Nửa Đời An Nhiên

Chương 20: Bị cướp đi




"Thật ra là, tôi đã kết hôn."

Nói xong câu đó, Nghị Nhiên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc vô cùng của đối phương.

Bình thường cô cũng không đeo nhẫn cưới, thời gian kết hôn cũng không xin nghỉ phép, cũng đừng nói là làm tiệc rượu gì đó, đương nhiên không có khả năng đồng nghiệp biết chuyện này.

Nghị Nhiên gãi gãi lỗ tai, nói: "Ngoại trừ người nhà và bạn bè thân thiết, ở trường học tôi cũng chỉ nói với một mình anh, anh tạm thời đừng nói ra ngoài nhé."

Diêu Tuyển mơ hồ có một loại dự cảm không tốt, mặt anh lộ vẻ không tình nguyện hỏi: "Cô......kết hôn với ai?"

"...... Chính là chú của Cố Thái, Cố Đình Xuyên ấy."

Trong lòng anh giống như có một tảng đá lớn đè nặng, hơn nửa ngày cũng chưa nói ra được nửa chữ.

Nghị Nhiên chờ đến trong lòng có chút hoảng loạn, vừa rồi Diêu Tuyển nói đã làm cô có chút nghi ngờ, nhưng lại sợ là tự mình đa tình, nhìn người này phản ứng chậm chạp như vậy, cô cảm thấy cũng không phải chính mình nghĩ nhiều.

Cũng chỉ có thể trách Diêu Tuyển người này ngày thường khá chậm nhiệt, nhớ trước đây cô vừa tới "Trường quốc tế Ha Bổn", hơi chú ý đến anh chàng giáo viên tuấn tú này, nhưng mà, vài lần "Thả thính" cũng chưa được đối phương đáp lại, dần dần hai người cũng thân thiết với nhau như những người bạn, cô cũng liền buông bỏ tâm tư với anh.

Bây giờ thì tốt rồi, đừng nói là phát triển cái gì, thậm chí một chút gợn sóng cũng sẽ không có.

Nghị Nhiên nhìn đối phương, rất hào phóng mà nói: "Cho nên, việc của Cố Thái tôi không thể mặc kệ như vậy."

Cái này Diêu Tuyển cũng coi như đã hiểu được, khóe mắt hiện lên một ít buồn bã, ngẩn người một lúc mới nói: "Hai người... hai người bên nhau từ khi nào? Kết hôn sớm như vậy?"

"Thời gian tuy không dài, nhưng đến nay mọi thứ vẫn bình thường".

Diêu Tuyển vẫn còn có chút tư tưởng truyền thống, huống chi anh có cảm giác khác với Nghị Nhiên, giọng điệu có phần nghiêm túc hơn: "Vì sao cô kết hôn vội vàng như thế? Chẳng lẽ...... gia đình cô có chuyện gì?"

"Ai, anh đừng nghĩ nhiều như vậy được không, lại không phải phim truyền hình, nào có nhiều bất đắc dĩ với nỗi khổ như vậy chứ." Nghị Nhiên cũng tự nhiên mà nói, "Tôi vì sao không thể kết hôn nhanh chứ? Anh ấy đẹp vậy mà."

Diêu Tuyển bị cô nói hoàn toàn nghẹn họng.

Nhìn thấy biểu cảm của anh như thế này, Nghị Nhiên phì cười: "Nói giỡn thôi, đương nhiên, vẻ ngoài đẹp trai của anh ấy quả thực là một trong những yếu tố đáng để kết hôn."

Anh cười khổ, nắm chặt ngón tay "Cũng đúng, Cố tiên sinh tài mạo song toàn, gia cảnh xuất chúng."

Nghị Nhiên đừng đắn lên, ánh mắt xuyên qua anh nhìn về phía cậu bé đang học thể dục cách đó không xa, âm thanh rộn rã trên sân thể dục không dứt bên tai.

"Quan trọng nhất chính là, anh ấy cho người ta cảm giác an toàn."

Trong lòng cô hiểu rõ, đổi một người khác cô thật sự không dám hấp tấp như vậy, nhưng Cố Đình Xuyên đúng là có loại sức hấp dẫn khiến người ta không khỏi cảm thấy đáng để phó thác.

Chưa kể, những lời anh nói với bố mẹ ở Cố gia hôm đó, làm Nghị Nhiên càng kiên định bản thân không có chọn sai, Cố đạo có lẽ chính là "Giếng sâu" trong miệng người khác, đừng nói đến việc nhìn vào giới giải trí, chính là nhìn ra thế giới có lẽ cũng rất khó tìm được mấy người đàn ông như anh......

Trung với nghệ thuật, trung với nội tâm của mình.

Nghị Nhiên liếm liếm môi khô, nghĩ đến cảnh tượng nồng nhiệt hôm qua, khuôn mặt hồng lên, cô thật sự rất mất mặt, rõ ràng mới làm một lần liền nằm ở trên giường không nhúc nhích nổi, nghỉ ngơi nửa ngày mới đi tắm.

Còn về Cố Đình Xuyên, sau khi anh làm khá nhiều chuyện không tả được, cô đã không dám nghĩ xem người đàn ông này rốt cuộc có thỏa mãn hay không.

"Ai......" Một tiếng thở dài của Diêu Tuyển kéo cô ra khỏi hồi ức, chàng giáo viên nam cảm khái nặn ra một một cười: "Một bông hoa đẹp liền bị cướp đi như vậy."

Nghị Nhiên hơi hơi híp híp mắt, tỏ vẻ đồng ý gật gật đầu, nhưng không ngờ cô lại nói: "Tôi thích cách so sánh này của anh, nhưng bông "hoa đẹp" có lẽ nên chỉ chồng của tôi."

......

Gió thu bắt đầu nổi lên, cây cỏ trong trường dần ngã úa, vô tình lộ ra từng lớp màu vàng, thoạt nhìn còn có chút loang lổ.

Nghị Nhiên quấn chặt chiếc áo len của mình trong không khí lạnh đang thổi qua, trên tay cô cầm một cuốn giáo án vừa mới dạy học xong, bọn trẻ bên cạnh gặp cô đều chào hỏi "Chào cô ạ", cô mỉm cười gật đầu, khi xoay người đi đến cửa cầu thang, cô nghe thấy một giọng nữ sắc bén như đang gọi điện thoại.

"Chỉ có việc này mà một hai phải gọi tôi đến trường học, làm cái gì chứ?"

Nghị Nhiên ngẩn người, ở phía xa lặng lẽ đánh giá đối phương một chút, người phụ nữ kia còn trẻ hơn so với trong tưởng tượng của cô: Tóc ngắn uốn, cònnhuộm màu xám, mặc chiếc váy ôm sát và áo sơ mi cổ rộng, nhìn qua mới hai mươi mấy tuổi.

Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, dù sao, người phụ nữ trẻ có thái độ không vui giữa hai đầu lông mày.

Nghị Nhiên không xác định cô ta có phải là mẹ của Hách Tử Dược hay không, nghĩ nghĩ, xoay người liền đi tìm Diêu Tuyển.

Trong phòng họp vắng vẻ, xung quanh để là cửa kính thủy tinh, ánh nắng buổi chiều xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào đặc biệt ấm áp.

Nhưng rõ ràng bầu không khí trong phòng không tốt đẹp như vậy.

Ánh mặt trời khẽ dừng trên ngọ tóc của Nghị Nhiên, cô ngước mắt liếc nhìn Diêu Tuyển ngồi bên cạnh, người đang ngồi đối diện với hai người chính là người mẹ khá trẻ tuổi của Hách Tử Dược —— Trâu Khỉ Vân*.

Người mẹ trẻ tuổi này vừa đến liền oán giận bọn họ làm việc không tận trách, còn khinh thường mà nói: "Chúng tôi làm ăn lớn như vậy, thời gian không phải lấy tới cho mấy người lãng phí."

Tiếp theo, quay đầu lại đi dỗi Nghị Nhiên: "Cô chính là cô Nghị gì đó gọi điện thoại cho tôi đi? Giáo viên như cô cũng thích làm lớn chuyện quá thế, không phải làm bẩn một bộ đồ của cô sao? Cũng muốn gọi điện thoại máng vốn phụ huynh?"

Cô ta đúng lý hợp tình quả thực không thể tưởng tượng, Nghị Nhiên thậm chí đều có chút sợ ngây người.

"Cô Nghị, chẳng qua là một bộ đồ của cô, đồ như vậy mua một trăm bộ gửi cho cô cũng không có vấn đề gì, cô cần thích tính kĩ vậy sao?"

Cho dù người không chú ý hàng hiệu, cũng có thể đoán được túi da trong tay cô ta đáng giá mấy chục vạn, khóe môi Nghị Nhiên hơi hơi nhếch lên, lại là cười lạnh: "Hách Tử Dược không hòa thuận với các bạn khác trong lớp và hay cãi nhau, chị có biết không?"

"Thằng bé kia tên là Cố Thái đúng không? Tôi hỏi qua Tử Dược của chúng tôi, nó nói không có bắt nạt thằng bé kia, nó nói không có chính là không có, cô hiểu không?"

Ngụ ý, tự nhiên là "Có" cũng thành không có.

Diêu Tuyển đang định nói tiếp, hiệu trưởng Thi Tường đột nhiên xông vào phòng họp, thân hình hơi béo một bước run lên.

Giây tiếp theo, trên mặt Trâu Khỉ Vân lộ ra rõ ràng biểu tình tràn ngập trào phúng.

Nghị Nhiên nghiêm trọng hoài nghi lúc nãy người phụ nữ này gọi điện chính là Thi Tường, cho nên, đối phương mới có thể vội vội vàng vàng chạy tới, còn đầy mặt tươi cười.

"Hách phu nhân sao lại đến, hoan nghênh hoan nghênh, chiêu đãi không tốt rồi, cô xem cà phê điểm tâm...... Cái gì đều không có."

"Hôm nay tôi đến xem như cho mấy người mặt mũi, hiệu trưởng Thi, ông cũng nên để những giáo viên nào đó hiểu rõ chút, quản tốt học sinh của họ là được, đừng tới phiền phụ huynh chúng tôi."

Nghị Nhiên cảm thấy mạch não cô ta thật sự thực thanh kỳ, nhưng khi muốn phản bác, không chỉ có Diêu Tuyển dùng tay vỗ nhẹ cô một chút, ngay cả Thi Tường cũng là mặt vô biểu tình mà nhìn chính mình.

Cô là lần đầu tiên nhìn đến ánh mắt "Đáng sợ" như thế, căn bản không phải dáng vẻ của người làm giáo viên.

Diêu Tuyển chỉ lẳng lặng suy nghĩ một chút, nhìn Trâu Khỉ Vân nói: "Hách Tử Dược ở trường học gặp rắc rối không phải việc ngày một, ngày hai, trước kia, em ấy còn làm bạn học bị thương, chuyện này nếu các chị đã giải quyết, chúng tôi xác thật không thể nói cái gì nữa, nhưng chúng tôi có trách nhiệm phải bảo vệ an toàn của các em khác. Vả lại, giữa em ấy với Cố Thái có chút mâu thuẫn chính em ấy cũng thừa nhận, hy vọng phụ huynh có thể quan tâm con cái nhiều hơn, không chỉ trốn tránh trách nhiệm đẩy cho giáo viên."

Nghe xong những lời này, Trâu Khỉ Vân liền tức giận, ngũ quan lớn lên cũng không tệ lắm, lại trang điểm đậm, đáng tiếc, lúc nóng nảy đôi mắt lông mày nhăn ở bên nhau, trở nên có chút hung ác: "Chúng tôi sao lại không quan tâm nó? Tôi cho nó ăn mặc, để nó đến đây học, bây giờ cũng chính là một cái kỳ quá độ, chờ đến cấp hai chúng tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài. Tôi nói cho mấy người, tiền của con chúng tôi kiếp sau đều đã đủ, loại người giống mấy người sẽ không hiểu được."

Bên kia Thi Tường cũng hung hăng trừng mắt Diêu Tuyển: "Được rồi, thầy Diêu, nếu mẹ của Hách Tử Dược đã biết chuyện này là được, trong đây khẳng định còn có hiểu lầm gì đó, bọn nhỏ mới lớp 3, có thể có bao nhiêu suy nghĩ? Việc lặt vặt thôi, không cần phóng đại vấn đề!"

Biểu hiện của Diêu Tuyển khá bình tĩnh, đối mặt với tất cả những điều này, dường như anh đã đoán trước được, tính tình anh ngày thường rất tốt, nhưng Nghị Nhiên biết, chỉ cần đối mặt với vấn đề công việc, anh ấy sẽ cứng đầu hơn bất cứ ai khác, cả người khí chất càng ngày càng lạnh.

Sắc mặt anh đã trầm, gần như là gằn từng chữ với người phụ nữ trước mặt "Nên nói tôi đều đãnói, Trâu nữ sĩ, đừng nói làm mẹ cô không đủ tư cách, làm một người trưởng thành tính cách cô cũng có khiếm khuyết, cô không phụ trách vấn đề giáo dục con của cô, không quan tâm đến việc con mình có sử dụng bạo lực để giải quyết mọi vấn đề hay không, thậm chí, không muốn cùng chúng tôi ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, vậy thì chẳng có gì để nói cả."

Nói xong, anh ra hiệu với Nghị Nhiên ý bảo: "Chúng ta ra ngoài đi." Hiển nhiên là cảm thấy nói chuyện với loại người này căn bản không cần lễ phép cơ bản gì.

Trâu Khỉ Vân sửng sốt vài giây, lúc này mới la ầm lên: "Anh là thứ gì! Dám nói chuyện với tôi như vậy?! Anh quay lại cho tôi! Có bản lĩnh lặp lại lần nữa! Anh mà là giáo viên gì chứ? Hả? Cái quái gì vậy!!"

Kiên nhẫn của Nghị Nhiên đã đạt cực hạn, cô bất chấp người này rốt cuộc có lai lịch gì, cũng không muốn quan tâm đến hậu quả sau chuyện này, đứng dậy liền trừng mắt Trâu khỉ Vân, tiếp theo những lời lẽ xen lẫn với tất cả dữ thốt ra ——

"Diêu Tuyển anh buông tôi ra! Làm phụ huynh dựa vào cái gì khinh thường giáo viên...... Trâu Khỉ Vân cô......"

Diêu Tuyển dùng sức túm chặt cổ tay cô, kéo cả người cô ra ngoài phòng họp.

Hai người mới vừa đi, Thi Tường liền vội vàng đứng dậy khuyên giải đối phương, tiếng chửi rủa của Trâu Khỉ Vân kéo dài trong chốc lát, rồi cuối cùng cũng từ từ biến mất.

Nhưng mà, mọi thứ đã xảy ra không hề phai nhạt trong lòng Nghị Nhiên,nó giống như một cơn sóng thần dữ dội đã nhấn chìm cô hoàn toàn.

"Tại sao không cho tôi nói chuyện?! Thầy Diêu, cho dù chúng ta không thể thuyết phục cô ta, nhưng ít ra tôi muốn cho người phụ nữ đó thấy lập trường của tôi! Cô ta cho rằng cô ta có quyền thế liền có thể khinh nhục chúng ta sao?!"

"Tôi nói rồi cô ta sẽ chọc tức cô, cãi nhau với nhữngngười này không có kết quả, chỉ làm liên lụy chính mình." Diêu Tuyển nhìn thấy rõ sự tức giận của mình, nhưng anh cũng hiểu rằng không thể giải quyết được bằng tranh chấp.

"Công việc của chúng ta là " dạy người "." Anh nhíu mày, ý đồ thuyết phục cô: "Nhưng dù chúng ta giải thích thế nào, cô ta cũng không chịu nghe. Có thể cả đời cô ta cũng không hiểu vị trí của chúng ta...... Đây là tình hình tệ nhất trong tưởng tượng của tôi."

Điều này vừa thực tế vừa bất lực.

Nhưng Nghị Nhiên cũng hối hận, vì sao không suy nghĩ thấu đáo hơn mọi chuyện sớm hơn, sao không can đảm hơn nữa, cuối cùng, cũng chỉ có Diêu Tuyển ra mặt vì bọn họ giành đến một chút tôn nghiêm, nhưng cô không có làm gì cả, nghĩ đến đây liền cảm thấy hổ thẹn không thôi.

Trong lòng cô rối rắm, hết lần này đến lần khác hy vọng có thể quay lại cảnh vừa rồi, nhưng giọng nói sắc bén, từng chữ từng chữ của Trâu Khỉ Vân vang vọng ở bên tai khiến cô choáng váng.

Nhưng mà, hối hận thì có ích gì, cô cũng không thể đi vãn hồi cái gì.

Ánh hoàng hôn dừng ở sườn mặt Nghị Nhiên, chậm rãi chiếu sáng lên đôi mắt của cô, nhưng không thể kịp thời chiếu sáng lên trái tim cô.

Trên đường tan tầm cô vẫn luôn thất thần, chờ trở về chung cư của Cố Đình Xuyên, cô mới phục hồi tâm trí, bừng tỉnh nhớ đến—— như sóng to tự trách và khổ sở, cho dù về nhà cũng không có người để tâm sự.

Huống chi, cô chỉ có một người, Cố tiên sinh lại ở trong phòng làm việc của anh.

- -------------------------------

[*] Sau khi tra từ điển thì mình vẫn giữ nguyên tên nhá:)))) có họ Trâu và Khỉ ạ.

- ----------------------

Đầu tháng 10 mình phải thi, lịch học full ngày full tuần trừ chủ nhật nên truyện tạm gác lại nhé, thi hai đợt nên sau đợt 1 mình sẽ edit tiếp.

Các bạn muốn đọc phiên ngoại ngọt nhẹ rồi tiếp hay là tiếp luôn phiên ngoại cuối cùng nè? Do tác giả sắp chương sau nên mình đang phân vân. Bật mí có ba nv chính nhen: Diêu Tuyển x Nghị Nhiên x Cố Đình Xuyên.