Edit: Yunchan
Trần Tín tháo mồ hôi ròng ròng, cười ngây ngốc, nhất thời không biết nói gì cho phải. Có điều hắn nghĩ kỹ thì lại thấy lời của con trẻ rất có lý. Mình có một đứa con gái thông minh như thế còn mạnh hơn một bầy con. Hôm nay hắn chiến công hiển hách, bên cạnh có kiều thê làm bạn, cuộc sống quá viên mãn, hắn còn thiếu gì nữa chứ? Chẳng phải chỉ không có con trai thôi sao? Có cái gì ghê gớm đâu, sau trăm tuổi, hai chân duỗi một phát, người chết như đèn tắt, còn quản gì tới cháu chắt đời sau! Nghĩ tới đây, Trần Tín đột nhiên cảm thấy khúc mắc trong lòng được tháo gỡ hoàn toàn.
Tử Khôn chạy ào tới, lắc lắc cánh tay Trần Tín, nói với vẻ mặt sùng bái: “Cha, cha là người cha tốt nhất trên đời, cha không hủ lậu tới nỗi chua lè như Nhị thúc, cũng không hủ nho tới nỗi lên men như Chu tiên sinh. Cha dám nghĩ dám làm, chưa bao giờ sợ người ta nói ngang nói ngửa. Lớn lên Bảo nhi cũng muốn được như cha. Cha cũng đừng làm cho Bảo nhi thất vọng nhé.”
“Không đâu không đâu, Bảo nhi ngoan.” Hai cha con đang nói chuyện, thì nghe bên ngoài vọng vào tiếng bước chân dồn dập. Mắt Trần Tử Khôn đảo lên, kéo tay áo Trần Tín, nói với vẻ tội nghiệp: “Cha, con ở lại đây trốn Miêu Miêu, cha đừng nói với ai hết nha.” Nói rồi cô bé lủi đầu chui xuống dưới khăn trải bàn.
Tử Khôn vừa núp kỹ, thì đã nghe có người gõ cửa. Trần Tín lên tiếng: “Vào đi.”
Chỉ thấy Tần Nguyên lê bước chân mệt mỏi đi vào, Trần Tín không ngờ Tần Nguyên lại tới nữa, hắn cho rằng đối phương muốn nhắc lại chuyện cũ, lần này hắn dùng giọng như chém đinh chặt sắt: “Nhị đệ, đệ không cần nói nữa, ta quyết không đồng ý.”
“Đại ca, huynh hãy nghe đệ nói, đệ…” Trần Tín giơ tay cắt phăng lời của y một cách kiên quyết, sau đó, hắn lấy đại ấn ra, thả xuống trước mặt Tần Nguyên, thẳng thắn nói: “Nhị đệ, ta không đồng ý với đệ, nhưng cũng không muốn làm khó đệ. Những thứ này ta đều giao hết cho đệ, sau này hãy giao chúng cho Thừa Tự với Thừa Kế, đệ cứ chọn đứa thông minh nhất trong mấy đứa bé trai đi.”
Tần Nguyên nhìn Trần Tín chết lặng, trên mặt lộ ra nụ cười thảm hại, đột nhiên, y quỳ sụp xuống: “Đệ không biết đại ca nghe được lời đồn này từ đâu, trời cao đất rộng chứng giám, nếu đệ làm vậy vì chút lòng riêng nào, thì hãy cho đệ bị ngũ lôi —“
Trần Tín giật mình, vội vàng bước tới kéo y lên, kinh ngạc hỏi: “Nhị đệ, đang yên đang lành, sao lại thề nặng như vậy?”
Tần Nguyên sống chết không đứng dậy, nhưng không chống nổi sức của Trần Tín, cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng đứng lên, nói với vẻ mặt chán chường: “Đại ca, đệ thật sự không có lòng riêng, càng không có ý muốn cướp quyền. Đệ…”
Trần Tín nói vội: “Nhị đệ, đệ nói vậy là sao! Huynh đệ chúng ta lâu nay luôn đồng sinh cộng tử, nhân phẩm của đệ thế nào sao ta không biết? Ta giao đại ấn cho đệ là đã nghĩ kỹ rồi. Hiện tại phương bắc đã định, mấy năm nay nam chinh bắc trừ ta đã hơi chán ghét, vừa hay, Tử Khôn lại là một nữ nhi, ta và tẩu đệ xem chừng cũng không thể sinh thêm. Cho nên ta muốn dẫn nàng đi thăm thú khắp nơi, cùng nàng nuôi Tử Khôn khôn lớn là được. Như người đọc sách nói là lui về ở ẩn. Trong mấy huynh đệ chúng ta cũng chỉ có đệ là đảm nhiệm được trọng trách này…”
“Không không, đại ca làm vậy là muốn đẩy đệ vào chỗ bất nghĩa…” Tần Nguyên lập tức nói với Trần Tín lời đồn mà Tử khôn kể cho y biết.
Trần Tín ngạc nhiên ra mặt: “Có việc này thật sao? Sao ta không biết?”
Ban đầu Tần Nguyên tưởng rằng Trần Tín đang an ủi mình, nhưng ngẫm kỹ lại, đại ca không phải là loại người như vậy, Trần Tín lúc nào cũng có sao nói vậy, nhìn vẻ mặt của Trần Tín tựa như không biết thật. Y cũng bắt đầu trỗi lên nghi ngờ.
Trần Tín vừa định nói tiếp, thì lần này tới phiên Tần Nguyên giơ tay ngắt lời: “Đại ca, tạm thời khoan nhắc tới chuyện con nối dõi, như lời huynh nói, mấy huynh đệ chúng ta còn sống thêm được mấy mươi năm, tới lúc đó mới quyết định đi, đại ấn này xin hãy thu hồi.”
Không đợi Trần Tín nói tiếp, y đã bổ sung một câu: “Nếu đại ca không muốn để đệ khó lòng giải bày, thì nhất định phải thu hồi, về phần tẩu, đệ sẽ tự tới nhận tội.”
Trần Tín vội vàng xua xua tay: “Quên đi, đệ đừng như vậy. Tẩu đệ là người hiểu chuyện, lát nữa ta về giải thích rõ với nàng, ta cũng biết đệ có lòng tốt, việc này coi như bỏ qua, đừng để trong lòng nữa. Trở về đệ với Băng Nhạn tỷ hãy giảng hòa đi, đừng cãi cọ nữa.”
Tần Nguyên nói xong thì như bị vắt kiệt sức, y yếu ớt chắp tay cáo từ, lê bước ra ngoài.
Tần Nguyên vừa đi, Trần Tín cũng không nén nổi tiếng thở dài. Hắn ngoái đầu kêu: “Bảo nhi, ra đi.”
“Meo meo meo. Cha, cha thật là uy vũ.” Trần Tử Khôn chui phắt ra ngoài. Trần Tín vỗ vỗ đầu cô bé, vẻ mặt từ ái. Mắt Tử Khôn xoay tít, cô bé cười khì nói: “Cha, chúng ta về gặp mẫu thân đi.”
Trần Tín cũng đứng lên nói: “Đi, chúng ta về chung.”
Tử Khôn vội vàng khoát khoát tay: “Cha, tam thúc với tứ thúc đều về hết rồi, lát nữa chắc chắn sẽ tới tìm cha. Con về trước.” Nói rồi cô bé chạy bổ đi như một con thỏ.
Ra khỏi thư phòng, Trần Tử Khôn nhíu đôi mày nhỏ lại, cân nhắc thật kỹ mưu kế vừa mới nghĩ ra, xem thử có bỏ sót chỗ nào hay không, đột nhiên mắt cô bé tối xuống, lúc nãy khi Nhị thúc hỏi phụ thân chuyện lời đồn, trong mắt thúc ấy hình như có vẻ hoài nghi. Thế không được, hôm nay lòng dạ thúc ấy rối beng, nên không thấy được sơ hở của mình, đợi tới khi đầu óc tỉnh táo lại, nói không chừng sẽ phản công rất nhanh. Không được, cô phải nhanh chóng vá lỗ hổng này. Cô đang nghĩ tới nhập thần thì chợt nghe một bà lão quét dọn lớn tiếng hỏi: “Đây không phải là tiểu thư sao? Nha đầu trong viện tiểu thư đang tìm người đó!”
Tử Khôn vừa thấy bà lão này thì bỗng nảy ra một ý hay.
“Lão bà bà ơi, con nói với bà một việc, bà giá nào cũng không được nói cho người khác nghe đó, con nghe nói…” Tiểu Tử Khôn há miệng kể liến láu chuyện mà cô bé đã nói với Tần Nguyên, thêm mắm dặm muối nửa thật nửa giả, bà lão há hốc miệng, nghe rất chi là nghiêm túc, sợ mình rớt mất chữ nào.
Lúc gần đi Tử Khôn còn phụng phịu dặn: “Bà bà giá nào cũng không được nói với người khác đâu đó.”
“Ôi ôi, tiểu thư yên tâm đi, ta không nói đâu.”
Trần Tử Khôn tung tăng chạy đi. Nhưng cô bé không về nhà ngay, mà dạo thêm một vòng bên ngoài, kể lại y chang với hai bà lão khác, sau đó vào rừng cây chơi một lát. Cô bé tính thời gian, cha cũng về nhà rồi, bây giờ mới đủng đỉnh đi về nhà, cô bé vừa đi vừa ngoảnh đầu kiểm tra, quả nhiên, từ xa cô bé đã nhìn thấy phụ thân đang đi về hướng nhà. Trần Tín cũng nhìn thấy con gái, hắn chạy vội lên gọi: “Bảo nhi, Bảo nhi.”
Trần Tử Khôn cố ý không nghe thấy. Trần Tín chẳng thể làm gì hơn là rảo bước nhanh hơn.
Chờ hắn về tới nhà thì Tử Khôn đã vào nhà từ lâu rồi.
Văn Đan Khê vừa thấy con gái đã hỏi dồn: “Con chạy đi đâu? Mẹ đang định đi tìm con đây.”
Trần Tử Khôn nhìn mẫu thân, đột nhiên bật khóc nức nở, lớn tiếng hỏi: “Mẫu thân, mẹ ngốc quá, tại sao không nói với cha, cũng tại cha mà mẹ mới không sinh được đệ đệ mà. Hu hu.”
Văn Đan Khê sửng sốt, trước đây khi hai người xem bệnh cũng không chẩn ra là vấn đề của ai, giờ con gái nói vậy là sao chứ.
Cô nói vội: “Bảo nhi, con đừng nghe người ta nói bậy. Lại đây, lại đây với mẹ nào.”
Tử Khôn tiếp tục lớn giọng kêu khóc: “Con biết mẹ vì mặt mũi của cha nên mới không nói ra, mẹ yên tâm, có ai hỏi con cũng không nói.”
Văn Đan Khê không rõ một đứa bé như cô sao lại biết nhiều như thế, cười cười bất đắc dĩ, rồi giang tay ra kéo con gái lại.
Bỗng nhiên, cửa bị đẩy bật ra đánh rầm. Trần Tín đứng đờ ra ở cửa, nhìn Văn Đan Khê với nét mặt cực kỳ phức tạp, trong ánh mắt hình như có cảm động và có cả tự trách. Văn Đan Khê nhìn hắn khó hiểu, hai người đối diện một lúc lâu. Trần Tử Khôn thấy tình hình này, vút một tiếng lỉnh nhanh ra cửa hệt như một con chuột.
Trần Tín bước từng bước tới gần Văn Đan Khê, rồi bất thình lình, hắn ôm chầm cô, nói với giọng kích động cùng tự trách: “Đan Khê, ta không phải là người. Vừa rồi ta thấy mình không nạp thiếp, chỉ cần một đứa con gái như Tử Khôn là đã tốt lắm rồi, còn cảm giác như mình đang hy sinh, nhưng ta lại không ngờ nàng lại phải chịu đựng nỗi khổ lớn như vậy, tại sao nàng không nói cho ta biết? Nếu như bọn Nhị đệ biết thì cũng không xảy ra việc này.”
Văn Đan Khê mở miệng toan giải thích, Trần Tín lập tức ngắt lời cô, lẩm bẩm: “Ta hiểu hết rồi, nàng vì thể diện của ta. Nàng sợ ta không ngóc đầu lên được trước mặt binh sĩ, có đúng hay không?” Nói đoạn, hắn bỗng tát chan chát vào miệng mình, tự mắng: “Sao ta lại đần như vậy, cây củ cải khỏe hay không khỏe cũng không rõ? Xảy ra chuyện đều đẩy hết lên người vợ, ta không phải người!”
Văn Đan Khê vội ngăn cản, vừa ôm vừa dỗ. Chẳng qua cô càng giải thích, Trần Tín lại càng không tin, tới cuối cùng, cô dứt khoát im luôn, kệ hắn muốn nghĩ sao thì nghĩ.
“Nương tử, nàng giận ta sao?”
“Không mới lạ.”
“Nàng đừng quên trước đây ta đã nói, nếu ta phụ tình bạc nghĩa, thì nàng cứ việc làm thịt ta.”
“Không quên, đang mài dao đây.”
“…”
Hai người kề mặt thì thầm, dù tình cảm không nồng nhiệt như trước đây, nhưng lại càng sâu đậm vĩnh hằng hơn thuở mới thành thân.
Sau khi Tần Nguyên trở về thì quả nhiên đầu óc cũng dần tỉnh táo lại. Y lập tức gọi Chu Thông và Hàn sư gia tới, cũng bâng quơ hỏi tới chuyện lời đồn. Cả hai đều lắc đầu tỏ ý không biết. Việc này càng làm Tần Nguyên nghi ngờ hơn. Những phụ tá này ai cũng có tai mắt nhanh nhạy, thường đặc biệt chú ý thu thập đủ loại tin tức đường lớn ngõ nhỏ. Nếu trên phố có lời đồn gì mới mẻ, họ nhất định sẽ không để lọt, vậy sao một chuyện lớn thế này, hai người lại hoàn toàn không biết gì cả? Chẳng lẽ lời đồn này căn bản chỉ là dối trá, nếu thật vậy, thì chỉ có một khả năng, tiểu Tử Khôn chính là người khơi lên lời đồn này.
Nhưng Tần Nguyên bác bỏ suy nghĩ đáng sợ này rất nhanh, lời đồn này soạn ra vừa có lý vừa có chứng cứ, không chê vào đâu được, hơn nữa đối với y một kích tất trúng, tuyệt đối không thể là một đứa trẻ tám tuổi soạn ra được. Y suy tư hồi lâu, cuối cùng nói ra suy đoán của mình, hai người vuốt râu trầm ngâm một lúc lâu, rồi đều lắc đầu tỏ ý không tin Tử Khôn có thể làm ra việc này, nhưng đồng thời cũng rất hoang mang rốt cuộc lời đồn này bắt nguồn từ đâu.