Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 55




Lưu Thi Ngữ ngất xỉu, Hứa Mạt vội vàng đỡ cô vào phòng mình nghỉ tạm.

"Mạt, em... Cảm thấy là ai?" Lục Tử Hành đuổi mọi người ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn anh và Hứa Mạt.

"Em có trực giác..." Hứa Mạt không nói rõ.

"Nhưng cô ta luôn ở dưới lầu, hơn nữa, cô ta cùng Sở Nam là bạn bè từ nhỏ đến lớn, tại sao phải bắt cóc đứa bé..." Lục Tử Hành hiểu ý tứ nửa câu sau của vợ mình, từ "Cô ta" mà Hứa Mạt muốn nói, chính là Chu Tĩnh Nhã.

"Cho nên em nói, là trực giác..."

Hứa Mạt ôm cánh tay trầm tư. Là trực giác, là một trực giác rất mãnh liệt. Lần này, người đó vốn muốn trộm là con của cô, chứ không phải con của Lưu Thi Ngữ.

Cô cảm thấy có mối liên hệ cùng chuyện lúc trước mình bị bắt cóc.

Chu Tĩnh Nhã tuyệt nhiên sẽ không tự mình ra tay, bởi vì nếu bị phát hiện, sự thật phơi bày, cô ta có chạy cũng không thoát. Cho nên, cô ta sẽ lợi dụng người khác. Trừ bỏ Từ Tiêu Cẩn, Hứa Mạt không nghĩ được ai.

Chỉ là, Từ Tiêu Cẩn có thể không một tiếng động trộm đứa bé đi, tuyệt đối một mình cô ta

không thể làm được. Ngoại trừ Từ Tiêu Cẩn, còn có người tiếp ứng cô ta...

Người này rốt cục là ai...

Lưu Thi Ngữ nằm vài phút liền giật mình tỉnh lại.

"Tiểu Nhạc! Tìm được Tiểu Nhạc chưa?" Lưu Thi Ngữ chạy xuống giường, kích động bắt tay Hứa Mạt.

Hứa Mạt đau lòng không thôi: "Thi Ngữ, cô đừng lo lắng, tôi nhất định giúp cô tìm được con. Không có chuyện gì..."

Nước mắt Lưu Thi Ngữ rơi không ngừng, cầm lấy tay Hứa Mạt, như nắm lấy cái phao cứu mạng cuối cùng.

"Hứa Mạt, cô giúp tôi, giúp tôi... Tôi không thể sống thiếu Tiểu Nhạc..."

Sở Nam vốn không thèm để ý đứa bé, cô không quyền không thế, có thể nhờ ai.

"Chuyện này, tôi sẽ giúp cô, cô yên tâm chờ Tiểu Nhạc trở về đi, đừng khóc...."

"...."

Lưu Thi Ngữ khóc không thành tiếng, run rẩy nỉ non một chữ "Sở Nam", sau đó lập tức lấy di động gọi điện cho Sở Nam.

Thật ra, vừa rồi Lục Tử Hành có gọi điện thoại cho Sở Nam, nhưng bên kia không nghe máy.

Mà lúc này Lưu Thi Ngữ gọi tới, đường dây vẫn bận...

...

Lúc trước thấy tình hình có biến, Chu Tĩnh Nhã nhân cơ hội tìm lý do rời đi. Từ Tiêu Cẩn, con tiện nhân kia, Chu Tĩnh Nhã gọi như thế nào cũng đều tắt máy. Chu Tĩnh Nhã vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Sở Nam.

"A Nam, anh hãy nghe em nói..." Chu Tĩnh Nhã có chút khó khăn nói tiếp.

"Thế nào Nhã Nhã? Mọi việc đã làm xong, vừa rồi Lục Tử Hành gọi điện tới, anh không nghe máy, hẳn là thành công."

"... A Nam... Đứa bé, lấy nhầm đứa bé! Từ Tiêu Cẩn là đồ đàn bà ngu xuẩn, cho rằng con của anh là con Hứa Mạt ôm đi."

Đầu dây điện thoại bên kia lâm vào im lặng.

"A Nam? Anh... Đang trách em sao? Vì sao không nói?"

"...Không có, không có..." Giọng nói âm trầm, có chút quái dị.

"Từ Tiêu Cẩn đem đứa bé đi chỗ nào rồi? Bến tàu đúng không? Chúng ta bây giờ lập tức đi tìm, em đang ở trên đường."

"..."

"A Nam? Em đang nói chuyện với anh nha."

"... Nhã Nhã..."

"Vâng?"

"Không cần tìm... Đứa bé... Không cần tìm về..."

Chu Tĩnh Nhã mạnh mẽ phanh xe kít lại một cái, dừng ven đường

"Anh nói cái gì? Không tìm? Đứa nhỏ bị ôm đi, là con của anh..."

"Anh nghe rõ em nói gì... Anh nói, không cần tìm lại..."

"..."

Chu Tĩnh Nhã khiếp sợ cúp điện thoại. Đứa bé, không tìm?

....

Mà lúc này, Hứa Mạt, Lục Tử Hành đã phân phó A Hổ cùng Tiểu Lý bắt đầu cử người đi tìm đứa bé. Hứa Mạt báo cho đồn cảnh sát, lần trước giúp một tay nên lần này đám cảnh sát lập tức tiến hành tìm kiếm đứa bé. Dù sao có quan hệ cũng tiện hơn rất nhiều.

Lưu Thi Ngữ hai mắt sưng đỏ, nước mắt đảo quanh, toàn thân căng thẳng cứng đờ, đi theo Hứa Mạt ra ra vào vào, nghĩ biện pháp.

Sở Nam liên tục không liên lạc được, cô không dám thông báo cho người nhà Sở gia. Gia đình Sở Nam đáp ứng cho Sở Nam lấy cô vì đứa trẻ nối dõi tông đường, hiện tại, đứa bé đột nhiên mất tích, tất nhiên sẽ giận chó đánh mèo, cô cũng không sợ, nhưng mà,... Gia đình cô, hai người em trai của cô còn đang đựa vào Sở gia giúp đến trường. Nếu đứa bé ở trên tay cô bị mất tích như vậy, tình huống bây giờ...

Lưu Thi Ngữ suy nghĩ, lau nước mắt một cái, cảm thấy mình rất vô dụng. Lưu Thi Ngữ ấn số điện thoại mẹ Sở Nam, nhưng mà vẫn do dự.

"Thi Ngữ, đừng sợ, nếu đến tối còn không tìm thấy Tiểu Nhạc, sẽ nói cho mẹ chồng cô biết, hiện tại nói với bọn họ cũng không có tác dụng, tôi vừa sử dụng quan hệ điều thêm người tìm Tiểu Nhạc, có thể tìm được, tin tôi đi."

Hứa Mạt thật sự không đành lòng để cô gái này tiếp tục rơi nước mắt: "Tin tưởng tôi."

"Hứa Mạt... Cảm ơn cô." Lưu Thi Ngữ tựa vào vai Hứa Mạt khóc lên.

Không tìm thấy con trai, chồng không liên lạc được, không một ai có thể dựa vào.

Hứa Mạt suy nghĩ, quyết định về sau sẽ giúp đỡ Lưu Thi Ngữ hết khả năng có thể, cô gái này rất dịu dàng, nhu nhược.

Chỉ là, vì sao vẫn không liên lạc được với Sở Nam, quá kỳ quái...

Hứa Mạt nhíu mày, trong lòng tự đánh giá "hoài nghi" cái kia.

Hổ dữ không ăn thịt con, chẳng lẽ có "Khả năng" này sao?

Lúc này đã chạng vạng chiều, những hạt tuyết mịn màng bắt đầu rơi xuống, trong khung cảnh mờ mờ, những bông tuyết màu trăng theo gió tung bay.

Đây là một quảng trường hoàn toàn yên tĩnh hẻo lánh, bóng dáng một người phụ lưng hơi còng, bất chấp gió lạnh đi tới. Trong hoàng hôn không nhìn rõ mặt cô ta, nhìn động tác, áo khoác ngoài rộng mở, đem một thứ gì đó quấn bao quanh ngực.

Người phụ nữ đi qua con đường, hướng về phía mấy gia đình trên sườn đồi.

"Có đói không?" Từ Tiêu Cẩn hỏi đứa bé trong ngực. Đứa bé này thật ngoan, không khóc lóc om sòm, qua một buổi trưa, chỉ náo loạn một lần, Từ Tiêu Cẩn giơ tay cho đứa bé bắt lấy, cắn cắn, vỗ vỗ, ánh mắt đứa bé nhìn theo mê say, sau đó liền ngủ.

Từ Tiêu Cẩn vốn định mang đứa bé để vào trong nhà vệ sinh bến tàu, nhưng khi cô ta định rời đi thì đứa bé oa oa khóc lớn. Cô ta trốn một góc, thấy một thím lao công lưng đã còng bế ôm đi. Đứa bé khóc lớn, vô cùng lợi hại, nghe mà tan nát cõi lòng...

Vì thế, Từ Tiêu Cẩn không kìm nổi lòng, lập tức đi tới, đón đứa bé trở về từ chỗ bà thím kia.

Cho dù thế nào, cũng nên tìm một gia đình khá một chút. Nếu bị người thím nghèo khổ kia nhặt nuôi, cuộc đời đứa bé này, khi bắt đầu sẽ khổ sở mà lớn lên...

Từ Tiêu Cẩn hận Hứa Mạt, hận không thể giết chết Hứa Mạt, nhưng mà...

Từ Tiêu Cẩn cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực, tiểu tử này đang đảo đảo đôi mắt đen nháy, bàn tay mập mạp mềm mại nắm lấy lông trên áo cô ta, khuôn mặt mập mập bé nhỏ cọ cọ trên ngực cô ta, tìm sữa uống.

Từ Tiêu Cẩn đứng trước một căn biệt thự ba tầng, ngửa đầu nhìn, gia đình này mặc dù không có đại phú đại quý như Hứa gia, nhưng cũng có thể coi là không tệ.

"Đừng có trách ta, nếu có trách, trách người đã sinh ra ngươi, tên là Hứa Mạt."

Từ Tiêu Cẩn cởi áo khoác ngoài, trùm lên đứa bé, để xuống trước cửa, ấn chuống, sau đó lập tức trốn ra xa.

Cửa mở, một người phụ nữ tóc hoa râm, đeo tạp dề đi ra, giống như là người giúp việc, cũng có thể là bà nội hoặc bà ngoại trong nhà đó.

Bà lão thấy đứa bé nằm trên mặt đất, lập tức kinh hãi, vội vàng chạy tới xem, hô hai câu: "Ai

để đứa bé ở đây? Người có còn ở đây không?"

Hoàng hôn đã muộn, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, trên đường không bóng người. Từ Tiêu Cẩn nấp sau một buồng điện thoại, thấy bà lão ôm đứa bé, nhìn nhìn, sau đó đi vào phòng, đóng cửa lại.

Từ Tiêu Cẩn nhẹ nhàng thở ra, lấy máy ghi âm mà Sở Nam đưa lúc trước, ném xuống đất, đạp gãy thành hai phần! lấy sim trong điện thoại ra, ném vào thùng rác.

Cuộc sống thế này, đối với cô ta là quá đủ. Chu Tĩnh Nhã lợi dụng uy hiếp cô ta một lần, sẽ có lần thứ hai, ngoại trừ Chu Tĩnh Nhã ra, Hứa Mạt cũng sẽ tìm cô ta tính sổ. Dù nghĩ thế nào, nếu cứ tiếp tục cô ta sẽ không còn lối thoát....

Cô ta hiện tại có Đỗ Khang, lúc này, cô ta có thể một lần nữa sống cuộc sống như trước đây, cô ta không muốn làm tiếp những việc này.

Từ Tiêu Cẩn vội vã rời đi, cô ta muốn chạy xa một chút, đi thật xa....

Bà lão đem Tiểu Nhạc vào nhà.

Trong phòng ấm hơn rất nhiều, chủ nhân căn nhà đang ở trên bàn, đã ăn cơm xong, hai người, một người đàn ông ba mươi hai tuổi, cùng một bé gái

"Thừa Phong thiếu gia, vừa nãy có người nào đó để lại một đứa bé." bà lão mở áo khoác ra, vạch đũng quần Tiểu Nhạc lên, nói: "Oa, là một bé trai."

Người đàn ông đeo kính không khuôn mạ vàng, vừa trông đã thấy vô cùng nhã nhặn mà thành thục, tiếng nói dày rộng hữu lực vang lên:

"Ôm tới cho tôi xem."

"Vâng." bà lão đáp ứng, vội vàng bế đứa bé tới, cho người đàn ông nhìn. Cô bé kia cũng xán lại gần: "Anh, anh... Em cũng muốn nhìn..."

Tiểu Nhạc thấy gương mặt đàn ông xa lạ, đột nhiên giống như hoảng sợ, oa một tiếng, lập tức khóc to, nước mắt chảy thành dòng.

Trầm Thừa Phong nghi ngờ, hỏi bà lão: "Thằng bé tại sao thấy tôi thì khóc."

"Cái này..." Bà lão cũng không biết làm sao.

"Đến đây, cho tôi ôm một cái." Trầm Thừa Phong chủ động ôm đứa bé: "Đừng khóc, đói bụng, hay là nhớ mẹ..."

Tiểu Nhạc nằm trong lòng Trầm Thừa Phong, lập tức ngừng khóc, chớp chớp tròng mắt, nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mặt này. Xem chừng là chưa từng có người thành thục mà nam tính nào ôm mình nói chuyện nghiêm túc như vậy bao giờ. Vì thế, Tiểu Nhạc lại giương lên cái miệng không răng, dùng nước bọt thổi ra hai cái bong bóng.

"A, oa, đứa bé này có vẻ rất thích cậu a, thiếu gia, nhìn xem, thằng bé còn không ngừng nhìn cậu kìa, ha ha." Bà lão cao hứng nói.

Lãnh Thừa Phong ôm đứa bé, trong lòng có một cảm xúc vô hình. Ba mươi năm sống trên đời, anh 30 tuổi, vẫn bận rộn sự nghiệp, chưa lập gia đình. Ôm đứa trẻ ấm áp trong ngực này, như là, có một tia ấp áp thấm vào trong lòng...

"Làm sao bây giờ, Hứa Mạt... Tôi..." Lưu Thi Ngữ cố gắng lên tinh thần, nhưng thật ra nội tâm lúc này đang đứng bên bờ tuyệt vọng, cặp mắt thanh tú đã khóc đỏ cả lên.

Cảnh sát bên kia vẫn tiếp tục truy tìm, thấy trời đã tối rồi, vẫn chưa có manh mối. Hứa Mạt chưa đem suy đoán trong lòng nói với Lưu Thi Ngữ. Nói với cô ấy như thế nào? Nói là, có thể chồng cùng tình nhân cô ấy cấu kết với nhau làm việc xấu, trộm đi con trai. Lời nói tàn nhẫn như vậy, Hứa Mạt thật sự khó nói nên lời. Cho dù có nói cho Lưu Thi Ngữ biết, cũng vô bổ. Nhưng mà, chân tướng thì sớm hay muộn cũng phải đối mặt a...

"Cảnh sát đã điều động, đang tìm kiếm, yên tâm đi, Tử Hành còn là người của Tiếu gia, so với chỗ tôi quan hệ còn rộng hơn, anh ấy rất nhanh sẽ tìm được. Tối nay tôi đưa cô về nhà, hoặc là, cô ở lại chỗ tôi."

Lưu Thi Ngữ tràn đầy nước mắt, lắc đầu: "Phải trở về, không thể lừa gạt nữa, tôi phải trở về đối mặt với bọn họ..."

Đại khái là một trận mưa to gió lớn đi, cha mẹ Sở Nam đều là những người vô cùng nghiêm nghị.

Hứa Mạt nhìn thấu tâm tư này, cầm tay cô kiên định nói: "Đừng sợ, mọi việc đều có tôi, coi tôi là chị của cô, chuyện của cô, một mình tôi gánh chịu."

Tuy rằng "thanh quan khó xử việc nhà", nhưng mà dựa vào tính cách Hứa Mạt, chuyện muốn xen vào thì sẽ quản đến cùng, không giống loại người nhàn nhã không xen vào chuyện vô bổ, lại nói, Lưu Thi Ngữ chịu khổ thế này, rất có khả năng là gánh chịu thay mình, Hứa Mạt như thế nào cũng không thể nhìn Lưu Thi Ngữ chịu khổ.

"Đi, tôi đưa cô về nhà. Trở về Sở gia, có lẽ mọi chuyện sẽ có tiến triển mới."

Sở Nam, mấu chốt vấn đề nằm trên người Sở Nam....

Hứa Mạt lái xe đưa Lưu Thi Ngữ trở về sở gia. Lục Tử Hành thì còn đang chạy ngược xuôi bên ngoài, suốt đêm tìm kiếm manh mối. Hứa Mạt không biết, Lục Tử Hành tìm ai, anh tựa như một quyển sách, mới nhìn vào tựa đề có thể hiểu cơ bản, nhưng mà lật mỗi trang giấy đều sẽ nhảy ra một chút nội dung chưa từng nhìn thấy, khiến cho người ta kinh hoàng.

Nhưng mà, Hứa Mạt cũng không lo lắng Lục Tử Hành không nói cho cô biết nội dung, giống như lời anh nói, anh yêu cô, điểm này xỏ xuyên qua toàn bộ quyển sách đều không thay đổi. Hứa Mạt không quan trọng cái gì gì đó, không cần thiết cái gì cũng phải biết.

Đang nghĩ ngợi, Lục Tử Hành gọi điện thoại tới.

"Mạt, Sở Nam một giờ chiều lái xe đến bến tàu, đi cùng một người phụ nữ, người phụ nữ trong lòng còn ôm theo cái gì đó, có lẽ là Tiểu Nhạc."

Hứa Mạt vui vẻ: "Tìm được đứa bé sao?"

"Anh đang trên đường tới bến tàu, kết quả thế nào sẽ điện thoại lại cho em."

"Được, tốt quá, anh cố gắng tìm xem, ngàn vạn lần không thể buông tha mọi xó xỉnh nào đó. Không nghĩ tới anh so với cảnh sát Trương còn nhanh hơn." Lục Tử Hành lại cho cô một kinh hỉ.

"Tìm được Tiểu Nhạc có phải không? Hứa Mạt." Lưu Thi Ngữ một bên cố gắng không nói chuyện, sợ quấy rầy Hứa Mạt cùng Lục Tử Hành nói chuyện, làm lỡ việc.

"Còn chưa tìm được, nhưng mà có chút manh mối, Tử Hành đang đi tới bến tàu."

"Có manh mối là tốt rồi... Có manh mối là tốt rồi..." Lưu Thi Ngữ khổ sở, kích động, nước mắt lại tuôn trào. Có đầu mối, có hy vọng. Một buổi chiều này, cô thật sự bị dày vò đến chết rồi.

Con trai đáng thương của cô a....

Sở Nam vẫn liên tục không nghe máy, Hứa Mạt thừa dịp thời gian đèn đỏ, gửi cho Sở Nam một tin nhắn - -

"Hổ dữ không ăn thịt con, nếu anh còn muốn con trai mình, vợ mình, còn có lương tâm, thì mau trở về Sở gia."

Tin nhắn đã được gửi đi.

Nếu Sở Nam đồng ý thừa nhận, lập tức cùng nhau tìm đứa bé, mọi việc còn có thể cứu lại....

Nhưng mà, nếu anh ta cự tuyệt...

Hứa Mạt nhìn Lưu Thi Ngữ, lúc này cô ấy đang cầm di động cúi đầu, dù kiệt sức vẫn đang cố duy trì bình tĩnh, nhưng vẻ mặt cô ấy tái nhợt, cùng bàn tay khẽ run rẩy đã tiết lộ sự sợ hãi trong lòng cô ấy.

Nếu quả thật giống như suy đoán của Hứa Mạt, đúng là do Chu Tĩnh Nhã sai khiến. Giữa vợ con và Chu Tĩnh Nhã, Sở Nam sẽ chọn cái nào?