Edit: Yunchan
Trong sự tha thiết ngóng trông của Văn Đan Khê, rốt cuộc Trần Tín cũng vượt qua gió bụi trở về.
Hai người nhìn nhau thật lâu, trong lòng như có ngàn lời vạn chữ nhưng không biết phải nói gì trước hết, thế là hai người lên tiếng gần như cùng lúc: “Sao lại gầy đi thế này.” Nói xong cả hai lại cùng nhau bật cười.
Văn Đan Khê cười quyến rũ, kéo cánh tay hắn nói: “Đáng ghét, giành mất câu của ta.”
Trần Tín cười hì hì, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Nương tử, củ cải của ta nhớ nàng sắp chết rồi. Cái này không giành mất câu của nàng chứ.”
“Cút!”
“Hì hì.”
Trần Tín ngó nghiêng chung quanh, hỏi tiếp: “A, Bảo nhi đâu, bế tới cho ta gặp chút đi.”
“Để ta sai người bế con tới.”
Lúc này chợt nghe thấy tiếng bước chân lạch bạch lại gần, Trần Tín cúi đầu nhìn xuống, thấy một bé con bụ bẫm kháu khỉnh mặc áo đỏ quần đỏ đang chạy chập chững về phía họ. Đấy là tiểu Tử Khôn đã hơn một tuổi. Cô bé vừa mới học đi, vậy mà cứ khăng khăng muốn chạy, ai kéo cô nàng cũng chẳng chịu nghe.
Trần Tín thấy con thì kêu lên kinh ngạc, chạy vội tới đón nó. Đột nhiên, bịch một tiếng, tiểu Tử Khôn ngã sấp. Mấy nha đầu và vú em đứng canh bên cạnh thoắt cái biến sắc, hối hả nhào lên đỡ con bé. Ai ngờ tiểu Tử Khôn chẳng thèm la câu nào, dùng cả tay lẫn chân đứng dậy, sau đó chạy tiếp, miệng còn bập bẹ kêu lên hớn hở: “A ô.”
Trần Tín bước thật nhanh tới, bế bổng con gái cưng lên, hôn chùn chụt mấy cái liền, rồi kêu: “Bảo nhi của cha, còn nhận ra cha không?”
Tiểu Tử Khôn tò mò đánh giá Trần Tín, cặp mắt linh động của cô bé quét qua mặt hắn một vòng, rốt cuộc tìm được món đồ chơi ưng ý, cô bé bèn duỗi cánh tay béo núc ra cố chọc vào tròng mắt Trần Tín.
Trần Tín bị đau giả bộ kêu lên một tiếng, lúc này Văn Đan Khê cũng bước lên theo. Vội vàng kéo bàn tay nhỏ của Tử Khôn lại, nghiêm túc dạy dỗ: “Đó là mắt của cha, không được chọc.”
Tiểu Tử Khôn dẫu miệng tủi thân, tuy hết sức bất mãn, nhưng cô bé vẫn ngừng tay.
Văn Đan Khê nói với giọng chịu thua: “Sở thích của con bé cực kỳ lạ, gần đây đặc biệt thích bươi đồ đạc này nọ, mấy đồ trang sức trên đầu giường đều bị nói bươi hết lên, nó mà bươi không nổi thì lại réo người tới bới phụ. Mấy hôm trước còn bới cả cái sẹo trên mặt Ngũ thúc nó. Chắc giờ nó thấy mắt chàng khác mọi người nên mới nổi hứng đấy.”
Trần Tín cười phá lên: “Ha ha, không hổ là nữ nhi của ta, ngay cả sở thích cũng khác người.”
Tiểu Tử Khôn ngoẹo cái đầu nhỏ, cũng bắt chước Trần Tín cười khì khì.
Trần Tín thấy vậy càng cười khoái chí hơn, thành ra hai cha con hợp thành cái cảnh ngốc hết chỗ chê, ông lớn cười, cô nhỏ học theo. Cô nhỏ học cười lại càng chọc cho ông lớn cười to hơn. Cứ vậy mà làm tới. Trong sân cứ vang vang tiếng cười liên miên nối liền không dứt. Cuối cùng, Trần Tín cười tới hết hơi, chuyển sang nấc cục. Tiểu Tử Khôn học tới hiếu kỳ, trong miệng lại phát ra tiếng nấc nấc. Càng làm cho bọn nha đầu cười tới ngặt nghẽo.
Trần Tín bế con gái không chịu buông tay, nhưng lại tiếc vợ, đây thật là khó khăn đôi đường. Có lẽ tiểu Tử Khôn chơi mệt rồi, nên chẳng bao lâu đã ngủ mất. Xuân Thảo và Xuân Diên vừa thấy tiểu tổ tông ngủ, thì đồng loạt thở hắt ra một hơi, nhóc con này quá dồi dào sinh lực, chỉ cần nó thức thì chẳng được rỗi khắc nào. Suốt từ sáng tới tối còn mệt hơn cả làm việc nặng. Bà vú cười đón cô bé từ tay Trần Tín, bọn nha đầu cũng biết điều tản đi hết.
Trần Tín vừa thấy trong viện vắng tanh thì lại bắt đầu không yên phận, hắn đưa tay kéo eo cô qua, nhiệt tình nói: “Nương tử, chúng ta vào phòng nói chuyện.”
“Nhị Tín, Ngũ đệ muội cũng sinh một đứa con gái, tên là Quách Nhất Nhất, tám cân rưỡi, rất khỏe mạnh. Phải rồi, Băng Nhạn tỷ sao rồi? Mấy đứa bé có khỏe không?”
Tuy hai người họ thường xuyên thư từ qua lại, nhưng Văn Đan Khê vẫn không dằn nổi tò mò muốn hỏi hắn tình hình gần đây.
“Nương tử, chúng ta khoan nói mấy chuyện này đi, sau này còn thời gian mà.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng, họ vừa mới sải bước qua cửa, Trần Tín đã hết chờ nổi nhấc chân đạp toang cửa, rồi bế thốc cô lên. Văn Đan Khê vòng tay ôm lấy cổ hắn, dán chặt vào thân thể hắn, khép hờ hai mắt, chờ bước tiếp theo. Ai ngờ Trần Tín lại hít hà không ngừng trên người cô, rồi tò mò nói: “Nương tử, người nàng thơm quá.”
Văn Đan Khê tức tới nỗi đập cho hắn một cú: “Đồ ngốc, trước đó ta đã tắm bằng nước thơm rồi.”
“Ừ, ta bụi bặm thế này cũng phải tắm một cái mới đúng.”
“Ta đã bảo người chuẩn bị sẵn cho chàng rồi.”
“Nàng tắm với ta đi.”
“Không thèm.”
Trần Tín xin xỏ vô hiệu, cuối cùng hầm hầm uy hiếp: “Nàng chờ đó đi, coi ta về chỉnh nàng thế nào!”
Văn Đan Khê cười duyên: “Có bản lĩnh thì chàng tới đi. Ai sợ ai.”
…
Một lúc lâu sau đó, Văn Đan Khê vỗ về vết thương mới trên người hắn, đau lòng nói: “Có phải lần này đánh rất vất vả không?”
Trần Tín ngáp một cái, đáp hời hợt: “Cũng vậy thôi, chẳng qua Thát tử thì khó đối phó hơn thổ phỉ. Xem ra sau này phải siết chặt huấn luyện cho mấy tên nhóc con.”
“Vậy về sau chàng có phải xuất chinh thường xuyên nữa không?”
Bàn tay rộng của Trần Tín đặt trên bộ ngực đầy đặn của cô, không kiềm được xoa nắn, khàn giọng nói: “Cũng không thường, ta với Nhị đệ đã thương lượng xong, công thành ta đi, thủ thành y tới. Thời gian còn lại thì ta ở lại Dịch Châu, gần đây trong thành ngày càng nhiều trinh thám. Đừng để chúng ta đánh nhau ở bên ngoài, còn tổ thì bị người ta lật mất, lúc đó cái được không bù nổi cái mất.”
Văn Đan Khê xoa dịu: “Các chàng đừng quá lo lắng, Dịch Châu cũng không phải nơi mà họ muốn lật là lật được.”
“Chàng mau nói cho biết Băng Nhạn tỷ thế nào đi?”
Trần Tĩn gãi đầu: “Nói sao đây, hai người họ rất rất nghiêm chỉnh. Nhìn thì rất tốt. Nhưng mà nàng nói xem, sao Nhị đệ thành thân rồi mà vẫn quái đản như vậy.”
“Hả, y làm sao?”
Trần Tín thở dài bất đắc dĩ, buồn bực nói: “Đệ ấy cứ giục chúng ta sinh con trai nhanh lên.”
Văn Đan Khê thầm nghĩ, y vẫn chưa từ bỏ ý định. Haizz…
“Còn gì nữa không?” Văn Đan Khê thấy hắn có vẻ chưa nói hết thì lại gặng hỏi.
“Đệ ấy còn nói, còn nói, ta đối xử với mẹ quá độc ác. Còn nói gì mà bách thiện lấy hiếu làm đầu…”
Văn Đan Khê nhủ thầm trong lòng, suy nghĩ của Tần Nguyên cũng là lối suy nghĩ điển hình của cổ nhân, chẳng có gì là lạ.
“À, phải rồi, còn một chuyện quên kể với nàng. Chính là chuyện vợ trước của Nhị đệ.” Văn Đan Khê vừa nghe câu này thì trở người ngồi bật dậy, lật đật hỏi: “Chàng nói mau chuyện gì xảy ra.”
Ánh mắt Trần Tín lưu luyến trên bộ ngực rung rung của cô một cách gian tà, thậm chí còn nuốt ực nước bọt, Văn Đan Khê cúi đầu nhìn rồi mắng khẽ một tiếng, vội vã kéo chăn che lại, Trần Tín duỗi tay kéo cô qua, đặt lên người mình như trải thảm. Đôi bàn tay thô ráp của hắn vuốt ve liên hồi trên tấm lưng trơn mềm của cô. Văn Đan Khê giục: “Nói mau.”
Trần Tín ngáp thêm cái nữa, rồi mới thủng thẳng tóm tắt lại chuyện đã xảy ra: “Ta cũng không biết quá cặn kẽ, chẳng qua là có một lần ta tình cờ nghe binh sĩ bàn tán, vợ trước của Nhị đệ tới. Sau đó ta đi tìm Nhị đệ, quả nhiên thấy một nữ nhân trong thư phòng đệ ấy.”
“Cô ta, cô ta là loại người thế nào?”
Trần Tín chép miệng ra chiều khó khăn: “Loại người thế nào? Ta không tiếp xúc nhiều nên cũng không nói được, có điều xem chừng tướng mạo rất đẹp, Băng Nhạn tỷ không tài nào sánh được, ấy ấy, nàng đừng nóng.”
Tuy Văn Đan Khê không thoải mái lắm, nhưng vẫn không nói gì.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì ta đi về.”
“Cái đồ đầu gỗ này!” Văn Đan Khê quyết định không hỏi hắn nữa, việc này đi hỏi Hạ hắc tử chuyên gia tám chuyện mới đúng.
Trần Tín về chưa được mấy ngày, Văn Đan Khê lại phát hiện ra một chuyện làm cô buồn bực ghê gớm. Chính là tiểu Tử Khôn thích phụ thân hơn. Hai ngày đầu nó còn lạ Trần Tín, chỉ tò mò quan sát hắn thôi, nhưng sau đó, Trần Tín lúc thì để cho nó bò lên đầu mình, lúc thì chơi với nó trong sân. Thế là chẳng được mấy ngày, cái đồ nhóc con có mới nới cũ này đã thay đổi địa bàn. Mỗi sáng vừa tỉnh dậy thì đã kêu í ới, mở to mắt tìm kiếm bóng Trần Tín khắp nơi. Vừa thấy được Trần Tín thì đã huơ tay múa chân loạn xị, nhào tới. Văn Đan Khê gọi nó, người ta hoặc là nghếch đầu đi luôn hoặc là giả bộ không nghe thấy. Chuyện này làm cô bực hết sức, còn Trần Tín thì mừng tới nỗi không phân biệt được bắc nam.
Gần đây nhóc con không thích bới đồ nữa mà chuyển sang bứt, chuyện này nói nào ngay cũng dễ làm, vì cỏ trong sân nhà cô còn nhiều mà, Văn Đan Khê sợ con bị thương nên cố ý đeo cho nó một cái bao tay bé xíu, nhưng nhóc con kia lại hết sức ghét bỏ thứ đồ gò bó này, mới đưa qua là nó đã giật rớt luôn. Đáng sợ hơn là nhóc con không những thích bứt cỏ mà còn thích bứt cả râu. Thành ra mấy thúc thúc bá bá có ria mép bình thường rất thích vây quanh nhóc con, bây giờ vừa nhác thấy nó đã cấp tốc lấy tay áo che kín cằm mình lại, sợ chòm râu của mình bị nhóc con hạ độc thủ.
Lúc này tiểu Tử Khôn đang nghiêm túc nghiên cứu cằm của phụ thân, thấy trên mặt chỉ có mấy sợi râu ngắn ngủn, nó tóm cách nào cũng tóm không được. Mặc cho nhóc con hành hạ kiểu nào Trần Tín cũng chưa từng xị mặt giáo huấn, ngược lại còn cưng chìu cổ vũ: “Bảo nhi của cha đúng là khác người thường.”
Văn Đan Khê đã nhiều lần chỉ trích, nếu cứ vậy mãi thì hắn sẽ chiều ra một tiểu ma vương ngang ngược bằng trời. Trần Tín ngoài mặt thì ậm ờ đồng ý, nhưng sau lưng cô thì vẫn chìu hết nước nói.
Hai cha con chơi đã bên ngoài rồi, Trần Tín bèn dẫn nhóc con vào phòng đồ chơi rộng rãi để nghịch tiếp. Đột nhiên, tiểu Tử Khôn bất ngờ kêu một tiếng: “Cha, chơi.”
Trần Tín há to miệng kinh ngạc, reo lên mừng như điên: “Bảo nhi vừa nói gì, con gọi lại lần nữa đi!”
Tử Khôn nhăn mặt nhăn mũi, không nhịn được khua khua cái tay nhỏ: “Cha phiền.”
“A a, Bảo nhi của ta biết gọi cha rồi!”
Trần Tín hưng phấn lăn lông lốc trên thảm trải sàn xù lông, Tử Khôn cho là cha đang chọc mình chơi, nên tí tởn ngồi bên vỗ tay.
“Đi, đi, đi vòng vòng với cha.” Trần Tín bế đứa con gái lượn tới lượn lui khắp cái viện to đùng, kết quả trừ mấy người canh cửa đang làm nhiệm vụ buổi trưa, thì chẳng còn ai ở đây nghe hắn khoe nữa, hỏi ra thì mới biết toàn bộ đã được phu nhân cho đi nghỉ trưa. Trong lòng Trần Tín có hơi ấm ức, hắn vốn định khoe một vòng, rốt cuộc đành phải dẹp đường về phủ, lúc hai cha con vào phòng thì phát hiện Văn Đan Khê đã ngủ mất rồi.
“Nương tử, Bảo nhi biết gọi cha rồi.”
“À, ờ?” Văn Đan Khê nhắm mắt lại ngáp một cái. Mấy ngày nay cô mệt tới thảm, buổi tối hầu hạ lớn, ban ngày còn phải trông nhỏ.
“Hề hề, nương tử, con gọi cha trước này. Ha ha.” Trần Tín cười càn rõ, đầu hếch thật cao.
Văn Đan Khê xám xịt mặt mày, cô nhìn tiểu Tử Khôn, hỏi: “Bảo nhi, con không biết mẹ thật sao?”
Tiểu Tử Khôn hất đầu đi, nói một câu hết sức không tình nguyện: “Mẹ, hư.”
“Phụt.” Văn Đan Khê bị nhóc con này chọc giận tới nỗi cười sặc sụa.