Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 20: Nói dối




Ảnh chụp Hứa Mạt cùng Lục Tử Hoành hôn nhau trên đường đã bị đăng lên trên mạng, truyền đi với tốc độ nhanh chóng mặt, huyên náo, ồn ào. Trên dòng chữ các trang điện tử còn xuất hiện tiêu đề gì mà "Mối quan hệ lòng vòng, chuyện gì đã xảy ra", "Hứa Mạt thông báo muốn kết hôn cùng Lục Tử Hoành", rất nhiều tiêu đề linh tinh khác nữa. Hơn nữa lúc trước còn có tin tức Từ Tiểu Cẩn mang thai, hiện tại hôn ước hai nhà Hứa – Giang nghe đồn vỡ tan đã được nhận định là sự thật. Nhưng kết quả hai người này vẫn duy trì hôn ước hay không cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu, dù sao hai nhà còn đang hợp tác xây dựng hạng mục khu biệt thự. Nếu là một bên đơn phương tạo xì căng đan, một bên khác chắc chắn sẽ không thoải mái, hiện tại hai bên đều có vấn đề, ai cũng không có tư cách nói ai.

Đương sự luôn luôn trầm mặc, không ra mặt.

Cũng may vợ chồng Dương Thục Du cũng không hay xem tin tức, tin tức đến tai dĩ nhiên sẽ chậm một chút, đối với chuyện trước đó ồn ào náo loạn còn chưa hiểu rõ.

Hứa Mạt đến Lục gia làm cho Tử Hoành cao hứng vô cùng nhưng cũng ẩn ẩn mang theo chút ưu phiền.

"Cha em không đồng ý sao?"

Lục Tử Hoành hỏi. Trong lòng anh có chút nặng nề, chợt thấy trên đùi nằng nặng -- Hứa Mạt ngồi ở trên đùi anh, ôm lấy cổ anh, mặt tiến sát, ánh mắt rất gần mắt Lục Tử Hoành.

"Là em gả cho anh chứ có phải cha em lấy anh đâu, anh không cần lo lắng." Hứa Mạt nói.

Tính tình cha cô, cô hiểu rõ, cái tính khí ngang bướng và ương ngạnh hai cha con đều giống nhau, cứng rắn đối lập, cuối cùng vẫn luôn phải có một người thỏa hiệp, cô chỉ cần trước mắt quyết tâm và ngoan tuyệt thì cha cô sẽ tự động nhượng bộ. Không tới 20 ngày, cha nhất định sẽ mềm lòng xuống liền đáp ứng cho cô và Tử Hoành kết hôn.

"Kỳ thật hai ta cũng không cần thiết gấp gáp kết hôn, anh có thể chờ......" Lục Tử Hoành nói.

"Em biết anh có thể chờ, nhưng mà em sốt ruột."

Lục Tử Hoành nghe xong buồn cười không thôi, lộ ra một hàng răng nanh trắng noãn:

"Nào đã bao giờ gặp qua cô gái nóng vội như vậy!"

Hứa Mạt cũng cười rộ lên, chôn mặt vào lồng ngực anh.

Từ Tiểu Cẩn ngồi ở sofa, trong ánh mắt tràn đầy bất an, tay chân đều không biết đặt ở đâu cho tốt. Bà Chu kiêu ngạo bắt chéo chân ngồi ở đối diện lườm cô ta liếc mắt một cái, lại không mở miệng nói chuyện.

Từ Tiểu Cẩn làm giáo viên ở khu nhà trẻ dành cho những đứa bé nhà giàu có, buổi chiều vừa tan tầm, bà Chu đột ngột xuất hiện ở cổng trường cản cô lại. Có ý "mời" cô tới Giang gia dùng cơm.

Giang Dịch Thần còn chưa trở về, trong phòng trừ bỏ hai người giúp việc thì chỉ có Từ Tiểu Cẩn cùng bà Chu. Bà Chu mặc dù có khuôn mặt hiền lành nhưng cá tính lại rất nghiêm túc. Từ Tiểu Cẩn hai tay nắm chặt váy dài, chỉ hy vọng Giang Dịch Thần có thể nhanh chút xuất hiện, đưa cô đi.

"Không cần sợ hãi, tôi sẽ không làm khó dễ cô, hôm nay trừ việcmời cô tới đây ăn cơm còn có chuyện quan trọng cần cho cô biết." Bà Chu rốt cục mở miệng.

"Bác gái, có điều gì muốn nói thì cứ nói thẳng, cháu xin nghe!"

Từ Tiểu Cẩn không phải con ngốc, tối nay bác gái tìm cô nhất định không phải chuyện gì tốt. Bà Chu đem một chiếc thẻ vàng đặt trước mặt Từ Tiểu Cẩn. Trong thẻ có 10 vạn tiền gửi ngân hàng.

"Đây là chút phí, coi như đền bù thỏa đáng tinh thần cùng tổn hại thân thể của cô...... cầm lấy phá cái thai đi." Bà Chu bình tĩnh nói.

Từ Tiểu Cẩn hai tay nắm chặt, khóe môi run run, trong lòng từng trận khổ sở:

"Bác gái,Thần đâu, anh ấy có biết không? Đây là chủ ý của anh ấy sao?"

"Từ tiểu thư, cô cũng là người trưởng thành rồi, có một số việc tôi cảm thấy không cần phải nói rõ ràng ra. Tôi cũng không phải ghét bỏ gia đình cô, mà Dịch Thần cần một người vợ thích hợp, trong sự nghiệp cũng như mọi sinh hoạt khác có thể giúp nó. Xem xét mọi phương diện cùng các điều kiện của cô không thích hợp với gia cảnh nhà chúng tôi. Cho nên.........."

"Cho nên cho dù trong bụng cháu là cháu nội của bác, bác cũng muốn giết nó sao?" Từ Tiểu Cẩn thản nhiên nói.

Bà Chu nhất thời nghẹn họng:

"Đứa nhỏ này vốn không nên tồn tại, hiện tại Hứa gia cùng nhà chúng ta bởi vì một ít hạng mục quan trọng phải cột vào cùng nhau, cô nếu thật sự yêu Dịch Thần nên thành toàn cho nó."

"Thành toàn cho anh ấy? Chẳng lẽ không phải là nên thành toàn chúng tôi sao. Tâm nguyện của anh ấy không phải ở cùng với Hứa Mạt, người trong lòng Thần là cháu a......"

Giọng nói của Từ Tiểu cũng không quá lên mặt tự cho là đúng, nhưng nội dung câu nói lại đâm trúng tim đen bà Chu.

"Đàn ông trừ bỏ nhi nữ tình trường, càng trọng yếu hơn là gia đình cùng sự nghiệp, cô nếu thật sự thương nó, nếu vì tốt cho nó thì hãy khuyên Thần cắt đứt với cô đi."

"Bác gái, chuyện khác cháu sẽ không cùng bác tranh luận, chỉ là chuyện phá thai là do Thần nói sao?"

Cô không tin, cô không tin Giang Dịch Thần sẽ đồng ý để cô bỏ đứa bé này đi.

"Dịch Thần đương nhiên biết, đứa bé cùng sự nghiệp và gia đình dĩ nhiên nó sẽ chọn vế sau......"

Từ Tiểu Cẩn trong nháy mắt giống như bị một mũi tên xuyên tim. Cô không tin, cô không tin a!

Chính lúc này, Giang Dịch Thần vừa đúng lúc trở về, nhìn thấy mẹ và Từ Tiểu Cẩn anh liền biết có chuyện không ổn.

"Tiểu Cẩn, mẹ!"

Từ Tiểu Cẩn bắt lấy cánh tay Giang Dịch Thần, giống như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng:

"Thần, anh thật sự không cần con của chúng ta sao? A? Sẽ không, có phải hay không?"

Giang Dịch Thần thấy Từ Tiểu Cẩn nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống, đau lòng không thôi. Nhưng là.....Giang Dịch Thần nắm giữ đôi vai thon gầy của Từ Tiểu Cẩn, tâm tình một mảnh trầm trọng:

"Tiểu Cẩn, em hãy nghe anh nói, về chuyện đứa nhỏ...... Bây giờ chưa phải thời điểm tốt sinh nó ra, tình huống trước mắt còn chưa có ổn định......"

Từ Tiểu Cẩn mông lung nghe không hiểu Giang Dịch Thần đến cùng đang nói cái gì:

"Anh..... Anh nói nói vậy có ý gì? Anh sao có thể nhẫn tâm bảo em bỏ cái thai này đi? Anh muốn giết nó? Anh cũng muốn giết nó? Đứa bé là con anh a!"

Giang Dịch Thần cứng rắn giữ chặt hai vai Từ Tiểu Cẩn, ánh mắt không dám nhìn vào khuôn mặt tuyệt vọng của cô.

"Tiểu Cẩn, em còn trẻ, chúng ta về sau còn có cơ hội...... Ngày mai...... Anh cùng em đi bệnh viện......"

Giang Dịch Thần ngoan độc nhẫn tâm nói ra miệng những lời này, đáy lòng cũng bị khoét thành một lỗ hổng, áy náy, đau lòng dâng lên. Hắn cũng thích đứa nhỏ, trước đó vẫn luôn nghĩ muốn đem nó lưu lại, nhưng vì phong ba nghiêng ngả mà giá cổ phiếu đang giảm sút rõ rệt, trước tình huống này, đứa bé này đến không đúng thời điểm, quả thật vô cùng bất lợi.....

"Dịch thần, anh muốn giết nó, cả anh cũng muốn giết nó......"

Từ Tiểu Cẩn tan nát cõi lòng, thoát khỏi cánh tay của Giang Dich Thần chạy ra ngoài, không cẩn thận đụng vào bàn thấp, trên đùi một trận đau nhói bầm tím, bộ ấm trà loảng xoảng rơi xuống vỡ thành nhiều mảnh. Bà Chu nhìn thấy mà có tí không đành lòng:

"Lưu lại ăn bữa cơm rồi hãy đi, tốt xấu...... Tốt xấu cô cũng có đứa nhỏ của Dịch Thần, coi như cùng đứa nhỏ ăn bữa cơm đoàn viên đi."

Từ Tiểu Cẩn nước mắt rào rào chảy, khóc không thành tiếng.

"Tiểu Cẩn, thực xin lỗi, đều là lỗi của anh......"

Giang Dịch Thần đau lòng ôm lấy Từ Tiểu Cẩn, cô không biết lấy khí lực từ đâu, một tay vịn Giang Dịch Thần đẩy anh ta ra, lảo đảo đứng lên. Bỗng nhiên có một loại hận ý dâng trào, lanh canh va chạm trong lòng. Từ Tiểu Cẩn khóc mà giống như đang cười:

"Không có đứa nhỏ! Không có đứa nhỏ! Ha ha...... Thần, anh có thể an tâm, "Chướng ngại vật" không tồn tại!"

"Em nói cái gì?Có ý tứ gì!"

"Tôi nói...... Tôi không có mang thai, ngày đó là tôi nói dối......"

"Em không có mang thai?"

Giang Dịch Thần chấn động, tiện đà cơn giận cũng theo đó bùng phát:

"Từ ngày đó đến giờ là em dối gạt anh!"

Bà Chu cũng không dự đoán được, vô cùng ngoài ý muốn. Đây đều là chuyện gì a! Hoang đường!

"Đúng...... Ngày đó, trước mắt bao người anh bỏ tay tôi ra, lựa chọn Hứa Mạt. Anh cũng đâu biết tôi đau lòng nhiều thế nào...... chua sót bao nhiêu......"

Từ Tiểu Cẩn hai mắt đẫm lệ nhìn Giang Dịch Thần, mà Giang Dịch Thần phía trước, sự thương tiếc trên mặt đã bị thịnh nộ thay thế. Giang Dịch Thần là người đàn ông thống hận nhất bị người lợi dụng cùng lừa gạt, nhất là trong chuyện tình cảm. Giang Dịch Thần thở hổn hển, thất vọng, đau lòng, phẫn nộ:

"Tiểu Cẩn, anh luôn luôn nghĩ đến em đáy lòng thiện lương, ôn nhu khả ái, không nghĩ tới em lại ghen tị như vậy, em có biết bởi vì em "đau lòng" mà nói dối, mang đến bao nhiêu phiền toái lớn cho hai ta hay không? Em thật sự làm cho anh rất thất vọng!"

Anh nói cô là ghen tị? Ha ha......

Từ Tiểu Cẩn bỗng nhiên cảm thấy chính mình giống như trò hề, chạy ra khỏi cửa Giang gia, không có phương hướng, đi ngang qua đường cao tốc, ngay lúc đèn đỏ vẫn chưa sáng lên liền bị xe tải húc bay. Tài xế vội vàng lái xe tấp vào lề đường cách đó hơn một mét, một bên mắng to một bên gọi tới 120.

Trải qua kiểm tra, Từ Tiểu Cẩn chỉ bị trầy da một chút, không có trở ngại hay thương thế nghiêm trọng. Từ Thu Yến biết được con gái bị xe đụng phải, sợ tới mức thiếu chút nữa hồn bay phách tán, kéo cái thân suy yếu đến bệnh viện. Từ Tiểu Cẩn nhào vào lòng mẹ khóc, khóc tới cổ họng đều đau:

"Vì sao không trực tiếp đâm chết con luôn đi!"

Cô vốn cỡ nào thanh cao, đối với cử chỉ thái độ của bản thân luôn luôn dùng tiêu chuẩn ôn nhu thục đức, dịu ngoan bao dung...... Anh lại nói cô là "ghen tị", đây là từ cô luôn luôn cảm thấy trơ trẽn nhất, anh lại dùng nó trên người cô.... Từ Thu Yến vỗ lưng con gái, vừa đau lòng, vừa tức, vừa hận, muốn mắng ra miệng nhưng chỉ đành nuốt ngược trở vào tự trong tâm mắng qua ngàn trận.

"Mẹ...... Trong lòng con thật khổ sở a...... Con chỉ là chim sẻ, con so ra kém Hứa Mạt, con không xứng với Thần......"

Từ Tiểu Cẩn nói năng lộn xộn, khóc rối tinh rối mù.

Từ Thu Yến ngoan độc nhẫn tâm, cắn răng:

"Không có việc gì! Có mẹ ở đây! Mẹ cam đoan với con, nhất định sẽ đem Giang Dịch Thần đến trong tay con. Còn mọi thứ của Hứa đại tiểu thư kia đều sẽ là của con!"

"Mẹ......"

"Con không phải chim sẻ, con là phượng hoàng do mẹ mười tháng mang thai sinh ra."

Sống nương tựa lẫn nhau, hai mẹ con liền ôm lấy nhau an ủi.Từ Thu Yến âm thầm hạ quyết tâm. Bà ta chán ghét nhất cuộc đời này bị người xem thường! Không phải chỉ là con nhóc mới 20 tuổi đầu thôi sao, muốn thu thập sẽ triệt để thu thập sạch sẽ......

Hứa Mạt vụng trộm về nhà cầm chút quần áo, bữa trước đem đến Lục gia đều là váy áo rất tinh xảo hoa lệ, cô nhận thấy không tốt lắm, vì thế thừa dịp cha không có nhà cô liền trở về tìm chút đồ đơn giản, mộc mạc. Thu thập xong xuôi, đang muốn rời đi, vừa vặn gặp được một người trung niên hơn 40 tuổigiống như kẻ lang thang đang ở trước cổng sát nhà cô đi qua đi lại. Trời đã vào hè, kẻ lang thang vẫn còn mặc một bộ đồ ba tầng trong ba tầng ngoài, bên cạnh còn kéo chiếc túi da đầy vật linh tinh, xem ra toàn bộ gia sản đều mang theo người.

Hứa Mạt có chút hồ nghi, đi qua hỏi:

"Ông tìm ai?"

Kẻ lang thang khuôn mặt gầy nhom, trên mặt loạn bẩn, một đôi mắt lại lóe tinh quang, sáng ngời hữu thần, thấy Hứa Mạt nháy mắt sáng hơn, cao hứng nói:

"Cháu gái! Cháu chính là Hứa Mạt?"

Kẻ lang thang đột nhiên tiến lên vài bước, Hứa Mạt liền phát hoảng:

"Cháu gái?"

"Đúng vậy! Cháu cùng chị ta có bộ dáng tựa tựa nhau a! Chỉ cần liếc mắt một cái ta có thể nhận ra cháu."

Kẻ lang thang kích động:

"Ta là cậu của cháu a, người cậu duy nhất!"

Kẻ lang thang nói mình tên Lưu Lạc Bằng, là em trai của mẹ Hứa Mạt – Lưu Hiểu Cầm. Kẻ lang thang vì chứng minh mình chính là cậu của Hứa Mạt, liền nói rất nhiều chuyện xưa của mẹ Hứa Mạt, căn nhà ở làng chài, lời kể không có sai lệch lắm. Hứa Mạt từng nghe mẹ nói qua, mẹ còn có một người em trai tên là Lạc Bằng, thời điểm hắn mười bảy mười tám phạm phải sai lầm lớn, cướp tiền của người khác nên bị tố cáo, vì thế liền rời nhà bỏ đi mất dạng. Hứa Mạt nửa tin nửa ngờ đưa Lưu Lạc Bằng vào trong nhà, Lưu Lạc Bằng ở trong phòng tắm xa hoa lộng lẫy tẩy rửa cơ thể, người giúp việc đem quần áo khác mang tới, nhất thời sạch sẽ sáng sủa hẳn ra, so với lúc ngoài cửa là hai người hoàn toàn khác nhau!

Hứa Mạt giờ có thể khẳng định, người này chính là cậu của cô - Lưu Lạc Bằng, bởi vì hắn cùng mẹ cô bộ dáng tương tự nhau, nhất là đôi mắt xếch cao kia. Hứa Mạt liền gọi điện thoại nói cho cha Hứa Minh Sơn biết chuyện này. Hứa Minh Sơn kinh ngạc không thôi, lập tức gấp gáp trở về. Lưu Hiểu Cầm trước khi mất đã ủy thác Hứa Minh Sơn đi tìm Lưu Lạc Bằng, vẫn luôn không có tin tức, bệnh nặng biết sẽ không qua khỏi, Lưu Hiểu Cầm dặn dò riêng Hứa Minh Sơn sau này nếu tìm được Lạc Bằng nhất định phải chiếu cố tốt cho hắn. Đứa nhỏ kia hẳn sống không dễ dàng. Hứa Minh Sơn yêu vợ vô cùng, cùng vợ yêu hứa hẹn, luôn luôn nói là làm.Giờ đây thời điểm nhận được tin tức, sau khi hoàn thành công việc ở công ty, lập tức chạy trở về.

Hứa Mạt thừa dịp Hứa Minh Sơn trên đường gấp trở về, cô liền rời khỏi nhà ngay.Cô không muốn cùng cha chạm mặt. Hứa Mạt và Hứa Minh Sơn đều không biết rõ về chuyện của Lưu Lạc Bằng, Lưu Hiểu Cầm che giấu một bí mật rất trọng yếu. Lưu Lạc Bằng ở thời điểm cướp bóc còn vô tình giết chết một người! Khôn khéo như hai cha con Hứa Mạt cũng không ngờ đến được, Lưu Lạc Bằng chính là một kẻ ôn thần hại người.