Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 55




Edit: Yunchan

Văn Đan Khê viết xong hồi âm thì dán kín phong thư lại. Sau đó cho người gọi Triệu Thất Cân vào để hỏi lại kỹ càng tình hình lúc đó. Tài ăn nói của Triệu Thất Cân khá là cao siêu, thuật lại màn đại chiến sống động y như thật, hệt như đang diễn ra trước mắt vậy.

“Kể tới đoạn bọn cẩu tặc Thát Tử bị quân ta quấy phá tới nổi điên tiết, lửa bốc lên tận đầu mà không tài nào phát tác. Cuối cùng chúng quyết định bỏ mặc. Ngay giây phút ấy, các huynh đệ đang ẩn núp trong rừng đồng loạt túa ra như mãnh hổ xuống núi, lao băng băng về phía bọn Thát Tử chém giết một trận tưng bừng. Quang cảnh đó quả là trời chao đất đảo, cát bay đá chạy, núi lở đất mòn. Trần đại tướng quân phe ta làm tiên phong tả xông hữu đột, lao vào trại địch như thể chốn không người, đầu Thát Tử bị chặt phăng rơi ngổn ngang trên đất, lăng lông lốc hệt như dưa hấu.

Quay lại với quân thủ vệ trên tường thành vốn đã khiếp đảm tới nỗi kinh hồn bạt vía, sắp tè ra quần tới nơi, chỉ còn nước đầu hàng để giao thủ cấp. Bọn họ vừa nhác thấy quân ta, thì lập tức chân hết nhũn, lưng hết cong, các binh lính vực dậy tinh thần, đồng lòng gióng trống hò hét trợ uy cho quân Phá Lỗ phe ta. Về sau những binh sĩ to gan còn dứt khoát lao khỏi thành chung tay giết Thát Tử. Bọn Thát Tử bị phe ta thảo phạt tới nỗi như chó nhà chết chủ, bỏ chạy tán loạn. Tướng quân dẫn binh đuổi rát theo sau như hùm sói. Khi đuổi tới gò núi phía Bắc, quân sư dẫn theo binh mai phục ào ào tuôn ra, bọn Thát Tử lập tức rơi vào thế gọng kìm tiến thoái lưỡng nan, sau lưng là truy binh phía trước là phục kích… Cuối cùng, ba đạo quân của chúng ta hợp lại, tấn công thêm trận nữa khiến bọn Thát Tử thua xiểng liểng, sau đó đại thắng trở về. Lính thủ thành và dân chúng đồng thanh hô vang danh hào của quân Phá Lỗ. Than ôi, khung cảnh khi ấy mới ngoạn mục làm sao.”

Văn Đan Khê hỏi: “Ừm, vậy người của chúng ta thương vong có nặng lắm không?”

Triệu Thất Cân đáp tỉnh bơ: “Chiến tranh làm sao không có thương vong! Nhưng tính ra vẫn chẳng đáng vào đâu so với bọn Thát Tử.”

Nói xong câu này hắn mới chợt ý thức được Văn Đan Khê thật ra đang muốn hỏi Trần Tín có bị thương không. Hắn cười hì hì bồi thêm: “Văn đại phu, cô cứ yên tâm đi. Tướng quân anh dũng thần võ, sao bị thương được chứ!”

Văn Đan Khê thở phào một hơi, rồi như sực nhớ ra điều gì, cô hỏi tiếp với vẻ ngờ vực: “Nhưng chàng nói tay mình bị thương mà —-“

“Hả…” Triệu Thất Cân há hốc mồm, thật tình hắn không thấy Tướng quân bị thương mà.

Khổ nỗi bộ điệu lưỡng lự của hắn khi lọt vào mắt Văn Đan Khê lại thành ra một nghĩa khác, trái tim mới thả lỏng lại bất ngờ xách lên, cô khẩn cấp hỏi: “Có phải cậu gạt ta chuyện gì không?”

Triệu ThấtCân bỗng nhiên vỡ lẽ, cười xòa đáp: “Có lẽ Tướng quân muốn ổn định lòng quân nên mới không cho chúng ta biết mình bị thụ thương, nhưng mà nhìn qua thì thật sự không quá nghiêm trọng đâu, Văn đại phu cứ yên tâm đi.”

Văn Đan Khê gật đầu vẫy tay ra hiệu cho hắn lui xuống nghỉ ngơi.

Kể tới Trần tín, sau khi hắn nhận được thư hồi âm thì cuống quýt xé phong thư ra ngay lập tức, sau đó lướt thật nhanh qua nội dung: “… Bên dưới lược bớt tám trăm chữ.”

Đếm đếm, mới hơn một trăm chữ. Nhìn lại lần nữa vẫn nguyên xi, lật qua mặt sau trống lơ trống lốc, không có chữ thì vẽ hình cũng được mà. Hắn giận tới nỗi đập mạnh bàn, hắn mất cả đêm để viết thư cho cô, còn kỹ lưỡng sủa lại những chữ sai. Vậy mà kết quả lại nhận được một bức thư hồi âm lược bớt tới tám trăm chữ! Đúng là quá đáng giận!

Lúc Tần Nguyên đi vào thì bắt gặp cái mặt nhăn nhó cầm phong thư lật tới lật lui của Trần Tín.

Tần Nguyên nói với vẻ mặt tươi cười: “Đại ca…”

Trần Tín giấu phắt thư vào trong tay áo, hỏi ỉu xìu: “Ừ, chuyện gì?”

Tần Nguyên lấy một bản danh sách đưa qua: “Tuy Lưu tri phủ bỏ trốn, nhưng những quan viên khác đều ở lại đây, đệ chỉ bỏ đi mấy tên gian xảo, số còn lại thì giữ lại cả. Dù sao đối với chuyện quản lý Châu quận huynh đệ chúng ta đều dốt đặc cán mai. Giữ lại những người này để nội bộ không đến mức rối loạn.”

Trần Tín nhìn sơ qua rồi mệt mỏi nói: “Không cần hỏi ta, đệ xem rồi tự lo liệu là được.”

Tần Nguyên cố ý dừng lại giây lát, mới chậm rãi nói: “Còn một việc xin đại ca chỉ thị.”

Trần Tín khoát khoát tay: “Đệ nói hết một thể đi.”

Tần Nguyên toan mở lời thì Hạ hắc tử đã hối hả chạy vào thông báo: “Nhị đương gia, trên núi lại có tin.” Nói rồi dâng một phong thư lên, Tần Nguyên nghệt ra, ai viết cho y?

Y không rảnh suy nghĩ nhiều, nhanh chóng xé phong thư ra đọc qua thật nhanh, lúc đầu y kinh ngạc ra mặt, sau đó ra chiều suy tư, cuối cùng cười tới nỗi đập bàn.

Trần Tín liếc liếc, trong lòng cũng rất tò mò ai viết thư cho Tần Nguyên, bỗng dưng hắn tình cờ ngó thấy nét chữ quen thuộc, mắt trợn to hết cỡ, cất giọng hỏi: “Là ai viết thư cho đệ?! Mau đưa cho ta xem!”

Tần Nguyên đành phải giao bức thư cho hắn, Trần Tín giật phăng lấy đọc nhanh như gió, trong thư viết rằng Tần Nguyên phải hành động cẩn thận, đề phòng Thát Tử trả đũa. Cũng kiến nghị họ hãy bảo quản thi thể của Thát Tử, có dịp thì bán lại cho quan viên ở các châu huyện lân cận, để họ lấy thủ cấp của Thát Tử lên triều đình tâng công. Những Thát Tử bắt sống thì đừng giết, mà hãy để họ lao động, sau đó viết thư tới bộ lạc của tù binh Thát Tử, bảo họ mang bò dê hoặc kim khí tới trao đổi.

Trần Tín đọc tới trợn mắt há mồm, hóa ra Thát Tử còn có thể dùng theo cách này. Hắn nghiệm lại thật kỹ, chuyện mua thi thể Thát Tử để lĩnh công đúng là từng có thật, nhưng xưa nay họ chưa từng nghĩ tới chuyện bán. Sao cô luôn nghĩ tới chuyện kiếm tiền nhỉ, chẳng lẽ do phí chi dùng của cô quá ít? Nhưng việc này cô có thể tự nói với hắn mà, cần gì phải nói với Tần Nguyên?

Tần Nguyên sợ Trần Tín nổi điên bất tử nên vội vã giải thích: “Tẩu tử vội vàng viết thư cho đại ca, còn suy nghĩ này mới nghĩ ra nên mới chia làm hai bức, vả lại còn cho người khác trong núi chuyển đi. Nhưng kể ra thì hiểu biết của tẩu tử quả là khác thường.”

Trần Tín vẫn đang ghim chuyện lược bớt tám trăm chữ, hừ một tiếng cáu kỉnh: “Phải, ngay cả viết thư cũng khác thường.”

Câu này lập tức khơi dậy trí tò mò của Tần Nguyên, nhưng y không hỏi thẳng mà khéo léo nói: “Vì sao đại ca lại tức giận như thế? Phải chăng trong thư tẩu tử có lòng nghi ngờ huynh?”

Trần Tín hừ mũi: “Phải thế còn may? Nàng ấy là đồ keo kiệt.”

“Sao, keo kiệt?”

Trần Tín dứt khoát phát tiết: “Nàng viết thư cho ta mà còn bớt xén, lược bớt rất nhiều chữ. Đệ coi —“ Trần Tín chìa dòng cuối trong thư cho Tần Nguyên xem.

“Ha ha!” Tần Nguyên không kiềm được phá lên cười to.

Trần Tín càng tức hơn, thở phì phò nói: “Ta cho đệ coi để đệ cười à? Đệ mau nghĩ cách trị nàng cho ta.”

Tần Nguyên vội ngừng cười, nghiêm mặt đáp: “Đại ca hiểu lầm tẩu tử rồi.”

“Hửm?” Trần Tín ra bộ lắng tai nghe tường tận.

“Do tẩu tử sợ huynh đọc mệt nên mới viết ngắn gọn thế thôi.”

“À.” Trần tín thấy lý do này cũng tạm chấp nhận được. Tâm trạng cũng dễ chịu đi trông thấy.

Tần Nguyên thấy hắn đã nguôi giận, bèn nhân cơ hội nói: “Chúng ta nên cấp tốc xử lý xong mọi chuyện trong thành, rồi sớm đón tẩu tử vào thành.”

Trần Tín gật đầu liên tục. Tần Nguyên nhanh chóng đi phân công nhiệm vụ. Hồng đại hồ tử tiếp quản kho thóc, Quách Đại Giang coi sóc binh khí, Mặt Thẹo thì dẫn người đi tuần tra các nơi. Còn chuyện bán thi thể Thát Tử thì Tần Nguyên giao cho Triệu Lục Cân lo liệu. Tiểu tử này lanh lợi giảo hoạt, cực hợp với buôn bán. Về phần y và Trần Tín thì phụ trách sữa chữa tường thành, bố trí phòng ngự, đề phòng Thát Tử quay lại công thành.

Sau khi những việc này xử lý đâu vào đấy, Trần Tín cấp tốc cho người lên núi Nhạn Minh đón Văn Đan Khê vào thành.

Xe ngựa tới gần một ngôi nhà trong con ngõ của phủ nha thì chậm lại. Tòa nhà này là nơi ở của cậu em vợ Lưu tri phủ, sau khi cả nhà họ Lưu chạy trốn đã được Trần Tín thu lại.

Xe ngựa chưa dừng hẳn thì Trần Tín đã lao tới vén nhanh màn lên. Những người khác cũng biết điều dạt ra xa.

Hai người nhìn nhau chăm chú, Văn Đan Khê đột nhiên cảm thấy hắn trầm ổn hơn trước đây rất nhiều. Trần Tín nhìn cô thì nghĩ cô gầy đi nhiều rồi.

“Tay chàng khá hơn chưa?” Văn Đan Khê vừa vịn tay hắn xuống xe, vừa ân cần hỏi han.

“Đã khỏi rồi, rất linh hoạt.”

Hai người cùng bước vào trong viện, tòa viện ba gian, diện tích không lớn nhưng lại đẹp đẽ đầy sức sống. Trong viện trồng đầy hoa và cây cảnh, thấp thoáng bên trong là đình đài thủy tạ.

Trần Tín vừa đi vừa nói: “Nàng cứ ở tạm chỗ này trước, sau này sẽ đổi nơi lớn hơn. Ta đã cho người mua nha hoàn rồi, không bao lâu nữa nàng sẽ có cuộc sống tốt hơn trước.”

Văn Đan Khê nghe vậy thì khẽ chau mày, cô nhớ lúc học lịch sử thầy đã dạy, một trong những nguyên nhân khiến cuộc khởi nghĩa nông dân dễ thất bại là do giới hạn bản thân, họ quên mất chí hướng ban đầu, tới khi đạt thành thì bắt đầu vui chơi hưởng lạc không biết tiến thủ, cuối cùng trở nên tham lam đáng trách hơn cả giai cấp bóc lột mà họ từng phản kháng. Mong rằng các huynh đệ Trần Tín sẽ không rơi vào vết xe đổ của người xưa.

Tâm tư Văn Đan Khê rối rắm, nhưng cô nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của Trần Tín thì không thể giội vào chậu nước lạnh, thầm hạ quyết tâm sau này phải giảng đạo cho hắn dần dần.

Trần Tín thấy Văn Đan Khê chau mày có vẻ ưu tư, hỏi với giọng khó hiểu: “Nàng sao vậy?”

Hắn cố sức suy nghĩ hồi lâu, cho là mình bất cẩn làm cô hiểu lầm, lật đật giải thích: “Nàng yên tâm đi, ta đã nói với nha bà rồi, nàng cứ việc chọn nha hoàn xấu nhất, để khỏi phải bất an với ta.”

Văn Đan Khê: “…” Sao suy nghĩ của hắn lúc nào cũng dở hơi thế hả?

Văn Đan Khê ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng quyết định nói trắng ra để hắn đỡ nghĩ linh tinh.

Cô nhanh chóng cân nhắc từ ngữ, dùng cách nói thật thà nhất để mở lời: “Chàng muốn ta sống tốt, ta vui lắm. Nhưng mà, ta cũng thấy bất an.”

Trần Tín khó hiểu hỏi lại: “Sao nàng lại bất an? Từ lúc ta vào thành tới giờ chưa từng nhìn ngó nữ nhân nào khác, không tin nàng cứ hỏi bọn Nhị đệ thì biết. Trong doanh của ta tới ngựa cũng là đực.”

Văn Đan Khê dở khóc dở cười, cô tranh thủ tiếp luôn: “Ta bất an không phải vì chuyện đó, mà ta sợ mình ham mê hưởng lạc khiến chàng trở nên tham lam vơ vét của cải, cuối cùng trở thành kẻ bị người đời phỉ nhổ như bọn tham quan chuyên hà hiếp bách tính.”

Trần Tín im lặng trầm tư hồi lâu, rồi ngẩng đầu đáp: “Ta hiểu ý nàng.”