Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 88




Edit: Yunchan

Đỗ thị đi rồi, Văn Đan Khê lại đăm chiêu thêm một lát, nhất thời không nghĩ ra gì cả. Nếu chỉ là một người qua đường đứng xem, Văn Đan Khê sẽ tha thứ cho bà rất dễ dàng, hơn nữa còn rất thông cảm cho sự khó xử của bà. Nhưng vừa nghĩ tới mấy năm chịu khổ của Trần Tín, thì trong lòng cô lại rối bời.

Nhưng mà, dù sao bà cũng là mẹ đẻ của Trần Tín, hơn nữa bà quả thật khổ sở, chỉ cần bà đừng làm gì quá mức, thì cô và Trần Tín sẽ phụng dưỡng bà thật chu đáo. Ngay cả nạn dân xa lạ họ còn có thể cứu tế, huống chi là bà.

Đợi mãi tới giờ cơm trưa, thân binh của Trần Tín báo lại rằng hắn có việc không thể về. Lính báo tin vừa đi khỏi, thì Lý Băng Nhạn đã tới gặp cô.

Lý Băng Nhạn thấy trong phòng không có ai, bèn hạ thấp giọng hỏi: “Muội muội, tỷ nghe người ta nói mẹ chồng muội tới?”

Văn Đan Khê gật đầu, trầm giọng đáp: “Coi là vậy đi.”

Lý Băng Nhạn nhìn nét mặt đăm chiêu của cô, nói với giọng sâu xa: “Muội phu có thể lạnh nhạt với bà ấy, dẫu sao cũng là con trai mình, tương lai hai người sẽ hòa thuận, bà ấy cũng không tính toán nữa. Nhưng muội thì khác, phải hết sức giữ lễ tiết, bằng không một mai mẹ con họ hòa thuận với nhau, bà ấy ghi hận với muội thì không tốt đâu. Tới khi đó thỉnh thoảng lại xét nét lỗi sai của muội, tuy muội không sợ bà ấy, nhưng tục ngữ có câu, cóc nhảy tới chân, không cắn chết người cũng làm người ghê tởm.”

Văn Đan Khê gật đầu, hiểu được ý của Lý Băng Nhạn, đoạn cô thành khẩn hỏi: “Tỷ tỷ hiểu nhiều hơn muội, tỷ coi việc này nên giải quyết sao mới tốt?”

Lý Băng Nhạn suy nghĩ một lát rồi nói: “Họ nói cho cùng vẫn là mẹ con, muội phu có thể chưa nghĩ thông nhất thời, nhưng thời gian dài khúc mắc trong lòng sẽ dần tháo gỡ. Huống chi bách thiện lấy hiếu làm đầu, bất kể bà từng làm gì, thì hai người cũng không thể đối xử quá đáng với bà. Theo tỷ thấy, muội chỉ cần đối xử không xa không gần với bà ấy là được, không cần quá thân thiện, nhưng cũng đừng quá thiếu lễ nghĩa. Mà bà ấy, nhất định có phần hổ thẹn với muội phu, nên sẽ không dám đưa ra yêu cầu quá đáng.”

Văn Đan Khê gật đầu liên tục. Lý Băng Nhạn phân tích rất đúng. Nhìn dáng vẻ dè dặt của Đỗ thị, thì khẳng định bà vẫn còn áy náy với Trần Tín. Dù sao bà cũng có lỗi trước. Còn cô chỉ cần đối xử chừng mực với bà là được.

Nói xong chuyện này, Văn Đan Khê lại chuyển đề tài sang Mặt Thẹo cái tên ngốc gây ra chuyện chẳng giống ai kia. Lý Băng Nhạn cười tới ngả sấp ngả ngửa. Văn Đan Khê còn kể cả chuyện Trần Tín lén nói xấu Tần Nguyên lại bị bắt quả tang ngay tại trận, sau đó lại thở ngắn than dài: “Bây giờ năm người có bốn người thành gia, chỉ có mình đệ ấy là cô đơn chiếc bóng. Phỏng chừng ai cũng bận tân thay đệ ấy. Trần Tín còn nói chờ rảnh rỗi, sẽ nhờ một bà mai làm mai cho đệ ấy nữa.”

Lý Băng Nhạn nghe xong thì cúi đầu trầm mặc một lát. Cuối cùng cười khổ sở: “Ý của muội muội, sao tỷ lại không biết, có điều hoàn cảnh của tỷ muội cũng rõ, chuyện của tỷ tới người chồng đã thành thân bảy năm cũng không chấp nhận được, huống chi là y! Muội đừng bận lòng thay tỷ nữa, sau này tỷ có thể dựa vào muội muội sống qua hết đời là được. Chỉ hy vọng muội đừng ghét bỏ ta là đủ rồi.”

Văn Đan Khê nhìn Lý Băng Nhạn, hỏi tới: “Tột cùng là tỷ thích Tần Nguyên, hay không dám thích?”

Lý Băng Nhạn quay đầu đi, nói úp mở: “Chuyện đó, có gì khác nhau?”

Văn Đan Khê nghiêm mặt nói: “Đương nhiên khác, nếu Tần Nguyên không ngại quá khứ của tỷ, thì tỷ cảm thấy có thể tiếp nhận được hay không?”

Lý Băng Nhạn hơi biến sắc, cô lắc đầu liên tiếp, nói luôn miệng: “Không thể nào, không thể nào.” Nói xong bèn đứng dậy, lật đật nói: “Tỷ còn chút chuyện phải làm, tỷ về trước đây.”

Văn Đan Khê chẳng thể làm gì hơn là dừng chuyện này lại, cô cũng không thể ép Lý Băng Nhạn quá được.

Sau khi Lý Băng Nhạn đi rồi, Văn Đan Khê lại ngồi ngẩn ra một hồi, sau đó mới bảo Xuân Thảo Xuân Phương cầm các loại thực phẩm, đồ dùng với chăn bông thức ăn tới Bắc viện. Đỗ thị không ngờ Văn Đan Khê lại tới nhanh như vậy, vội vàng cười chào đón. Văn Đan Khê bảo người đặt đồ xuống, Đỗ thị từ chối một hồi mới nhận lấy.

“Phu nhân, đã khá hơn chưa? Có muốn mời đại phu tới xem không?” Đỗ thị ân cần hỏi.

Văn Đan Khê lắc đầu, cười đáp: “Thẩm, đừng gọi phu nhân nữa, cứ gọi con là Đan Khê được rồi.”

“Chuyện này… sao được.”

Văn Đan Khê ở lại tiếp chuyện với bà, bây giờ cô không châm biếm bà nữa, có vài chuyện chỉ cần nói một lần rồi thôi. Hơn nữa hiện nay cô còn chưa hiểu rõ Đỗ thị, cô muốn thông qua vài câu tán gẫu để quan sát tính cách của bà một chút. Thế nhưng Đỗ thị lại không giống Điền Tuệ Anh, chỉ liếc mắt đã có thể nhìn thấu, thái độ của bà rất thận trọng, còn biết đoán ý qua sắc mặt.

Văn Đan Khê nhìn sắc trời thấy không còn sớm, dặn Đỗ thị hãy nghỉ ngơi thật tốt, rồi đứng dậy cáo từ. Đỗ thị tiễn tới tận cửa mới quay lại.

Mãi tới lúc hoàng hôn mà Trần Tín vẫn chưa về. Văn Đan Khê không yên lòng, vội vàng gọi Trần Lục tử đi tìm hắn. Đợi tới giờ lên đèn, Trần Tín mới thất thểu về nhà với bộ dạng say khướt.

“Đan Khê, ta lại uống rượu.” Hắn lảo đảo vào nhà, rồi nở nụ cười nịnh nọt với Văn Đan Khê.

Văn Đan Khê cũng không nỡ trách hắn, bước lên cởi áo choàng ra cho hắn, rồi đỡ hắn nằm xuống giường. Trần Tín vẫn ôm chặt lấy cô không buông: “Đan Khê, ngủ cùng ta một lát.”

Văn Đan Khê khuyên bảo đủ điều cũng vô dụng, cuối cùng hết cách đành phải cởi quần áo lên giường ngủ cùng hắn. Ngoài trời gió lạnh rú rít, thổi táp vào cửa sổ giấy làm phát ra tiếng phần phật.

Trần Tín ôm chặt cô, rụt vào trong chăn, nhỏ giọng thì thầm: “Lạnh quá.”

“Sẽ hết lạnh ngay thôi.” Văn Đan Khê vỗ vỗ lưng hắn như dỗ trẻ con.

“Đan Khê.” Trần Tín thì thầm với giọng nhẹ bẫng, đầu dụi vào lòng cô. Ngón tay của cô luồn vào mái tóc dầy rậm của hắn, chải nhẹ.

“Đan Khê —-“ Trần Tín lại gọi một tiếng, môi mấp máy, muốn nói lại thôi.

“Nhị Tín, chàng có chuyện gì thì cứ nói cho ta nghe, ngoan.”

Trần Tín hừ nhẹ một tiếng, hít hít mũi vài cái mới bắt đầu nói hết ra: “Đan Khê, nàng biết không? Lúc mẹ ta vứt bỏ ta cũng là vào mùa đông, trời rất lạnh rất lạnh, ta ở nhà chờ mẹ về, chờ mãi chờ mãi tới khi trời tối đen cũng không thấy mẹ về. Ta đội gió lạnh đi tìm bà khắp nơi, hỏi hết mọi người, sau đó có người nói cho ta biết, họ thấy bà đi theo một nam nhân. Ta không tin, gào thét như phát điên. Ta chạy hết mọi nơi mà bà có thể tới, chân cũng sắp phồng tới nơi, nhưng cũng không tìm thấy. Sau đó Vân di tìm tới, dì không nói gì mà chỉ ôm ta rồi bật khóc. Dì nói với ta là, mẹ ta thật tình không còn cách nào khác nên buộc lòng phải vứt ta đi. Còn nói sau này dì sẽ chăm sóc cho ta… ta phải mất mấy ngày mới tin được sự thật là mẹ đã không cần ta nữa.

Sau đó, ta rời khỏi nhà Vân di đi lang thang khắp nơi, chẳng ai thuê người làm công ngắn hạn, ta đành tới bến tàu làm khuân vác, người ta chỉ trả cho ta chút tiền còn chưa đủ ăn cơm, ta lại không muốn đi trộm đi cướp, nên ngày nào cũng rất đói. Trời càng ngày càng lạnh, áo bông với giày của ta đều rách hết, ta không có chỗ nào để đi, chẳng thể làm gì hơn là ở trong một căn nhà nát, chen chúc sưởi ấm với bầy chó hoang. Có một lần ta ngã bệnh, hai ngày trời không có miếng nước miếng cháo nào vào bụng, ta cứ tưởng là mình sắp chết, cuối cùng là hai người ăn mày đã cứu ta. Lâu dần, lòng ta càng ngày càng lạnh càng ngày càng chai, ta hận tên nam nhân hung bạo của mẹ ta, hận không thể bầm thây hắn ra trăm mảnh, ta cũng hận mẹ ta. Ta thề sau khi lớn lên quyết không nhận bà ta… Mười mấy năm trôi qua, bà chưa từng xuất hiện, ta vẫn luôn cho rằng bà đã chết, nhưng hôm nay bà lại đột nhiên xuất hiện. Ta đoán bà nhất định đã bị tên nam nhân kia bỏ rơi. Ha ha, trước đây bà cũng vì tên nam nhân đó mà từ bỏ ta…”

Trần Tín đang nói thì đột nhiên cười phá lên. Văn Đan Khê nghe mà nước mắt rơi lã chã, hai tay ôm ghì lấy đầu hắn, kề sát vào ngực mình, rì rầm xoa dịu hắn.

Cảm xúc của Trần Tín dần dần ổn định lại, nói tiếp bằng giọng kiên định mà ngập tràn căm hận: “Ta nhất định không nhận bà ta, ta nhất định để cho bà ta thấp thỏm bất an, có giỏi thì bà ta cứ đi tìm nam nhân tiếp đi. Ta không hiểu nổi, tại sao bà ta cứ muốn lập gia đình không ngừng, tại sao bà ta cứ như xa nam nhân là không sống nổi. Gả cho một tên khốn nhà giàu còn chưa đủ, còn tới Triệu Hưng, Vương Trung gì đó… Nực cười nhất chính là bà ta còn đề phòng ta, lúc nào cũng sợ ta giết nam nhân của bà ta, bản thân làm trâu làm ngựa hầu hạ những tên khốn kia còn chưa đủ, còn phải tạo ra ta. Trong lòng bà ta, ta còn không quan trọng bằng một tên nam nhân khốn kiếp…”

Văn Đan Khê sửng sốt, như lời Trần Tín nói, hình như Đỗ thị là kiểu phụ nữ không thể sống xa đàn ông, hơn nữa bà còn coi bản thân rất thấp hèn, chỉ cần có nam nhân chịu ưng bà, thì bà đã thấy đó là một loại ban ân. Có lẽ cũng vì vậy, nên người đàn ông nào bà lấy cũng đều là đồ cặn bã.

Văn Đan Khê thở dài trong lòng, không tài nào lý giải nổi tâm tư và suy nghĩ của bà.

Trần Tín thở ra thật mạnh, cứ như muốn thở hết ác khí dồn nén nhiều năm qua ra ngoài. Hắn chôn mặt vào giữa ngực cô, buồn bã nói: “Đan Khê, ta thích người như nàng. Trước đây nàng mất hết người thân, còn dắt theo hai đứa nhỏ, để sống được thật là khó khăn. Nhưng mỗi ngày nàng đều sống rất vui vẻ hoạt bát, cứ như là chẳng sợ gì hết. Mặc dù nàng bị từ hôn, nhưng nàng cũng không cảm thấy mình thua kém. Cái tên họ Chu kia muốn cưới nàng làm tiểu thiếp cũng bị nàng mắng chạy cong đuôi. Tên họ Tô dụ dỗ nàng, nàng vẫn bình chân như vại. Nếu là mẹ ta, thì bà đã hớn hở đi theo người ta từ lâu rồi…”

Lời Trần Tín nói ra bất giác khuấy động lòng Văn Đan Khê. Cô phát hiện Đỗ thị có ảnh hưởng rất to lớn tới Trần Tín, đặc biệt là ở phương diện chọn bạn trăm năm. Bởi hắn không thừa nhận cũng đầy oán hận với Đỗ thị, cho nên mới vô thức tìm một người hoàn toàn trái ngược với bà. Tính cách Đỗ thị nhu nhược thích dựa vào nam nhân, Trần Tín lại thích một nữ nhân kiên cường độc lập.

Văn Đan Khê đau lòng nâng mặt hắn lên, hôn lung tung một trận, rồi dịu dàng nói: “Nhị Tín, sau này ta sẽ đối xử với chàng thật tốt. Đừng buồn nữa, ngủ đi nhé.”

Trần Tín cất giọng như đang nói mớ: “Đan Khê, nàng bất cứ giá nào cũng không được giống mẹ ta, vứt bỏ ta. Ta muốn dùng dây thừng trói nàng lại, muốn giấu nàng vào trong tay áo, chỉ sợ nàng chạy.”

Nói rồi, hắn với tay nắm nắm, cuối cùng nắm được tóc cô, hắn nhắm mắt lại quấn tóc cô lên cổ mình, cuối cùng mới hài lòng nói: “Được rồi, bây giờ nàng không chạy thoát nữa.”