Edit: Phuong1988
Beta: Dua G
Vì muốn Kỉ Nhạc Huyên tin rằng vùng phụ cận thực sự có người mai phục, Silvia cố ý đem chiếc xe đang hở mui của mình đóng lại.
Silvia không quen xe của mình biến thành bộ dạng này bởi vì ngoại trừ trời mưa xuống, mui xe hình như chưa bao giờ khép lại.
Thoáng nhíu mày một cái, Silvia chợt nghe người bên cạnh nói giọng nghi ngờ.
"Này, chị nói phụ cận thật sự có đội chó săn sao?"
Kỉ Nhạc Huyên sờ sờ cằm. Nàng nghĩ đến lời nói của Giang Diệc Hàm có rất nhiều điểm nghi ngờ. Nếu có đội chó săn thật, sáng sớm Giang Diệc Hàm tại sao lại vén màn cửa sổ lên, còn yên tâm một mình đợi ở chỗ này sao? Nhưng mà nếu chó săn vừa đến thì vẫn là có khả năng.
Sivlia mím môi một cái, trong lòng nàng đang cười trộm, theo Giang Diệc Hàm - một bông hoa ít tin tức nhiều năm như vậy, còn nhìn không ra sao? Tên kia là nổi danh cẩn thận đó. Nếu Cố Tịnh Thần thông báo nàng bị chụp, nàng nhất định sẽ lưu ý những người gần đó, hơn nữa tiểu khu này đội chó săn cũng không phải dễ dàng mà trà trộn vào được.
"Thật là, tại sao tôi lại hỏi chị. Nhìn chị giống như cái gì cũng không biết."
Kỉ Nhạc Huyên của chúng ta ghét bỏ mà lắc đầu.
"Này, không nên coi thường người ta như thế được không?"
Silvia nhíu mày thật chặt, nói sao đi nữa nàng cũng từng vất vả làm trong vòng giải trí nhiều năm, về sự từng trải so với Kỉ Nhạc Huyên đương nhiên nàng có kinh nghiệm hơn nhiều.
Kỉ Nhạc Huyên quét mắt nhìn nàng, khinh thường "hừ" lạnh một tiếng.
Silvia cảm giác mình thật là không có việc gì đi gây sự. Thật sự là nhục a, có ý tốt giúp các ngươi, còn có nguy cơ bị tỷ tỷ nhà mình đuổi đi, bây giờ lại còn phải chịu mặt lạnh của ngươi. Ông trời ơi, làm người tốt thật không dễ mà.
Silvia há miệng, thật muốn nói sự thật cho nàng biết, nhưng lúc này lại nghe Kỉ Nhạc Huyên dùng một giọng hết sức lười biếng nói:
"Quên đi, dù sao tôi cũng đi rồi, có chó săn hay không cũng không sao. Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Silvia tự phỉ nhổ mình. Thật đúng là nhục mà, người ta đã ghét bỏ cô, cô còn đáp lời.
Sắc mặt Kỉ Nhạc Huyên bỗng có chút thâm trầm, nghĩ tới cảnh khẩu vị nặng ấy, cảm giác xấu hổ lại làm nổi lên lửa giận trong nàng, Kỉ Nhạc Huyên hét:
"Khốn kiếp! Họ Giang kia, thực sự là khốn kiếp! Lưu manh! Khẩu vị nặng !Aaaa!"
Nổi điên hả? Silvia ổn định tay lái, vô cùng bình tĩnh hỏi lại:
"Nàng làm gì em?"
Kỉ Nhạc Huyên liếc nàng một cái:
"Không nói cho chị! Lái xe của chị đi!"
Nhục thật! Silvia đè nén lửa giận cùng uỷ khuất trong lòng, bình tĩnh lái xe.
Qua hồi lâu, Kỉ Nhạc Huyên đã mở miệng:
"Này, chị với người kia rất quen, nhà nàng chị hẳn là quen thuộc đi."
Silvia chịu giáo huấn lần trước, ngậm miệng không nói.
"Em nói ai?"
Kỉ Nhạc Huyên trừng nàng:
"Nói cho tôi biết, người kia đặc biệt biến thái đến nỗi mỗi phòng đều lắp camera phải không?"
Silvia bỗng nhiên nghi ngờ, tiểu Kỉ hỏi điều này đễ làm gì?
Đúng lúc chờ đèn đỏ, Silvia rãnh rỗi không việc, liếc mắt Kỉ Nhạc Huyên bên cạnh, lại nhìn thấy Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày chu môi bộ dáng oán khí ngập trời. Nàng đột nhiên cảm giác được người trước mắt thật đáng yêu, trong nhất thời lòng yêu mến với tiểu muội muội cuộn trào mãnh liệt, Slivia bình ổn hơi thở, lần nữa bị coi thường, nàng tiếp lời:
"Em hỏi điều này để làm gì?"
"Muốn biết thì trả lời tôi."
Kỉ Nhạc Huyên nhìn thẳng vào Sivia, trong con ngươi có chút lửa đỏ đang thiêu đốt.
Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên, Silvia lần nữa đem lực chú ý về phía trước. Nàng lái xe ra ngoài, hỏi ngược lại.
"Em ở nhà nàng cũng một thời gian rồi, em có thấy không?"
Kỉ Nhạc Huyên phồng má trầm tư, trong đầu nhớ lại cảnh tượng trong ngôi nhà Giang Diệc Hàm, cuối cùng bỗng cắn môi.
"Hổn đản! Nàng lại gạt tôi!"
Nhưng mà nàng vẫn chưa hành động, vì nàng sợ sau khi Giang nữ vương biết, sẽ ngược đãi nàng. Bất đắc dĩ nhún vai, Silvia bỗng nghĩ đến sáng nay Giang Diệc Hàm nói băng ghi hình gì đó, nàng lại nhiều chuyện:
"Này, tiểu Kỉ, chẳng lẽ Diệc Hàm nói, nàng đã quay cảnh em đang loạn tính sao?"
Kỉ Nhạc Huyên hung hăng trừng nàng, Silvia không để ý cười khẽ.
"Đừng nghĩ em sẽ giết tôi diệt khẩu, tôi mà xảy ra chuyện, em cũng sẽ gặp nguy hiểm. Đừng quên, hai ta bây giờ là trên một chiếc xe. Tôi mất mạng thì xe hủy, xe hủy thì em vong!"
"Hừ."
"Này tiểu Kỉ, em làm tôi thất vọng quá, em có biết là tôi là 'fan Nhạc công' không? Vậy mà em... Aiz..."
Silvia thở dài.
Kỉ Nhạc Huyên lại nhíu mày.
"Cái gì 'fan Nhạc công'?"
"Chính là 'Nhạc Diệc đảng', 'fan Nhạc công' đó."
Silvia mỉm cười trêu đùa.
"Hừm, nếu băng ghi hình của em bị tiết lộ ra ngoài, phỏng chừng mọi người trong 'Nhạc Diệc đảng' đều biến thành 'fan Diệc công'."
"Nói bậy."
Kỉ Nhạc Huyên cũng hiểu ý của Silvia, không phải bất mãn với nàng sao. Hơn nữa, không phải do nàng nguyện ý, mà là do nàng không thanh tỉnh nha, lúc thanh tỉnh phần lớn nàng đều là công đó.
Kỉ Nhạc Huyên lần nửa hừ lạnh.
"Nhưng mà Silvia này, chị nên vì chị là 'fan Nhạc công' mà cảm thấy vinh quang."
"Vô cùng vinh hạnh a."
Silvia cười tươi rói:
"Nhưng mà tiểu Kỉ à, em xem tôi làm cho em nhiều như vậy, em cũng nên thõa mãn một chút ham muốn tám chuyện của tôi đi chứ."
"Chị nói cho tôi biết trước làm sao để ăn người đó sạch sẽ đi."
Kỉ Nhạc Huyên nhướng mày, tôi không thể nói cho cô biết tối hôm qua xảy ra chuyện gí. Hơn nữa tôi cũng không rõ lắm a.
Silvia hì hì cười xấu xa.
"Nhìn bộ dáng em kìa, em đẩy ngã không được chứ gì?"
"Ai nói, tôi đẩy ngã rất nhiều lần rồi!"
Kỉ Nhạc Huyên không nghĩ ngợi liền thốt lên, nói xong rồi lại có chút đỏ mặt.
"Chị hỏi điều này để làm gì?"
Silvia không trả lời, trái lại cười trêu tức.
"Ôi, nhiều lần à. Nhưng mà cũng không phải hoàn toàn thành công đi. Nói tỷ tỷ nghe một chút, em với nàng đã đến mức nào rồi, tỷ tỷ tôi sẽ thật tình giúp em."
"Bà tám."
Kỉ Nhạc Huyên khinh bỉ liếc nàng, vấn đề riêng tư tối mật như thế, nàng làm sao có thể trả lời chứ.
"Ôi chao, tiểu Kỉ,chẳng lẽ em thật sự là thụ hả?"
Silvia tiếp tục chế nhạo.
Kỉ Nhạc Huyên lại bất mãn.
"Ai nói tôi là thụ!"
"Ồ?"
Nhìn sắc mặt Silvia không tin, Kỉ Nhạc Huyên cắn răng.
"Nửa người trên."
Silvia cũng hiểu được, nửa người trên tất nhiên chỉ là bộ ngực. Trước tiên nàng cảm thán hai người phát triển cực nhanh, sau đó rồi lại cười nhẹ.
"Tiểu Kỉ, không được a, muốn nàng toàn tâm toàn ý khuất phục em. Nhất định tầm nhìn phải rộng thêm nữa."
"Chị nói là nửa người dưới?"
Má Kỉ Nhạc Huyên bỗng hiện lên hai khối đỏ ửng. Nàng suy nghĩ một chút về thời điểm mình ức hiếp nửa người dưới của Giang Diệc Hàm, vừa nghĩ đến Giang Diệc Hàm đỏ mặt dáng vẻ mềm mại than ngâm, lòng Kỉ Nhạc Huyên mạnh mẽ rung động. Nửa người dưới sao? Hình như là nơi rất tốt đẹp....
Kỉ Nhạc Huyên khoé miệng không khỏi kéo lên nhìn Silvia gật đầu, kiêu ngạo cười.
"Yên tâm, sau này nơi ấy sẽ là chiến lược của tôi."
"Ôi, thật tự tin. Bất quá lúc này mới giống một công."
Silvia rất muốn vỗ vai Kỉ Nhạc Huyên, nhưng nàng cần dùng hai tay lái xe, vì vậy nàng thở dài:
"Aiz..."
"Làm sao vậy?"
Silvia chỉ là muốn biểu đạt một chút hậm hực trong lòng. Nhưng nàng bỗng nhiên nghĩ tới tỷ tỷ mình và thân phận hiện nay của Giang Diệc Hàm cùng Kỉ Nhạc Huyên. Nàng không khỏi nhắc nhở Kỉ Nhạc Huyên một chút.
"Tiểu Kỉ à, tỷ tỷ tôi nhất định phải nhắc em một chút, hợp đồng Giang Diệc Hàm còn nửa năm là hết kỳ hạn. Đến lúc đó nếu nàng rời công ty, em phải làm sao?"
"Nàng sẽ đi sao?"
Kỉ Nhạc Huyên có chút sầu lo, nhưng mà lập tức lại hiện lên thần sắc tự tin.
"Đi cũng không sao cả, dù sao nàng đi đâu, thì tôi đi đó, tôi nhất định quấn lấy nàng."
Nhất định phải tiến công chiếm đóng cảnh vật tốt đẹp ấy!
"Ha ha."
Mặt Silvia lộ ra biểu tình khen ngợi.
"Cố gắng lên đó, Nhạc công đại nhân."
"Hừ."
Đáp lại là một tiếng khinh thường hừ lạnh.
Silvia cảm thấy khuôn mặt nóng hỏi của mình đang dán lên một cái mông lành lạnh, thực sự là nhục a... Tuy Silvia cảm thấy bị áp bức, nhưng khoé miệng lại cong lên, Diệc Hàm, em thực sự là tìm được nửa kia tuy đáng yêu nhưng cũng đáng trách.
Sau khi đưa Kỉ Nhạc Huyên về nhà, Silvia lại đặt hai vé máy bay đi về, nàng biết nơi này không thể ở lâu, phải tránh hiềm nghi a.
Lái xe về khu dân cư, Silvia không có về nhà, trái lại đi nhà Giang Diệc Hàm. Lúc nàng đến nhà Giang Diệc Hàm, Giang Diệc Hàm đã thay bộ sô pha phòng khách, lần này là hồng nhạt. Đây thật là lần đầu tiên, thật không hài hoà! Silvia trong lòng gầm nhẹ, băng sơn vậy mà lại đổi sô pha hồng nhạt, thật là cảnh tượng mới lạ.
Nhưng mà với nghi vấn của nàng, Giang Diệc Hàm trả lời vô cùng thản nhiên.
"Vì giống nàng."
'Nàng' trong lời nói là ai, không cần suy nghĩ, mỗi người đều rõ ràng. Trong mắt Giang Diệc Hàm, vừa nhìn thấy hồng nhạt là nghĩ đến Kỉ Nhạc Huyên thẹn thùng hay tức giận mà khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, cùng với trước người nàng ta có một điểm nhỏ đáng yêu...
"Đặt vé rồi?"
Giang Diệc Hàm nhàn nhạt mở miệng, khoé miệng đậm ý vui, nàng lại nghĩ đến Kỉ Nhạc Huyên.
"Ừ. Đêm nay."
Silvia bỗng thu lại vẻ nhiều chuyện, nàng đang nghiêm nghị, lời nói thấm thía.
"Diệc Hàm, nửa năm rất nhanh sẽ qua. Chị phải suy nghĩ cho thật kĩ nha. Tiểu Kỉ nàng vậy mà rất quan tâm chị."
"Chị biết."
Giang Diệc Hàm thần sắc mặc dù không có phập phồng, nhưng thực tế lòng nàng từ lâu đã xúc động rồi, tôi cũng rất để ý nàng...
Hôm sau, Giang Diệc Hàm và Silvia về tới phòng thu, mà Kỉ Nhạc Huyên cũng bắt đầu quay MV rồi. Hai ngày sau, MV quay xong, Cố Tịnh Thần lại vì Kỉ Nhạc Huyên nhận thêm hai bộ phim và vài cái quảng cáo.
Nghĩ tới không chừng công việc sẽ bận rộn hơn, Kỉ Nhạc Huyên tuy rằng không thích xen vào chuyện người khác, nhưng đã nhiều ngày chung sống với nhau, nàng cũng nhìn thấy mấy người Lạc Phi rất nỗ lực, hơn nữa Lạc Phi cũng rất có tài năng. Cũng theo đuổi giấc mơ trong lòng mình, cũng tin tưởng mình, tin tưởng người khác, mọi điều cũng không dễ, vậy nên Kỉ Nhạc Huyên quyết định giúp bọn họ một chút.
Ngày thứ hai sau khi ca khúc đĩa đơn đưa ra thị trường, Kỉ Nhạc Huyên đi tới phòng làm việc của Lý An Kỳ.
"Lý tổng, tôi nghĩ công ty không nên ngăn cản tư tưởng của tuổi trẻ. Hiếm thấy không nhất định là không tốt, công ty cũng có thể thử một ít nhân tố mới, mà không phải lừa gạt, làm việc gian dối."
Kỉ Nhạc Huyên lời nói tận lực bình tĩnh, tuy rằng lòng nàng rất phập phòng. Làm việc này, thật đáng ghét!
Trước khi Kỉ Nhạc Huyên vào ngồi, Lý An Kỳ vẫn cúi đầu nhìn dự án trong tay. Đến lúc nghe Kỉ Nhạc Huyên nói lời chỉ trích, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm trang chứng tỏ một nữ cường nhân ý nhị.
"Em có biết em là nghệ sĩ của công ty Kỳ Hạ hay không, là một diễn viên, chức trách của em chỉ cần diễn hay là tốt rồi. Những chuyện khác, em không cần xen vào."
"Lý tổng, chị có nghe qua ca khúc của các tụi nhỏ chưa?"
Kỉ Nhạc Huyên nhìn thẳng Lý An Kỳ, trong con ngươi cũng không có thứ gọi là cảm giác sợ hãi của cấp dưới với cấp trên.
"Không có."
Lý An Kỳ trả lời rất thẳng thắn.
"Chuyện của Vigor, đĩa nhạc vẫn là giám đốc Lý làm. Giám đốc đã quản lí qua rất nhiều nghệ sĩ xuất sắc, tôi đối với hắn rất yên tâm. Hơn nửa, người của công ty rất nhiều, tôi không có khả năng đều biết rõ lai lịch của mỗi người. Hơn nữa, chẳng lẽ em không biết MV Quá khứ năm ấy vừa đưa ra thị trường, đã leo lên vị trí quán quân của các bảng xếp hạng sao? Điều này chứng minh ánh mắt của hắn không sai, tôi lựa chọn cũng không sai."
"Nhưng các người là đang giả dối a. Nếu fan hâm mộ biết ca khúc mới của Vigor không phải bọn họ sáng tác, chị nghĩ bọn họ sẽ như thế nào?"
Kỉ Nhạc Huyên đang thử phản kích.
Nhưng Lý An Kỳ lại không thèm để ý, nàng thì cúi đầu nhìn dự án:
"Nếu có người nói không phải, chúng tôi vẫn sẽ có phương pháp để bọn họ tin bài hát là Vigor sáng tác. Em còn có việc không?"
Quả thật chuyện này với Lý An Kỳ là rất bình thường, làng giải trí vốn nhiều thị phi, nếu chuyện Vigor sáng tác là giả bị phát hiện, trái lại có thể cho vài người mượn cớ cơ hội châm lửa. Chỉ cần có nhiều người cho rằng Vigor đúng, thì bọn họ vẫn là người có lợi. Nhưng chuyện này đối với người vô cùng cố chấp với sự thật như Kỉ Nhạc Huyên là vô cùng đáng ghét.
"Có."
Kỉ Nhạc Huyên đứng lên, lấy đi dự án từ trước người Lý An Kỳ.
"Đi với tôi xem tụi nhỏ biểu diễn, đó mới là sáng tác chân chính."
Nói xong, Kỉ Nhạc Huyên dắt cổ tay Lý An Kỳ, cứng rắn lôi kéo nàng đi ra ngoài.
Lúc này Vigor ở phòng thu âm, mặt lo lắng thu âm bài mới chuyên tâm tập nhạc. Với ca khúc không phải phong cách của mình, bọn họ có chút buồn bực.
Đang lúc phiền muộn, thì thấy Kỉ Nhạc Huyên tức điên đùng đùng đẩy cửa vào, mà làm họ ngẩn ra chính là phía sau Kỉ Nhạc Huyên còn có người chưa bao giờ gặp qua - Lý An Kỳ.
"Nhạc Huyên? Lý tổng..."
Lạc Phi trừng mắt nhìn, điều này thật quá bất ngờ đi. Nhưng mà nhìn thấy người kia khiến họ thật cao hứng.
Trên mặt Lạc Phi hiện lên vài phần mừng rỡ, nhưng vừa thấy Lý An Kỳ nhíu mày. Nàng thu lại nụ cười, nhưng vẻ mừng rỡ che giấu hết được.
Không đợi Lý An Kỳ mở miệng, Kỉ Nhạc Huyên lại ra mệnh lệnh với mấy người Lạc Phi.
"Mấy người các em, chọn nhanh mấy bài sáng tác yêu thích của mình, ngay tại đây hát cho Lý tổng nghe một lần."
Mấy người Lạc Phi sửng sốt, sau đó liền hiểu ý, đây là Kỉ Nhạc Huyên đang giúp bọn họ a. Họ cảm kích nhìn Kỉ Nhạc Huyên, chọn vài bài vừa ý, dùng hết toàn lực hát.
Kỉ Nhạc Huyên cùng Lý An Kỳ ngồi nơi đang thu âm, lúc Vigor đang tận tâm biểu diễn, Lý An Kỳ nhàn nhạt mở miệng:
"Em cùng bọn họ rất quen thuộc?"
"Cũng không phải. Chỉ là quen biết mà thôi."
Kỉ Nhạc Huyên nhìn Vigor hết mình biểu diễn, bỗng cười nhìn về phía Lý An Kỳ.
"Lý tổng, chị không cảm thấy tụi nhỏ này rất ưu tú sao? Loại dụng tâm đi hát này so với mấy hàng giả tạo kia không phải tốt hơn nhiều sao?"
Lý An Kỳ nhìn gương mặt ôn nhu cười của Kỉ Nhạc Huyên, dường như say mê dường như lặng im.
Lúc này mấy người Lạc Phi biểu diễn cũng kết thúc, ba người bọn họ bước chân có chút nặng nề đi tới, thấp thỏm đó dây.
Bỗng nhiên Lý An Kỳ đứng lên. Cùng lúc đó, Kỉ Nhạc Huyên cũng kinh hô.
"Lý tổng."
Ngay lúc các nàng đều cho rằng Lý An Kỳ không hài lòng với phần biểu diễn của họ, Lý An Kỳ nhẹ nhàng mở miệng:
"Ngoại trừ MV 《Quá khứ năm ấy 》ra, album tiếp theo, các người tự làm đi."
Nói xong nàng xoay người ra ngoài, mà Lạc Phi ở bên này lại nhảy dựng lên, nàng nhào vào lòng Kỉ Nhạc Huyên. Với nàng là biểu thị cho cám ơn, nhưng Kỉ Nhạc Huyên chỉ nhíu mày cười cười, nàng đẩy Lạc Phi ra, nói cho bọn họ phải tiếp tục cố gắng, giữ vững nguyên tắc của mình, sau đó đuổi theo.
"Lý tổng..."
Kỉ Nhạc Huyên một đường chạy đuổi theo.
Lý An Kỳ cũng dừng lại cước bộ ,nàng xoay người, nhìn về phía Kỉ Nhạc Huyên hỏi:
"Sao đây, còn có việc sao?"
"Ừ."
Mặt Lý An Kỳ hiện lên vài tia không kiên nhẫn, nhưng nàng nhìn thấy ý cười trên mặt Kỉ Nhạc Huyên, đành thu lại tính khí:
"Chuyện gì?"
"Lý tổng, đừng khẩn trương."
Kỉ Nhạc Huyên bỗng nở nụ cười trong sáng, nụ cười kia tựa như ánh sáng chói lọi. Ánh sáng dị thường rực rỡ, ấm lòng người.
"Tôi chỉ đến để nói lời cám ơn với chị. Cám ơn chị, Lý tổng. Chị là một người thật tốt!"
"À."
Lý An Kỳ cũng nhịn không được nở nụ cười, nàng liếc mắt nhìn Kỉ Nhạc Huyên, sau đó xoay người, đi hướng về phòng làm việc của mình. Gương mặt cười tươi quen thuộc như vậy thật khó kháng cự lại được a...
PS: Lâu lâu mới thấy chế trẻ trai lộn trẻ trâu Kỉ Nhạc Huyên có ích cho xã hội =))))) Nghi là chế Phi thích chế Kỳ quá =))) Khẩu vị cũng nặng quá :))))
Thích chế Hàm quá, người gì đâu mà tính toán chu đáo quá xá :"> Lo lắng từng chút cho tương lai cục cưng của bả =)))) Còn cục cưng thì cứ xạo xạo giả bộ rồi cúi cùng bị chế Sì lừa gạt nói hết =)))) Kỉ tiểu quỷ non tay quá chẹp chẹp =))).