Nữ Vương x Nữ Vương

Chương 51: - Ám ảnh tuổi thơ




Edit: Jun
Beta: girl_sms

Kỉ Nhạc Huyên đối với những lời này rất hưởng thụ, nàng cười gật gật đầu,
"Vâng, chào chị."
Nữ Nhân cười cười sờ đầu Kỉ Nhạc Huyên
"Thật Ngoan."
Kỉ Nhạc Huyên trước giờ ghét bị người khác xoa đầu, lần này là ngoại lệ, nàng lại không khó chịu, chỉ đỏ mặt cười. Giang Diệc Hàm thấy vậy, cũng nở nụ cười nhạt, vỗ nhẹ bả vai Kỉ Nhạc Huyên,
"Tiểu quỷ, ở đây đợi tôi, tôi với chị ấy có chút chuyện cần nói."
Nói xong, không đợi Kỉ Nhạc Huyên kịp bất mãn, Giang Diệc Hàm đã nhỏ giọng nói với nữ nhân nọ,
"Chị, có thể cùng em lại đây một chút không?"
Ngay sau đó hai người liền đi ra ngoài ban công.
Nhìn Giang Diệc Hàm đang đi xa, Kỉ Nhạc Huyên mím môi, đi mà không được sự đồng ý của mình, thật sự là thiếu dạy dỗ, hừ, đợi trở về em tính sổ với chị!
Hừ lạnh một tiếng, Kỉ Nhạc Huyên tất nhiên không ngoan ngoãn đứng một chỗ đợi Giang Diệc Hàm, nàng lấy một ly Champagne từ mâm của người phục vụ vừa đi qua, sau đó đi dạo vòng quanh đại sảnh.
Đi tới đi lui một hồi, Kỉ Nhạc Huyên lại cảm thấy bên vai hơi nhói, một giọng nữ có chút biếng nhác truyền vào tai nàng,
"A, Tiểu Nhạc Nhạc."
Hai chữ Nhạc Nhạc chết tiệt đó, còn có xưng hô đáng chết đó, Kì Nhạc Huyên nhíu mày, xoay người, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm vẻ mặt hân hoan của nữ nhân phía sau, nghiến răng nhả ra năm chữ,
"Xin chào, Tiểu Tĩnh Tĩnh."
"A, Tiểu Nhạc Nhạc, sao cậu vẫn ngốc vậy chứ. Làm vậy thật không văn hóa nha, cậu phải nhớ tên 'Tịnh' của mình chứ."
Nữ nhân nói xong liền uống một ngụm rượu, nhướng mi mỉm cười nhìn Kỉ Nhạc Huyên.
Kỉ Nhạc Huyên nhìn nữ nhân đã để lại vô số bóng ma thời thơ ấu cho mình ở trước mắt, lạnh lùng nở nụ cười. Nữ nhân trước mặt này là Thư Tịnh Dung, có thể coi là nhỏ tuổi hơn nàng. Lúc nhỏ hai người là hàng xóm, nhà rất gần nhau, nhưng mỗi lần Kỉ Nhạc Huyên tới nhà Thư Tĩnh Dung chơi, đều bị nàng ta chọc cho phát tức. Bởi vì Thư Tịnh Dung luôn đứng trước mặt nàng, cười cười vỗ vỗ đầu con cún nhỏ, miệng kêu,
"Tiểu Nhạc Nhạc, nhìn này, con và chị này đều tên là Tiểu Nhạc Nhạc, mau đến gần chị ấy đi."
Nói xong câu này, nàng ta còn cầm hai chân trước nhỏ nhắn của chú cún, vẫy vẫy với Kỉ Nhạc Huyên,
"Tới vấn an chị này."
Đồi bại! Đồi bại! Đồi bại! Cái này rõ ràng là xem nàng như cún, tuy rằng con chó nhà Thư Tịnh Dung thật đáng yêu, nhưng bởi vì quan hệ đáng giận này với Thư Tịnh Dung mà Kỉ Nhạc Huyên đối với những con vật nho nhỏ đáng yêu thì một chút cũng không có thiện cảm, mỗi lần nàng nhìn thấy nó đều căm giận hừ lạnh, sau đó con chó nhỏ sẽ hướng về phía Kỉ Nhạc Huyên kêu ư ử. Hơn nữa khiến cho Kỉ Nhạc Huyên càng tức giận là khi nàng qua nhà Thư Tịnh Dung ăn cơm, con chó nhỏ luôn cọ cọ dưới chân nàng xin ăn, tất nhiên nàng không cho nó, sau đó chó nhỏ mang thù. Mỗi lần Kỉ Nhạc Huyên vừa đi đến, nó giống như nổi điên, đuổi theo cắn nàng.
"Gâu gâu, không cho ta ăn, tên xấu xa, ta cắn chết ngươi."
Mỗi lần con chó nhỏ đó rượt theo nàng, nàng đều chạy như điên, lúc nhỏ còn rất nhiều lần gặp ác mộng mà bừng tỉnh. Nàng nhớ rõ lúc nàng bị rượt, tên kia sẽ đứng một bên cười trộm, hoàn toàn không có ý muốn cứu nàng.
Đến cuối cùng, Kỉ Nhạc Huyên mới nghĩ ra cách trả thù, sau đó nàng đều kêu người kia là Tiểu Tĩnh Tĩnh.
"Hừ, Tiều Tĩnh Tĩnh"
Kỉ Nhạc Huyên không cho Thư Tịnh Dung mặt mũi, vẫn kêu chệch tên nàng.
Thư Tịnh Dung ũ không so đo với nàng, chỉ mở miệng cười,
"Được rồi, Tiểu Nhạc Nhạc, cậu làm sao lại ở đây?"
"Mình..."
Kỉ Nhạc Huyên cũng không muốn nói cho nàng biết lý do, liền hỏi lại,
"Còn cậu? Mình nhớ cậu đã xuất ngoại rồi mà?"
"A, là vầy, cha mẹ già nhà mình mệt mỏi, muốn mình trở về tiếp nhận công ty."
Thư Tịnh Dung bất đắc dĩ nhún vai,
"Ngược lại, không phải cậu gia nhập giới giải trí sao, làm sao cũng được tham dự hoạt động của giới kinh doanh."
"Kinh doanh?"
Kỉ Nhạc Huyên nghi hoặc, đây là hoạt động kinh doanh?
Thư Tịnh Dung cười cười,
"À, cũng không hẳn là hoạt động kinh doanh, buổi tiệc lần này là tiệc sinh nhật của Trầm tiểu thiếu gia, nhưng khách tham dự đều là chủ những xí nghiệp lớn, những người này sẽ nhân cơ hội nói chuyện công việc gì đó. Cậu là bạn của Trầm tiểu thiếu gia?"
Kỉ Nhạc Huyên nhớ tới Trầm Diệc Vân, không khỏi chán ghét hừ một tiếng,
"Ai là bạn của cái tên nam tiểu tam đó."
"Không phải?"
Thư Tịnh Dung thấy Kỉ Nhạc Huyên gật đầu, bỗng nhiên cười khoát tay lên cổ nàng,
"Không thì cậu tới đây làm gì? Chẳng lẽ biết mình ở đây, cố ý tới tìm mình?"
"Nằm mơ đi..."
Kỉ Nhạc Huyên chán ghét nói, muốn tránh khỏi cánh tay Thư Tịnh Dung, nhưng sức lực Thư Tịnh Dung lại quá lớn, nàng nhất thời tránh không được, rơi vào đường cùng, Kỉ Nhạc Huyên lại nhớ tới một chuyện, Thư Tịnh Dung chẳng phải rất thích chỉnh người khác hay sao, hôm nay gặp nàng ở đây, sao không nhờ nàng ta giúp mình chỉnh cái tên phó đạo diễn Tiêu Ức Tình thích khi dễ người kia?
Nghĩ như vậy, Kỉ Nhạc Huyên liền dùng khuỷu tay huých huých Thư Tịnh Dung,
"Này, Tiểu Tĩnh Tĩnh, giúp mình chỉnh một người."
"Hả, chỉnh người? Việc này mình thích làm a"
Thư Tịnh Dung vừa nghe liền cười hì hì.
"Bất quá chúng ta còn có mâu thuẫn hồi nhỏ, cậu cho mình lý do chính đáng, không thì mình không giúp"
"Ha Ha, bây giờ cậu còn muốn lý do chính đáng"
Kỉ Nhạc Huyên cười trêu nàng,
"Được rồi, mình kể cho cậu nghe chuyện đó là được."
Nói xong Kỉ Nhạc Huyên liền đem chuyện quen biết Tiêu Ức Tình kể cho Thư Tịnh Dung. Thư Tịnh Dung nghe xong che miệng a một tiếng, căm giận nhướng mày,
"Đây quả thật là kẻ xấu nha!"
"Đúng vậy!"
Kỉ Nhạc Huyên phụ họa.
Nàng biết Thư Tịnh Dung này tuy thích đùa dai, nhưng tam quan vẫn tương đối chín chắn, hơn nữa nàng ta lại có lòng chính nghĩa, thích nhất hành thiện trừ ác, nghe xong chuyện của Tiêu Ức Tình, nàng ta nhất định sẽ trợ giúp.
Quả nhiên, Thư Tịnh Dung khóa cổ Kỉ Nhạc Huyên, vỗ vỗ ngực mình, cam đoan
"Được, Tiểu Nhạc Nhạc, cậu yên tâm, thân phận hiện tại của cậu cũng không tiện tham gia, việc này giao cho mình, xem mình chỉnh chết tên xấu xa đó."
"Ừ, Tiểu Tĩnh Tĩnh, vậy mình yên tâm giao cho cậu."
Nói xong, Kỉ Nhạc Huyên cũng khoát tay lên cổ Thư Tịnh Dung, vỗ vỗ ngực.
Từ xa nhìn hai người nói chuyện thân mật, hành động thân thiết này không nghi ngờ khiến Giang Diệc Hàm vừa nói chuyên trở về thì sắc mặt đen hơn phân nửa. Giỏi lắm tiểu quỷ, kêu em ngoan ngoãn đứng đó chờ tôi, vậy mà lại chạy tới nơi khác cùng người ta kề vai bá cổ. Thật sự là thiếu dạy dỗ...
Ánh mắt lạnh như băng liếc một cái, Giang Diệc Hàm chậm rãi đi tới chỗ Kỉ Nhạc Huyên, lúc tới gần, Kỉ Nhạc Huyên thậm chí còn cùng Thư Tịnh Dung khoác vai tán gẫu. Cho tới khi Giang Diệc Hàm nhẹ nhàng hắng giọng, nàng mới phát hiện người trước mặt là ai.
Sắc mặt Giang Diệc Hàm âm trầm, nhưng vì vừa tìm được người giúp nàng trị tên phó đạo diễn khiến nàng đau đầu kia mà Kỉ Nhạc Huyên không phát giác, vẻ mặt vẫn vui sướng như cũ, cười hì hì nhìn Giang Diệc Hàm,
"A, Diệc Hàm, chị với chị của chị nói chuyện xong rồi à?"
"Ừ. Theo tôi lại đây."
Giang Diệc Hàm mặt lạnh nhìn nàng, cứng rắn cầm tay Kỉ Nhạc Huyên, hướng ra phía ngoài mà đi.
Kỉ Nhạc Huyên bị Giang Diệc Hàm mạnh mẽ kéo từ trong tay Thư Tịnh Dung ra, lường trước có lẽ là Giang Diệc Hàm có chuyện quan trọng muốn nói với nàng, liền xoay người nói với Thư Tịnh Dung,
"Đợi lát nữa gặp lại nha, Tiểu Tĩnh Tĩnh"
Sau đó vẻ mặt tươi cười đi theo Giang Diệc Hàm.
Kỉ Nhạc Huyên không chú ý khi Giang Diệc Hàm nghe được câu nói của nàng trước lúc rời đi, vẻ mặt liền như khôi băng ngàn năm.
Kỉ Nhạc Huyên bị Giang Diệc Hàm mang đến góc tối không người ngoài ban công, trên mặt vẫn vui tươi như cũ, mở miệng hỏi,
"Chuyện gì a?"
Định thừa cơ không có người mà chiếm tiện nghi Giang Diệc Hàm, lại không ngờ phía sau truyền lại hai tiếng "Bốp bốp". Hai tiếng vang nhỏ, lại thấy mông truyền tới cảm giác đau, liền kêu lên "Ai u"
"Họ Giang, chị làm gì đánh em?"
Kỉ Nhạc Huyên nhanh tay che mông, giẫn dữ trừng mắt nhìn Giang Diệc Hàm, sao tự dưng không nói gì mà đánh mông nàng, chẳng lẽ Giang Diệc Hàm là S, đừng nói nàng ta đóng Đông Phương Bất Bại đánh Nhậm Oanh Oanh đánh đến nghiện rồi nha?
Giang Diệc Hàm cho nàng một câu trả lời rất ngắn gọn, mở miệng phát ra năm chữ:
"Bởi vì em không ngoan"
"Hả?"
Kỉ Nhạc Huyên sửng sốt, em đã ngoan ngoãn cùng chị đi dự tiệc rồi, còn nói em không ngoan, em mấy ngày nay rất ngoan nha, cái tên vạn năm thụ nhà chị, thiếu dạy dỗ!
Giang Diệc Hàm thản nhiên nhìn nàng, nhẹ nhàng mở miệng hỏi,
"Nữ nhân vừa rồi là ai?"
"Chị nói Tiểu Tĩnh Tĩnh?"
Kỉ Nhạc Huyên hỏi lại.
Giang Diệc Hàm nghiêm mặt, nhướn mi,
"Tiểu Tĩnh Tĩnh, kêu thật thân thiết."
"Gì?"
Kỉ Nhạc Huyên khó hiểu nhìn Giang Diệc Hàm,
"Đó là biệt danh em đặt cho nàng, không phải là chị ghen tị đó chứ?"
Giang Diệc Hàm chỉ nhìn nàng, không nói, Kỉ Nhạc Huyên bỗng nhiên cười cười xoa má Giang Diệc Hàm,
"Ai nha, mặt than. Đừng ăn dấm chua bậy bạ, nha đầu chết tiệt kia là bạn từ nhỏ của em, em cũng không giống chị, ra ngoài tìm tiểu tam."
Giang Diệc Hàm trầm tư một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu,
"Tiểu quỷ, tôi không có."
Kỉ Nhạc Huyên nhìn Giang Diệc Hàm có vẻ rất thành thật, bỗng nhiên nở nụ cười, một bên cười một bên đem Giang Diệc Hàm ôm chặt vào lòng,
"Ai nha, em biết, em tin tưởng chị. Diệc Hàm, chị thật đáng yêu."
Thật sự là tiểu thụ đáng yêu mà, ha ha...
Giang Diệc Hàm không biết suy nghĩ của Kỉ Nhạc Huyên, nàng chỉ vì thái độ của Kỉ Nhạc Huyên mà cảm động, vươn tay xoa xoa cái mông mềm mại nào đó, nhẹ giọng hỏi,
"Còn đau không?"
Kỉ Nhạc Huyên lắc đầu, hôn lên môi Giang Diệc Hàm.
Lúc này, chị của Giang Diệc Hàm là Trầm Diệc Thư lại bất ngờ đi tới, nàng ho nhẹ một tiếng, Kỉ Nhạc Huyên kinh hoàng tách ra khỏi người Giang Diệc Hàm.
"Chị."
Giang Diệc Hàm nói chuyện tuy rằng giọng vẫn lạnh lùng, nhưng âm lượng lại hạ thấp xuống.
Trầm Diệc Thư cười dịu dàng với hai người,
"A, xem ra chị tới không đúng lúc. Nhưng mà Diệc Hàm, sinh nhật Diệc Vân, em nên có lời chúc mừng, em chuẩn bị một chút, lát nữa đi qua đó. "
Giang Diệc Hàm nhẹ 'Òh' một tiếng đáp lại, Trầm Diệc Thư cười với hai người rồi rời đi.
Kỉ Nhạc Huyên nhìn bóng dáng Trầm Diệc Thư, lại muốn trêu chọc Giang Diệc Hàm,
"A, Diệc Hàm, chị nói xem, cùng là người một nhà mà sao chên lệch lớn như vậy, chị xem chị ấy thật dịu dàng nha."
Giang Diệc Hàm giật mình, lập tức cười lạnh,
"Tiểu quỷ, nàng ấy là chân nhân bất lộ tướng, giết người không thấy máu. Em đừng thân thiết với nàng quá."
"Hả?"
Kỉ Nhạc Huyên nhướn mày, nghi hoặc khó hiểu.
Giang Diệc Hàm nhìn biểu cảm của Kỉ Nhạc Huyên, khuôn mặt lạnh lùng dần lộ ra nụ cười nhẹ, nàng nắm tay Kỉ Nhạc Huyên, chậm rãi đi vào đại sảnh.