Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 13: Chỉ muốn giam cầm em [13]




Edit: Kiri

“Anh…..” Diệp Tử run rẩy chỉ vào Kiều Diễm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ai dạy anh nói những lời này?”

Cô nghiêm nghị khuyên bảo hắn: “Ban ngày không thể tư dâm, hơn nữa anh còn là giám đốc một công ty, phải làm gương cho nhân viên, phải biết tự kiềm chế bản thân….”

Kiều Diễm cười vui vẻ, gõ đầu cô: “Anh chỉ đùa thôi.”

Nói xong hắn mở túi đồ Diệp Tử vừa mang tới rồi liếc qua cô một cái: “Được rồi, cơm trưa em cũng mang đến rồi, về nhà đi.”

“Này, anh quá vô tình vô nghĩa qua sông đoạn cầu đấy.” Diệp Tử bất mãn bĩu môi. Tuy cũng không muốn làm gì ở văn phòng Kiều Diễm nhưng cứ đi như thế cô lại không cam lòng.

Kiều Diễm bình tĩnh xoa đầu Diệp Tử: “Ngoan, tối sẽ về với em, nửa giờ nữa anh còn phải họp.”

“Gần đây anh bận thế!” Diệp Tử nhìn hắn, đột nhiên thở dài.

“Chờ qua đợt này anh sẽ đi du lịch với em.” Kiều Diễm chỉ nghĩ là cô giận dỗi vì mình ở bên quá ít, lúc nói không khỏi mang theo vài phần bồi thường.

“Ừ.” Diệp Tử cười cười, thanh âm nhẹ nhàng: “Được, vậy anh chuẩn bị họp đi, em về trước.”

Sau khi ăn cơm tối, rốt cuộc Kiều Diễm cũng ý thức được hôm nay Diệp Tử rất khác thường. Khi nhìn cô chỉ mặc nội y bước ra khỏi phòng tắm, suýt thì Kiều Diễm bóp gãy cây bút đang cầm trong tay.

“Em…..”

Không đợi hắn nói gì, Diệp Tử đã ngồi lên đùi hắn, cô ghé sát người vào liếm liếm vành tai hắn, ngón tay thì vờ như vô tình trượt nhẹ qua yết hầu hắn, toàn thân tỏa ra mùi ngọt đến say lòng.

“Anh muốn nằm trên em không?” Tiếng cô nhẹ nhàng, còn lộ ra chút mị hoặc.

Lúc đầu thân thể Kiều Diễm có chút cứng ngắc, giờ phút này lại trầm tĩnh lại, hắn cầm lấy tay cô đang đốt lửa trên người hắn, khẽ cười nói: “Đừng nháo, sáu giờ sáng mai anh phải lên máy bay.”

Nhất thời Diệp Tử bị dội một chậu nước lạnh, tất cả kích tình cô xây dựng đều vỡ tan tành, nhịn không được liền thật sự tức giận ba phần: “Anh đi công tác?”

Kiều Diễm ôm lấy Diệp Tử để cô dựa vào lòng: “Ừ, chiều nay vừa quyết định.”

“Đi công tác cũng không sao mà, chúng ta chỉ làm một lần thôi! Ở bên nhau lâu như thế mà không làm gì, nói ra ngoài người khác lại cười nhạo anh vô năng đấy, bạn học Kiều Tiểu Diễm.” Lúc này cảm xúc của Diệp Tử đã bình thường trở lại, cô cười khẽ nói.

Dù Kiều Diễm có quen với thái độ của Diệp Tử đến đâu thì giờ vẫn thấy hơi xấu hổ, tuy rằng mặt hắn vẫn lạnh tanh không hề thể hiện cảm xúc: “Chờ anh đi công tác về chúng ta kết hôn đi.”

Diệp Tử hơi hơi sửng sốt, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: “Thì ra Kiều giám đốc của chúng ta lại cổ hủ như vậy, không kết hôn thì không được làm?”

Kiều Diễm, bỏ qua lần này anh sẽ không còn cơ hội đâu đó.

“Thật sự đừng náo loạn.” Thanh âm hắn có chút khàn khàn, vươn tay ra trực tiếp kéo Diệp Tử dậy rồi ném sang bên cạnh.

“Hừ!” Diệp Tử hờn dỗi một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn rồi xoay người nhào lên giường mình, trùm kín đầu: “Tên đàn ông xấu xa, lần này là em chuẩn bị không chu toàn, lần sau tuyệt đối sẽ đánh gục anh thành công.”

Kiều Diễm đang gõ phím, nghe vậy liền cười: “Chuẩn bị không chu toàn?”

Diệp Tử oán hận: “Lần sau nhất định sẽ cho anh dùng xuân dược, rồi trói anh vào ghế, cởi hết quần áo ra kích thích anh, để anh thống khổ muốn mà không được rồi em vô tình đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt.”

“Ồ?” Kiều Diễm quay đầu nhíu mày nhìn cô, trong ánh mắt hẹp dài có ánh nguy hiểm chợt lóe qua.

Diệp Tử bị hắn nhìn sởn cả da gà, hơi hơi rụt người lại, ngượng ngùng nở nụ cười: “Em chỉ đùa tý thôi.”

Nhìn thấy Kiều Diễm lạnh lùng liếc mình một cái xong liền quay lại làm việc luôn, cô trùm chăn lên đầu, hờn dỗi nói thầm: “Còn không cho người ta bổ não một tý!”

“Tinh.” Đúng lúc này, trong đầu đột nhiên nhẹ nhàng vang lên một tiếng, Diệp Tử giật mình, ánh mắt lập tức trở nên bình tĩnh trầm ổn: “Ngô Xuyên, cậu thu xếp xong rồi à?”

Ngô Xuyên ở bên kia miễn cưỡng ngáp một cái: “Phải, xong rồi, thông đạo cũng mở rồi, cậu muốn về lúc nào cũng được.”

Diệp Tử xoay người nhìn thoáng qua Kiều Diễm đang rất nghiêm túc, nhẹ nhàng mỉm cười tà ác: “Biết rồi, vậy bây giờ đi.”

Cô nhắm mắt lại, mặc cho cả vùng ý thức sáng bừng lóa mắt rồi dần gom lại thành một hình người, sau khi ‘thành hình’ thì lộ rõ là gương mặt vô cùng xinh đẹp xủa ‘Diệp Tử’.

Cô nhẹ nhàng nói: “Số 307, dưới đây là quy tắc của cô, làm ơn nhớ kỹ.”

‘Diệp Tử’ mở mắt, ánh mắt không có tiêu cự: “Vâng.”

“Thứ nhất, Kiều Diễm là người duy nhất cô yêu trên đời này. Thứ hai, hằng ngày phải về nhà trước bốn giờ, về nhà xong phải nấu cơm và chờ hắn. Thứ ba, khi hắn đi làm, cứ mỗi giờ lại nhắn cho hắn một tin, nếu có hồi âm thì cô phải trả lời với tốc độ nhanh nhất. Thứ tư, trước đây cô đi cùng Chu Khánh Dương là vì không chịu được thái độ quá mức lãnh đạm của Kiều Diễm cho nên muốn lợi dụng Chu Khánh Dương để khiến Kiều Diễm ghen……”

Sau khi truyền đạt tất cả cho ‘Số 307’, Diệp Tử dừng một chút rồi không có hảo ý thêm cái cuối cùng: “Cuối cùng, mong cố gắng hạ gục hắn, mỗi lần đều phải khiến hắn cạn kiệt tinh lực.”

Số 307 nhắm mắt lại, hoàn toàn tiếp nhận những quy tắc này sau đó mặc cho Diệp Tử truyền hết trí nhớ của mình với Kiều Diễm cho số 307.

Một lát sau, ‘Diệp Tử’ mở mắt ra, trong mắt hiện lên ánh hào quang, trong giọng nói cũng mang theo một tia giảo hoạt: “Tôi nhớ kỹ rồi.”

Diệp Tử nhẹ nhàng cười cười, cái gì cũng không nói, im lặng thoát ra khỏi thân thể ‘ Diệp Tử’, cuối cùng cô liếc nhìn Kiều Diễm, cong mắt cười: “Về sau, hưởng thụ vui vẻ nhé.”

Cảm giác xuyên qua thông đạo cô đã quen rồi, sau một khoảng thời gian ngắn hơi mất cảm giác, cô tỉnh lại trong khoang dinh dưỡng. Tiếng Ngô Xuyên vang lên trong đầu cô, có vài phần ý cười: “Tử Nữu, tớ vừa mới tan tầm, cùng đi uống một chén đi?”

Diệp Tử bình tĩnh ấn nút mở khoang thuyền, cô nhẹ nhàng day day thái dương, thanh âm lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Không có hứng thú, đi tìm Tiểu Hân Hân của cậu đi.”