Nửa Điếu Thuốc

Chương 1




Người con trai ấy ngồi lặng im, đôi mắt khẽ nheo nhìn về phía phương xa, con ngươi sâu như biển, khóe môi cong cong như có như không, một vẻ lạnh nhạt và xa cách, phảng phất giống như trên đời này không có việc gì đáng để quan tâm, càng không có người cần để ý.

Đó là người con trai mà từng thái độ, từng cử chỉ tôi đã quen thuộc đến tận sâu vào trong tâm tủy.

Tôi ngước nhìn lên người con trai đang ngồi cạnh, mơn trớn hàng mi anh đang nhíu lại, khẽ vuốt sống mũi cao thẳng, cuối cùng, dừng ở nửa điếu thuốc đang ngậm trên môi anh.

Dấu vết giữa đôi lông mày ấy, tôi chưa từng vuốt lên, tươi cười trên môi anh, cũng chưa từng vì tôi mà cong lên. Từ đầu tới cuối, tôi có lẽ cũng chỉ là gánh nặng của anh.

Chỉ có nửa điếu thuốc này, là ấm áp cùng ngọt ngào duy nhất thuộc về tôi.

Tấm màn của đêm đen rất nhanh bao phủ mặt đất, hình ảnh người con trai trước mắt như càng trở nên mơ hồ, xúc cảm trong lòng cũng phập phồng, trùng điệp như thành lũy, khiến chuyện cũ như hiện lên mồn một. Tôi ở trên môi anh khẽ lưu lại một nụ hôn, châm một điếu thuốc bạc hà lặng yên đi lên ban công.

Gió biển mềm nhẹ thổi, mơn trớn khuôn mặt, phía chân trời ánh sao lung linh, như biến hoá kỳ lạ của vận mệnh.

Ở ngón giữa trên tay, điếu thuốc đã lặng yên cháy hết một nửa, trong lòng tôi khẽ run lên. Khói thuốc lá trên ban công lượn lờ bay lên, hướng đến bầu trời đêm tịch mịch, giống như muốn hòa tan trong bầu trời đêm ấy, mong tìm thấy ở nơi đó cùng một hương vị làm bầu bạn, nhưng cuối cùng, lại chớp mắt ở trong gió mà tiêu tán, không thể che hết muộn phiền còn lưu lại.

Chỉ hút nửa điếu thuốc vị bạc hà, đó là thói quen của anh.

Tôi như một kẻ trộm, trộm tiến vào chiếm giữ lấy anh với bao điều tốt đẹp, bao ánh hào quang vây quanh anh, cũng trộm đi của anh thói quen này.

Tốt nghiệp đại học năm ấy, tôi học anh hút thuốc, bởi vì anh luôn đem nửa điếu thuốc còn lại đặt vào miệng tôi, căn bản không cho tôi cự tuyệt, mà tôi thực ra cũng không muốn cự tuyệt. Anh độc đoán, tôi từ nhỏ đã biết, hơn nữa, nơi đầu nửa điếu thuốc lá ẩm ướt là hương vị của anh, khiến cho tôi luôn luôn thấy ngọt đến tận đáy lòng.

Trên ban công lặng yên càng lúc càng lạnh, khói thuốc xám theo gió phiêu tán, tôi khẽ rùng mình, lảo đảo bước lên vài bước, ôm lấy chính mình một thân quần áo phong phanh, chậm rãi ngồi xuống trên mặt đất.

Chuyện cũ nhất tề trào dâng từ chỗ cất giấu sâu trong tâm hồn, sóng lòng cuộn lên như muốn đem tôi quét lấy.

Tôi bỗng nhiên giật mình, người con trai này, hóa ra tôi đã yêu nhiều năm đến thế.

Lâu lắm rồi mới ghé vào Box Tiểu Thuyết bằng máy tính và truyện do bạn edit là truyện đầu tiên khiến mình không thể không ủng hộ. Phải nói là nó rất mượt.

Mình vốn là người lười comt, thậm chí lười cả đọc luôn nhưng lần này giọng văn edit của bạn rất thu hút mình. Phải nói là trong diễn đàn rất nhiều editor với cách hành văn khác nhau và kể cả ngoài diễn đàn cũng có nhiều editor tài năng hơn tụi mình nhưng lần đầu tiên dạo trong diễn đàn mà mình có thể bất chợt gặp một giọng văn như bạn.

Mặc dù khá nhiều người edit mượt như bạn hoặc có thể là hơn một chút nhưng đa số đều thích sử dụng từ Hán Việt hoặc convert hơn nên đôi khi mình không thích lắm. Có lẽ nhiều editor chú trọng vào truyền tải nghĩa hơn là những câu văn thuần Việt mượt mà.

Dù sao đi nữa thì mình cũng rất ủng hộ bạn. Cố lên nhé!