Nửa Điếu Thuốc

Chương 2




Ngày khai giảng năm nhất bậc tiểu học đó, cho dù bởi vì đi lạc đường, mệt mỏi không chịu nổi, tôi vẫn không thấy thấm tháp gì so với sự hưng phấn đang bừng bừng. Ở cổng trường học, nhìn thấy một đứa trẻ so với trên ti vi còn đẹp hơn, khát vọng muốn tiến gần kết bạn khiến tôi đột nhiên trở nên to gan lớn mật, ngây ngốc đi theo cậu ấy đến cửa phòng học.

Cậu bé mãnh liệt quay người lại, ánh mắt đen như thạch bảo giống như đang ẩn giấu hai ngọn lửa, lại càng đẹp đến chấn động lòng người. Đầu óc tôi nóng lên, lập tức nhào đến nắm tay cậu ấy, nhiệt tình nói: "Chị xinh đẹp ơi, chúng ta đi chơi được không?"

"Tôi là con trai!" Tuy còn nhỏ nhưng khi cậu ấy trừng mắt lên với người khác đã có vài phần khí thế, tôi sợ tới mức nhanh chóng thu tay lại. Cậu ấy không biết mắng câu gì với tôi nữa, xông lên đá một cước vào bắp chân tôi, còn hung hăng cho tôi một cái tát.

Tôi bị đánh đã thành thói quen, tuyệt không cảm thấy đau, huống chi khi bàn tay cậu ấy đánh vào trên mặt tôi còn mang theo một làn gió nhẹ thơm mát, đó mơ hồ là mùi sữa.

Tôi thực thích. Tôi cắn môi dưới đối với cậu ấy cười lấy lòng.

Cậu ấy ngây ngẩn cả người, ở trên mặt tôi hung hăng nhéo một phen, nghiêng đầu cười: "Đồ ngốc nghếch, cậu không sợ đau à, như thế nào không khóc?"

Cậu ấy lại cười với tôi! Tôi đột nhiên có cảm giác hạnh phúc đến choáng váng, vốn đã rất ít mở miệng, lúc này ngay cả phát âm đơn giản cũng không nói được, chỉ biết liều mạng lắc đầu, lại liều mạng gật đầu.

Cậu ấy lui về phía sau hai bước, dùng ánh mắt xem thường nhìn tôi từ trên xuống dưới, bĩu môi nói: "Đồ ngốc, cậu tên gì?"

Tôi lần đầu tiên cảm thấy khó có thể chịu nổi, hận không thể đem mình biến nhỏ thành một cái chấm. Tóc là dì cắt ngày hôm qua, vì để cho tiện, bà ấy luôn luôn cắt rất ngắn, ngày hôm qua lại càng xuống tay độc ác, nhiều chỗ có thể nhìn thấy cả da đầu.

Đúng lúc tôi có dũng khí ngẩng đầu lên, một người phụ nữ xinh đẹp, tuổi còn trẻ từ xa gọi lại : "Hạo Dương". Cậu bé cạnh tôi ánh mắt sáng lên, rất nhanh chạy tới hướng người phụ nữ đang gọi ấy.

"Tôi gọi là Sửu Sửu. . ." Thanh âm của tôi vẫn là chỉ có mình tôi có thể nghe được.