Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 1: Thế Giới 1: Chỉ muốn giam cầm em




Mơ mơ màng màng, thấy rất choáng váng, đầu cũng rất nặng.

Cô hơi bất ngờ nhíu mày, cảm thấy thân thể có chút khác thường, sắc mặt vốn tái nhợt lập tức trở nên khó coi.

“Ưm.” Diệp Tử vô thức nhích người, buồn bực rên một tiếng, thanh âm bị chặn trong cổ họng, có vẻ trầm thấp lại ngắn ngủi.

Ánh mắt cô lóe lên, suy đoán tình trạng hiện tại.

Miệng cô bị nhét thứ gì đó, chất vải thô ráp cọ vào cổ họng, một cơn buồn nôn dâng lên khiến cô gần như không thể hô hấp, chỉ có thể nặng nề co rúm mũi thở để giảm bớt chút choáng váng vì hít thở không thông. Không chỉ có thế, hai tay cô còn bị khóa trái sau lưng, cánh tay lúc này đã vừa mỏi vừa đau, hai cổ chân cũng bị xích lại, xích không quá dài, chỉ có thể đi từng bước nhỏ.

Quan trọng nhất là… Diệp Tử có chút không thoải mái giật giật cổ, tiếng xích sắt rầm rầm vang lên. Đây chính là một trong những thủ phạm khiến cô khó thở, trên cổ cô cũng có dây xích. Hơn nữa, đây còn là dây xích bằng da, kim loại và nhiệt độ của nó khiến cô rất khó chịu. Dây xích này bám sát vào cổ cô, gắn liền với một sợi xích dài cố định trên vách tường.

Xem ra ít nhất cũng là nhiệm vụ cấp D trở lên. Lần nào cũng cho cô nhiệm vụ như vậy.

Ánh mắt Diệp Tử tối sầm lại, lóe lên sự nguy hiểm.

Bây giờ cô không có tâm trạng quan sát cảnh vật xung quanh, trong đầu không vui hỏi: “Ngô Xuyên, kịch bản của thế giới này đâu? Tại sao đến giờ vẫn chưa truyền tới?”

Một giọng nói không nghiêm túc lập tức vang lên trong đầu cô, “A, Tử Tử, bộ dạng bây giờ của cô thật cmn gợi cảm.”

“Câm miệng, kịch bản.” Huyệt Thái dương của Diệp Tử nhảy lên.

“Đừng nóng, đừng nóng, để tôi chuyển sang cho cô.” Ngô Xuyên ở bên kia nhìn màn hình cười dâm đãng.

Diệp Tử cười thản nhiên, “Nhanh lên, dù sao cũng không phải cơ thể của tôi.”

“Hả? Phải không?” Ngô Xuyên nhíu mày nhìn cô gái gợi cảm mà nguy hiểm trong màn hình, lại sờ sờ cằm, “Chẳng lẽ đây không phải thân thể của Diệp Tử?”

Những nhân vật cô xuyên vào đều tên là Diệp Tử, không thể phản bác, cô chỉ có thể yên lặng trừng mắt, không thèm quan tâm đến anh ta nữa.

“Tiểu thuyết của thế giới này đây.” Sau khi trêu cô một lúc, Ngô Xuyên cuối cùng cũng làm việc chính.

Diệp Tử chỉ cảm thấy đầu mình đau xót, vô số tin tức xuất hiện.

Đây là một tiểu thuyết hắc ám, cả câu chuyện đều có vẻ tối tăm quỷ dị. Nhân vật cô sắm vai chính là một vật hi sinh, ngay chương một bộ tiểu thuyết đã miêu tả rất kỹ cái chết thảm thiết của cô. Là mối tình đầu của nam chính Kiều Diễm, cô và anh vốn từng có một khoảng thời gian rất ngọt ngào hạnh phúc bên nhau, nhưng rất nhanh cô gái này liền chán ghét. Cô bắt đầu bí mật hẹn hò với một người đàn ông khác đang theo đuổi mình, trong một lần đi ăn thì bị Kiều Diễm bắt ngay tại trận.

Vì thế cô chột dạ nhưng vẫn cố giả bộ tự nhiên đề nghị chia tay với anh: “A, bị anh phát hiện rồi. Đã như vậy thì tôi nói thẳng với anh luôn, tôi không thích anh nữa, chúng ta chia tay đi.”

Những lời này trở thành kíp nổ chạm vào dây thần kinh nguy hiểm của Kiều Diễm, anh cực kì rộng rãi chia tay trong hoà bình với cô, nhưng ngay ngày hôm sau lại dùng kế nhốt Diệp Tử trong căn biệt thự của mình trên núi. Diệp Tử đã cố gắng chạy trốn một lần nhưng không thành, bị Kiều Diễm đánh gãy hai chân, sau đó tuyệt vọng tự sát.

Cô dùng nĩa ăn cơm đâm mạnh vào cổ tay mình, rút ra lại đâm vào, mặc cho máu chảy ra cả buổi chiều, cuối cùng cũng kết thúc sự đau khổ của bản thân.

Tất cả cảnh diễn cộng lại cũng không quá ba chương, cho nên mới nói, cô chỉ là vật hi sinh để tác giả miêu tả tính cách cực đoan của nam chính thôi.

“Bệnh kiều ư?” Diệp Tử hơi nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.

Nữ chính lần này rất lâu sau mới xuất hiện, căn cứ vào thông tin trong tiểu thuyết thì ít nhất cũng là ba năm sau khi cô chết. Không tiếp xúc với cô gái này là tốt nhất, dù sao cô cũng xuyên qua rồi, không có chuyện của nữ chính nữa.

Nhưng, bệnh hoạn thì phải công lược thế nào mới tốt đây?

Diệp Tử đang suy nghĩ thì chợt nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra. Cô vô thức ngẩng đầu nhìn lại, một người đàn ông sắc mặt tối tăm đi đến.

Người đàn ông rất đẹp trai nhưng vì sự thù hận trong mắt mà trông có vẻ hơi hung ác nham hiểm, chờ anh đến gần, Diệp Tử liền nhìn thấy viền mắt thâm đen và ánh mắt đỏ ngầu của anh, rõ ràng là vô cùng mệt mỏi.

Anh đặt mấy thứ trong tay sang một bên, sau đó thô lỗ kéo Diệp Tử lại.

“Ưm.” Diệp Tử nhíu nhíu mày, ngồi thẳng người nhìn anh nhưng không phản kháng gì.

Kiều Diễm vươn tay tháo mảnh vải buộc ngoài miệng cô rồi lấy thứ nhét trong miệng cô ra. Mảnh vải ma sát trong cổ họng khiến cô gần như không thể nén lại cảm giác buồn nôn. Diệp Tử cúi đầu ho khan, hốc mắt đỏ hồng.

“Súc miệng.” Anh lạnh lùng đưa một cốc nước đến bên miệng cô, Diệp Tử cảm thấy cằm mình gần như mất cảm giác.

“Muốn tôi rót thẳng vào à?”

Diệp Tử phản ứng kịp, ngoan ngoãn mở miệng.

“A, tôi còn tưởng em muốn phun vào mặt tôi chứ?”

Diệp Tử đang định nhổ nước vào cốc thì hơi khựng lại, nhưng vẫn không nói gì.

Kiều Diễm cảm thấy không có ý nghĩa, cầm lấy chiếc bát ở bên cạnh giúp cô ăn cơm, Diệp Tử không phản ứng, anh đưa thìa qua cô liền hé miệng, không nói cũng không phản kháng.

Đợi đến lúc ăn cơm xong, Kiều Diễm lại cầm miếng vải định nhét vào miệng cô, Diệp Tử lập tức nghiêng đầu, vẻ mặt ghét bỏ, “Trên đó vẫn còn nước bọt đấy, bẩn chết đi được, anh không thể đổi một miếng vải mới à?”

Kiều Diễm híp mắt, “Em lại muốn làm gì?”

Diệp Tử giật giật cổ mình, khẽ cười nói: “Tôi đã như vậy rồi anh còn sợ cái gì?”

Anh nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt càng ngày càng âm trầm, cuối cùng đứng lên, “Chờ.”

Có lẽ là đứng dậy quá nhanh, Kiều Diễm hơi lảo đảo một chút, anh chống một tay lên tường để ổn định cơ thể, chờ cho đầu hết choáng váng.

“Anh sao vậy? Không thoải mái à?” Giọng nói của Diệp Tử hơi lo lắng, sau lại mang theo chút mỉa mai, “Anh vội làm gì mà đến thời gian ngủ cũng không có? Tròng mắt cũng đỏ lừ kia kìa.”

Kiều Diễm cười nhạo một tiếng, “Em đang quan tâm tôi đấy à? Thế nào? Muốn tôi chết nhanh một chút để chạy đi sao? Vô dụng thôi, nếu tôi chết thật, em cũng bị khóa ở đây cả đời. À, không, không phải cả đời, có lẽ không đến dăm ba ngày, em cũng sẽ bị đói chết.”

Nói xong Kiều Diễm lại chuẩn bị đi ra ngoài, đầu càng ngày càng nặng, anh cảm thấy cả người nhẹ bẫng đi khiến bước chân không vững. Anh lảo đảo vài bước, sau đó đột nhiên ngã thẳng về phía sau.

“A!” Diệp Tử theo bản năng né sang bên cạnh, đầu Kiều Diễm liền đụng mạnh lên mép giường, tiếp đó nặng nề ngã xuống đất.

Cô sững sờ nhìn Kiều Diễm đã rơi vào hôn mê, sau khi phản ứng lại thì bất đắc dĩ thở dài. Thì ra đây chính là lần Diệp Tử nhân cơ hội chạy trốn. Diệp Tử nhớ lại nội dung trong đầu, đầu tiên nguyên thân tìm chìa khóa xiềng xích trên người Kiều Diễm, lại phát hiện chỉ có thể cởi bỏ tay chân, dây xích trên cổ nối với xích sắt vẫn giam cầm cô tại căn phòng này. Cũng may là cô còn phát hiện điện thoại di động của Kiều Diễm, vì thế trực tiếp báo cảnh sát.

Tiếc là cô không biết mình đang ở đâu, cảnh sát còn chưa hỏi rõ, điện thoại di động trong tay đã hết pin. Nguyên thân lập tức tuyệt vọng, tinh thần gần như sụp đổ, cô đập vỡ một cái cốc rồi lấy mảnh vỡ đâm mạnh vào cổ Kiều Diễm, muốn giết anh.

Đương nhiên, cô không thể giết anh, ngược lại còn khiến anh bừng tỉnh vì đau đớn.

Nghĩ đến đây, Diệp Tử nhẹ nhàng mỉm cười, cô cố gắng xuống giường, đưa lưng về phía Kiều Diễm rồi sờ soạng trên người anh tìm chìa khóa. Lúc tay cô đau đến nỗi không thể giơ lên nữa thì mới tìm được chìa khóa mở khóa trên tay.

“Hic.” Cánh tay của cô không biết đã bị khóa trái như vậy bao lâu, vừa nhấc lên một cái đã đau đến mức nhe răng trợn mắt. Cô hung dữ lườm Kiều Diễm hôn mê trên đất, nắn bóp cánh tay cả buổi mới đi mở còng chân.

Sau khi tìm được di động trên người anh, cô mở danh bạ lật tìm nửa ngày, cuối cùng bấm số một người.