Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 62




Edit: Yunchan

Sớm hôm sau Tần Nguyên dẫn theo một đội ngũ quay về núi Nhạn Minh, Văn Đan Khê cũng viết cho y một phong thư để mang theo.

Tần Nguyên đi rồi Văn Đan Khê không cầm lòng được bắt đầu lo lắng cho Lý Băng Nhạn. Mọi người đều đi hết, bây giờ trên núi cũng quạnh quẽ hơn trước rất nhiều. Mà cô còn muốn mang hai đứa trẻ vào thành, giờ Tuyết Tùng đã lên bảy, cũng nên đi học rồi. Nhưng nếu cả hai đứa trẻ cũng đi thì tới một người để trò chuyện Lý Băng Nhạn cũng không còn nữa, ở lại khó tránh khỏi cô đơn. Có điều bảo tỷ ấy xuống núi, không biết tỷ ấy có đồng ý hay không nữa.

Văn Đan Khê đang suy nghĩ đến thất thần thì Trần Tín bỗng rón rén đi vào.

“Đang nghĩ gì vậy?” Trần Tín tới sát sau lưng cô nhẹ giọng hỏi, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô.

“Chàng làm ta hết hồn.” Văn Đan Khê giật thót, vươn tay đẩy hắn ra, nhưng Trần Tín vẫn bất động chẳng thèm nhúc nhích.

Hắn thấp giọng cười, vòng hai tay ra ôm gọn cô vào ngực. Văn Đan Khê giơ quả đấm nện thùm thụp lên người hắn vài cái, Trần Tín lại vui vẻ cười ha hả không ngớt. Tần Nguyên đã về núi nên công sự đều dồn hết lên một mình hắn, hắn phải về ngay. Vì vậy hai người ôm nhau một lát Trần Tín mới quyến luyến buông cô ra rồi về phủ nha làm việc tiếp.

Văn Đan Khê dẫn người tới y quán, vừa bước vào cửa, tiểu hỏa kế đã sán lên báo tin mừng: “Văn đại phu, chuyện dược liệu có manh mối rồi, một dược thương của Vị Châu có đầy đủ những dược liệu mà chúng ta cần.”

Nhưng Cao đại phu lại bồi thêm một câu: “Tiếc là hơi khó thương lượng, người đó thấy y quán chúng ta vắng khách nên có vẻ không muốn bán cho chúng ta.”

Văn Đan Khê cười cười: “Người đó quan tâm chúng ta vắng khách hay không làm gì chứ, chỉ cần giao tiền chẳng phải xong rồi ư. Hai người đừng nóng ruột cứ để ta đi coi sao.”

Văn Đan Khê vừa dứt lời, bỗng thấy một sai vặt mặc áo xanh đi tới ngoài cửa, cậu ta cất tiếng chào hỏi: “Tiểu nhân là dược hành của Hà thị, chưởng quỹ của chúng tôi mời Văn đại phu đích thân đến trao đổi chuyện dược liệu.”

Sai vặt áo xanh nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt Văn Đan Khê, vội cười bổ sung: “Xin Văn đại phu đừng hoài nghi, chưởng quỹ của chúng tôi đang ở một phòng ngay tại Phiêu Hương lâu.”

Văn Đan Khê nghe tới Phiêu Hương lâu thì yên tâm lại, cô nghĩ ngợi chốc lát mới đáp: “Được rồi, cậu dẫn đường đi.” Nói xong dẫn theo hai nha đầu theo chân người sai vặt đi về hướng Phiêu Hương lâu.

Bốn người chẳng bao lâu đã tới Phiêu Hương lâu, phòng của Hà chưởng quỹ ở lầu ba nên Văn Đan Khê cất bước lên lầu, người sai vặt nhìn Xuân Thảo và Tráng Nha khó xử, tỏ vẻ không muốn để hai người đi lên. Đến đây Văn Đan Khê đã hiểu người hẹn mình là ai, cô cười thản nhiên phất tay bảo hai người ở lại, để cô lên lầu một mình.

Văn Đan Khê đẩy cửa bước vào, thấy ngay Tống Nhất Đường trong bộ y sam đen tuyền, đang chắp tay sau lưng hướng mắt nhìn về đằng xa. Nghe thấy có người vào phòng y lập tức quay lưng lại không chút hoang mang, nhoẻn miệng cười với Văn Đan Khê.

Văn Đan Khê cũng mỉm cười chào: “Tống công tử biến thành dược thương từ bao giờ vậy?”

Ánh mắt của Tống Nhất Đường đảo qua Văn Đan Khê một thoáng, rồi mở lời thăm hỏi một cách lễ độ nho nhã: “Văn đại phu vẫn khỏe chứ?”

Văn Đan Khê gật đầu: “Vẫn khỏe.”

Hai người chào hỏi xong thì rơi vào im lặng ngắn ngủi. Tống Nhất Đường khép mắt, chậm rãi xoay xoay chén trà, nói bằng giọng tán thưởng: “Mấy hôm nay ta đã dạo qua thành một chút, giờ đây thành Dịch Châu đã có sức sống hơn trước đây, nghe người ta nói trong đó không thể quên công của Văn cô nương.”

Văn Đan Khê cười khiêm tốn: “Công tử khen sai rồi, chẳng hay hôm nay Tống công tử hẹn ta tới đây là có chuyện gì?”

Môi Tống Nhất Đường cong lên một nụ cười trang nhã, đôi mắt thâm thúy nhìn Văn Đan Khê một cách chăm chú mà không lỗ mãng.

Văn Đan Khê hơi cụp mắt nhìn xuống lá trà trong chén, hờ hững nói: “Tống công tử cứ nói đừng ngại, ta sợ lát nữa lại có người tới tìm ta.”

Tống Nhất Đường thu ánh mắt lại, nhanh chóng cân nhắc một lúc rồi nói thành khẩn: “Khi đó Tống mỗ lên đường vội vã là thật sự có việc gấp phải làm nên chưa kịp từ biệt, mong cô nương lượng thứ.” Đoạn giọng Tống Nhất Đường chuyển sang tiếc nuối: “Văn cô nương huệ chất lan tâm, thông minh thanh tú, ở lại đây quả là ấm ức cho cô nương.”

Văn Đan Khê vẫn giữ giọng thờ ơ: “Thật ra ta không thấy có gì là ấm ức cả. Thế đạo này có biết bao người phải vùng vẫy trong cảnh nước sôi lửa bỏng, một cô gái yếu đuối như ta có được cuộc sống hôm nay đã không dễ dàng, đâu thể nào không biết tốt xấu mà oán trách hay ấm ức.”

Tống Nhất Đường cười nhẹ: “Cô nương thật là người dễ thích nghi với hoàn cảnh, theo Tống mỗ thấy, cô nương hiện không có phụ mẫu và huynh trưởng làm chủ, nên tính toán cho mình nhiều hơn mới phải.”

Văn Đan Khê ngẫm nghĩ giây lát rồi quyết định nói thẳng ra: “Cảm tạ Tống công tử quan tâm, có điều ta đã tính xong chuyện tương lai rồi.”

“Sao?” Tống Nhất Đường giả vờ kinh ngạc.

Giọng Văn Đan Khê bình tĩnh: “Ta đã hứa hôn với Trần Tín.”

Tống Nhất Đường mỉm cười lúng túng, y cúi đầu nhấp một hớp nước trà để che giấu, sau khi trấn định tâm thần xong thì vẫn quyết định nói ra, y làm việc gì cũng không thích bỏ dở nửa chừng.

Tống Nhất Đường hắng giọng, mặt lộ vẻ thương tiếc: “Ngày đó trước khi đi ta đã đưa cho cô nương một miếng ngọc bội, sao cô nương không tới nhờ giúp đỡ? Hôm nay… haizz, thật là đáng tiếc cho cô nương một người như vàng như ngọc.”

Văn Đan Khê nghe thế thì hơi bực, nhưng vẫn không thể hiện ra mặt mà dằn lòng giải thích: “Tống công tử suy nghĩ nhiều rồi, chuyện hôn sự này do ta tự nguyện. Chúng ta bàn chuyện dược liệu đi.”

Tống Nhất Đường bắt lấy chủ đề này: “Còn một chuyện nữa, Tống mỗ muốn giải thích một chút, họ Tống là họ của mẫu thân ta, còn ta vốn họ Viên, là người ở huyện Dương Lăng phủ Tấn Châu, để tiện hành tẩu nên mới dùng tên giả, mong cô nương bỏ qua cho.”

Tống Nhất Đường nói xong câu này thì lén quan sát sắc mặt của Văn Đan Khê. Viên gia ở Tấn Châu và Vương gia ở Hà Đông đều là danh gia vọng tộc, y nghĩ hẳn Văn Đan Khê đã từng nghe.

Văn Đan Khê vẫn cười dửng dưng: “Không sao đâu, Tống công tử không cần xin lỗi.”

Nét mặt cô chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Lòng Tống Nhất Đường vô cùng kinh ngạc, đồng thời còn cảm thấy chút mất mát mơ hồ. Y bỗng thấy hối hận vì mình đã quá chắc chắn.

Nói xong câu này Văn Đan Khê cũng biết hai bên không còn gì để nói nữa, bèn đứng dậy: “Tống công tử bận rộn nhiều chuyện, ta không tiện quấy rầy. Khi nào rảnh lại gặp mặt đàm đạo.”

Nét mặt Tống Nhất Đường thoáng cứng lại, song y vẫn rất phong độ mỉm cười đứng dậy, hai người cất bước xuống lầu một trước một sau.

Đúng lúc này, ngoài cửa tửu lâu vọng vào tiếng ồn ào huyên náo. Văn Đan Khê hơi ngẩn ra rồi hấp tấp bước nhanh xuống lầu, cô đi tới cửa hướng mắt ra ngoài, thấy một nam tử trẻ tuổi bẩn thỉu đang nằm sóng soài trên đất, khóc lóc la lối om sòm: “Ta nói cho các ngươi biết, ta chính là biểu ca của Trần tướng quân các ngươi, các ngươi lại dám lấy cơm thừa đuổi ta hả? Trần Tín, Đỗ Lập Hổ, ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa! Ngươi quên trước đây mẹ ta giúp đỡ hai mẹ con ngươi thế nào rồi hả…”

Văn Đan Khê lạnh lùng nhìn người này, gã chính là Vương Trung Quán, chẳng phải lần trước tên này đã bị Trần Tín đánh cho một trận ném ra ngoài thành rồi sao. Nào ngờ gã lại có gan mò vào thành lần nữa.

Hỏa kế tửu lâu nhác thấy Văn Đan Khê đi ra thì lập tức có chỗ dựa, lật đật bước lại nói: “Phu nhân người coi, tên này quá là bất lương. Phu nhân dặn chúng tôi mỗi ngày giữ lại cơm với đồ ăn thừa cho ăn mày trong thành. Vậy là đã tốt lắm rồi, ai dè tên này còn chê cơm nước không ra gì, muốn rượu thịt, ở đâu ra cái loại này chứ!”

Người chung quanh cũng bàn tán ầm ĩ, không ít người bắt đầu chỉ trích Vương Trung Quán, thậm chí cả mấy người ăn mày cũng thấy gã không phải người lương thiện, tự giác đứng cách gã thật xa. Vương Trung Quán như hoàn toàn không đếm xỉa gì đến ánh mắt của người khác, gã tiếp tục lăn lê gào khóc, lớn tiếng la hét. Cứ như thể muốn thu hút mọi người đến xem, mục đích của gã cuối cùng cũng đạt được, ngoài cửa càng lúc càng nhiều người bu lại, Vương Trung Quán thấy thời cơ tới rồi bèn ngồi bật dậy lớn giọng quát: “Các ngươi không biết quan hệ của ta với Trần tướng quân các ngươi đúng không, hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết tại sao mắt của hắn màu xanh?!”

Đám đông hóng chuyện ồ lên xôn xao, lập tức vểnh tai kiễng chân lắng nghe, sợ mình lỡ mất câu nào.

Vương Trung Quán lộ rõ dáng tiểu nhân đắc chí, gã còn cố ý liếc qua Văn Đan Khê, đinh ninh Trần Tín vẫn đang giấu giếm thân thế của mình. Gã ho khan mấy tiếng, chuẩn bị vạch trần tất cả chuyện quá khứ của Trần Tín.

Văn Đan Khê nhìn gã ta mà đáy lòng bốc lên cơn giận khó tả. Tên này cho là Trần Tín không dám giết hắn thật sao hả?! Một lần chưa đủ, còn dám công khai mọi chuyện của Trần Tín trước mặt đám đông. Đúng, cô không quan tâm những chuyện này, cô cũng có thể khuyên Trần Tín đối mặt với quá khứ. Nhưng, điều đó không đồng nghĩa với việc cô cho phép lấy quá khứ đau khổ của người khác ra làm trò cười trước mặt bàn dân thiên hạ. Trần Tín đã hứa với Vân di rằng không giết gã, nhưng Văn Đan Khê đây chưa bao giờ hứa!

Nghĩ tới đây cô bèn ngoắc một hỏa kế tới rồi thấp giọng dặn dò vài câu. Hỏa kế kia lập tức chạy đi mang thêm ít cơm nước cho những ăn mày gần đó, dặn dò thật nhanh bọn họ vài câu.

Vương Trung Quán thấy đám đông hào hứng hẳn lên thì hả hê nói tiếp: “Là bởi cha ruột của hắn là người Hồ, về phần là ai…”

Ngay thời điểm mấu chốt này, bất thình lình một nhóc ăn mày đen nhẻm gầy gò, ước chừng mười hai, mười ba tuổi nhảy ra khỏi đám đông, nhóc ăn mày vừa nhồi cấp tốc miếng thịt mỡ cực bự đang cầm trong tay vào mồm Vương Trung Quán, vừa bịt miệng hắn nói: “Vương Bát đại ca nè, bệnh cũ tái phát hả. Lần trước ngươi còn nói mình biết thâm cung bí sử của Hoàng hậu nương nương kia mà, ai tin nổi nữa.”

Những tên ăn mày khác cũng nhào lên bao vây Vương Trung Quán lại lôi đi, vừa lôi vừa lớn giọng oán giận: “Cái tên điên này bị gì thế hả? Chúng ta thấy hắn tội nghiệp nên mới dắt hắn ra ngoài xin cơm, ai dè lại rước thêm rắc rối cho chúng ta, lần tới đừng dắt hắn đi nữa.”

“Phải đó, chọc giận Trần phu nhân rồi sau này chúng ta không còn cơm ăn.”

Đám đông hóng chuyện hết trò hay để coi nên cũng lục tục tản đi hết. Văn Đan Khê thầm ra hiệu cho hỏa kế kia lần nữa, cậu ta lại lặng lẽ xuất môn. Xử lý việc này xong, Văn Đan Khê mới quay đầu nói với Tống Nhất Đường: “Thật là không khéo chút nào, để Tống công tử nhìn thấy những chuyện thế này. Ta có việc xin đi trước.”

Vẻ mặt sâu xa của cô khiến Tống Nhất Đường chợt ý thức được: Chẳng lẽ cô ấy muốn ám chỉ mình!

Trong thoáng chốc y khó tránh khỏi cười khổ, vội vàng cất tiếng gọi: “Văn cô nương, xin chờ một lát.”

Văn Đan Khê còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói khác đã kêu lên gấp gáp: “Đan Khê —-“