Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 105




Edit: Yunchan

Tần Nguyên và Trần Tín trải qua một trận cãi vã kịch liệt, cuối cùng tan rã trong bực tức. Tần Nguyên rầu rĩ ra khỏi thư phòng, đi dạo không mục đích trong hoa viên, nhớ lại chuyện vừa rồi y lại càng hậm hực. Vì chuyện này mà y và thê tử ân ái lần đầu tiên trở mặt, y và đại ca hòa thuận lâu nay xảy ra tranh chấp, y còn biết đại tẩu nhất định sẽ oán hận y. Haizz… Nhưng dù vậy, y vẫn thấy mình không sai. Thế nhưng, tại sao họ lại không thể hiểu nỗi khổ tâm của y chứ?

Tần Nguyên càng nghĩ càng thấy phiền não. Y đang đi tới, đột nhiên, từ trong bụi hoa vẳng tới tiếng khóc thút thít, nghe như giọng của một tiểu cô nương. Ai vậy? Là Lộ Lộ hay là Linh nhi? Trong lòng y chất đầy nghi hoặc, bèn quyết định tới xem cho rõ. Y lần theo âm thanh tới nơi, thì thấy một tiểu cô nương mặc áo hồng vừa lúi húi nhổ cỏ, vừa khóc nức nở, đôi vai nhỏ run run. Khiến người ta nhìn thấy phải đau lòng.

Thì ra chính là tiểu Tử Khôn. Tần Nguyên giật mình kinh ngạc, trong ấn tượng của y, tiểu Tử Khôn là đứa rất ít khóc nhè, đây là thế nào? Y không khỏi đau lòng, vội vã bước nhanh lên, ngồi xổm xuống, hỏi giọng ôn tồn: “Bảo nhi, con làm sao vậy? Có phải cãi nhau với đệ đệ muội muội không? Cứ nói với Nhị thúc, thúc sẽ đi giáo huấn chúng.”

Trần Tử Khôn chẳng buồn đoái hoài tới y, vẫn khóc lóc không ngừng. Tần Nguyên dằn lòng hỏi thêm vài lần. Trần Tử Khôn thấy thời cơ đã chín mùi, bèn ngoảnh mặt lại, mở to cặp mắt đỏ au như thỏ con, rưng rưng nước mắt nói: “Nhị thúc, con không muốn sống nữa.”

“Con nói gì vậy hả?” Tần Nguyên thất kinh, nhìn cô bé với vẻ mặt bàng hoàng.

“Con nói con không muốn sống nữa.” Tiểu Tử Khôn lặp lại rõ ràng.

“Bé ngoan, rốt cuộc con bị gì? Sao lại nghĩ như vậy chứ. Nào, lại đây nói rõ với Nhị thúc nào.”

Trần Tử Khôn cúi đầu im lặng giây lát, rồi thở dài nghẹn ngào: “Ôi, sống còn ý nghĩa gì? Một bé gái như con cũng có ai thích đâu, Chu tiên sinh, Hàn tiên sinh với Nhị thúc nhìn thấy con lúc nào cũng lắc đầu thở dài, cứ nói hoài sao con lại là một cô nương.”

Tần Nguyên chợt thấy lòng hổ thẹn, y mấp máy môi toan giải thích. Song, Trần Tử Khôn không hề cho y cơ hội chen ngang, tiếp ngay: “Còn nữa, nhà của con sắp phải cốt nhục chia lìa, hôm nay mẹ con trốn suốt trong phòng không ăn không uống, cha con thì phải cưới mẹ kế vào nhà nhanh thôi, tục ngữ nói, mặt trời tháng sáu như nấm đấm của mẹ kế, thay đổi thất thường, đau ơi là đau. Tới lúc đó con còn đường sống sao? So với bị hành chết, thì chi bằng giờ chết luôn cho rồi.”

“Bé ngoan, con đừng nghĩ như vậy. Thúc, thúc…” Ánh mắt Tần Nguyên lóe lên, tim như bị kim đâm. Y đột nhiên cảm thấy chữ nghĩa của mình trở nên nghèo nàn. Y trầm ngâm một hồi, mới dùng giọng khô khốc khuyên lơn cô bé vài câu. Trần Tử Khôn giương cặp mắt sóng sánh lấp lánh lắng nghe hết sức nghiêm túc.

Đột nhiên, cô bé lên tiếng: “Nhị thúc, bên ngoài đồn thật sao? Kỳ thật… Bảo nhi với mẫu thân cũng không tin Nhị thúc làm thế, nhưng mà… bọn họ lại đồn đãi thêm tai thêm mắt…”

Tần Nguyên giật mình, hỏi dồn: “Bảo nhi, con nói mau, con nghe được lời đồn gì?”

Lúc này Trần Tử Khôn luôn không sợ trời sợ đất, đột nhiên có hơi rụt rè, cô bé lắc đầu nguầy nguậy: “Con không nói được đâu. Con đã hứa với mẫu thân, hứa với người ta là không đồn ra ngoài nữa.”

Lòng Tần Nguyên chợt lướt qua một dự cảm không lành, y dằn giọng hỏi: “Bảo nhi ngoan, con cứ nói cho Nhị thúc biết, Nhị thúc đảm bảo không nói cho ai biết, không nói với mẹ con là con nói, được không?”

Trần Tử Khôn cúi đầu cắn môi, bộ dạng mâu thuẫn như đang giằng xé ghê gớm lắm. Cô bé suy nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng nói: “Được rồi, con sẽ nói cho Nhị thúc biết, vì ở trong lòng Bảo nhi Nhị thúc cũng như cha.”

Tần Nguyên nở nụ cười, chờ cô bé nói tiếp.

Tử Khôn chớp cặp mắt to trong veo hồn nhiên, nói với giọng hoang mang khó hiểu: “Thật ra Bảo nhi cũng không nghe rõ lắm, lúc con chơi trốn tìm với con mèo trong hoa viên thì chợt nghe có người nói lén, đại loại là Dịch Châu chúng ta sắp đổi chủ.”

Sắc mặt Tần Nguyên vụt thay đổi, y vội vàng bình ổn tâm trạng lại, rồi nở ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, khích lệ: “Bảo nhi nói tiếp đi.”

Trần Tử Khôn gật gật, ngoẹo cái đầu ra vẻ suy nghĩ, rồi chậm rãi nói: “Họ nói cha con trừ đánh trận ra không biết gì hết, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng phải hỏi ý mẹ — lúc đó Bảo nhi tức chết luôn, xém nữa là nhào ra đánh bọn họ một trận. Sao cha con không biết làm gì được chứ, cha leo cây còn nhanh hơn mèo, cha đào hang rắn đào một phát là chuẩn…”

“Khụ khụ, Bảo nhi, Nhị thúc biết cha con lợi hại, nhưng con có thể kể tiếp chuyện mấy người kia không?”

Trần Tử Khôn nghĩ ngợi thêm lát nữa, rồi mới nói tiếp: “Họ nói cha được như ngày hôm nay, phần lớn là dựa vào mẹ với Nhị thúc, bây giờ, Nhị thúc mượn chuyện con nối dõi để chọc tức mẹ, sau này Nhị thúc lại chọn một nữ nhân trong họ của thúc để gả cho cha con. Mẹ con vừa đi, cha con cũng mất luôn con cọp giữ nhà, vả lại có nữ nhân kia khống chế, cha cũng mất luôn oai phong… Sau này Nhị thúc có thể làm mưa làm gió. Hu hu, Nhị thúc, bọn họ nói tới tức chết người ta…”

Lần này ngay cả cười khổ Tần Nguyên cũng không nặn ra nổi. Cơ thể y run khẽ mất kiểm soát, hóa ra, nỗi khổ tâm của hắn không chỉ mỗi Băng Nhạn không hiểu, mà rất nhiều người cũng không hiểu, họ chẳng những không hiểu, mà còn nói những câu giết người như thế.

Tần Nguyên cảm thấy hình như đỉnh đầu mình có sấm to oanh tạc, thậm chí y còn không nghe thấy Tử Khôn đang nói gì.

Trần Tử Khôn lật đật bước lên đỡ y, nói với vẻ tự trách: “Biết sớm thì con đã không nói rồi.”

Tần Nguyên lắc đầu, nặn từ trong kẽ răng ra một câu: “Bảo nhi, con nói là đúng, nếu con không nói thì mấy ngày nữa, Nhị thúc có mười cái miệng cũng khó mà biện bạch.”

Trần Tử Khôn do dự một chút, rồi hỏi ngây thơ: “Lẽ nào mẹ kế Nhị thúc tìm cho Bảo nhi là đường muội của Nhị thúc thật sao? Sau này cô ấy có ngược đãi đánh đập tàn nhẫn Bảo nhi không, Nhị thúc, làm sao bây giờ? Con sợ lắm!”

Tần Nguyên đột nhiên cười to, chuyện trùng hợp như thế sao trách được người khác không nghĩ bậy. Cười xong, y lại giải thích với vẻ mặt lạnh tanh: “Đừng nghe người khác nói bậy, cô nương đó chỉ trùng hợp họ Tần mà thôi.”

“A —-“  Trần Tử Khôn dài giọng, gật đầu lia lịa.

Trần Tử Khôn dìu Tần Nguyên đi chầm chậm, cô bé an ủi Tần Nguyên bằng mấy lời không đầu không đuôi: “Nhị thúc, thúc đừng quan tâm mấy người đó làm gì, thúc phải bắt chước Tử Khôn nè, kệ người ta nói gì cũng chẳng để bụng. Người khác không tin thúc cũng có sao đâu, chỉ cần bọn con tin thúc là được rồi.”

Tần Nguyên vịn vào thân cây để đứng vững, ngoảnh mặt về hướng Tử Khôn rồi nói: “Bảo nhi ngoan, con về tìm mẫu thân con được không? Nhị thúc có chuyện phải làm, không chơi với con được.”

Trần Tử Khôn gật đầu tỏ vẻ rất hiểu chuyện: “Nhị thúc, thúc đi đi. Con không quấy rầy thúc nữa. Sau này con sẽ nghe lời bà vú khuyên, nhất định sẽ ngoan ngoãn trước mặt Nhị thúc, bà vú nói, như vậy, về sau Nhị thúc mới đối xử tốt với con hơn…”

Tần Nguyên ho húng hắng, thiếu chút nữa thổ huyết.

Trần Tử Khôn đi chậm từng bước một. Tới nửa đường, đúng lúc chạm mặt Mặt Thẹo, Hồng đại hồ tử và Quách Đại Giang, những người này nhận được thư của Tần Nguyên cũng chạy vội từ Tần Châu và Bá Châu về đây.

Ba người vừa nhìn thấy Tử Khôn thì đều kêu lên sốt sắng: “Bảo nhi, lại đây lại đây, để thúc ngắm tý nào, lớn tới cỡ này rồi.”

Tử Khôn bước tới chào hỏi ba người một cách lễ phép.

Mặt Thẹo cười hỏi: “Bảo nhi, con gặp Nhị thúc chưa?”

Tử Khôn vội vàng đáp: “Dạ gặp rồi, nhưng Nhị thúc không vui lắm.”

“Chuyện gì?” Ba người cùng nhìn cô bé, mặc dù họ biết không hỏi han được gì từ miệng một đứa bé, nhưng vẫn hỏi theo thói quen.

“…” Đầu tiên Tử Khôn vẫn ra vẻ lưỡng lự như vừa rồi, cuối cùng dưới sự truy vấn của ba người, mới lặp lại chuyện vừa rồi một lần. Sau khi ba người nghe xong thì đều cứng họng. Lời đồn này quả là có lý, có căn cứ.

Trần Tử Khôn nhìn phản ứng của ba người, bẹp bẹp miệng nói: “Mấy người đó đáng sợ quá chừng, bọn họ không những tung tin vịt về Nhị thúc, mà còn lôi luôn ba vị thúc thúc vào nữa, hu hu, các thúc nhất định phải bắt bọn họ, phạt bọn họ ác vào.”

Mặt Thẹo vốn nóng tính nhất, nghe vậy bèn hỏi dồn: “Bảo nhi, con nói gì hả? Còn phần của bọn thúc nữa hả?”

Trần Tử Khôn gật đầu, làm bộ nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng nói lấp lửng: “Bọn họ nói hễ ai đứng về phía Nhị thúc đều là đồng đảng của Nhị thúc gì gì đó…”

“HẢ —“ Ba người đồng thanh thét lên, hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nói ra lời.

“Ba vị thúc thúc, chẳng phải các thúc muốn tìm Nhị thúc sao? Không đi nữa, nói không chừng thúc ấy đi mất rồi đó.”

“À, đi đi.” Ba người như mới tỉnh ra từ trong mộng, cười khổ với cô bé một cái, rồi đi thất tha thất thểu tới trước.

Trần Tử Khôn đưa mắt nhìn theo họ, đợi tới khi mấy người đó đi xa rồi, cô mới phất ống tay áo đánh phật, chắp đôi tay nhỏ bé sau lưng rồi ngẩng đầu bước nhanh về phía thư phòng của phụ thân.

Hiện tại Trần Tín cũng bị việc này làm cho sứt đầu mẻ trán. Hắn đang đấm bàn thở dài, thì chợt nghe cửa vang lên tiếng ken két. Hắn ngước mắt nhìn lên, thì thấy Tử Khôn ôm một quyển binh thư dầy bước vào.

Vừa thấy con gái cưng, phiền não trong lòng hắn bất giác vơi đi đôi chút, vội cười ngoắc tay: “Bảo nhi, lại đây, lại đây với cha.”

Nếu như mọi khi, Tử Khôn chưa cần hắn gọi đã chạy tót tới cạnh hắn hệt như con chim sẻ, nhưng lúc này, trên khuôn mặt của Tử Khôn là vẻ nghiêm túc cùng cực, cô bé lắc đầu nói: “Không được, cha, con muốn đọc sách.”

Trần Tín đành phải đứng lên, chủ động tới gần con gái, cầm quyển sách trong lòng con gái lật lật, rồi bỗng lắc đầu, loại sách khô khan thế này mà Bảo nhi lại chịu sờ vào, đúng là kỳ lạ.

Hắn cúi xuống hỏi: “Bảo nhi, sao con không đi chơi với đệ đệ muội muội?”

Trần Tử Khôn thở dài thườn thượt như bà cụ non: “Họ có thể văn dốt võ nát, nhưng con lại không thể.”

Trần Tín ngỡ ngàng tới nỗi muốn rớt cằm, hỏi vội: “Tại sao không thể?”

Trần Tử Khôn khụt khịt, nói với cái mặt nặng trịch: “Bởi vì, người ta có huynh đệ, nhưng con không có. Nếu con không học cho giỏi, sau này lỡ đâu cha thay lòng, tìm mẹ kế sinh đệ đệ cho con, thì con không bị người ta ăn hiếp chết luôn sao. Cho nên nữ nhi phải tự thân cố gắng, phải dồn sức đấu với mẹ kế.”

Trần Tín bị những lời này của con làm cho dở khóc dở cười. Có điều, khi trông thấy con gái bình thường hoạt bát lém lỉnh, bây giờ lại thành bộ dạng này, lòng hắn lại thấy đau như đao cắt. Đồng thời cũng càng kiên định hơn với lập trường của bản thân.

Hắn không nhịn được bèn ôm con gái vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng con, hòa ái nói: “Bảo nhi, con nghìn vạn lần đừng nghĩ như vậy, cha chưa từng có suy nghĩ đó.”

Trần Tử Khôn dựa vào lòng phụ thân, hít hít mũi, giọng mang theo nức nở: “Bây giờ cha không nghĩ vậy, nhưng sau này ai biết có dao động hay không, người ta nói, lòng của nam nhân như mặt của con nít, thay đổi xoành xoạch. Sau này ai dám nói chắc.”

Trần Tín lắc đầu, vỗ nhẹ vào đầu con, rồi thở dài bất đắc dĩ.

Trần Tử Khôn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, hỏi với vẻ mờ mịt: “Cha, Bảo nhi có một chuyện nghĩ hoài cũng không ra, con hỏi mẫu thân, mẫu thân cũng không rõ, con nghĩ tới nghĩ lui, trên đời này chỉ có cha thông minh mới biết được, cho nên mới tới hỏi cha.”

Trần Tín nghe con gái khen mình thông minh, cũng chẳng cần biết là thật hay đùa, nhất thời mềm nhũn ra như uống mật ngọt.

Hắn cười tủm tỉm: “Bảo nhi ngoan, con nói đi con có chuyện gì không nghĩ ra?”

Trần Tử Khôn giãy khỏi ngực phụ thân, chắp bàn tay nhỏ sau lưng như người lớn, đi thong thả trong phòng vài bước, rồi chậm rãi nói: “Cha, cha nghĩ Bảo nhi có thông minh không?”

Trần Tín đáp không chút suy nghĩ: “Đương nhiên thông minh, thiên hạ này còn ai sánh được với Bảo nhi của cha.”

Trần Tử Khôn hỏi tiếp: “So với mấy đệ đệ thì sao ạ?”

Trần Tín thốt ra lần nữa: “Đương nhiên là con thông minh hơn.”

Trần Tử Khôn cau mày ra chiều khó hiểu: “Nếu con giỏi hơn các đệ đệ về mọi mặt, thì tại sao người ta luôn nói đáng tiếc con không phải là bé trai? Con là bé gái thì không tốt sao? Lẽ nào cha có một Bảo nhi còn chưa đủ sao? Cha còn nhớ lúc bé khi cha và con đi bắt chuột, vừa hay gặp một con mèo nhỏ dọa cho một ổ chuột lớn chạy tán loạn không?”

Trần Tín gật đầu đáp: “Đương nhiên cha nhớ.”

Trần Tử Khôn dẫn dắt từng bước: “Cha, cha coi đi, cha mẹ chuột sinh cả một bầy con thì được tích sự gì chứ? Chẳng phải cũng bị một con mèo nhỏ hù chạy mất sao. Vậy mới biết, con cái không quan trọng ở nhiều hay ít, mà phải xem chất lượng tốt hay không. Cha có một đứa con gái thông minh như con là có thể đạp tan ổ bọn họ. Cha cần gì phải đi theo người ta so bì số lượng.”