữa trẫm tự mình đến kiểm tra.”

Tề Đức Thuận đưa Thanh Hoàn trở về, hoàng đế hoàn toàn không có ý định ở chỗ này uống trà nói chuyện phiếm.

Mang theo Nguyên quý nhân đi Noãn Tâm điện.

Nguyên quý nhân vẫn mỉm cười, hoàn toàn không muốn thay đổi bộ dáng đầy lạnh lùng của hoàng đế. Vào trong cung, im lặng một khắc rồi bất chợt, Huyền Diệp xoay người, đôi mắt phóng hỏa, ngọc trâm trong tay đột nhiên rơi xuống đất.

Cây tram vỡ tan tành trên mặt đất. Tiếng vang này khiến Nguyên quý nhân đinh tai nhức óc, lập tức quỳ trên mặt đất.

Huyền Diệp đi tới ngón tay hung hăng bóp cằm của nàng, ánh mắt nhìn chòng chọc: “Ngươi lấy cái này để làm gì?”

Nguyên quý nhân ngừng thở mở miệng, sắc mặt trắng bệch, miệng cà lăm: “Nô tì. . . Nô tì sinh nhật đáp lễ Kỵ phi nương nương.”

“Ngươi tính toán gì với nàng ấy?! Trẫm nói lại cho ngươi một lần, về sau không nên đi trêu chọc nàng! Nếu tái phạm thì đừng trách trẫm lôi chuyện cũ, cầm những thứ đồ này về, cút!”

Nguyên quý nhân cứng ngắc run rẩy nhìn hắn, giọng điệu của hắn cùng vẻ mặt cứng rắn và đầy chán ghét.

Bộ dạng đó đã phủ nhận tất cả yêu thương mà hắn dành cho nàng, tất cả đều là mộng cảnh, đúng, cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Nước mắt chảy xuống, vừa nói vừa khóc khẽ: “Hoàng thượng gặp nô tì ở Khanh Lương Các, từ đó trở đi có phải tất cả đều là giả, tất cả là do một mình nô tì nằm mơ đúng không?”

Nàng quỳ trên mặt đất khóc khiến lớp trang điểm trên mắt lem ra, Huyền Diệp nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn nàng: “Nguyên quý nhân, bình sinh trẫm ghét nhất chuyện hậu cung tranh giành tình cảm! Từ lúc ngươi được phong quý nhân đến giờ, ngươi đã đạt được cái gì, người khác lại đạt được cái gì. Thế nào, phong quang đã lâu nên giờ trẫm truy phạt liền cảm thấy uất ức? dien.dan.lequydon Toàn gia phụ thân Kỵ phi đều phải chết, ngươi có thể tỏ ra một chút xíu lương tri an ủi nàng ấy một chút hay không! Nàng ấy tới đây đã lâu nhưng có thể so vinh hoa phú quý với ngươi được sao? Ngươi ở trong cung hếch cao mũi trẫm cũng mặc kệ, vì sao chỉ một cùng nàng không qua được, ngươi cầm những thứ đồ này làm cái gì, thị uy sao? Được, hiện tại trẫm liền phong nàng ấy làm quý phi, ngươi còn có tư cách gì ở trước mặt nàng ấy làm mưa làm gió!”

Nguyên quý nhân ngây người quỳ trên mặt đất, hắn đang nói gì? Là muốn cùng nàng ấy địa vị đối lập sao?

“Nô tì tuyệt không tranh giành tình ý của người. Sinh nhật của nô tì, hoàng thượng tổ chức tiệc rất long trọng, từ trong đáy lòng nô tì cảm động đến rơi nước mắt, từ đầu đến cuối chưa bao giờ dám vượt lôi trì nửa bước, xin hoàng thượng minh xét.”

“Đủ rồi!” Hắn cái gì không muốn nghe nữ nhân này nói nữa: “Ngươi tránh ra.”

Nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối tăm, đột nhiên cảm thấy khó chịu, buồn nôn, rồi sau đó ngất đi.